Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 18

Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương đã đuổi theo tới nơi nhanh chóng tìm nơi ẩn náu, nín thở ngưng thần.

Bọn họ sỡ dĩ đuổi theo Ngạo Thiên Di, mà không phải trực tiếp theo đuôi Lữ Thanh Phong, chính là không biết tên Lữ Thanh Phong này thâm sâu thế nào, để tránh bại lộ… vạn nhất Ngạo Thiên Di bại lộ rồi, bọn họ bên này ẩn nấp trước, yên hơi chờ biến rồi động thủ, đây cũng là sự bảo vệ của hắn dành cho Thẩm Lăng Vân… dù sao, Thẩm Lăng Vân và bọn họ không giống nhau, Thẩm Lăng Vân là người của triều đình, hành sự tự nhiên cũng càng thêm cẩn trọng.

Còn về Ngạo Thiên Di, chuyện bị hai tên này theo đuôi… cho dù trên đường đi vừa cố kỵ thú săn, vừa cố kỵ tiểu ngốc nghếch trong lòng, cho nên không chút phát giác, nhưng hiện tại khoảng cách nơi hai bên ẩn náu gần như thế, cũng không thể nào không phát giác được, chỉ là đoán được người theo hắn là nam nhân cùng đưa hoàng kim, nhưng không thể đoán ra đối phương là địch hay bạn, vì tạm thời không muốn trước sau thọ địch, nên dù đã rõ vẫn giả hồ đồ.

… Chân chính hoàn toàn không chút phát giác chuyện này, có lẽ chỉ có Phụng Thiên Lam bị đè trong lòng hắn mà thôi.

“Muốn vào không?”

Trong lùm cây, Triển Phi Dương dùng giọng thấp nhỏ câu thông với người trong lòng về hành động tiếp theo.

“Không, đợi lát nữa sau khi Lữ Thanh Phong ra ngoài, hai người bọn họ nhất định sẽ đi vào điều tra, mi lén đi vào bảo vệ cửu vương gia, ta sẽ bắt giữ Lữ Thanh Phong và Kỳ Đảng Vũ, trước hết tra khảo tìm đầu mối từ miệng bọn họ__”

__ Dù nói thế nào, Thẩm Lăng Vân kiếp trước là học sinh xuất sắc tại trường cảnh sát cũng không phải là ăn chay!

Mình là vì hành án, như vậy nam nhân ở phòng cách vách nếu đã chen vào… khả năng lớn nhất chính là vì cứu người! Khác với mình muốn cứu tất cả hài tử, nói từ khía cạnh ác nhân, trong số ấu đồng mất tích có thể có người hắn muốn cứu… cho nên, nam nhân này đến đây tìm người là có khả năng nhất! Tuy bọn họ không tính là quan hệ hợp tác, nhưng lúc này y thế đơn lực bạc, không có thuật phân thân, nếu có thể kiềm chế địch nhân từ hai bên thì tốt, mà muốn tiến hành đồng bộ, đương nhiên phải lợi dụng tất cả những sức lực có thể lợi dụng.

… Chỉ là cửu vương gia đó…

Thẩm Lăng Vân không thể phán đoán nam nhân đó và cửu vương gia rốt cuộc có quan hệ gì, nếu nam nhân đó vào Thanh Phong Lâu là vì cứu người, vậy tại sao lại làm chuyện đó với cửu vương gia, phán đoán từ nội dung y và Triển Phi Dương nghe trộm được, Phụng Thiên Lam rõ ràng là bị cường bạo, mà Phụng Thiên Lam lúc này tại sao lại ngoan ngoãn đi theo nam nhân này cùng tiến lùi như thế?

Bọn họ đuổi theo suốt đường, thấy khinh công của nam nhân này quả thật không phải hạng thường, chắc có thể bảo vệ Phụng Thiên Lam… nhưng mà, y lại không thể khẳng định… sự bảo vệ của nam nhân này dành cho Phụng Thiên Lam có thể đạt tới mức nào?

… Cho nên, có cái tên kéo chân sau này, y không thể không để Triển Phi Dương đi bảo vệ thêm một tầng…

“Nhưng mà cậu… một mình có thể lo hết chứ?”

Triển Phi Dương đoán được suy nghĩ của y, về mặt lý luận làm thế không sai, cho dù Thẩm Lăng Vân hiện tại có một thân võ công thượng thừa, nhưng xuất phát sự lo lắng dành cho người yêu lại khiến hắn không thể yên tâm.

“Không sao, chúng ta đuổi theo lâu như thế, bọn họ cũng không phát hiện, hơn nữa nếu là cao thủ, cái rương như thế cũng không cần phải bốn người bê một cái… có lẽ chỉ là mấy tên tay sai__ Một tên gian thương cộng thêm tám tay sai của tiểu quan quán mà thôi, đừng xem thường ta!”

Tuy Thẩm Lăng Vân không có nhiều chủ ý quỷ quái như Triển Phi Dương, nhưng y cũng là người lớn gan tỉ mỉ, những ưu điểm này bất luận là làm cảnh sát hay bộ đầu, đều là ưu thế tuyệt đối.

Hai người sau khi thương lượng vài lần, liền phân ra hành động, nhân lúc ngoài cửa không có người cản trở, Triển Phi Dương yên hơi tiếp cận cửa, lại lần nữa ẩn trốn, chuẩn bị tùy thời theo hai người đó xâm nhập, mà Thẩm Lăng Vân thì lại lùi tới con đường mà bọn Lữ Thanh Phong nếu muốn trở về Thanh Phong Lâu nhất định phải đi qua, nếu động thủ ở đây… sẽ không bị người của quan phủ thấy được, tránh đánh rắn động cỏ, Triển Phi Dương nói đúng__ Nguyệt hắc phong cao dễ hành sự!

Hai người ăn ý, giống như kiếp trước sóng vai tác chiến bảy năm, bất kể có nghiến răng với tên đại sắc lang đó thế nào, vẫn như cũ tâm trí thống nhất không chút sơ hở.

Chẳng qua, một vài người nhất kiến chung tình, lại thêm bá vương ngạnh thượng cung nào đó, thì không có sự ăn ý tốt như thế__ Đại khái chưa tới một canh giờ, cửa mở__ Vẫn là Lữ Thanh Phong và tám người đó, nhưng kỳ quái là, Lữ Thanh Phong đã thay cẩm bào màu trắng, dưới sắc đêm trở nên bắt mắt vô cùng, hơn nữa tám người đó tuy vẫn một thân dạ hành y, nhưng vẫn nâng hai cái rương vốn nên để lại bên trong, đi đường bước sâu bước cạn, có thể nhìn ra cái rương vẫn rất nặng, tuyệt đối không hề dỡ vàng ra ở trong, đương nhiên cũng có thể nhìn ra, tám thủ hạ đó quả thật thân thủ tầm thường…

Triển Phi Dương lại bất giác thầm nhíu mi__

Lữ Thanh Phong này rốt cuộc đang làm gì? Bộ dáng sợ người khác tìm không ra hắn!

Còn có cái rương đó… hắn không phải tới đưa vàng sao? Lẽ nào bị cự tuyệt?

Nếu nói, hắn chỉ là giữa đêm tới đút lót, bị người có lẽ là thanh quan bên trong cự tuyệt, như vậy cũng có thể hiểu, nhưng không đúng__ Đầu tiên, một ông chủ tiểu quan quán, cho dù muốn đút lót, phải vì chuyện rất lớn mới cần ra tay hào phóng như thế? Hai rương lớn hoàng kim đó, thu nhập của tiểu quan quán mấy năm cũng không thể sánh bằng, hôm nay khi Lữ Thanh Phong nhìn thấy vàng hai mắt phát sáng, rõ ràng là tham lam vô cùng, sao có thể chắp tay tặng người?

Hơn nữa, cho dù muốn đút lót, đợi buổi tối tiến hành, cũng không thể vào lúc này! Hiện tại là cổ đại, sinh hoạt ban đêm không phong phú đa dạng như hiện đại, đặc biệt là loại tiểu trấn này, mọi người thông thường sau khi mặt trời xuống núi sẽ đóng cửa không ra, lúc này tặng lễ là thích hợp nhất! Nào có người đợi tới nửa đêm canh ba, lúc người khác đều đang ngủ tới tặng lễ? Hơn nữa đại môn huyện nha đó khi bọn họ vừa tới lập tức mở ra, hiển nhiên đã có thông báo trước rồi!

Có một dự cảm không tốt, khiến huyệt thái dương của Triển Phi Dương giật liên hồi… rốt cuộc có cần đi vào hay không? Hay quay trở về xem chừng Lăng Vân thì tốt hơn?

Mà lúc này, nỗi lo của Triển Phi Dương, rõ ràng… Ngạo Thiên Di trốn trong lùm cây không xa cũng chú ý tới.

Chuyện tối nay nhìn thì như thuận buồm, thực chất đâu đâu cũng đầy quái dị…

Nam nhân còn đang nghĩ có cần đi vào không, làm sao đi vào… thì nghe thấy bên cạnh có một tiếng la to__

“Xú quy công, hôm nay tiểu gia phải bắt ngươi hỏi tội__”

Đầu Ngạo Thiên Di và Triển Phi Dương “ầm” một cái nổ tung, gần như đồng thời thầm mắng__ Xong rồi! Tên ngu ngốc này!

Thì ra Phụng Thiên Lam trước đó hồ đồ đi theo nam nhân, chỉ biết là theo dõi người xấu, lúc này Lữ Thanh Phong đã thay y phục, lập tức trở nên bắt mắt, khiến hắn vừa nhìn đã nhận ra__

Đây chính là tên xú quy công bắt hắn tới Thanh Phong Lâu, giam lỏng hắn, còn bức hắn bán thân, hại hắn bị tên khốn kiếp kia xâm phạm!

Vừa hay Ngạo Thiên Di vốn đè trên người hắn, không để hắn làm loạn, lúc này vì muốn nhìn rõ ràng tình huống bên dưới, mới di chuyển người… kết quả, ai cũng không ngờ sẽ xảy ra tình trạng ô long như thế__

Tên ngu ngốc Phụng Thiên Lam, nhìn thấy Lữ Thanh Phong thì liền tức giận không thể xả, không ngờ lại nhặt lấy một cành cây thô bên cạnh, múa may lao ra__
Bình Luận (0)
Comment