Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 72

Một câu ‘giáo chủ phu nhân’ nịnh bợ đúng chỗ, Triển Phi Dương lập tức vui như nở hoa… nhưng cúi đầu thấy sắc mặt bất thiện của bảo bối nhà mình, nam nhân thông minh đương nhiên cũng biết vấn đề từ đâu ra, vội an ủi__ “Vân nhi không thích làm phu nhân của ta sao? Chúng ta không phải đã nói muốn nắm tay…”

“Ta là nam!”

__ Thẩm Lăng Vân không tiện phát tác với họ Liễu, chỉ đành không hảo khí liếc mắt nhìn hắn.

Lại nói, y chỉ đáp ứng thử tiếp nhận người này… nắm tay, cùng sống tới già gì đó… quá trầm trọng, quá xa vời, nếu đổi lại bất cứ ai, muốn người đó trong mấy ngày ngắn ngủi, bị bạn thân nhất phản bội, bị người tin tưởng nhất cường bạo, liên lụy mà chết, xuyên tới cổ đại, sau đó lại tiếp nhận nam nhân từng cường bạo mình làm người yêu, mình còn ở mặt dưới, bị ‘ức hiếp’ lưng mỏi eo đau… muốn lập tức tiếp nhận nhiều chuyện như thế, còn khó hơn lên trời!

Y đã rất nỗ lực thích ứng… cho dù y biết tình yêu của người này đối với mình rất sâu, nhưng muốn y lập tức thâm tình đáp lại như thế, là không có khả năng!

Mà về điểm này… yêu, có thể khiến nam nhân tha thứ vô hạn độ.

Cho nên Thẩm Lăng Vân nằm mơ cũng không nghĩ tới, nam nhân này vì chăm lo cảm thụ và tự tôn của y, lại ở trước mặt thuộc hạ, mặt không đổi sắc tim không đập mở miệng liền__ “Vậy… tôi làm phu nhân của cậu được rồi! Các ngươi nghe cho rõ đây… Vân nhi không phải giáo chủ phu nhân, y là giáo chủ phu quân!”

Dù sao chỉ cần hai người bên nhau, danh phân gì đó… một chút cũng không quan trọng, còn về vấn đề trên dưới, hê hê, Thẩm Lăng Vân hoàn toàn không có kinh nghiệm về mặt này, chỉ đổi danh hiệu mà thôi, quyền chủ đạo vẫn nằm trong tay mình không phải sao!

Quả nhiên, lời vừa nói ra, sắc mặt mỹ nhân trong lòng lập tức tốt hơn rất nhiều, Liễu, Lâm hai người đứng một bên kinh ngạc nửa ngày không khép nổi miệng… ai cũng bảo giáo chủ đại nhân tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, rốt cuộc phải yêu người này thế nào, mới có thể sủng tới mức độ này, đường đường giáo chủ thế nhưng cam nguyện làm phu nhân!

“Khụ khụ, chúng ta hình như lạc đề rồi, các ngươi nói tiếp đi__”

Thẩm Lăng Vân chỉ có một danh phân đã thỏa mãn, thanh thanh cổ họng, y còn không quên y tới đây để tra án, lại không phải tới nhận thân!

“A… là vậy, giáo chủ phu… phu quân…” Liễu viên ngoại uốn lưỡi nửa ngày, cố gắng gọi ra danh xưng này, khiến mỹ nhân vụt qua một nụ cười, người bên cạnh thì nhìn tới phát si, “Giáo chủ phu quân, nhà chúng tôi không có thạch tín, nhưng có dùng thạch tín phối với dược liệu khác tạo thành ‘đoạn trường phấn’, đây là do ta và Lâm Song cùng nghiên cứu ra, dùng thạch tín làm nguyên liệu chính, không màu không mùi, tác dụng cũng giống thạch tín sẽ khiến người chết, nhưng lại không nhanh như thạch tín, phải tới đường tiêu hóa rồi mới phát tác… hai chúng tôi vốn là nghĩ, trước kia vì chuyện giết hôn quan, dẫn tới triều đình vây công tổng giáo, tuy giáo ta đã thắng, nhưng dù sao vẫn hung hiểm, cho nên ta và Lâm Song liền nghĩ… làm ra một loại dược vật sau khi dùng chắc chắn phải chết, nhưng lại phát tác rất chậm, như thế dễ trộn vào trong cơm trà của mục tiêu… đến lúc đó, thì rất khó tra được lên đầu chúng ta…”

Lâm Song chính là Lâm viên ngoại bên cạnh hắn, quan hệ của hai người rõ ràng rất tốt.

Thẩm Lăng Vân thở dài… xem ra, Liễu tiểu thư là vì ‘đoạn trường phấn’ này mà chết… hơn nữa phán đoán từ thời gian, chỉ sợ là bị người trộn vào trong cơm trưa… nhìn Liễu viên ngoại vẻ mặt bi thương khi mất con, y đột nhiên nghĩ tới câu nói ‘tự tác nghiệt không thể sống’.

Đương nhiên, Thẩm Lăng Vân sẽ không nói mấy lời bỏ đá xuống giếng này, để kích thích gia quyến người bị hại, bất kể họ là ai, đều là người nhà của người bị hại! Chẳng qua__

“Tại sao nhất định phải giết quan? Là người giang hồ, biết rõ không nên chọc tới phiền phức này…”

Thì ra, Thẩm Lăng Vân dẫn binh vây sát Ma Long giáo, họa từ đây mà ra.

“Ngài không biết, những nơi đó quan tàn nhẫn… trời cao hoàng đế xa, địa tô của triều đình, rồi tiền đều vào miệng tham quan, lão bách tính làm việc cả ngày cả đêm, mệt chết mệt sống, mà vẫn thiếu hụt, đói chết, lạnh chết, còn không đủ địa tô, chết rồi còn bắt nữ nhi người ta thế chấp, khi nam bá nữ, chuyện xấu nào cũng làm! Ai cũng bảo đương kim hoàng thượng nhân trị thiên hạ, hắn nhân đức có tác dụng gì, chính sách truyền đạt xuống sớm đã bị thay đổi diện mạo! Chúng ta là người giang hồ, tại giang hồ xưng vương xưng bá cũng được, hành sự quái dị, tâm ngoan thủ lạt… những tin đồn này đều là sự thật, trên giang hồ mưu mô gian trá, ngươi chết ta sống, cho dù là danh môn chính phái cũng không hơn gì, nhưng người giang hồ chúng ta sẽ không hãm hại lão bách tính… thật sự là nhịn không được nữa mới xuống tay!”

Lâm Song thẳng thắn nói rõ sự tình, mỗi người giang hồ… đều từng là bách tính bình thường, hoặc ít nhất phụ mẫu của họ là bách tính bình thường… cho nên nhìn thấy bách tính chịu khổ chịu nạn, thê ly tử tán, là người có năng lực… trên vai họ sẽ thêm một phần trách nhiệm!

Cổ họng Thẩm Lăng Vân có chút nghẹn ngào, không biết tại sao… đột nhiên nhớ tới Minh giáo trong [Ỷ thiên đồ long ký]… nghĩ kỹ lại, có vài chuyện, chính và tà, kiếp trước, y phân rất rõ, cho nên bỏ lỡ Phi Dương… mà kiếp này, ông trời tựa hồ dự định tiếp tục khiêu chiến với quan niệm thị phi của y.

Nhìn Lâm Song có chút đau lòng, những lời hùng hồn như ‘vô luận thế nào cũng không nên giết người’ của Thẩm Lăng Vân lúc này khó mà thốt ra, mà Triển Phi Dương tựa hồ chú ý đến biến hóa tình cảm của y, cái gì cũng không nói, chỉ hơi động khóe môi… Lăng Vân có thể hiểu những thứ này chưa chắc là chuyện xấu.

Chỉ là, nhìn bộ dáng tổn thương của y, lại nhịn không được thu chặt tay, ôm đối phương chặt hơn.

“Dược đó, từng dùng rồi?”

__ Thẩm Lăng Vân chỉ có thể chuyển lực chú ý về lại vụ án.

“Không có, tuyệt đối không có, còn chưa kịp… ta và Lâm Song vừa mới làm ra, chỉ thử nghiệm vài lần trên động vật.”

Họ Liễu thành thật đáp.

“Vậy ai thấy các người làm thực nghiệm? Ai biết thứ này đặt ở đâu?”

__ Triển Phi Dương bổ sung vấn đề mà Thẩm Lăng Vân muốn hỏi.

Ra tay vào nguồn độc là cách đơn giản nhất, độc dược bí mật thế này… ai có thể lấy được thứ này nhất, hiềm nghi của ai là lớn nhất!

Lại không ngờ, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu__

“Không thể nào, toàn phủ trên dưới không có ai biết thân phận của chúng ta, nơi cất đồ cũng rất ẩn mật, chỉ có hai chúng ta biết!”

Cũng đồng nghĩa với__ đầu mối lại đứt!
Bình Luận (0)
Comment