Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 238

Edit: Tuyết Y

Đối với hành động chạy đến thôn trang lần này của Ôn Uyển, nếu là người khác, hoàng đế có thể sẽ cho rằng là có tật giật mình, cho nên muốn chạy trốn. Nhưng người này lại là Ôn Uyển, hoàng đế biết rõ, Ôn Uyển chán ghét tranh đấu như thế, cho nên mới muốn trốn tránh. Đứa nhỏ phẩm tính thuần lương kia, bị Tống Lạc Dương dạy quá mức cao ngạo, quá thuần khiết , không chịu được thủ đoạn dơ bẩn xấu xa thế này, nàng không dám đối mặt, cũng không muốn đối mặt, cho nên mới nghĩ muốn trốn tránh. Hoàng đế nhìn phương hướng Ôn Tuyền thôn trang, khẽ thở dài một tiếng. Đã ở trong hoàn cảnh này, thì chuyện dơ bẩn như thế, nhất định phải tập thành thói quen, cũng nhất định phải chịu đựng. Chẳng qua là, vẫn phải để cho nàng dần dần thích ứng thôi nếu không đốt cháy giai đoạn, có thể sẽ không tốt.

Rất nhanh, hoàng đế liền cởi bỏ khúc mắc của mình.

Một người đứng trước mặt hoàng đế thanh âm trầm thấp nói”Hoàng thượng, hôm qua Phúc Linh Công chúa đòi lấy lại công đạo cho Hân Dĩnh Huyện chủ. Quận chúa nói một câu, nàng nói Hân Dĩnh Huyện chủ là muốn tiếp tay mưu sát nàng. Chuyện ban ngày hẳn không phải là ngẫu nhiên.”

Hoàng đế ánh mắt sắc bén chợt lóe “Mưu sát?”

Người kia điểm đầu nói ” Vâng, Quận chúa nói đúng là mưu sát.”

Hoàng đế hít sâu một hơi, phất tay để cho người kia đi xuống. Lập tức gọi Ôn công công đến. Cho hắn mang tình huống lúc đó điều tra cẩn thận. Ôn công công vội vã đi ra ngoài.

Chờ nghe xong lời Ôn công công nói…, hoàng đế thấp giọng hỏi “Lúc đầu thật sự là Tư Nguyệt quấn lấy? Mà không phải Ôn Uyển tự đi tới bên cạnh ao sao?” Điều này rất quan trọng, nếu như Ôn Uyển tự mình đi tới cạnh ao, đó chính là ngoài ý muốn. Nếu như bị Tư Nguyệt kéo tới cạnh ao, vậy có phải ngoài ý muốn hay không, cũng không có ai biết.

Ôn công công điểm đầu nói “Nô tài đã hỏi kỹ lưỡng tình cảnh lúc đó, lúc đó là Tư Nguyệt Quận chúa kéo Ôn Uyển Quận chúa đến cạnh ao. Hai người xảy ra một chút tranh chấp, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Hoàng đế nghe cũng không có phản ứng gì, chẳng qua là tùy ý hỏi “Ôn Uyển ở chỗ này cũng năm tháng rồi, ngươi cảm thấy lấy tính tình của Ôn Uyển, sẽ vì phát sinh tranh chấp với người khác mà động thủ sao?”

Ôn công công im lặng.

Hoàng đế phất tay, cho hắn đi xuống. Còn mình thì tựa vào trên ghế rồng, mặt lộ ra vẻ cười khổ. Lúc này rốt cuộc ông đã hiểu đứa nhỏ kia tại sao lại bị hù dọa thành như vậy. Thì ra nàng hoài nghi là muốn mưu sát nàng, cho nên mới mới bị dọa thành bộ dạng này. Hoàng đế ban đầu còn nghĩ rằng Tư Nguyệt muốn cùng Ôn Uyển tranh sủng, cho nên hai người mới nổi lên tranh chấp. Sau đó Tư Nguyệt rơi xuống nước, Ôn Uyển lại phẫn nộ như vậy. Ông cũng chỉ cho rằng Ôn Uyển bị hãm hại cho nên mới tức giận như vậy. Nhưng thì ra là không phải, thì ra nha đầu kia hoài nghi Tư Nguyệt muốn giết nàng, cho nên mới phải tức giận đến thế, mới có thể không khống chế được. Người yêu quý mạng nhỏ của mình như nàng , mà hoài nghi chuyện như vậy. Khó trách lại bị bóng đè, khó trách lại chạy trốn.

Ôn Uyển ở trên xe ngựa, thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lần này rất vội vàng, cũng có chút cảm giác chạy trốn chật vật. Nhưng lần này coi như là gián tiếp đạt được ước muốn, nàng trước kia đã dự định hàng năm mùa đông đều phải đi Ôn Tuyền thôn trang ngâm suối nước nóng qua mùa đông, lần này, đúng lúc là tìm được một lý do. Mặc dù căn nguyên, khiến cho nàng không rét mà run.

Hiện tại đúng là lúc bắt đầu mùa đông, đi suối nguồn Mỹ lệ ở thôn trang, ở lì bên trong không trở về kinh thành nữa. Ôn Tuyền thôn trang, tự nhiên là đông ấm, Ôn Uyển mỗi khi đến mùa đông, muốn đặc biệt ở tại chỗ này không đi. Hơn nữa nàng thật sự không muốn ngốc ở trong kinh thành. Nơi đó, tất cả đều đấm đá lẫn nhau, đứa nhỏ nhỏ như vậy, có thể biến mình thành mồi câu để hại người. Nàng rất chán ghét cuộc sống như thế, nàng thầm nghĩ muốn trải qua những ngày thư thái đơn giản. Chờ khoảng hai năm nữa, tuổi lớn hơn chút, ông ngoại hoàng đế tứ hôn. Sinh hai cái béo oa oa, hảo hảo dạy dỗ chơi đùa cùng bọn nhỏ, nhìn bọn họ lớn lên, nhìn bọn hắn lấy vợ sinh con. Già rồi hưởng thụ cùng con cháu vui cười, ngậm kẹo đùa cháu, đời này của nàng cũng đã viên mãn rồi.

Nhưng mà tình cảnh hiện tại như thế, hoàn toàn khác so với tưởng tượng của nàng. Đối diện với tranh đấu, nàng thật sự là chán ghét cực độ. Tại sao không có một ngày tốt lành, nhất định phải đi tranh đi đoạt. Nàng không muốn , thế nhưng, không phải là nàng không muốn thì sẽ không xảy ra. Ôn Uyển cười khổ một tiếng, tạm thời có thể rời khỏi, cũng tốt. Trước ình hòa hoãn một thời gian nếu như chuyện khác đi, nàng có thể sẽ nhượng bộ một hai, nhưng nếu như muốn giết nàng, nàng mặc dù chán ghét tranh đấu, nhưng mà, so với mạng của mình, nếu thật đến một bước đó. Vì sống còn, cũng không thể lại để bọn họ tùy ý mưu hại.

Vào thời điểm Ôn Uyển đi Ôn Tuyền thôn trang, trong cung lại truyền ra Ôn Uyển đẩy Tư Nguyệt Quận chúa xuống ao, thiếu chút nữa chết đuối, truyền đi rất sống động. Phảng phất như chính mình ở bên cạnh nhìn thấy. Hiện tại Tư Nguyệt Quận chúa còn nằm ở trên giường không dậy nổi, thái y nói rất có thể sẽ tạo thành di chứng, đồng một đời đau bệnh. Ôn Uyển Quận chúa tự biết mình không mặt mũi nào gặp người, không thể làm gì khác hơn là chạy đến thôn trang tránh đầu sóng ngọn gió. Rất nhanh, cả triều trên dưới đều biết, Ôn Uyển Quận chúa thất sủng.

Mặc dù đối với việc Ôn Uyển thối lui khiến ọi người trút giận, nhưng đối với chuyện Ôn Uyển kiêu căng ngạo mạn hung hăng càn quấy đánh Tư Nguyệt một cái tát thì tỏ thái độ vô cùng phẫn nộ.

“Ôn Uyển sẽ không đi làm chuyện ấu trĩ nhàm chán như vậy. Bất quá, một tát này đánh thật tốt, đúng lúc chứng minh nha đầu kia là quỷ gây rối. Tuổi còn nhỏ, không ngờ tâm tư lại thâm độc, thật sự là đáng hận vô cùng.” Trịnh vương vô cùng chán ghét.

“Vốn là một cái tát kia chứng minh Quận chúa không thẹn với lòng. Nhưng nàng vừa chạy như vậy, ngược lại có ý có tật giật mình, ngươi vẫn là đi thúc dục Quận chúa trở về a, nếu không, cũng không biết bên ngoài còn đồn đãi thành cái dạng gì. Hiện tại bên ngoài mọi người nói Quý Quận chúa tính tình bị nuông chiều, biết sai có chết cũng không hối cải, còn hạ thấp danh tiếng của Quận Chúa. Chuyện này cũng không hay a.” Trầm Giản có chút không yên.

“Thích đồn đãi như thế nào, để cho bọn họ đồn, Ôn Uyển là người ra sao, rất nhiều người đều biết. Nếu quả thật là người lòng dạ hẹp hòi ác độc, có thể đem toàn bộ thân gia đều quyên góp sao, chỉ để lại ình vài mẫu đất cằn qua ngày . Không phải là bọn họ thêu dệt lung tung là có thể xuyên tạc được, theo người gây rối, bọn người bên kia đơn giản, chỉ là một đám người không có não mà thôi” Trịnh vương khinh thường đi.

Đối với những lời đồn đãi này, Trịnh vương ngược lại không để ý. Những năm này, vì phá hoại danh tiếng của Ôn Uyển, để Ôn Uyển không thể trợ giúp hắn, thật đúng là không là dư hơi. Nha đầu kia một mực vẫn hảo hảo, bởi vì nàng căn bản là không thèm để ý đến những thứ vô căn cứ này.

Mà Ôn Uyển có việc lúc trước bán thân gia để cứu giúp dân chúng, sao lại là người lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần người hơi chút có đầu óc là có thể nghĩ đến phương diện ẩn bên trong này. Như thế nào có người cố tình truyền bá hai câu, có thể hủy đi danh tiếng của Ôn Uyển , thật là buồn cười.

Lại khiến cho Trịnh vương lo lắng hơn là tính cách của Ôn Uyển. Tính tình của nha đầu kia, ngay cả đối với những gián điệp do thám kia, nàng cũng không muốn đả thương tính mạng bọn họ. Tâm địa quá sạch sẻ thuần khiết rồi. Bộ dạng này, để cho nàng sau này phải đối mặt với những người đó đấu đá lẫn nhau, thủ đoạn hèn hạ thế nào đây? Hắn thật lo lắng nha đầu kia thích ứng không được. Hoặc là, vẫn trầm mặc như vậy.

Bất quá Trịnh vương suy nghĩ một chút có, rất nhanh lại lo lắng cái khác. Đứa nhỏ kia, lần trước chuyện mấy cung nữ đã khiến nàng bị dọa gần chết, tối hôm đó liền bị ác mộng. Lúc này mới bị kinh hãi đến mức vội vàng chạy trốn, ở Ôn Tuyền thôn trang, thiếu y thiếu thuốc, vạn nhất ngã bệnh, đến lúc đó tìm thái y cũng tìm không ra. Trịnh vương cuống quít tiến cung, nói chuyện này cùng hoàng đế. Để cho hoàng đế phái một thái y đến Ôn Tuyền thôn trang. Vạn nhất đứa nhỏ này sinh bệnh, có một thái y ở bên người cũng tốt, sẽ không có chuyện gì. Trịnh vương thấy hoàng đế không tiếng vang, cho là hoàng đế nghĩ hắn chuyện bé xé ra to “Phụ hoàng, đứa nhỏ kia gan chỉ nhỏ như cái lỗ kim. Bị hoảng sợ lớn như vậy, thôn trang mặc dù cũng có đại phu, nhưng mà y thuật không tốt. Thân thể đứa nhỏ kia, phụ hoàng cũng rõ ràng. Phụ hoàng, phái một thái y đến đó đi. Quả thật có chuyện gì, cũng có phòng bị.”

Hoàng đế vừa ban đầu vừa nghe lời Trịnh Vương nói…, nhìn Trịnh Vương giống như nhìn người ngoài hành tinh, cho đến khi nghe Trịnh vương lo lắng cầu khẩn, mới trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần. Cũng hướng về phía Trịnh vương tán thưởng gật gật đầu, nhưng mà, thái y ông đã phái đi rồi. Hiện tại đã trên đường đi Ôn Tuyền thôn trang.

Trịnh vương nghe lời này, gấp rút cúi thấp đầu. Nói vài câu công sự, liền đi ra ngoài. Nghĩ tới phụ hoàng đối với Ôn Uyển sủng ái, trong lòng hắn hơi kinh hãi. Khó trách Hiền phi trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ Uyển Nhi. Nguyên lai là đã nhìn thấu phụ hoàng thương yêu đứa nhỏ kia đến trong xương rồi.

Hoàng đế vốn nghĩ muốn để cho Ôn Uyển quay về. Nhưng mà lời Vương thái y nói…, cũng khiến cho ông không thể không cẩn thận cân nhắc. Cũng được, trước hết để cho đứa nhỏ này ở Ôn Tuyền thôn trang ngốc thêm mấy ngày, chờ đến thời điểm cuối năm sẽ phát người đón trở về. Cho nàng hòa hoãn tâm tình một chút, đứa nhỏ kia thông minh như vậy, cho nàng một thời gian ngắn, nhất định sẽ nghĩ thông suốt. Lại dùng khoảng thời gian này, hảo hảo điều dưỡng thân thể một chút mới tốt.

Tô Tướng

“Không ngờ lại dùng thủ đoạn vụng về bực này. Ôn Uyển há lại là loại người dễ bắt nạt, xem một tát kia của nàng, đoán chừng đã sớm đoán được nàng ta mưu đồ không tốt, dứt khoát thuận theo nàng ta. Thật là, đem tất cả mọi người làm kẻ ngu. Ôn Uyển là người thông minh như vậy, sẽ làm chuyện ngu ngốc thế sao?” Tô Tướng nghe thấy cười một cái.

Tô Hiển tỏ vẻ chần chờ nói “Nếu như Ôn Uyển thật sự không có làm gì, nàng chạy cái gì nha? Nàng làm như vậy, không phải vừa vặn cho người khác nắm lấy sơ hở ư.”

Tô Hộ nghe được, cũng khẽ thở dài nói “Ôn Uyển kế thừa trí tuệ của cô con, cũng như kế tục tính tình thuần lương của Phúc Huy. Đứa nhỏ kia, tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào? Còn phải nhìn tạo hóa của chính nàng nữa.”

Tô Hiển không hiểu.

Tô Hộ lắc đầu nói”Người thông minh cơ trí, nếu như nàng có thể vượt qua khuyết điểm hiền lành tốt bụng của mình, nàng sau này sẽ có thiên đại tạo hóa [vận may to lớn]. Nhưng nếu như người thông minh cơ trí, lại yếu đuối hiền lành, thế nhất định sẽ bị người nuốt gọn. Cho dù có thông minh cơ trí hơn nữa thì như thế nào?”

Tô Hiển do dự một chút hỏi “Cha, cô năm đó, rốt cuộc là làm sao mà mất ? Thật sự chỉ là trúng độc ư.”

Tô Hộ nghe đến đó cũng chỉ là cười khổ nói “Kỳ quái là ở chỗ này, cha nghĩ thế nào cũng đều nghĩ không ra. Ta với cô con tuy không cùng mẫu sinh ra (mẫu thân Tô Hộ là kế thất ), tình cảm cũng chỉ bình thường. Nhưng mà ta biết, cô con tinh thông y lý. Một người tinh thông y lý, làm sao có thể trúng độc mà chết đây? Ta nhớ được thời điểm gia gia con biết cô con chết, lúc ấy liền ngã bệnh. Không chịu đựng được vài ngày, liền mất, đến lúc chết vẫn còn kêu tên cô cô con. Gia gia con bộ dạng như vậy, tràn đầy áy náy. Bây giờ nhớ lại, gia gia con hẳn là biết chút ít gì đó.”

Tô Hiển cảm giác được phụ thân nồng đậm bi thương, cũng không nói tiếp.

“Nha đầu kia, sẽ đẩy người khác vào ao. Ha hả, đoán chừng, nàng nếu thật muốn trút giận, đem người đè lại, rút ra một roi trút giận thì còn không sai. Hơn nữa, nha đầu kia thích nhất chính là tiền, cho nên, không thể nào lại đi tranh giành những thứ nhàm chán này.” Lời nói chân thật, vô cùng tự nhiên.

“Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không làm chuyện tình như vậy. Nhất định là có hiểu lầm, hoặc là có người ác ý gài tang vật. Ôn Uyển là một người có phẩm đức cao thượng, có lòng vô cùng thương người. Tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, ta dám lấy đầu của ta đảm bảo.” Y Y hướng về phía học viên lớn tiếng hô.

“Không sai, ta cũng kiên quyết tin tưởng, Ôn Uyển tuyệt đối không phải là người như thế.” Mấy hảo tỷ muội, ủng hộ Ôn Uyển đến cùng.

“Học trò của ta, đó là một đứa nhỏ tốt thuần khiết, khả ái, thiện lương. Làm lại làm chuyện hạ lưu bực này. Học trò của ta, vì nạn dân, ngay cả thân gia đều có thể hiến đi. Người phẩm đức cao thượng như thế, làm sao tâm nhãn lại nhỏ đến mức sẽ vì điểm nhỏ nhặt nhìn không thấy sờ cũng không thấy, mà làm chuyện nhàm chán như thế. Vậy mà nói học trò ta nham hiểm, nói học trò ta ác độc. Đây trực tiếp là phỉ báng trắng trợn. Chính là hủy đi danh dự của học trò ta, thật là đáng hận, đáng hận vô cùng.” Tống Lạc Dương gào thét phẫn nộ. Thậm chí còn vẽ một bức tranh, phía trên đều là đầu trâu mặt ngựa hướng Ôn Uyển phun hỏa, Ôn Uyển cười híp mắt xem, không sợ hãi không né tránh, dùng cái này để chế nhạo những người trong lòng mang ý nghĩ xấu xa đi.

Tranh này của Tống Lạc Dương một mặt truyền đi, dẫn đến một cuộc oanh động. Đại hoạ sĩ, thế nhưng vẽ yêu ma quỷ quái, đệ nhất thiên hạ thần tích. Tống Lạc Dương cũng không lảng tránh, ngược lại rất trực tiếp bày tỏ bức tranh này để diễn tả tức giận trong nội tâm hắn.

Trong kinh thành vì chuyện này, huyên náo không thể tả. Mặc dù Ôn Uyển bị người cố ý chỉ trích lòng dạ hẹp hòi, không dung nổi người. Nhưng Tư Nguyệt cũng giống nhau bị chụp mũ danh tiếng tâm tư thâm trầm, ác độc tàn nhẫn. Cũng không có chiếm được một phân tiện nghi.

Dĩ nhiên, người nhìn xa trông rộng, còn có những người thanh cao kia tuyệt đối không tin Ôn Uyển Quận chúa là người như vậy. Một người có thể vì quốc vì dân vứt bỏ hết thảy mọi thứ, làm sao có thể là một người tâm tư thâm trầm, ác độc tàn nhẫn đây. Hơn nữa, từ khi Ôn Uyển quay về với thân phận của mình cho tới bây giờ, là chưa hề đánh chửi hạ nhân, thậm chí bên ngoài danh tiếng cũng là nhát như chuột. Ngươi nghĩ xem, đánh chết mấy hạ nhân đã bị làm cho sợ đến mức ngày ngày gặp ác mộng. Người như vậy, làm sao có thể đi hại người, muốn đẩy người vào trong ao chết đuối đây?

Hàm Phúc Cung

Hiền phi được tin tức này, có chút tức giận. Ôn Uyển, không biết là cố ý hay vô tình. Thế nhưng lại gặp ác mộng, ngay cả hoàng thượng đều bị kinh động. Hơn nữa làm cho bà không đoán trước được, thế nhưng trời vừa sáng liền bỏ chạy rồi. Nếu như chỉ gặp ác mộng, còn tưởng rằng có tật giật mình. Mà chạy trốn? Chạy trốn chứng minh cái gì, chứng minh nàng chột dạ. Cái nha đầu kia đần như vậy sao?

Cho dù người bên ngoài truyền thành như vậy, nhưng mà tin đồn đã truyền ra, nàng lại chạy trốn chính là biểu hiện chột dạ. Có nhiều người vì nàng nói tốt, đều không có tác dụng.

Nghĩ tới đây, Hiền phi đi vào trong điện, nhìn cháu gái còn đang trên giường dưỡng bệnh, ngồi xuống mép giường. Tư Nguyệt thấy Hiền phi, nàng rất khó chịu, nàng nằm ở trên giường hai ngày rồi, nhưng Hoàng gia gia cũng không đến nhìn nàng một lần “Hoàng tổ mẫu, Hoàng gia gia tại sao một lần cũng không đến xem con? Hoàng gia gia không thích con sao. ”

Hiền phi nhìn Tư Nguyệt, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng nói “Con nói cho Hoàng tổ mẫu biết, ngày đó cuối cùng có phải ngoài ý muốn hay không?”

Tư Nguyệt hoảng sợ nhìn Hiền phi “Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ ngay cả người cũng tin là Ôn Uyển cố ý đẩy con xuống sao? Không phải, thật sự là con chính mình không cẩn thận, chuyện không liên quan đến Ôn Uyển.”

Hiền phi nghe, trên mặt hàm chứa mỉm cười, cũng không nói tiếp đề tài này nữa “Thái y nói, cũng may thân thể trụ cột tốt. Dưỡng nửa tháng, là có thể tốt rồi. Con an tâm dưỡng bệnh a.”

“Nương nương, người?” Quách ma ma nhẹ giọng hỏi.

Hiền phi lắc đầu, nói không có gì. Nếu quả thật không có gì, đó mới gọi là kỳ quái. Đáng tiếc, Tư Nguyệt rốt cuộc vẫn còn chút non nớt, lại bị nha đầu kia phát giác. Cũng may không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào, nếu không, bị nha đầu kia cắn ngược lại một cái, Tư Nguyệt cũng không thể tốt. Tư Nguyệt vẫn là có chút non nớt, bất quá, cuối cùng kết quả cũng tốt.

Đang suy nghĩ chuyện này, thì Hoa Quỳnh đi tới, ở bên tai Hiền phi nói thầm hai câu. Hiền phi không tin hỏi “Ngươi nói, đều là thật, tin tức thực sự chính xác?”

Hoa Quỳnh rất khẳng định gật đầu.

Hiền phi tức giận nói “Tại sao Phúc Linh không lập tức nói chuyện này cho ta biết ?”

Hoa Quỳnh lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Chẳng qua vì Ôn Uyển khi đi có truyền lệnh, trong phủ đệ, trong lúc nàng đi thôn trang, bất luận kẻ nào không có lệnh của Đại quản gia, cũng không cho phép ra ngoài. Đại quản gia kia đối với Ôn Uyển trung thành cảnh cảnh, lời của Ôn Uyển nói hắn đều thi hành đến cùng. Cho nên rất thận trọng xử lý chuyện này, đem phủ đệ quản vô cùng chặt chẽ. Gián điệp trong phủ vẫn là phải thừa dịp thu mua nguyên liệu hôm nay, mới đưa tin ra ngoài. Cũng bởi vì như thế, tin tức mới đưa đến trễ hai ngày.

Hiền phi nghĩ đến lúc ấy Ôn Uyển đánh Hân Dĩnh, Phúc Linh công chúa đầu tiên liền đi cáo trạng. Trở về đến bây giờ, cũng không có tiến cung. Hẳn là đang oán trách nha đầu Tư Nguyệt kia, làm liên lụy Hân Dĩnh. Trong lòng có oán khí, cho nên mới không đến nói. Nhưng mà nàng, lại làm hư đại sự của mình.

Hiền phi lúc này rốt cuộc mới hiểu rõ, tại sao trời vừa mới sáng Ôn Uyển liền chạy đến thôn trang. Thì ra nha đầu kia không phải sợ, mà là biết không chứng cớ, cho dù nói cũng không ai tin tưởng, ngược lại sẽ rơi vào tội danh vu hãm [vu cáo hãm hại], cho nên nàng chỉ có thể dùng biện pháp rút củi dưới đáy nồi, lấy lui làm tiến. Dùng cách chạy trốn để kích thích đáy lòng nghi ngờ của hoàng thượng, vì vậy nhất định tin sự việc xảy ra là có nguyên nhân. Hơn nữa nàng thả lời nói, nàng cũng biết hoài nghi Tư Nguyệt muốn mưu sát nàng, hoàng đế có thể không biết sao? Cho dù không có chứng cớ, ít nhất hoàng thượng đã hoài nghi. Hiền phi thậm chí cũng nghi ngờ, Ôn Uyển bị ác mộng hai ngày trước cũng là giả vờ. Nàng làm như vậy chính là muốn khiến cho hoàng thượng áy náy. Nàng vì hoàng thượng truyền gọi mới tiến cung, hiện tại ngay cả tánh mạng cũng không an toàn. Suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, bà mặc dù không biết, nhưng mà cũng biết nhất định là cực kỳ phẫn nộ. Thảo nào hai ngày này hoàng thượng đối với cháu gái bà không chút ặt mũi khiển trách mấy hồi. Ngay cả bà cũng không được gặp.

Cái nha đầu chết tiệt này, cũng quá tinh ranh rồi. Làm sao Phúc Huy hồ đồ như vậy, lại sinh ra một nữ nhi trí tuệ gần như yêu nghiệt thế. Không đúng, đứa nhỏ nhỏ như vậy, làm sao nghĩ được nhiều. Nghĩ đến ngày đó Trịnh Vương đến Phủ Quận chúa, Hiền phi trong lòng cũng hiểu ngọn nguồn rồi. Thì ra là như vậy, Trịnh vương, quả nhiên là giỏi tính toán. Bằng không, cháu gái bà làm sao bị hoàng đế khiển trách mấy lần, bây giờ còn đang trong nhà bế môn tư quá đây cũng không để cho bà chiếm được tiện nghi.

Đối với chuyện xảy ra trong kinh thành, Ôn Uyển đã đến, tin tức của Hạ Ảnh, vẫn rất kịp thời báo cáo cho Ôn Uyển. Một lòng rất cảm động sự giúp đỡ của hảo tỷ muội, còn có sự ủng hộ cùng tin cậy không đổi của Lão sư đối với nàng.

Đối với sự ủng hộ của những nhân sĩ Thanh Lưu kia, cũng là ngoài dự liệu của Ôn Uyển. Không nghĩ tới những nhân vật giống như thư ngốc kia, cũng rất đáng yêu.

Bất quá những thứ này, cũng sẽ không khiến nàng mệt mỏi tức giận. Ngày này, nàng vô cùng dễ chịu. Rời xa hang sói kia, nàng cảm thấy mỗi lỗ chân lông đều thoải mái mà giãn ra.

“Thật là thoải mái nha” ngồi ở bên cạnh suối, nhìn nước suối đang bốc hơi nóng, không khỏi bật cười. Ôn Uyển ngâm suối nước nóng, cho thả rất nhiều dược thảo ở bên trong. Ôn Uyển ngâm mình trong ôn tuyền, dứt khoát cảm thán. Đến thôn trang, tâm tình cho dù không tốt cũng trở nên tốt lắm. Lúc này, mùi thơm ngát phiêu đãng bốn phía, khiến cho tâm tình người ta buông lỏng. Ngâm nửa canh giờ, mặc áo trong, áo bông, phía ngoài lại phủ thêm áo choàng dài dày rộng thêu tiểu bạch thỏ khả ái, thắt lưng buộc lỏng điểm xuyết thành nút thắt bằng tơ lụa, hết sức thoải mái dễ chịu.

Lại ngồi trên ghế đặc biệt trong phòng lắc lư. Không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì, đem những chuyện đáng ghét kia, tạm thời ném ra ngoài chín tầng mây đi.

Chẳng qua là hành động của Thanh Lưu nhất phái, châm ngòi hỏa khí của Triệu vương. Cái này nha đầu chết tiệt kia, thật đúng là không diệt trừ không được a. Ngay cả Thanh Lưu nhất phái tất cả đều đứng về phía nàng. Cái nha đầu này, đối với hắn uy hiếp thật sự quá lớn.

Triệu vương đang suy nghĩ có nên khiến cho Ôn Uyển chết ở thôn trang hay không. Trong lòng mở ra bàn tính. Cái nha đầu này, không chết, hắn luôn không an lòng.

Trang tiên sinh năm đó chỉ là một thư sinh tinh thần sa sút, cũng là gia đình thư hương, chẳng qua là sau này suy tàn. Hắn đầy tài hoa, vào kinh thành khảo thí, cũng không biết làm sao lại đắc tội quyền quý, người nọ hại hắn cả đời mất đi cơ hội khảo thí công danh. Trong lúc trăn trở, cuối cùng vào cửa làm khách trong phủ Triệu vương. Bởi vì thấy hắn nhìn xa trông rộng tài hoa trác tuyệt, mới dần dần được Triệu vương tín nhiệm. Hai người đến nay đã hợp tác hơn mười năm. Đối với tâm tư Triệu vương, hắn đại khái cũng có thể đoán được một hai.

Nhìn Triệu vương khóa chặt chân mày, Trang tiên sinh trong lòng cười khổ. Nếu như không phải vì tính tình này, nói không chừng hoàng thượng đã sớm lập trữ. Bây giờ lại xuất hiện người có sức cạnh tranh mạnh mẽ như Trịnh vương, bọn hắn ra nhiều chiêu như vậy, Trịnh vương cũng không tiếp, đều ngầm chịu đựng, chỉ vùi đầu miệt mài làm việc. Mà đồng dạng, Ôn Uyển Quận chúa chỉ là luôn luôn bồi bên người hoàng thượng. Căn cứ tin tức nhận được, Ôn Uyển Quận chúa cũng không làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Lực nhẫn nại của hai cậu cháu này, người bình thường quả thật không thể so sánh được. Nếu như có lực nhẫn nại như vậy, Triệu Vương cần gì phải khổ cực như vậy.

Trang tiên sinh gắng sức khuyên nhủ “Trăm triệu không thể có ý niệm này trong đầu. Lần trước sự kiện kinh mã [sự kiện ngựa chứng suýt giết Ôn Uyển], cho dù không có chứng cớ là ngài gây ra, nhưng tất cả mọi người đều hoài nghi là hành động của ngài. Lần này Quận chúa nếu như ở Ôn Tuyền thôn trang xảy ra điều gì ngoài ý muốn, người bị hoài nghi trước tiên chắc chắn là ngài, Quận chúa hiện tại bên cạnh lại có bốn đại nội cao thủ bảo vệ. Thật sự động nàng, nhất định phải làm cho không có một điểm dấu vết. Nếu như bị hoàng thượng biết, được một mất mười.” Nếu để cho hoàng thượng biết, ngày cả một nữ hài tử vô tội cũng không bỏ qua, nếu như hắn làm hoàng đế thì sẽ như thế nào. Chỉ dựa vào chuyện đó, hoàng đế nếu như nguyện ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, đó mới gọi là kỳ quái.

Triệu vương dưới nỗ lực khuyên giải của Trang tiên sinh mới tạm thời bỏ qua.
Bình Luận (0)
Comment