Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1067

Ôn Uyển đưa bái thiếp, nếu không khoa trương thì đây chính là lần đầu tiên Ôn Uyển hạ bái thiếp sau khi thành thân. Có thể nhận được bái thiếp của Ôn Uyển quả thực là rất hiếm có. Bởi vì từ sau khi Ôn Uyển thể hiện thái độ năm sáu tuổi , để nàng tự mình viết bái thiếp tới cửa thăm hỏi tuyệt đối không đếm quá được hai bàn tay.

Hạo thân vương thấy bái thiếp của Ôn Uyển thì nở nụ cười : “Lần trước nhận được bái thiếp của Ôn Uyển đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, cái nha đầu này.” Lần đó vẫn là nhập cổ giúp Ôn Uyển, biết hắn giúp đỡ ở sau lưng nên mới đi qua để tạ lễ. Khi đó hắn còn nhìn ở mặt mũi Trịnh vương mới để cho nàng chiếm được lợi ích này. Không nghĩ tới, ai có thể nghĩ tới cái nha đầu này hôm nay ngay cả hắn cũng phải lui nhượng ba phần cũng không dễ dàng nhìn thấy người được rồi .

Sang ngày thứ hai Ôn Uyển để cho Minh Duệ và Minh Cẩn đi cùng, y phục của hai đứa bé mặc giống nhau như đúc. Nhưng bởi vì Minh Duệ tương đối nghiêm cẩn, Minh Cẩn tương đối hoạt bát nên cảm giác rất buồn cười. Xe ngựa đi tới trên phố sá sầm uất, Minh Duệ đối với sự náo nhiệt ở bên ngoài không có một chút hứng thú nào, Minh Cẩn thì gục ở trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy người ở ngoài đường đi lại vô cùng náo nhiệt : “Mẹ, bọn họ đang làm cái gì vậy?”

Ôn Uyển cũng biết rõ những chỗ náo nhiệt này “Đây là phố xá, là chỗ bán các loại đồ đạc. Chờ cha các con trở lại thì để cho cha mang các con đi chơi .” Thời đại này đây chính là những chỗ không tốt. Nơi mà Ôn Uyển có thể công khai lộ diện cũng chỉ là mấy chỗ kia thôi, hơn nữa cũng chỉ gặp toàn người quen. Làm buôn bán lớn như thế thì không có vấn đề gì, nhưng cũng không thể tùy ý mang theo nhi tử đi dạo phố được.

Duệ ca nhi nhận lời nói “Sau này chúng ta sẽ đi dạo.” Chờ cha bọn hắn thì còn không bằng dựa vào chính mình đi. Minh Cẩn trực tiếp hơn “Mẹ đưa bọn con đi nhé” Tiểu tử này rất thông minh, biết cha bọn hắn đang ở nơi rất xa, tạm thời không thể nào về được. Nghĩ tới việc chờ cha thì ai mà biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, dựa vào cha còn không bằng dựa vào mẹ đi. Ôn Uyển sờ sờ trán Minh Cẩn, hiện giờ trời đang nóng nên Ôn Uyển cũng không ôm hai đứa bé : “Chờ Mẹ tìm được dịp đi, hiện tại thì không được .”

Minh Cẩn buồn buồn dạ một tiếng. Thời điểm đến vương phủ đã có vú già trong vương phủ đeo vàng bạc nghênh đón, nhìn thấy xe ngựa của Ôn Uyển chất phác đơn sơn cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù chỉ là lóe lên một chút nhưng bị Minh Duệ nhạy cảm nhìn thấy được, Minh Duệ lập tức liền có chút mất hứng. Thừa dịp Ôn Uyển không chú ý liền ở bên tai Minh Cẩn nói mấy câu, sau đó lại quay đi.

Đến nội viện, nhất định phải thay xe ngựa, Cẩn ca nhi vừa lên xe ngựa liền dùng giọng trẻ con bập bẹ nói “Mẹ, Chỗ này còn không có thoải mái như trong xe ngựa của chúng ta .” giọng của Minh Cẩn không lớn, nhưng lại đủ để cho những người ở phía ngoài nghe thấy được, khiến cho vú già đang hầu hạ một bên cũng xấu hổ một trận. Cái này mà còn không tốt sao, cũng không nhìn thấy xe ngựa bọn họ ngồi có chỗ nào tốt nữa, mặc dù nói là gỗ lim, nhưng phong cách hình thức đều cổ xưa, phía ngoài nhìn thì bình thường cũng không có cái gì lạ. Nếu không phải có khắc ấn ký của phủ quận chúa thì cũng không biết được đấy là xe ngựa của quận chúa. Mà xe ngựa của bọn họ những năm nay nghênh đón tiếp đãi mọi người đã nhiều năm, những phu nhân lần đầu tiên tới cửa kia có ai mà không than thở hâm mộ, người chê không tốt vẫn là đầu tiên , hơn nữa lại còn là một đứa bé. Rốt cục cũng là đứa nhỏ của quận chúa, ánh mắt thật là cao?

Duệ ca nhi ở một bên gật đầu công nhận, chẳng qua Duệ ca nhi nói chuyện có chút ra vẻ hơn “Ừ, đệ đệ nói đúng, những thứ xanh xanh đỏ đỏ sáng chói mắt này làm ta không thoải mái.” Ở trong nội tâm Minh Duệ phỉ nhổ, xe ngựa này nếu không phải vàng chính là bạc, lại còn có bảo thạch khảm xung quanh, thật là tục, quá tục khí rồi .

Ôn Uyển che miệng cười. Hai tiểu tử này đoán chừng là thấy vú già kinh ngạc khi xe ngựa của bọn họ lộ ra vẻ chất phác đơn sơ, liền tới trả đũa rồi “Hai quỷ linh tinh.”

Tám vú già đi theo bên cạnh khóe miệng run rẩy, người cầm đầu trong đó nghĩ, không biết có nên đề nghị Thế tử phi một chút xem, có cần đổi một chút hay không?Bị một đứa bé ghét bỏ mà lan truyền ra bên ngoài sẽ không dễ nghe .

Ôn Uyển bật cười trong lòng, nhưng trên mặt thì lại nghiêm nghị khiển trách”Duệ ca nhi, Cẩn ca nhi, làm sao có thể không lễ phép như vậy ? Xe ngựa của mỗi nhà cũng không giống nhau, sao có thể yêu cầu xe ngựa của nhà khác cũng phải giống như của nhà mình đây ? Sau này không được phép nói những lời nói không lễ phép như vậy nữa .”

Duệ ca nhi dẫn đầu nói xin lỗi, Minh Cẩn cũng nói xin lỗi. Sau đó cả hai người liền chụm đầu lại nói thầm, hơn nữa còn quay lưng về phía Ôn Uyển.

Hạ Dao cùng Ôn Uyển nhìn nhau cười một tiếng. Ôn Uyển nhìn bộ dáng hai đứa bé “Nha, Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi nhà cũng ta đều có tiếng nói riêng rồi, cũng còn không cho mẹ biết nữa, quả là đã trưởng thành rồi.”

Cẩn ca nhi kéo kéo cổ Ôn Uyển làm nũng “Không có, Mẹ. Làm sao lại gạt mẹ đây. Mẹ là người mẹ dễ thương khả ái nhất trên đời này, chúng con làm sao có thể nói mà lại không để cho mẹ biết đến được .” .

Duệ ca nhi lập tức gia nhập trận chiến”Đúng, sau này chúng ta còn phải hiếu thuận với mẹ nhiều hơn, làm đứa con ngoan ngoãn nhất, nghe lời nhất của mẹ .”

Ôn Uyển cười tới càng thêm vui vẻ “Nói nghe thật hay, nhìn biểu hiện của các người sau mười hai mươi năm nữa đã .” Miệng của Cẩn ca nhi lại càng thêm ngọt. Thật ra Ôn Uyển cũng không phải là không thích bộ dạng này, chẳng qua không muốn cho tiểu tử này thấy chỉ cần dỗ người là được, trên mặt cũng luôn giả dạng là không thèm để ý, những vú già phía ngoài nghe thấy tiếng động trong xe ngựa thì liếc mắt nhìn nhau. Đều nói hai đứa con trai của quận chúa đặc biệt hiếu thuận nghe lời, xem ra thật không phải là giả rồi.

Duệ ca nhi ngồi ở đó cũng có chút không nhịn được nên vén màn xe lên, nhìn thấy phía ngoài thì miệng của Cẩn ca nhi lại bắt đầu không dừng được rồi “Mẹ, nơi này không có xinh đẹp như nhà của chúng ta .” Nhà hắn màu sắc rực rỡ, xinh đẹp vô cùng. Ở đây đều là thượng vàng hạ cám, thật không hấp dẫn .

Minh Duệ không đồng ý “Không có đẹp như nhà của chúng ta, nhưng so với nhà của chúng ta thì khí thế hơn. Nhà chúng ta khắp nơi là hoa hoa cỏ cỏ, không có hồ nước lớn như vậy, trên cột nhà cũng không có nhiều thứ như vậy.”

Cẩn ca nhi khinh thường rồi”Này có gì là khí thế, cùng so sánh với nhà của ông cậu thì đây cũng chỉ là những con sâu nhỏ.” Trong hoàng cung chung quanh điêu khắc rồng, nơi này nhất định là không có cách nào so sánh được như trong hoàng cung .

Lời nói của Cẩn ca nhi thiếu chút nữa làm cho mấy vú già sợ tới chân mềm nhũn, đó là rồng bốn chân, thế nhưng vào trong miệng của công tử nhà quận chúa thì lại thành con sâu nhỏ . Cũng may là Đồng Ngôn Vô Kỵ.

Ôn Uyển nhìn hai đứa bé”Không được nói hươu nói vượn.Đó là rồng, không phải là sâu, nếu như lần sau còn nói lung tung nữa thì mẹ liền đánh cái mông của con .”

Minh Cẩn liền đưa tay che miệng mình. Minh Duệ lại một chút cũng không để ý.

Đến hậu viện, xuống xe ngựa, Ôn Uyển đã nhìn thấy Hạo thân vương cùng thế tử. Ôn Uyển còn chưa mở miệng, Minh Cẩn vừa nhìn thấy Hạo thân vương liền lớn tiếng kêu lên : “Ông cố ngoại, ông cố ngoại.”

Hạo thân vương có chút ngoài ý muốn, lần trước thấy Minh Cẩn còn là ở tám tháng trước, tiểu tử này nhanh như vậy liền nhớ được rồi. Đón lấy Minh Cẩn từ tay của ma ma : “Cẩn ca nhi còn nhớ được ông cố ngoại sao?”

Minh Cẩn ngay tại chỗ liền hôn họa thân vương một cái, khiến cho Hạo thân vương sửng sốt một chút. Con cháu của ông cũng không dám làm như thế . Minh Cẩn bập bẹ giọng trẻ con nói : “Minh Cẩn nhớ được ông cố ngoại, Minh Cẩn thật lâu rồi không được gặp ông cố ngoại, rất nhớ ông cố ngoại!”

Ôn Uyển cười quái dị, cái tiểu tử thối này, mỗi lần nhìn thấy cậu hoàng đế cũng là Minh Cẩn ngày ngày đều nhớ ông cậu, hiện tại ngược lại, chỉ đổi từ để dùng.

Hạo thân vương cười ha ha: “Ha ha, Minh Cẩn còn nhớ rõ ông cố ngoại, tốt, tốt, tốt.”

Ôn Uyển cười nói: “Ông chú, người đừng có để ý tới cái tiểu tử thối này, miệng còn ngọt giống như mật ong vậy, chỉ bé như thế này thôi đã biết dụ dỗ người ta không tìm ra đông tây nam bắc .”

Hạo thân vương rất bao che khuyết điểm : “Đâu có, Minh Cẩn nhà ta là đứa trẻ biết đều khả ái, yêu thương còn không kịp, làm sao có thể bỏ mặc không để ý tới. Minh Cẩn, mẹ con có phải rất nghiêm nghị đối với con hay không nha ?”

Minh Cẩn len lén nhìn Ôn Uyển, sau đó lắc đầu: “Không có, Mẹ rất thương con.” Nói xong cẩn thận nhìn Ôn Uyển, thật giống như sợ Ôn Uyển tức giận.

Ôn Uyển chỉ có thể lắc đầu, tiểu tử thối này, không biết là giống ai, thật là. Nhìn lại Minh Duệ, kêu một tiếng ông cố ngoại rồi không lên tiếng nữa, sau đó liền bị lạnh nhạt. Ôn Uyển đau lòng Duệ ca nhi liền tự mình ôm lấy Duệ ca nhi, cùng đi theo Hạo thân vương vào trong phòng .

Tới Vương Phủ, chuyện đầu tiên là đi gặp Thái phi trước rồi, Thái phi năm nay cũng đã có hơn sáu mươi tuổi rồi, lúc này đi vào thấy bên cạnh Thái phi có một nha hoàn mặc y phục màu xanh thêu ngũ phúc nâng thọ bằng lụa, tóc búi thành búi tròn, cài trâm phượng hoàng, ở vòng quanh trán còn đeo một chuỗi ngọc ở giữa có bảo thạch phỉ thúy lớn như quả hạch đào. Bên trên vạt áo còn đeo một ngọc bội ngũ phúc song toàn, đang ngồi ở trên một chiếc giường gỗ mỹ nhân màu đen trong sương phòng .

Ngồi phía bên dưới còn có Vương Phi và Thế tử phi .

Ôn Uyển đoán chừng là Hạo thân vương biết tính tình của nàng. Cho nên trong phòng cũng chỉ có ba nữ nhân, đều là những nữ nhân có thân phận quý trọng nhất ở trong phủ. Những nữ nhân khác dứt khoát cũng không được xuất hiện nữa ( Hạo thân vương nói: người nào không biết ngươi không thích trắc phi tiểu thiếp. Để cho bọn họ đi ra ngoài không phải là đánh vào mặt ngươi sao ).

Hai đứa bé trăm miệng một lời mà đi theo để Ôn Uyển giới thiệu , kêu Thái phi, Vương Phi, Thế tử phi.

Lão Thái phi nhìn hai đứa trẻ như ngọc, mặc áo bào giống nhau như đúc, đặc biệt hiếm có “Người đâu, đem một đôi khóa trường mệnh bằng vàng ròng ra đây .” Thái phi phân phó, người phía dưới lập tức rời đi, một lúc lâu mới tìm được hai chiếc khóa trường mệnh khắc bảo thạch giống nhau như đúc. Nhìn thấy thủ công kia quả thật là đồ vô cùng tốt.

Ôn Uyển đối với ánh mắt hâm mộ của những người khác thì làm như không thấy, trong lòng thì âm thầm buồn bực . Chẳng lẽ vật này còn có chuyện xưa gì sao “Thái phi, lễ vật này quá quý trọng rồi .”

Thái phi từ ái nói”Hài tử của chúng ta còn có gì quý trọng với không quý trọng có thể dùng dược, ta cũng là một lão bà mấy chục tuổi rồi, lại càng không có gì đáng giá, khó có được duyên phận này liền cho hai đứa nhỏ thì có làm sao !”

Hai đứa bé vô cùng có lễ phép cùng nhau dập đầu nói cám ơn.

Thái phi cười nói với Ôn Uyển : “Ban đầu ta thấy cháu, liền nói cháu là một đứa nhỏ có phúc khí, hiện tại lại còn có hai đứa bé thông minh lanh lợi như vậy, sau này lại càng có phúc khí lớn.”

Ôn Uyển cười khiêm tốn vài câu, khác biệt quá lớn thì lời nói cũng chỉ là mấy lời khách sáo, Thái phi thấy thần sắc của Hạo thân vương : “Tinh thần của ta có chút mệt mỏi, các ngươi có việc gì thì cứ làm đi thôi !”

Vương Phi chờ sau khi Ôn Uyển đi, thở dài nói: “Thật là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Nhớ năm đó ai có thể nghĩ đến cái nha đầu này lại có tạo hóa như thế.” Lần trước thời điểm tới Vương Phủ thì cái nha đầu này còn là một đứa bé gầy yếu ớt, dựa vào sự thương hại của tiên hoàng mới nhận được một phong hào quận chúa, ai mà không biết đây chỉ là tiên hoàng bao che khuyết điểm. Nhưng hôm nay, Ôn Uyển lại trở thành nữ tử tôn quý nhất của Đại Tề, là đệ nhất phu nhân ở trong kinh thành .

Sắc mặt của Thái phi có chút trầm xuống “Con đang nói cái gì đó, Ôn Uyển vốn là nữ nhi của hoàng gia, là hậu duệ quý tộc của hoàng thất, cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây?” Trong lòng Thái phi không cho là Ôn Uyển may mắn, vì bà nghĩ tới sâu hơn một chút, bà hiểu được Ôn Uyển có thể có được ngày hôm nay đều là dựa vào bản thân mình .

Vương Phi ngại ngùng .

Thế tử phi ở trước mặt Thái phi cùng Vương Phi không có phần nói chuyện, nhưng nhìn thấy Ôn Uyển sắc mặt hồng nhuận thì cảm thán ở trong lòng, đây chính là nữ cường nhân a, vừa phải chăm sóc hai đứa bé ( Duệ ca nhi nói : mẹ ta nuôi thả ), còn muốn trông coi hai phủ đệ. Hôm nay lại còn tiếp nhận lại sản nghiệp. Chân chính là sự nghiệp cùng gia đình đều có thể chu toàn, người phụ nữ nào còn có được khả năng như thế.

Bình Luận (0)
Comment