Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1013

Ôn Uyển ra một thân mồ hôi, nàng cũng không biết có chuyện gì xảy ra, dù sao chính là đặc biệt dễ ra mồ hôi. Ôn Uyển ra khỏi phòng, nhận khăn Hạ Dao đưa tới, lau mồ hôi trên trán: “Cũng may, Đại Bảo ngoan ngoãn lại tri kỷ. Nếu Đại Bảo cũng như Tiểu Bảo, thì đủ làm đầu ta đau rồi.” Ôn Uyển cũng chỉ thỉnh thoảng mới nói thôi, để cho Tiểu Bảo học tập ca ca. Nhưng tuyệt đối không nói trước mặt Tiểu Bảo, ca ca ngoan như thế nào. Bây giờ, Cẩn ca nhi có thể không hiểu, nhưng thời gian dài thì nhất định sẽ có chênh lệch.

Hạ Dao cũng không có biện pháp với chuyện này, chỉ có thể cầm quạt, quạt cho nàng: “Chịu đựng qua đợt này thì tốt rồi.” Qua một thời gian ngắn nữa thì trời cũng sẽ hết nóng.

Ôn Uyển nhận lấy cây quạt trong tay Hạ Dao, quạt thật mạnh cho mình, vù vù, thật ra thì, Ôn Uyển có thể gọi người tới quạt cho nàng, nhưng Ôn Uyển không quen có người lạ ở bên cạnh, nếu mấy người Hạ Ảnh, Hạ Hương bận rộn, thì nàng tình nguyện tự quạt, cũng không để cho những nha hoàn khác hầu hạ ở gần người, lại dưỡng thành thói quen cổ quái, nhưng cũng không có biện pháp: “Ngươi nghỉ ngơi đi, trời nóng như vậy, có việc thì cứ giao cho người phía dưới làm. Ngươi cũng không cần tự mình làm.” Nói xong, lại quạt thật mạnh cho Hạ Dao, gió thổi làm cho tóc Hạ Dao cũng bay lên.

Hạ Dao rất hưởng thụ sự chu đáo của Ôn Uyển, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta không sao. Đúng rồi, Quận chúa, ta nhớ tướng quân có đưa cho người một khối ngọc, hình như là cổ ngọc ngàn năm. Ta nghe nói, ngọc như vậy có công hiệu đông ấm hè mát. Nếu không, người thử mang lên xem.”

Ôn Uyển hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đi vào phòng, lấy cái hộp lim tơ vàng nhỏ ra. Để cho Hạ Dao lấy ngọc bội trên cổ xuống, đổi lại mảnh ngọc mà Bạch Thế Niên đưa.

Vừa đeo lên cổ, thì một cỗ mát lạnh xuyên thấu vào tim. Ôn Uyển vui mừng vạn phần: “Thật sự có công hiệu này. Không nghĩ tới, Bạch Thế Niên còn tặng cho ta một bảo bối như vậy!”

Hạ Ảnh đi tới, còn bưng tới cho Ôn Uyển một chén cháo đậu, nghe được những lời này của Ôn Uyển, thì bật cười: “Tướng quân không đưa cho người bảo bối, chẳng lẽ còn đưa đồng nát sắt vụn cho Quận chúa sao?”

Ôn Uyển mang ngọc bội tốt, không chỉ tình huống thân thể, mà cả trong lòng cũng thoải mái hơn, ngay cả mùa hè nóng bức cũng gần như tiêu tán đi: “Ngươi xem mấy thứ kia hắn đưa đi, không phải đồng nát sắt vụn, thì là cái gì?” Vừa nói, vừa đón lấy chén cháo đậu trong tay Hạ Ảnh.

Sau khi uống xong, nhìn chén sứ men xanh tịnh đế liên đang đựng đậu xanh: “Sao đột nhiên Hạ Nhàn lại dùng chén này? Hơn nữa, cháo đậu, hẳn phải dùng chén bạch ngọc thì nhìn mới muốn ăn chứ?” Chén sứ men xanh tịnh đế liên có hai cái, năm đó, nàng và Bạch Thế Niên, mỗi người dùng một cái. Sau khi Bạch Thế Niên đi, Ôn Uyển đã kêu người cất đi.

Hạ Ảnh cười nói: “Hạ Nhàn hy vọng Quận chúa có thể nghĩ đến những chuyện khác. Đừng nghĩ đến trời nóng nữa. Càng nghĩ nóng, thì trời lại càng nóng.” Nghĩ đến phu quân vẫn tốt hơn nghĩ đến trời nóng hành hạ các nàng.

Ôn Uyển chấp nhận: “Ta tìm một chút việc để làm.” Bây giờ hai đứa bé đã lớn, Ôn Uyển chuẩn bị qua hai tháng nữa liền tiếp nhận làm ăn, cho nên, cũng cố ý giảm bớt thời gian tiếp xúc với con, để cho hai ma ma trông. Mấy tháng này, hai ma ma đi theo bên người, đã có thể làm được tất cả các yêu cầu của Ôn Uyển. Hai tiểu tử này, Cẩn ca nhi hơi nhạy cảm, hình như cũng nhận ra được vấn đề này. Ôn Uyển nghĩ, chắc còn chưa quen, từ từ quen rồi thì tốt. Mặc dù như thế, nhưng thời gian của Ôn Uyển cũng tương đối nhiều lên.

Nếu muốn tìm chuyện để làm, thì Ôn Uyển nghĩ tới, hơn hai tháng nữa sẽ phải đón nhận làm ăn trở lại. Đã hai năm không quản chuyện làm ăn rồi, Ôn Uyển cũng không hỏi tới, chỉ biết rằng, lợi nhuận giảm xuống không ít.

Ôn Uyển phân phó xuống, kêu người mà mình tin được cầm bảng báo cáo hơn một năm qua đến xem. Ôn Uyển đang xem bảng báo cáo, thì đã nghe hai tiểu tử thức, khóc ầm ĩ đòi mẹ. Ôn Uyển cười kêu người ôm đến đây, dỗ một hồi, rồi kêu bà vú ôm vào trong phòng bên cạnh chơi. Hai đứa thấy, muốn gặp mẹ là có thể nhìn thấy, liền không khóc rống nữa.

Lúc Ôn Uyển đi ra, nhỏ giọng nói: “Hai tiểu tử này quá nhạy cảm.” Trước kia chỉ có Cẩn ca nhi, hôm nay ngay cả Duệ ca nhi cũng không yên ổn, chắc hai tiểu tử này đã phát hiện.

Hạ Dao cười nói: “Ai bảo người sinh hai quỷ tinh linh.” Duệ ca nhi chững chạc nhưng rất tinh, còn tinh hơn Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi hơi náo loạn, nhưng cũng là đứa bé lanh lợi.

Ôn Uyển hỏi: “Không phải Đông Thanh nói, sau khi thành thân sẽ mang người đến cho chúng ta gặp sao? Sao đến bây giờ cũng không có tin tức gì, hay đã dọa cho nam nhân của nàng ấy chạy mất rồi?”

Hạ Dao vui vẻ: “Đông Thanh cũng đang nghĩ biện pháp, lúc trước, nam nhân của nàng ấy biết nàng ấy là mật thám, vẫn nghĩ biện pháp kêu nàng ấy ra khỏi tổ chức, nói ở nông thôn cũng được. Sau đó lại biết Đông Thanh làm việc cho Quận chúa, thì ngược lại liền yên tâm. Nói Quận chúa là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế, Đông Thanh sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý, chỉ chịu trách nhiệm thăm dò một chút tình báo, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, phản ứng cũng khá tốt. Nhưng đến khi Đông Thanh nói Quận chúa muốn gặp hắn, thì hắn chết sống không chịu. Đông Thanh mất sức chín trâu hai hổ cũng không khuyên được. Cho nên, Quận chúa cứ từ từ chờ xem đi!”

Ôn Uyển cũng vui vẻ: “Ta nhớ ngươi đã nói, người nam nhân này ở trước mặt nữ nhân mười cây gậy cũng không đánh ra được một chữ. Ngươi nói, Đông Thanh tìm hắn, mỗi ngày sẽ sống với nhau thế nào?” Phân tích khách quan thì, vừa lúc, hai tính tình này bổ sung cho nhau.

Hạ Dao vui mừng: “Nói không chừng, lại để cho Đông Thanh tự tìm niềm vui.”

Hai người nói đến nói đi, Hạ Dao cố ý dẫn đến Hà thị. Ôn Uyển nghe thấy Phong Vương phủ, thì hỏi: “Bây giờ đứa bé của Vũ Đồng có khỏe không?” Đứa trẻ sinh non, hơn nữa còn ở bên trong cơ thể người mẹ không được dưỡng tốt, đều rất khó nuôi. Cũng may là xuất thân ở Thiên gia, nên dược liệu tốt gì cũng có thể tìm được, mời đại phu cũng là tốt nhất thiên hạ. Nếu ở nhà dân chúng bình thường, chắc không cứu nổi.

Hạ Dao đáp: “Cũng dựa vào thuốc mà kéo dài một mạng. Nhưng mà đại phu nói, nếu có thể sống qua ba tháng, thì tỷ lệ sống được sẽ cao gấp đôi.”

Ban ngày không thể nói tới người, vừa nói thì người liền tới. Vũ Đồng thì không thể nào đến, hôm nay còn đang trong tháng. Ôn Uyển nghĩ, trời rất nóng mà Vũ Đồng phải ở cữ, toàn thân đều là mồ hôi. Cũng may con trai nhà nàng ngoan, cuối tháng chín đã ra, vừa đúng lúc sắp bước vào mùa lạnh.

Vũ Đồng phái một người tới học hỏi kinh nghiệm của Ôn Uyển. Bởi vì hai đứa bé của Ôn Uyển cũng sinh non, mà bây giờ lại khỏe hơn cả đứa bé đủ tháng của nhà người ta. Vũ Đồng thật sự không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ném mặt đến van cầu Ôn Uyển. Bây giờ trượng phu đã không dựa vào được, thì con trai chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.

Ôn Uyển không làm khó người khác, cũng không bởi vì không vui lúc trước mà cự tuyệt. Lập tức lấy giấy bút, viết ra một đống những chuyện cần chú ý: “Cụ thể thì hỏi thêm Trương thái y. Trương thái y là người có uy tín trên phương diện này, hỏi ông ấy sẽ không sai. Nhưng mà, ngươi nói cho Vương phi các ngươi biết. Những thứ này đều dành cho đứa nhỏ, nàng ấy làm mẹ cũng phải chú ý. Nữ nhân trong tháng không thể hao tổn tinh thần. Con của mình chỉ có mình thương yêu, nếu nàng ấy không xong, đứa nhỏ không có mẹ sẽ như một cọng cỏ. Nếu lại thêm mẹ kế, thì trên đời này, có mấy người mẹ kế tốt? Nhìn cũng biết sẽ ra sao rồi. Đến lúc đó đáng thương vẫn là đứa nhỏ.” Đã đến nước này, ngươi còn lo hao tổn tinh thần, muốn chết sớm hay sao? Ôn Uyển thử nghĩ xem lúc mình khó sinh, không nỡ bỏ nhất chính là đứa nhỏ. Đứa nhỏ không có mẹ chính là cọng cỏ a! Cho nên nàng có đau đến muốn chết, thì vì hài tử, cũng không nỡ chết.

Người đến là nha hoàn thiếp thân bên cạnh Phương Vũ Đồng, năm đó Ôn Uyển cũng thường xuyên thấy. Cũng bởi vì biết là tâm phúc, cho nên Ôn Uyển mới nói như thế.

Người đến nghe thấy lời của Ôn Uyển, lập tức hơi khó xử. Ôn Uyển cười nói: “Ngươi yên tâm, lời này là ta nói. Ngươi cứ nói lại nguyên văn với Vương phi các ngươi là được.”

Lúc này, người đến mới xin lỗi rồi ra về.

Sau khi đám người Hạ Dao đi ra ngoài về, liền hừ lạnh một tiếng: “Năm đó, mặc dù Quận chúa không đối xử với Phương Vũ Đồng tốt như La phu nhân, nhưng cũng không kém. Không nghĩ tới vừa gả vào hoàng gia, đã cảm thấy tài trí hơn người, khinh thường qua lại với Quận chúa. Hôm nay có việc thì bo bo chạy tới cửa cầu xin. Quận chúa, sau này, nên ít tiếp xúc với mấy người như vậy. Nhìn thấy liền khiến người ta buồn nôn.” Cái thứ gì, gả vào hoàng thất đã cảm thấy có thể ngồi ngang hàng với Quận chúa sao? Cũng không nhìn lại, nếu không phải bởi vì Quận chúa, nàng ta có thể gả vào hoàng thất sao?

Muốn Ôn Uyển nói không bất mãn, vậy thì khẳng định là nói dối. Trong mấy người, khiến Ôn Uyển có cảm giác khó hiểu nhất chính là với Phương Vũ Đồng. Ôn Uyển và Như Vũ là bất hòa, sẽ không thể thổ lộ tình cảm giống như khi còn là những cô nương được, nói chuyện cũng không thể tùy tiện như vậy. Mặc dù biết Như Vũ có tâm tư riêng, nhưng Ôn Uyển vẫn không nhiệt tình đối đãi với Như Vũ. Y Y để lại cũng chỉ là tiếc nuối, nhưng tới cắt đứt quan hệ thì Ôn Uyển cũng không hối hận. Ngọc Tú là mình tự ti, không suy nghĩ kỹ. Nếu vẫn qua lại, thì chắc hai người vẫn sẽ là bằng hữu, sẽ lại có thêm một người dựa vào Ôn Uyển mà sinh tồn. Thật sự bởi vì Bình Thượng Đường, nên Ôn Uyển cũng không có ác cảm với Chân Chân, Ôn Uyển vẫn rất thích mấy đứa con của họ. Hứa Tịnh Thu thì không cần nhắc tới, cho mình là cái gì, liên tiếp lợi dụng mình.

Nhưng Phương Vũ Đồng bất hoà với nàng, lại không có chút dấu hiệu báo trước nào. Trước khi thành thân có quan hệ rất tốt. Năm đó, ông ngoại Hoàng đế qua đời vẫn là nàng ấy và Y Y cùng an ủi mình. Nhưng sau khi gả cho Kỳ Phong, lại không qua lại với nàng nữa. Đưa thiệp cũng không nhận, mọi người tụ hội cũng không tới.

Ôn Uyển cảm thấy, bất hòa thì ít nhất cũng phải có nguyên nhân a! Nhưng Phương Vũ Đồng bất hòa với nàng, lại không thể hiểu nổi. Từ lần tụ hội đó, ánh mắt Vũ Đồng nhìn nàng, Ôn Uyển đoán, Phương Vũ Đồng hoài nghi, nàng và Kỳ Phong có bí mật gì không thể nói. Vẻ mặt như vậy khiến nàng tức giận vô cùng. Nhưng những lần gặp sau, thì Phương Vũ Đồng lại vẫn bình thản như không có gì. Ôn Uyển nghĩ chắc là do nàng suy nghĩ nhiều. Lại nói, đến bây giờ, Ôn Uyển vẫn không hiểu tại sao.

Nhưng mà, không hiểu nữa thì cũng đã là vết rách sáu năm rồi, vĩnh viễn không vá lại được. Giống như chuyện lần này, Ôn Uyển vẫn có thể tiện tay giúp. Về phần những thứ khác, thì phải xem lại: “Bình Thượng Đường ở Giang Nam sao rồi? Vừa đảo mắt, thì hắn cũng đi Giang Nam được một năm rồi, không xảy ra chuyện gì không may chứ?”

Hạ Dao lắc đầu: “Nghe nói đều tốt, quan hệ với quan trên và thuộc hạ cũng khá tốt. Nhưng mà cụ thể thì ta cũng không hỏi nhiều. nếu Quận chúa người muốn biết những thứ này, thì hỏi Hạ Ảnh sẽ rõ hơn.” Hạ Dao và Hạ Ảnh phân công nhau. Hạ Dao chủ quản thế lực của Ôn Uyển. Nhưng thế lực này không liên quan đến quan trường, chỉ bồi dưỡng cho một mình Ôn Uyển dùng. Hạ Ảnh là mối liên kết giữa Ôn Uyển và bên ngoài. Tất cả tình báo mà Ôn Uyển muốn, vô luận là quan trường hay hậu cung, huân quý, đều thu hoạch từ chỗ Hạ Ảnh.

Ôn Uyển cũng chỉ nhớ tới mới hỏi thôi. Nếu đã quan hệ tốt với trên dưới, thì cũng không xảy ra nhiều vấn đề. Ôn Uyển sẽ không đi hỏi những chuyện này nhiều.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển không hỏi, lại tự mình nở nụ cười: “Quận chúa, lời nói trước kia của ta, hôm nay đã ứng nghiệm rồi.”

Ôn Uyển không rõ: “Ngươi tiên đoán? Ngươi tiên đoán cho ta cái gì?”

Hạ Dao im lặng: “Ta nào dám tiên đoán cho Quận chúa người cái gì? Ta đang nói đến Bình Thượng Đường. Đó chính là một bạch nhãn lang bị cắt đầu cắt đuôi, ngụy quân tử.”

Ôn Uyển khẽ mỉm cười. Cách nhìn của nàng về Bình Thượng Đường càng ngày càng kém. Bạch nhãn lang thì còn quá nhẹ, ngụy quân tử thì cũng hơi quá nặng. Nhưng mà, Bình Thượng Đường người này, thật sự không thành công được.

Khóe miệng Hạ Dao xẹt qua một tia khinh thường: “Lúc trước ta đã nói, Bình Thượng Đường đi Giang Nam, nhất định sẽ nạp thêm nhiều mỹ nhân. Cái này còn chưa nói, mỹ nhân mà đồng liêu đưa lên cũng không ít. Bình Thượng Đường giữ lại hai người hưởng thụ. Xem như hắn cũng không quên mất lời hứa trước kia với Quận chúa, chưa cho hai nữ nhân kia danh phận. Nhưng chỉ như vậy, cũng đã làm cho hậu viện ồn ào đầy chướng khí mù mịt. Bây giờ, mỗi ngày, Bình phu nhân đều lấy nước mắt rửa mặt.”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao: “Ngươi động tay chân?” Dựa vào hai ma ma giáo dưỡng mà nàng đưa qua, còn có nha hoàn lúc trước được Hạ Lâm dạy dỗ để lại, trong đó có một người sau này lại thành nữ quản gia cả nội viện. Sao lại để cho hai nha hoàn không danh không phận khiến cho cả hậu viện chướng khí mù mịt, còn để cho Tô Chân lấy nước mắt rửa mặt? Nếu không có bút tích của Hạ Dao, thì Ôn Uyển kiên quyết không tin.

Hạ Dao tươi cười nói: “Vẫn là Quận chúa hiểu rõ ta. Ta kêu tất cả bọn họ đều khoanh tay đứng nhìn. Ta chính là muốn cho Tô thị thấy rõ ràng, bản chất dối trá của tên Bình Thượng Đường này. Để cho Tô thị đừng kỳ vọng gì với hắn nữa. Nếu không có Quận chúa nói, trước ba mươi không cho phép cưới vợ bé, thì đừng nói hai, mười tám thiếp thất chắc chắn cũng có. Không có Quận chúa che chở, nàng ta có thể có cuộc sống dễ chịu như vậy sao? Quận chúa hãy chờ xem, không được bao lâu, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện cho xem, hai thiếp thất đều không biết an phận.”

Ôn Uyển dựa vào ghế: “Không an phận? Mang thai?” Nếu có con nối dòng, thì chắc được thăng làm thiếp thất. Sau này sinh con, có thể còn muốn hãm hại Phúc ca nhi. Hai nữ nhân này, chắc hẳn không phải chỉ là nha hoàn bình thường a.

Người trong phủ đệ trước kia của Bình Thượng Đường cũng được giữ lại gần nữa phủ. Bây giờ, tại hậu viện, những người này căn bản đã là quản sự có uy tín, có danh dự rồi. Hạ Dao muốn biết tin tức bên trong, thì rất dễ dàng: “Quận chúa nói đúng. Hai nữ nhân này, một họ Dương, từng là con gái của nhà quan lại, nhưng mà, sau đó lại phạm tội lưu lạc làm nha hoàn. Một người khác họ Mộc, vốn cũng là con gái của phú thương, cầm kỳ thư họa đều biết, chỉ là, cảnh nhà sa sút nên trở thành nha hoàn. Hai nữ nhân này, Dương thị biết nhẫn nhịn hơn Mộc thị, tâm cơ cũng sâu hơn rất nhiều. Bây giờ, hai người này, đều có thai.”

Ôn Uyển khoát khoát tay, không muốn nghe nữa, đi xuống: “Ngươi muốn như thế nào, thì ta mặc kệ. Nhưng có một điều, phải trông chừng Phúc ca nhi thật kỹ, không thể để cho Phúc ca nhi xảy ra chuyện, nó là người cũng phụng hương khói sau này cho mẹ ta.” Về phần ba cô nương, hai nữ nhân này muốn hại, cũng vẫn chưa tới lượt ba cô nương. Mưu hại trước hết phải là Phúc ca nhi. Về phần nói đến những đứa do di nương sinh kia, Ôn Uyển đều không quan tâm.

Hạ Dao biết, Ôn Uyển trọng đích khinh thứ. Xác thực mà nói, thứ xuất thì Quận chúa đều xem như không khí. Cho nên, Quận chúa chỉ nhận Phúc ca nhi là huyết mạch duy nhất. Những nữ nhân khác sinh, cho dù là mười tám đứa con trai, thì Ôn Uyển cũng sẽ không nhìn thêm cái nào. Dựa theo dự tính của Hạ Dao, sau này, những người này đều không thể vào được cả đại môn của phủ Quận chúa: “Ta sẽ phân phó xuống, kêu bọn họ cẩn thận.” Người bên cạnh Phúc ca nhi đều đã trải qua chọn lựa tỉ mỉ, sau đó, lại dạy dỗ nữa. Muốn hạ thủ, cũng phải nhìn xem có bản lãnh này hay không? Nói tới đây, Hạ Dao cũng nhìn ra một ưu điểm của Tô thị. Đó chính là, đã nhận định được người sẽ không hại nàng ta, thì cũng sẽ tin tưởng một cách kiên định. Mặc dù nàng đã nhục nhã Tô thị, nhưng Tô thị lại không muốn điều đi người mà lúc đầu Quận chúa cho, vẫn tín nhiệm như lúc đầu. Nếu đổi thành Hạ Dao, thì tuyệt đối sẽ không làm được.
Bình Luận (0)
Comment