Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 57

“Cậu xuống trước đi… eo sắp gãy rồi… khốn kiếp…”

__ Mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi, lại không tự chủ mang theo chút khiển trách trong ngữ điệu.

Chuyện ban đầu vốn không phải vậy! Thẩm Lăng Vân càng nghĩ càng thấy không đúng__

Ban đầu… y bị tên khốn này lừa, sau đó bị ức hiếp… tiếp sau đó, thì cùng xui xẻo với tên này, bị nổ tới nát xương nát thịt!

Khó khăn lắm mới có cơ hội trọng sinh, rõ ràng y muốn truy bắt tên khốn ức hiếp mình để phanh thây vạn đoạn… nhưng không biết sao lại không hạ thủ được, bảy năm sớm chiều bên nhau, nhìn gương mặt này liền nhớ tới từng giây từng phút mình dụng tâm bảo hộ người này, mỗi một cảnh tượng cảm động… lại thấy nam nhân này liều mạng vì nhiệm vụ của y, nghe nam nhân này thề hẹn chân thành, cảm thụ từng chút sự bảo hộ của nam nhân… tâm mềm đi, trong mơ hồ đã đáp ứng yêu cầu thử quen nhau… kết quả mới đáp ứng, đã bị ăn sạch sẽ, hiện tại còn muốn y hứa hẹn cả đời…

__ Mình đang chịu thiệt, thiệt thật lớn!

Quả nhiên Triển Phi Dương thương yêu bà xã nhất! Vừa nghe thấy y không thoải mái, chó cỡ lớn lập tức ngoan ngoãn leo xuống, nhưng Thẩm Lăng Vân nhìn con chó lớn vẫn ngồi xổm ở đầu giường đáng thương chờ đợi lời hứa của mình, ánh mắt đó… xoắn xuýt trong lòng… nói trắng ra, là đau lòng thôi!

Có giận cỡ nào… vẫn không chịu nổi ánh mắt đáng thương của nam nhân… cuối cùng, mỹ nhân không giận nổi nữa, chỉ đành nghiến răng__

“Được rồi được rồi, đừng ồn nữa… tôi đáp ứng cậu còn không được sao? Cậu phải tốt với tôi, sau này không cho phép ức hiếp tôi, không cho phép lừa tôi… khi tôi không đồng ý, cậu, cậu không được cứng rắn… vậy thôi liền, liền đáp ứng, chúng ta phải sống tốt, sau này có trở ngại gì tôi và cậu cùng sóng vai vượt qua, chúng ta có thể không xa rời…”

Ai, sao mình lại kém cỏi như vậy, không chống nổi ánh mắt rõ ràng là đang cố ý bán manh? Bán manh vô sỉ rõ rành rành!

Mỹ nhân chu đôi môi gợi cảm, con mắt xinh đẹp chớp sáng, viết đầy ủy khuất… eo của y, còn có chỗ bên dưới… rõ ràng còn đang đau, đau đến đòi mạng, vừa xấu hổ vừa tức giận…

Nhưng nam nhân trước mắt, trên mặt từ kinh hỉ, tới cảm động… nhịn không được hoa chân múa tay, cầm lòng không đặng ôm thật chặt… xem ra chết một lần thật tốt! Bảy năm khổ sở chờ đợi, cuối cùng cũng khai hoa kết quả… Triển Phi Dương đường đường nam nhi bảy thước, khiến người thiên hạ nghe danh đã biến sắc, giờ lại giống như đứa trẻ bị nguyên bảo từ trời rơi xuống đầu làm choáng váng, cao hứng không biết tay chân nên đặt ở đâu mới tốt, thậm chí cao hứng rơi lệ… ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào…

“Lăng Vân, Triển Phi Dương tôi phát thệ__ suốt đời này, tôi chỉ đối tốt với mình cậu, dùng tất cả sức lực của tôi đối tốt với cậu, không để cậu chịu ủy khuất, để cậu mỗi ngày đều vui vẻ, vĩnh viễn không để cậu phải hối hận vì quyết định hôm nay…”

Ôm bảo bối của mình, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt bao hàm thâm tình của nam nhân giống như mang theo ma pháp, khiến vị đạo cả căn phòng đều thay đổi… giống như đâu đâu cũng là bong bóng màu hồng, đâu đâu cũng là ngọt ngào.

Thẩm Lăng Vân eo nhức lưng đau không có sức lực đẩy hắn ra, bất giác co giật môi… thật ra, thật ra mình đang nuôi một con chó bự đi? Đúng không đúng không!

Chỉ đáng tiếc, mỹ nhân bỏ qua một chuyện… muốn nuôi con chó lớn thế này, không dễ như tưởng tượng của y__ “Bảo bối? Eo còn đau không? Thuốc đổ hết rồi, có cần tôi đi mua bình khác không?”

“Không cần nữa… chỉ hơi xưng thôi… lát nữa tôi vận công hoạt huyết, thì sẽ không sao nữa!”

__ Vốn là không muốn đối phương lo lắng hổ thẹn, hơn nữa hiện tại y lại có bản lĩnh đó… nhưng mỹ nhân không ý thức được, nói đơn giản như thế thì không khác gì đang cùng một con đại hôi lang nói rằng “không sao, cứ tận tình ăn đi, tôi không đau…”

Thế là, mắt đại hôi lang nhìn lên thân thể ngồi trên giường tạm thời vẫn không một mảnh vải, đang dùng đệm giường quấn người, làn da trắng trắng mịn màng như sữa, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, còn cả gương mặt tuấn mỹ không thể khống chế nhiệt độ vì ánh mắt của hắn, mà không thể tự chủ đỏ lên… bảo bối này là của hắn, chỉ cần nghĩ tới sự thật này, tim hắn liền đập thình thịch.

“Cậu… cậu nhìn cái gì… tôi chưa đáp ứng…”

__ Thẩm Lăng Vân ngửi được vị nguy hiểm, mắt phượng trừng to, không tự chủ rụt về sau… mông của y hiện tại vẫn còn giữ lại cảm giác xấu hổ bị tiến tiến xuất xuất, bị lắp đầy hôm qua…

Nam nhân hung hăng nuốt một họng nước miếng, thanh âm đã vì dục vọng mà khàn đi, lại đổi sang vẻ dịu dàng vô hại__ “Bảo bối ngoan, không phải eo mỏi sao? Cậu nằm xuống… tôi xoa cho…”

Nhìn chằm chằm đường cong ưu mỹ trơn nhẵn… tay nam nhân bắt đầu chậm rãi xoa lên, ánh mắt sớm đã dính chặt chẽ không thể rời… Thẩm Lăng Vân nằm úp lên gối không nhìn thấy, sau lưng, độ cong khóe môi của nam nhân dần biến lớn__

Kỳ thật Vân nhi… cũng không cự tuyệt không phải sao…
Bình Luận (0)
Comment