Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 390

Ôn Uyển ôm Hoàng đế, không nỡ buông tay. Hoàng đế thấy thế cười nói “Nếu không thì trực tiếp ở lại trong hoàng cung đi, đừng trở về nữa.” Ý tứ Hoàng đế là công khai thân phận được rồi. Dù sao cũng không có chuyện gì. Lúc này Ôn Uyển đã nổi danh thiên hạ, cho dù có lan truyền ra ngoài, cũng chỉ càng rạng rỡ, càng vinh dự thêm mà thôi. Ôn Uyển nghe xong lời này, trong lòng hơi giật mình, chuyện này không được. Nàng cũng không muốn bị Hiền phi biết tất cả lai lịch, bị Hiền phi coi là đối thủ lớn nhất mà đối đãi. Ôn Uyển nhanh chóng tỏ vẻ, nàng không muốn để cho người khác biết thân phận đích thực của mình. Nếu lan truyền ra ngoài, thì sau này nàng đừng mong có được cuộc sống dễ chịu. Hơn nữa, người nổi danh rất mệt mỏi. Nàng không muốn bị chú ý.

Hoàng đế nhìn bộ dạng này Ôn Uyển, liền cười, xoa đầu của nàng “Tốt lắm, không nói thì không nói. Ông ngoại đã giữ đúng lời hứa thì ngươi cũng đừng nuốt lời.” Thật ra thì Hoàng đế cũng chỉ nói như vậy thôi, ông đương nhiên sẽ không công bố chân tướng sự thật. Những chuyện này, chỉ cần để cho những người nên biết biết là được. Không cần thiết cho tất cả mọi người đều biết.

Ôn Uyển nhận mấy thứ ban thưởng tượng trưng, sau đó ra khỏi Dưỡng Hòa điện. Hải lão nhìn Ôn Uyển hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi ra ngoài, sắc mặt Hoàng đế ông nhìn không ra. Mà sắc mặt Ôn Uyển, bình tĩnh đến nỗi ông cũng nhìn không ra bất luận điều gì. Người duy nhất không bình thường, chính là Đông Thanh, đi đứng như muốn nhũn ra. Nhìn bộ dáng kia, giống như bị lọt vào sương mù, chưa thoát ra ngoài được.

Đông Thanh cầm lấy phần thưởng, đi theo phía sau Ôn Uyển, hắn đang ở phía sau nhưng vẫn len lén nhìn Ôn Uyển. Công tử nói chuyện bất tiện, cũng chỉ là cái cớ, hắn đã sớm biết công tử không thể nói chuyện, chắc là người câm. Sau rất nhiều chuyện, hắn cũng cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng hôm nay, mới vừa rồi, lúc công tử và Hoàng thượng nói chuyện với nhau, công tử ở trước mặt vạn tuế gia, một chút cũng không cố kỵ, thân mật với Hoàng thượng như vậy, được Hoàng thượng sủng ái như vậy, vạn tuế gia còn tự xưng là ông ngoại. Trên đời này ai có thể được Hoàng thượng cưng chìu như thế, đến lúc này hắn còn không biết công tử mà hắn đang hầu hạ là ai, thì thật sự quá ngu ngốc rồi.

Đông Thanh nhớ tới lần trước, hắn nói chuyện bát quái, nói Bạch tướng quân xứng với Hoàng quý Quận chúa, phản ứng của Ôn Uyển ngay lúc đó, khi đó công tử thiếu chút nữa bị sợ chết. Lúc này coi như hắn đã biết chuyện gì xảy ra .

Nghĩ tới đây, Đông Thanh toàn thân ra một thân mồ hôi lạnh, sợ run cả người, trong lòng âm thầm may mắn, Quận chúa đúng là người khoan hậu (khoan dung + nhân hậu) nhân đức, bằng không đổi thành bất luận kẻ nào khác, thì mình đã chết sớm rồi. Đồng thời Đông Thanh cũng hiểu, tại sao những lúc công tử nhà mình đối mặt với Thuần Vương, lại trấn định tự nhiên như vậy, Thuần Vương Phi cũng phải cho công tử ba phần mặt mũi. Bởi vì công tử, không, phải nói là Quận chúa, có tư cách này.

Giang Thủ Vọng cùng Hải lão đấu cờ hoà. Tin tức kia vừa truyền ra khỏi hoàng cung, lập tức rất nhiều người đều kinh hãi. Trong vòng một ngày, đại danh của Phất Khê công tử lại lần nữa lan truyền khắp kinh thành. Lúc này Phất Khê công tử, Giang Thủ Vọng đã là tâm điểm chú ý, bàn luận của mọi người, ai cũng rối rít tán dương, không hổ là trăm năm thế gia, sinh ra một nhân vật thiên tài như vậy. Còn có người tặng nhã hào, thiếu niên Kỳ Vương Mặc Ngọc công tử. Danh hiệu Mặc Ngọc công tử ra đời từ đó.

Trịnh vương nhận được tin tức, không biết là nên cao hứng hay nên phiền muộn “Ôn Uyển đánh cờ hòa với Hải lão. Đứa nhỏ này, rốt cuộc còn có bao nhiêu điều mà chúng ta không biết nữa.” Chính hắn nếu đánh cờ với Hải lão, đoán chừng cũng chỉ có thể hòa. Không nghĩ tới, trong vòng một năm, mà kỳ nghệ của Ôn Uyển lại tiến bộ nhiều như vậy. Cũng không muốn nghĩ, Ôn Uyển không có nhiều việc phải làm như hắn, thời gian rảnh rỗi liền có thể rèn luyện kỳ nghệ, cho nên không thể so sánh được.

“Vương gia, thật đáng tiếc. Nếu Quận chúa là một nam hài, thì tuyệt đối sẽ có được thành tựu phi phàm.” Trầm Giản có chút đáng tiếc nói.

Trần Mộ Liêu cũng cười nói “Quận chúa là cô nương, chỉ cần dùng thích đáng, thì vẫn có thể có được thành tựu phi phàm. Vương gia, người nói đúng hay không?”

“Nếu là nam nhi, thì nàng nhất định sẽ trở thành trụ cột quốc gia. Có điều cho dù nàng là một thân nữ nhi thì vẫn có thể xuất lực vì quốc gia.” Trịnh vương cười hòa cùng lời nói của hai người.

Ôn Uyển vừa về tới Bạch Ngọc Viên, Yến Kì Hiên liền bảo mọi người đi ra ngoài. Lôi kéo Ôn Uyển đến nhìn thật kĩ, thấy nàng không ít đi một lạng thịt nào, không ít đi một sợi tóc nào, vẫn hoàn hảo, mới thả lỏng tinh thần.

“Ngày hôm qua, ta muốn đi nội cung với ngươi, nhưng phụ vương không cho. Phất Khê, ta rất lo lắng, lo lắng ngươi ở trong hoàng cung ăn không ngon, ngủ không tốt. Những cung nữ, thái giám kia hầu hạ ngươi không tốt, còn vứt sắc mặt cho ngươi xem. Những người đó thích nhất là nâng cao đạp thấp, cũng may bây giờ ngươi vẫn hoàn hảo, không có xảy ra chuyện gì.” Kỳ Hiên rất chán ghét những người không đứng đắn.

Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ mình trôi qua rất tốt. Trừ nhà mình ra, thì hoàng cung chính là nơi nàng quen thuộc nhất, cũng không có cái gì gọi là thích ứng hay không thích ứng .

“Phất Khê, ta rất sợ ngươi vừa đi sẽ không trở lại. Phất Khê, ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng càng ngày càng khủng hoảng, cũng càng ngày càng sợ. Phất Khê, ngươi sẽ ở bên cạnh ta, ở bên cạnh ta cả đời chứ, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, có được hay không.” Trong lời nói của Kì Hiên có nồng đậm bất an.

Ôn Uyển chủ động kéo tay của hắn, không đáp lời, nhưng lại lấy hành động thực tế để trả lời hắn. Trong lòng Kỳ Hiên vô cùng vui vẻ. Điều này nói rõ, Phất Khê đáp ứng yêu cầu của mình.

Sau khi Ôn Uyển trở về Vương Phủ, mệt mỏi, ngủ một ngày một đêm, rốt cuộc mới trở lại bình thường.

Đối với những lời đồn đãi bên ngoài, cái gì mà nhã hào thiếu niên Kỳ vương, Ôn Uyển không có hứng thú, thứ Ôn Uyển cảm thấy hứng thú nhất chính là cùng sư tôn thủ hòa, một thắng một thua một hòa, tổng hợp lại chính là hoà. Mặc dù có sự giúp đỡ, nhưng cũng không phải do nàng cầu xin. Phần trăm đặt cược vốn là 1: 1, ngang hàng, căn bản không có hoà, cho nên Ôn Uyển được hai phần.

Như vậy sau khi tỷ thí lấy xong, Ôn Uyển dùng mười vạn lượng bạc, cá cược, trước sau lời được một trăm vạn lượng bạc, chân chính là món lợi kếch sù. Thấy vậy Thuần Vương liền đỏ mắt.

Thuần Vương rất không hài lòng nhìn Ôn Uyển, hắn hiện tại kết luận, lúc ấy tiểu nha đầu này tuyệt đối là cố ý. Cố ý ra vẻ tài nghệ chỉ bằng với vị phu tử kia. Sau đó đào hầm cho người ta nhảy, cuối cùng ngay lúc đặt cược vét một khoản lớn. Lúc trước hắn suy đoán, Ôn Uyển làm vậy tất nhiên là có nguyên nhân, nhưng không nghĩ tới, là bởi vì kiếm tiền. Hơn nữa, lại là số tiền lớn như vậy.

Ôn Uyển thấy Thuần Vương bực mình không dứt, cười.

Thuần Vương thấy bộ dạng này của Ôn Uyển, lại càng bất mãn “Ôn Uyển, chuyện tốt như vậy, tại sao cháu lại không nói với ta một tiếng.”

Ôn Uyển không nói chuyện, chẳng qua chỉ cười cười. Lần này, tính ra Thuần Vương bởi vì tình bằng hữu nên mới ủng hộ, đặt cược trước sau cũng lời hơn ba vạn hai, coi như đã rất tốt rồi.

Nhưng Ôn Uyển đối với oán niệm của Thuần Vương, vẫn tỏ thái độ tương đối đúng trọng tâm. Nàng tỏ vẻ, lần sau nhất định sẽ nói thông tin trước cho hắn. Tuy ngoài mặt tỏ vẻ như vậy, nhưng trong lòng lại đang bĩu môi. Lần sau, lần sau nàng làm ăn tiếp, ai biết sẽ là ngày tháng năm nào.

Thuần Vương thấy thái độ của Ôn Uyển như vậy, cũng xem như tương đối hưởng thụ. Hắn dùng năm ngàn lượng bạc cá cược lời hơn ba vạn hai, cũng tương đối hài lòng “Ôn Uyển, đi theo ngươi, liền dễ dàng kiếm được tiền a.” cảm khái thật sâu. Không nghĩ tới, chuyện như vậy, lại kiếm được không ít tiền. Danh tiếng Tụ Tài Đồng nữ của Ôn Uyển, thật đúng không phải là hư danh nói chơi a.

Ôn Uyển nghe được những lời nói của Thuần Vương…, đột nhiên nghĩ đến một bộ phim điện ảnh kiếp trước nàng xem, trong phim có một nô bộc nói với chủ nhân của mình, đi theo người sẽ có thịt ăn. Ôn Uyển nghĩ tới đây, không khỏi bật cười, hơn nữa còn cười đến bụng đều đau.

Thuần Vương thấy nàng cười đến nước mắt cũng muốn chảy ra, rất kỳ quái. Ôn Uyển ôm bụng, nào dám nói với hắn, nói ra nhất định sẽ bị Thuần Vương lột da.

Hoàng đế nghe được Ôn Uyển trước sau dùng mười vạn lượng bạc, trong vòng ba ngày, thắng một triệu lượng. Hoàng đế nhận được tin tức kia, liền không nói chuyện, chẳng qua chỉ cho người lui xuống.

Hoàng đế lẳng lặng ngồi trên ghế rồng. Thật ra thì ngày đó, khi Ôn Uyển lấy ưu thế yếu ớt thắng được vị phu tử kia, ông cũng cảm thấy kỳ quái. Bây giờ nhìn lại, hết thảy mọi chuyện, đều do tiểu nha đầu này cố ý chuẩn bị. Vì muốn kiếm một khoản lớn từ chuyện này.

Chuyện này không chỉ cần năng lực, mà còn cần sự nhẫn nại và cách sắp đặt bố cục. Nhưng Ôn Uyển lại làm được, còn làm vô cùng tốt. Hoàn hoàn đan xen, để cho Hải gia học viện từng bước từng bước đi vào trong bố cục nàng đặt ra . Nếu như lúc trước Ôn Uyển nói mình có Phú Quốc Chi Tài…, có khả năng chống trời, Hoàng đế cũng chỉ tin tưởng năm phần, nhưng bây giờ, Hoàng đế đã tin đến bảy phần, còn ba phần kia, không phải là Hoàng đế không tin, mà là tính tình Ôn Uyển không thích hợp. Người làm đại sự chân chính, không chỉ có năng lực, có tầm nhìn xa, có bố cục, mà còn phải có thủ đoạn. Hiện tại thứ Ôn Uyển thiếu chính là thủ đoạn. Đứa bé này, tâm quá thiện.

Sau lần tỷ thí này, danh tiếng của Giang Thủ Vọng đã đạt đến một đỉnh cao trước nay chưa từng có . Ở kinh thành, nếu như chưa nghe nói qua đại danh của Giang Thủ Vọng, Phất Khê công tử, vậy ngươi tuyệt đối không phải là nhân sĩ kinh thành, hơn nữa còn là đồ nhà quê chưa từng tới kinh thành.

Bên ngoài, thiệp mời, cùng với thiếp bái phỏng tới như thủy triều xô mạnh về phía Ôn Uyển. Đáng tiếc, đến nhìn Ôn Uyển cũng không thèm nhìn. Nàng nghĩ, không đến mười ngày nữa, nàng phải trở về rồi.

“Ôn Uyển, chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng thì không phải là chân nhân a. Thật là nhìn không ra, thật là không nghĩ tới a, nếu không phải Hoàng thượng và Trịnh vương nghĩ thông suốt, có phải cháu tính giấu diếm tài hoa của mình vĩnh viễn hay không? Nhìn xem mới một năm, cháu đã làm ra bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa. Cháu nói cho cậu biết đi, cháu còn bao nhiêu bản lĩnh chưa lộ ra nữa? Cho cậu một giới hạn để cậu biết trước, tránh sau này lại bị cháu dọa sợ a.” Thuần Vương nửa cười nửa thử dò xét. Ôn Uyển cười nhạt không nói.

Ôn Uyển thấy thái độ của Thuần Vương có chứa chút dò xét, cười cười, nhưng không tỏ vẻ gì. Thuần Vương thấy Ôn Uyển lại tiếp tục giả ngu, mặc kệ hắn làm gì, vừa gõ vừa đánh các thứ bên cạnh, nàng cũng không tiết lộ tí tẹo thông tin nào về chuyện kỳ nghệ cao thâm của mình là học được từ đâu, chỉ đứng đó híp híp mắt cười.

Thuần Vương biết, cuối cùng hắn cũng không làm gì được cái nha đầu khiến hắn nhìn không thấu này, chỉ đành phải buông tha: “Hoàng thượng đã nói với cậu, mấy ngày nữa cháu sẽ trở về. Cháu phải chuẩn bị sẵn sàng a.”

Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết rồi. Một năm thông khí đã đến hồi kết thúc rồi, nàng lại phải trở về cái lồng giam kia. Ôn Uyển rất tiếc hận, tại sao mình không xuyên qua thành nam tử chứ, quy tắc ở thế giới này, thứ có thể trói buộc được nam tử rất ít, còn cô nương, bị trói buộc quá nhiều. Nếu nàng là nam tử, nàng sẽ đi theo Lão sư du ngoạn chung quanh, ý này không tồi. Không giống như hiện tại, không biết nàng có được số mệnh này hay không.
Bình Luận (0)
Comment