Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 356

Ôn Uyển ở trong Cẩm Tú lầu ăn cơm buổi trưa, Đông thanh mua đồ nàng thích ăn nhất hạt dẻ đường về. Sauk hi vung tay lên, tất cả những người khác đều lui xuống. Đông Thanh liên một bên bóc hạt dẻ cho Ôn Uyển vừa nói “Công tử, ta đã hỏi thăm rõ ràng. Hán tử kia gọi Lô Đậu Tử, là một người bán đậu hủ, cưới vợ là nha hoàn nhà giàu người ta thả ra, nghe nói nàng kia lớn lên dung mạo như thiên tiên. Cũng thật là xui xẻo, trong ngày thường vợ hắn vốn không bước ra khỏi cửa, ngày đó vừa lúc đứng ở chỗ người bán hàng rong mua đồ, liền bị La Ngũ Gia nhìn thấy. La Ngũ Gia kia vốn là chỉ muốn sung sướng, nhưng nàng kia là một người phụ nữ trinh liệt, liều chết không đồng ý cho Ngũ lão gia làm trò kia, trước mặt mọi người liền cắn lưỡi tự vận.”

Ôn Uyển nhìn hắn, nhưng không có lên tiếng.

Đông Thanh biết Ôn Uyển là ý gì, không nói lời nào, có nghĩa là để cho hắn tiếp tục nói “Hai vợ chồng Lô Đậu Tử đến khi đó còn không có sanh con, hai người thành thân vẫn chưa tới hai năm, nên không có muốn hài tử. Bất quá Lô Đậu Tử kia có một muội muội chân thọt. Cha mẹ bọn họ đã chết sớm, hai huynh muội sống nương tựa vào nhau. Ta đã hỏi thăm được, kia muội muội của Lô Đậu Tử chạy đến phủ nha của kinh thành để tố cáo, phủ doãn nghe được hắn kiện chính là La Ngũ Gia, không những không tiếp đơn kiện, ngược lại bị đánh thừa sống thiếu chết, rồi ném ra ngoài. Nhà của bọn hắn, cũng bị ác bá chiếm đoạt. Hôm tại nàng kia đang cư trú ở trong ngôi miếu đổ nát. Nhưng mà nàng kia còn muốn giải oan, muốn vì ca ca cùng chị dâu nàng đòi một công đạo. Nhưng mà, hiện tại ngay cả cửa nha môn cũng đều không cho nàng vào, chính nàng giờ cũng giống như một người kẻ ăn mày. Cũng thật đáng thương.”

Ôn Uyển cầm một viên hạt dẻ Đông thanh đã bóc hết vỏ, bỏ vào trong miệng nhai, suy nghĩ một chút, cũng không có mở miệng lên tiếng. Trong lòng đang suy tư, lúc này nàng có nên lợi dụng chuyện này hay không? Cơ hội tốt như vậy, thì phải lợi dụng. Nhưng nếu như muốn lợi dụng, nên dùng loại phương thức nào ra tay đây.

Rất nhanh, vài món ăn được đưa tới. Bởi vì trong lòng có việc, nên vội vàng cơm nước xong liền trở về đi. Ôn Uyển trở lại trong vương phủ suy nghĩ. Đến thư phòng đi theo Yến Kì Hiên luyện chữ, mới viết mấy chữ, thì tâm tình phiền não ném bút đi.

Yến Kì Hiên ở bên cạnh lấy làm kỳ quái hỏi “Phất Khê, ngươi làm sao vậy? Bộ dạng u sầu. Có việc hãy nói cùng ta, đừng một người giấu ở trong lòng.”

Ôn Uyển lắc đầu, nhưng nhìn tâm tình rõ ràng không thể so với thường ngày đánh mất đi sự bình thản trong lòng. Băng Dao nhìn thấy, hỏi Đông thanh có phải đã gặp chuyện gì hay không. Đông Thanh lắc đầu, nói rằng mọi việc bình thường. Nhưng nhìn ánh mắt đáng sợ của Băng Dao, chỉ đành phải đem Ôn Uyển bán đứng. Đem chuyện tình Ôn Uyển gặp vào ban ngày, nói cùng Băng Dao nói.

Băng Dao nghe được Tiểu chủ tử là vì chuyện này mà tâm tình phiền não, nhớ đến tính tình Tiểu chủ tử thực ôn hòa lương thiện, thì khẽ thở dài một hơi. Lịch lãm lâu như vậy, làm sao tính tình thiện tâm của Tiểu chủ tử vẫn không có thay đổi. Nhìn cái bộ dáng này, Tiểu chủ tử đoán chừng là muốn nhúng tay vào chuyện này rồi. Có nên ngăn cản nàng không. Mình coi như ngăn cản được, thì có thể ngăn cản tới khi nào. Cần phải ăn đủ rồi thiệt thòi, Quận chúa mới có thể được dạy dỗ tốt.

Thời điểm mang Ôn Uyển mang theo Đông Thanh đi ra ngoài, hỏi Đông Thanh có đem hành tung của nàng nói với Băng Dao không? Đông Thanh đàng hoàng gật đầu. Thật sự là Băng Dao rất có cảm giác bị áp bách. Nàng sợ nha.

Ôn Uyển không nói gì, chẳng qua là để cho Đông Thanh tiếp tục chú ý. Buổi tối Đông Thanh trở lại. Nói vị nữ tử kia không biết từ nơi nào có được tin tức, chạy đi ngăn cản cỗ kiệu một vị Quan đại nhân, người nọ không có nhận đơn kiện, mà đem cô nương này đuổi đi.

Ôn Uyển nghe vậy, ánh mắt lóe lóe “Phái người đem cô nương kia mang đi, tìm địa phương thỏa đáng dàn xếp chỗ ở. Trước hết để cho nàng hảo hảo điều dưỡng mấy ngày. Nói cho nàng biết, có người sẽ vì nàng ra mặt. Bảo nàng an tâm chờ đợi . Bất quá, người ra mặt kia, không thể là người của chúng ta, ngươi có hiểu ý này không? Còn có. Chuyện này ngươi không được nói cho bất luận kẻ nào. Cho dù Băng Dao cũng không được. Nhớ lấy.”

Đông Thanh tự nhiên biết ai là lão đại. Băng Dao mặc dù đáng sợ, nhưng công tử là chủ tử của Băng Dao. Nàng hiểu rất rõ , nghe xong liền gật đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không nói cho Băng Dao. Tiếp theo liền đi ra ngoài. Lúc trở lại, thì nói với Ôn Uyển rằng hết thảy mọi việc đã được an bài thỏa đáng.

Đến ngày hôm sau Đông Thanh lại đi ra ngoài một chuyến rồi quay trở lại nói. May mà đã phái được người đi kịp thời, tối ngày hôm qua thật là có một người bịt mặt muốn giết chết nữ tử kia. Cũng may người đi kịp thời chạy tới. Nếu không, đã bị bọn họ giết. Thấy Ôn Uyển không nói chuyện, Đông Thanh hỏi “Công tử, vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?”

Đông Thanh rất thông minh, nàng cũng không trực tiếp an trí người đi tìm nữ tử kia. Nàng đi tìm một người có chút công phu để cho người này đi tìm nữ tử kia. Giao tiền công cho người nọ, để người nọ chiếu cố nàng kia tốt một chút. buổi tối thời điểm người nọ đi, vừa lúc đụng phải chuyện ám sát nàng kia. Hán tử kia, đem người đánh đuổi đi rồi sau đó đã dẫn nàng kia tới một chỗ an toàn để trú ngụ.

Ôn Uyển lắc đầu, đối với xã hội này, bình dân nếu như đi kiện tầng lớp quý tộc, thì chẳng có vị quan nào dám nhận đơn kiện cả. Thứ nhất là sợ bị liên lụy đắc tội với người, hai là cũng không có cái quyền hạn này. Nàng này chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử bình dân, làm sao có thể hiểu được chuyện này. Như vậy không khác gì con ruồi không đầu bay loạn, khiến cho La Ngũ Gia chú ý, mới phái tới sát thủ muốn giải quyết nàng. Cũng may mình nhất thời thương hại, nên cứu được một mạng người “Hảo hảo chiếu cố nàng ta, bảo người ta mời một đại phu xem cho nàng ta. Trước chăm sóc hai ngày, có việc ta sẽ phân phó sau.”

Ôn Uyển vào thư phòng, lấy bút dùng tay phải viết một trang giấy thật dài. Viết xong vò nát rồi đốt đi rồi lại tiếp tục viết. Yến Kì Hiên tìm đến mấy lần đều thấy Ôn Uyển rất là bận rộn, lúc đối mặt với hắn cũng là một bộ đang phải suy tư lo lắng không yên. Ôn Uyển vốn là có chút cố kỵ, bởi vì chuyện này vừa rất khó làm được vì phải không để lộ dấu vết.

Nhìn Yến Kì Hiên, Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi cười, lôi kéo hắn đi vào, nói với hắn có một chuyện muốn cùng hắn thương lượng. Muốn nhờ hắn giúp đỡ. Ôn Uyển rất kiên quyết, muốn Yến Kì Hiên thề, ai cũng không thể nói, ngay cả Thuần Vương cùng Vương Phi cũng không thể nói một chữ. Yến Kì Hiên gật đầu đáp ứng.

Ôn Uyển cũng không nói thật với Yến Kì Hiên. Nhưng mà nói lập lờ một nửa là thật một nửa là giả. Chỉ nói là Đông Thanh có một người bà con xa là biểu đệ, biểu đệ của hắn trốn nô từ trong phủ Triệu vương. Đông Thanh muốn đưa hắn đi về quê hương, nhưng mà không có thân phận giấy tờ hộ tịch, không rời đi khỏi kinh thành được. Cho nên muốn thân phận giấy tờ hộ tịch cùng giấy thông hành, để cho hắn rời đi. Bằng không, nếu bị bắt trở lại, thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Yến Kì Hiên nghe xong “Triệu vương phủ? Ngươi nghĩ như thế là đúng đắn, phụ vương nói phải coi chừng Triệu vương phủ cùng Trịnh Vương phủ, cũng dặn mọi người, chớ dính vào cùng với bọn họ. Ngươi băn khoăn như vậy cũng là bình thường .Thế này đi, ta nhờ bằng hữu hỗ trợ. Đến lúc đó ta tùy tiện hứa cho hắn một chút lợi ích, cũng sẽ bảo với hắn không được nói ra. Hơn nữa, làm như vậy sẽ không khiến người khả nghi.”

Ôn Uyển muốn giấy thông hành nguyên nhân rất đơn giản, nàng cần giấy thông hành cho vị nam nhân đang ra mặt chiếu cố cô nương kia, để cho người nọ đưa đi vị cô nương ấy đi đến một địa phương thật xa, hắn nhất định phải cầm lấy giấy thông hành rời đi. Đi được càng xa tự nhiên là càng tốt. Đến lúc đó, không người nào có thể điều tra ra. Dấu vết cũng không có.

“Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Cũng sẽ nói cho bằng hữu của ta không nói ra là làm cái này dùng làm gì, ngươi cứ yên tâm đi.” Yến Kì Hiên thấy bộ dạng lo lắng của Ôn Uyển, thì vỗ vỗ ngực, cười nói, việc này rất nhỏ. Hắn chỉ cần tìm một người bạn, chuyện này trong vòng nửa ngày là có thể hoàn thành.

Ôn Uyển cảm giác thấy kế hoạch này của mình thật thông minh. Có điều nàng không nghĩ tới, chuyện có có thể thuận lợi như vậy. Người này làm việc thật ra cũng có chút nghiêm túc, ngày thứ hai Yến Kì Hiên đã có một hộ tịch văn thư cùng giấy thông hành chuẩn bị xong xuôi.

Cầm hộ tịch cùng giấy thông hành, Ôn Uyển cười cười. Xem ra, đã ổn thỏa hết rồi. Ôn Uyển lại tránh vào bên trong thư phòng, lệnh người ta đều đi ra ngoài. Một mình ở trong thư phòng viết tràn đầy một trang giấy. Ra sức trau chuốt một phen. Lại một lần nữa cẩn thận suy nghĩ, gật đầu hài lòng. Đây cũng là tâm huyết ba ngày trời của nàng, làm đi làm lại mới ra tới thành quả này. Mới có thể đạt tới kỳ vọng của mình. Sau khi xem xong, liền đốt đi.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, nàng lại mang theo Đông Thanh đi ra ngoài, đến trong tửu lâu, để cho chưởng quỹ đưa giấy bút lên. Ôn Uyển vừa nói cảm hứng dâng trào muốn viết một hai bài thơ, thực tế lại là viết một phần mẫu đơn kiện. Dĩ nhiên, cuối cùng vì không muốn bị hoài nghi, vẫn viết một bài thơ, nếu không tính là nhầm thì có thể coi như một bài thơ xuất chúng.

Ôn Uyển đem mẫu đơn kiện giao cho Đông Thanh nói “Đem đơn kiện này giao cho người nọ hắn để mang giao cho nàng kia. Nói cho nàng ta biết, trong thiên hạ chỉ có Đại Lý Tự mới có thể thụ lý án kiện của giới quý tộc, phải nhớ muốn kiện La Ngũ Gia, để giải oan cho ca ca cùng chị dâu của nàng ta, thì hãy cầm lá đơn này đi đến Đại Lý Tự kiện. Nói với người hán tử kia, sau khi đem cô nương kia đưa đi thì phải lập tức lên xe ngựa, đây là hộ tịch cùng giấy thông hành của hắn. Hắn cầm lấy vật này rời khỏi kinh thành. Đi nơi nào đều được, không nên sống ở trong kinh thành. Nếu như bị ta biết hắn chưa rời đi, ta sẽ lấy tính mạng của hắn. Nhưng mà nếu đợi thời gian trôi qua sau khi không người nào để ý tới nữa, qua năm sáu năm thì hắn có thể trở về.”

Đông Thanh gật đầu, cầm đơn kiện liền đi ra ngoài. Lúc quay trở lại, tay cầm theo món điểm tâm mà Ôn Uyển thích ăn nhất. Làm thế sẽ khiến ọi người không hoài nghi, bởi vì rất đơn giản, Ôn Uyển thường xuyên sai Đông Thanh chạy đi ra ngoài mua cái này cái kia, không chỉ có một lần. Tất cả mọi người đã thành thói quen.

Ngày hôm đó, Đại Lý Tự tiếng trống rung trời, phải biết rằng bình dân kiện quý tộc, trước hết phải đánh hai mươi đại ban tử ( đây là quy củ, bất quá Đại Lý Tự nhìn bộ dạng của nữ tử này, mặc dù đánh hai mươi Đại ban Tử, cũng giơ cao đánh khẽ. Nếu không, hai mươi đại ban tử đánh thật thì đã chết rồi). Đại Lý Tự Khanh Phương đại nhân nhận được tin tức này, đã tự mình thụ lí vụ án. Nhận lấy đơn kiện, nhìn trên đơn kiện kia được viết bằng kiểu chữ tiểu triện hoa mai xinh đẹp, đầu tiên là sửng sốt. Chờ sau khi xem xong, thì sắc mặt trở lên vô cùng khó coi.

Phương đại nhân đặt đơn kiện xuống, trong lòng không khỏi cười khổ. Nhưng đồng thời, cũng không khỏi âm thầm bội phục người viết đơn kiện này. Đơn kiện này gắt gao bám vào lý lẽ ‘vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân’ đây chính là ý nghĩa của luật pháp, tiếp theo nữa thì trình bày tội trạng của La Ngũ Gia, dâm dân nữ đàng hoàng không thành, tức giận đem người công khai giết chết, người chồng của dân nữ kia hướng tới tìm công đạo, cũng bị chém chết tại chỗ. Tiếp đó còn xui khiến ác bá chiếm nhà cửa của người ta, mua chuộc những quan viên để những quan viên này không để ý án kiện, thậm chí còn muốn hại người muội muội đi tố cáo để diệt khẩu. Hành động thế này thật lớn lối cuồng vọng, quả thực làm cho người và thần đều phẫn nộ vô cùng.

Hơn nữa còn trình bày nếu như giới quý tộc trong kinh thành đều là những người như thế, coi tính mạng dân chúng bình dân là cỏ rác, có thể tùy ý cho những người quý tộc kia muốn giết thì giết, muốn diệt thì diệt. Tánh mạng của dân chúng hoàn toàn không có bất kỳ bảo đảm nào, thì chẳng phải dân chúng trong kinh thành người người đều cảm thấy bất an sao? Đơn kiện phía sau rất lớn mật chân thật nói , nếu như Đại Lý Tự không dựa theo luật pháp xử lí, đó chính là cố tình làm ngơ với tính mạng con người, bất tuân luật pháp. Còn cần Đại Lý Tự làm gì? Tánh mạng của dân chúng phải được bảo đảm như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment