Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 172

Edit: Anh Ngọc Beta: Tiểu Tuyền

“Ôn Uyển, Chu Vương cầu kiến” Ôn Uyển nghe có chút kinh ngạc, đã khá lâu rồi nàng không gặp Chu Vương. Chu Vương cũng không giống như nàng, hắn là một người bận rộn, nhưng lần này Chu vương sắc mặt vô cùng thâm trầm nghiêm túc hỏi “Ôn Uyển, có phải cháu nhập cổ phần vào thủy vận rồi không?”

Ánh mắt Ôn Uyển lóe lóe, nhưng rất kiên định lắc đầu “ Vương gia, quận chúa nói, nàng không có nhập cổ phần thủy vận. Thể lực nàng yếu, cho nàng gan lớn như trời, cũng không dám vào cổ phần thủy vận, nàng còn không muốn chết sớm như vậy đâu, còn muốn hảo hảo sống hai năm,”

Chu Vương không tin hỏi “Có thật không? Nếu là có, bây giờ cháu liền nói cho ta biết, nếu vạn nhất thật xảy ra chuyện, ai cũng không bảo vệ được cháu?”

Ôn Uyển kinh ngạc nhìn hắn, có chút kinh ngạc nhưng vẫn kiên định lắc đầu. Chu vương thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài

Ra đến cửa, tùy tùng ở bên cạnh nhẹ giọng kêu một tiếng “Vương gia, chẳng lẽ quý Quận chúa thật không có?”

Chu vương lắc đầu nói “Không thể nào, người khác ta còn có thể tin tưởng. Nhưng nha đầu này là muốn tiền không muốn mạng. Trước kia ta còn không biết, hiện tại coi như là biết rồi. Nếu như có Ngọc Phi Dương dính vào trong đó, mà nàng lại đem Ngọc Phi Dương giới thiệu cho ta. Dựa vào tính tình nhạn quá bạt mao (*)của nàng, nếu không có dính vào thì quỷ đều không tin. Cái nha đầu này, lá gan thật đúng là như trời! Ngươi nói xem nàng thật không biết lợi hại hay giả dạng không biết đây!”

(*)nhạn quá bạt mao: chim nhạn bay qua còn muốn đưa tay rút mấy cọng lông, ý là phàm chuyện gì đã qua tay mà thấy có lợi ích tốt hơn, thì không dễ dàng bỏ qua.

Nói xong vừa tự nhủ “Ha hả, dựa vào chút thông minh này của nó, làm sao không biết quan hệ lợi hại bên trong. Nha đầu này, muốn tiền cũng muốn điên rồi. Loại chuyện này mà cũng dính vào.”

Tùy tùng ở bên cạnh cũng lo lắng không dứt “Vương gia, vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Chu vương trong mắt hiện lên hung quang nói “Cái gì làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ thì làm cái đó, đây cũng là một cơ hội, nếu là thành, hàng năm thì bó lớn tiền bạc sẽ cống đi lên. Thua, cũng không có cái gì tổn thất. Bất quá, nha đầu này, tâm tư quá nặng, hơn nữa quá mức tham lam. Ngay cả ta cũng không nắm chặc được, nói không chừng sau này nàng vì tiền, cũng có thể đem ta bán. Sau này, ít cùng nàng dính dấp những thứ ích lợi được mất kia mới tốt.”

Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm. Sau này, cách Ôn Uyển xa một chút. Hắn cảm giác mình lần này trong lúc lơ đảng đã lên tàu cướp biển. Nha đầu này, quá khó suy đoán. Tâm nhãn so với ai khác đều nhiều hơn, tốt hơn là ít cùng nàng dính vào là tốt nhất. Nếu không, nhất định mình không chiếm được lợi ích tốt.

“Quận chúa, hiện tại hai phái càng đấu rất lợi hại, Quận chúa người xem?” Hạ Ảnh có chút lo âu nói. Ôn Uyển phản ứng gì cũng không có, tiếp tục yên lặng ở thư phòng luyện chữ.

Hạ Ảnh trong lòng âm thầm thở dài, mấy phần trầm ổn này, có thể so sánh với Vương gia. Nhưng là nàng là thật không hiểu, Quận chúa là thật không biết, hay không muốn biết đây! Việc này nếu lan truyền đi ra ngoài, nàng sẽ ở trong lúc lơ đảng đắc tội rất nhiều người. Nhìn Ôn Uyển cũng không nguyện ý biết nhiều hơn, nên đem nhiều chuyện,tất cả đều nuốt mất, không có nói cho Ôn Uyển biết.

Bên này Hạ Ảnh không thể nào biết được ý nghĩ Ôn Uyển, chỉ đành phải âm thầm suy nghĩ.

Hoàng cung

“Nha đầu này, loại làm ăn này, nàng cũng dám nhúng chàm. Khụ, sư muội cùng Phúc Huy hai người, xem vàng bạc như cỏ rác. Làm sao nha đầu này, lại trong mắt hoàn toàn chỉ có tiền thế.” Hoàng đế nghe được Ôn Uyển lại dám dính liếu đến việc đấu tranh nhập cổ phần thủy vận thì lắc đầu. Hắn cảm thấy Ôn Uyển lá gan không phải lớn bình thường. Cũng là không nghĩ nhiều những thứ khác, chẳng qua cảm thấy đứa bé này, sợ phải chịu khổ nữa. Nên muốn có vàng bạc tới thân. Có lẽ bởi vì cảm thấy chỉ có vàng bạc nơi tay mới yên tâm, cho nên vẫn muốn sống vì tiền thế sao?

Ôn Uyển tự nhiên là không biết hoàng đế đang nói nàng, mặc dù nàng hắc hơi mấy cái, nhưng là cho dù nằm mộng, cũng Mộng không thấy hoàng đế còn ở sau lưng nói nàng. Bất quá nàng biết được Bình gia chi thứ hai, lại xảy ra một chuyện. Một chuyện có thể xem là không lớn không nhỏ nhưng vẫn ầm ĩ một trận.

Thanh Từ bị đuổi về. Kể cả của hồi môn cũng bị thu hồi. Không phải là về nhà tỉnh thân, mà bị người hưu trở lại. Không tới mấy ngày, Bình quốc công Gia nhận được một phong thư của vị nam nhân kia tự mình viết tới, quốc công Gia sau khi xem xong giận dữ, nói muốn ban một chén độc tửu đưa nàng lên đường. Nhưng bị Nhị lão gia nhận được tin tức, đã chạy tới ngăn trở, mang về nhà.

Quốc công Gia lúc ấy thấy hắn bộ dáng hồ đồ, thì quơ lấy cây gậy, hướng Nhị lão gia đánh tới. Hắn biết đệ đệ này hồ đồ, thế nhưng không biết hồ đồ đến nước này.

Nhị lão gia sau khi bị đánh, trong lòng phẫn hận không thôi. Chạy lên phòng cùng mẹ ruột hắn kể khổ. Bình mẫu thấy nhi tử mình yêu mến bị đánh đến người tàn tật biến dạng, thì đem quốc công Gia kêu lên, hung hăng khiển trách cả ngày, mới bỏ qua. Nếu không phải thân thể không tốt, đoán chừng cũng phải đem quốc công Gia đánh một trận cho con trai bảo bối của bà hả giận mới thôi. Cuối cùng, quốc công Gia không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, đem người giao trả lại cho Nhị lão gia. Cuối cùng, Nhị lão gia đem Thanh từ dẫn trở về nhà.

Sau khi Thượng Dũng biết chuyện, nên muốn đem Thanh từ đưa vào am ni cô. Liền để cho hạ nhân đem nàng trói lại, đưa đến từ đường đi, chuẩn bị làm cho nàng thanh đèn Cổ Phật đến cuối đời.

Vẫn bị Nhị lão gia ngăn trở, Thượng Dũng lúc này cũng không quản cái gì hiếu đạo bất hiếu. Kêu người trói rồi đưa lên xe, muốn đem người đưa đi. Nhị lão gia cũng không để ý mình có thương tích trong người, sớm chạy đến cùng một cây gậy, hướng Thượng Dũng đánh tới. Đánh cho Thượng Dũng không chỉ có trên người đau, trong lòng lại càng tuyệt vọng nói không ra lời. Cuối cùng Thượng Dũng cũng biết mình không lay chuyển được, chỉ đành phải bất đắc dĩ thối lui. Hắn mang theo tiểu Hứa thị thu thập đồ, vội vàng một nhà mười mấy miệng ăn, tất cả đều chuyển đi ra ngoài. Hoàn toàn, muốn cùng Nhị lão gia vạch rõ giới hạn.

Tự nhiên, ý nghĩ là tốt, nhưng thực tế lại tàn khốc. Trừ phi hắn giống như Thượng Đường, bị cho làm con thừa tự đi ra ngoài. Nếu không, không thể nào cùng Nhị lão gia đoạn tuyệt quan hệ. Nhị lão gia làm hết thảy mọi chuyện sai, tất cả đều muốn con của hắn đứng mũi chịu sào, chính là Thượng Dũng con trai lớn này.

“Nương tử, ta thật rất may mắn, thật, ta rất may mắn khi Thượng Đường bị cho làm con thừa tự. Bằng không, ông ta không chỉ muốn đem ta phá hủy. Còn đem cả đời này của Thượng Đường cũng phá hủy, muốn hủy ở trong tay của ông ta. Muốn tất cả mọi người chúng ta đều hủy diệt trong tay ông ấy, ông ấy mới cam tâm a!” Lôi kéo thê tử, trong mắt không khỏi chảy ra nước mắt.

Hứa thị an ủi, nói hiện tại cũng tốt lắm. Sau này quá hảo chính mình cuộc sống là được rồi. Không nên nghĩ nhiều như vậy, dù thế nào, thì cũng không thể cùng ông ấy đoạn tuyệt quan hệ. Tiểu Hứa thị trong lòng cũng khổ sở không chịu nổi. Có một cha chồng không biết đầu như vậy, sau này còn không biết sẽ chọc chuyện gì đi ra ngoài. Nàng thật là lo lắng đề phòng, sợ đến khủng hoảng.

Bình gia nhiều chuyện phiền lòng, nên không tới kiếm chuyện với Ôn Uyển. Khiến cuộc sống của Ôn Uyển gần đây trôi qua vô cùng dễ chịu. Cuộc sống mỗi ngày trãi qua rất tốt, không có chuyện gì phiền lòng. Mỗi ngày đi theo các tỷ muội của mình cùng nhau học tập, lúc khác thì đi theo Lão sư học tập. Bất quá Lão sư hiện tại hướng thôn trang chạy trốn cái nóng khó chịu. Buổi tối đọc sách, hiện tại cuộc sống trôi qua phong phú. Thật lâu không có chuyện gì làm, đã cảm thấy xương có chút ngứa rồi, đã nghĩ tìm chút chuyện để làm.

Ôn Uyển nghe được Thanh từ bị hưu, có chút kỳ quái. Nhưng cổ đại cũng không so sánh với hiện đại, hiện đại ly hôn cùng ăn cơm giống nhau, không có gì kỳ lạ. Nhưng cổ đại bị hưu, nếu là không có đầy đủ bằng chức thuyết phục, nhà mẹ đẻ người bình thường sẽ không từ bỏ ý đồ. Đang yên lành bị hưu, mà Bình gia buồn bực không lên tiếng, nhất định là có chuyện. Nhưng nàng nhớ được lần trước Thanh Thủy bị hưu, chuyện rất náo loạn. Quốc công phu nhân ra mặt, thái độ cũng là vô cùng cường ngạnh. Cuối cùng không phải là bị hưu, mà là sửa thành Hợp Li. Bị hưu cùng Hợp li là chuyện khác nhau một trời một vực. Ôn Uyển trong lòng có nghi ngờ, cho nên phái người đi hỏi thăm. Chờ hỏi thăm được tin tức truyền về để cho Ôn Uyển rất im lặng.

Lý do bị hưu thế là nàng cùng con riêng của chồng có chút không minh bạch, bởi vì không có căn cứ xác thực chính xác, cộng thêm gả đi lâu mà bụng vẫn không có , nên lấy lý do không có con hưu. Coi như là cho quốc công phủ đệ giữ chút ít thể diện.

Ôn Uyển ngắt lỗ mũi, thật là không biết nên phát biểu ý kiến gì. Nếu nói thượng bất chánh hạ tắc loạn, đại thể như thế. Nữ nhân này, thật đúng là mười phần đồ ngốc, chuyện này cũng có thể truyền ra, coi như là không có làm qua chuyện như vậy, nhưng khẳng định cũng là trong ngày thường hành động không biết kiềm chế. Nếu không, tại sao lại có tin đồn như vậy. Đây cũng là tin đồn giết người, nếu có nha hoàn liên tục truyền lời như thế bị nghe thấy đều sẽ bị loạn côn đánh chết a!

Bất quá chuyện đối với Bình quốc công trong phủ đệ, nghe một chút coi như xong, cùng chuyện Bát Quái của nhà người ta không có khác nhau. Nghe xong thì bỏ qua rồi, tiếp tục làm chuyện của mình.

“Quận chúa, Hoa gia đưa thiệp, mời ba ngày sau đi ngắm hoa.” Ôn Uyển nghe cảm thấy rất hứng thú. Phụ thân của Mai nhi thích nhất Hoa, bị đều này ảnh hưởng, ở trong nhà Mai nhi trồng rất nhiều loại hoa. Trong đó hình như hoa hồng rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều thay nhau tới mời khách. Có chuyện lần trước kinh nghiệm, Hạ Ảnh nghiêm trọng khống chế, không để cho Ôn Uyển uống nhiều rượu. Mọi người cũng rối rít cầm chuyện này, trêu ghẹo Ôn Uyển.

Chân Chân cười đem tay đặt trên vai Ôn Uyển, khuôn mặt ân cần nói “Ôn Uyển, ngươi ngàn vạn không nên say rượu nữa. Ta nghe nói lần trước, ngươi uống rượu say đi xem đại phu. Lần này,phải kiềm chế.”

“Đúng vậy a, Đúng vậy a. . . . . .” Y Y tất cả mọi người đều ồn ào phụ theo.

Ôn Uyển quét mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt chuyển hướng nhìn về cây tùng bên cạnh . Ôn Uyển nhìn cây kia, làm sao lại cho tới bây giờ nàng không có phát hiện cây kia lớn lên thẳng như vậy, tốt như vậy. Quá hiếm có rồi, nếu có thể bình chọn, thì nhất định nó là cây cao lớn thắng tắp nhất viện.

“Ôn Uyển, chúng ta nói chuyện với ngươi, làm sao ngươi lại không nói lời nào đây!” Vũ Đồng đẩy Ôn Uyển.

Ôn Uyển quét một cái xem thường cho nàng, nói cái gì đó! Nàng vốn chính là câm, có thể nói cái gì, sẽ nói cái gì đây! Nếu có hứng thú vậy thì true ghẹo tiếp đi, nàng mới không cùng mấy đứa bé so đo đâu! Ta là người lớn nha, người lớn không cùng mấy đứa trẻ so đo. Ôn Uyển đem góc độ của mình định vị được tốt vô cùng, cho nên cũng không tức giận.

Trên thực tế, Hạ Ảnh nhìn thấy mỗi lần Ôn Uyển bị mọi người chế nhạo mà không có thể phản kích, thì khóe miệng buồn bực giật giật, nhưng hết lần này tới lần khác lại giả bộ thành vẻ mặt bất cần. Ánh mắt lại di chuyển chung quanh, bộ dáng thu hồi toàn bộ cục diện, liền tự giác bật cười.

Quận chúa kể từ khi cùng mấy cô nương ở chung một chỗ, càng ngày càng giống một hài tử bình thường. Lại không có cảm giác xa cách như lúc trước. Dường như cùng toàn bộ thế giới không hợp nhau, tùy thời cũng có thể mọc đôi cánh thành tiên vậy. Làm cho nàng nhìn thấy vừa thương tâm vừa lo lắng. Hiện tại thật tốt, có thể thấy Quận chúa vừa cười vừa giận vừa hận mà nói không ra, bộ dạng nghĩ làm chuyện xấu. Nàng thật cao hứng, vì Quận chúa mà yên tâm.
Bình Luận (0)
Comment