Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 531

Ôn Uyển tỉnh lại một lần nữa là nửa đêm.

Trong nháy mắt Ôn Uyển đứng dậy Hạ Dao cũng cảm giác được, nên cầm y phục mặc cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển mặc y phục chỉnh tề xong đi ra sân, nhìn khu vườn quen thuộc, nhìn lên bầu trời đêm. Nhìn Hạ Ảnh cùng Hạ Dao ở bên cạnh. Phất phất tay, để cho bọn họ đi vào. Chỉ có một mình nàng ở lại trong sân.

Ôn Uyển nhìn lên bầu trời lóe ra ánh sao sáng, nhớ tới đoạn cuộc sống thống khổ đau thương lúc nàng còn nhỏ phải vượt qua ở đời trước. Đời trước nàng cũng không biết bắt đầu từ cái gì , nàng thích ban đêm một thân một mình nhìn lên trời không. Thời điểm mỗi lần nàng cảm giác được mình cô độc không có chỗ nương tựa , liền đặc biệt thích nhìn những vì sao, đếm sao.

Nói là thích đếm sao, không bằng nói là ban đêm người ta sẽ không nhìn thấy nàng cô độc và khát vọng yêu thương. Như vậy, không cho bọn họ nhìn thấy, nàng cũng không nhìn thấy bọn họ. Có lẽ ban đầu, bởi vì cảm thấy vì sao cũng cô đơn. Cho nên mới phải nhìn lên vì sao, lấy nó làm an ủi. Không cần sợ hãi thất vọng, không cần lo lắng phản bội, mặc dù cô độc, mặc dù tịch mịch, nhưng một người, có những vì sao làm bạn, thật ra thì cũng rất tốt.

Ôn Uyển vẫn ngắm nhìn bầu trời đêm. Vừa vặn buổi tối hôm nay ban đêm thời tiết tốt, những ngôi sao trên trời lấp lánh. Ôn Uyển nhìn sao trên trời, rồi đếm lấy từng cái từng cái một. Đang đếm thì đột nhiên cười một tiếng, có cái gì tốt mà đếm, cho dù qua mấy vạn năm nữa, bọn họ vẫn còn treo cao ở trên không trung, vẫn còn hưởng thụ cuộc sống cô độc cùng tịch mịch.

Nếu quả thật là bị người làm hại, hại nàng từ rất lâu rồi, nàng có thể như thế nào? Thực sự mà nói, đời này mặc dù ngắn ngủi, nhưng nàng đã nhận được đủ rồi. Có ông ngoại sủng ái, có cậu thương yêu , có Yến Kì Hiên yêu, có Lão sư dốc lòng dạy; có một đám bằng hữu lo lắng cho nàng. Cho dù hiện tại nàng có chết đi. Thì cũng sẽ có người vĩnh viễn nhớ đến nàng, mà không phải như đời trước, cho dù ở thời điểm sắp chết, cũng không có người biết, chỉ có một mình nàng âm thầm đối mặt, đi thừa nhận tất cả thống khổ. Lặng yên chết đi, rồi bị mọi người quên lãng.

Ôn Uyển cứ ngắm nhìn bầu trời sao như vậy, nụ cười càng lúc càng lớn. Tràn đầy trên mặt. Hiện tại cho dù mưa gió đánh tới, mãnh liệt hơn, mạnh mẻ hơn, nàng cũng không sợ hãi.

Chết sống có số, Phú Quý do trời. Đi đến trên đời này. Đến mấy năm cũng là đến. Cho dù bi thương nữa như đưa đám hơn nữa có thể như thế nào. Nếu như là bệnh nan y, đó là ông trời muốn mang hắn đi. Nếu như nàng bị người hại. Lần này nàng không chết, nàng nhất định phải bắt bọn họ chết.

Nếu như lần này nàng nhất định phải chết, nàng cũng tuyệt đối không cho phép mình chết uất ức như vậy. Nàng sẽ không cho phép , nàng nhất định phải tìm cách không để cho ông ngoại hoàng đế đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Triệu vương. Nàng nhất định phải khuyên bảo ông ngoại hoàng đế, thuyết phục ông ngohoàng đế ại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho cậu . Như vậy, khi cậu đăng cơ làm Đế, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho những thứ người hại nàng. Nàng sẽ không chết oan uổng ở địa phủ .

“Quận chúa. Ngươi ăn một chút gì đi! Ngươi đã chừng mấy ngày không ăn rồi.” Băng Dao ở một bên nhẹ giọng thuyết phục.

Ôn Uyển gật đầu, cho dù không có khẩu vị, Ôn Uyển vẫn an tĩnh ăn, ăn từng miếng từng miếng. Ăn rất chậm.

Trịnh vương biết Ôn Uyển đã tỉnh lại, vội vàng đứng dậy đi đến. Trịnh vương ở phòng bên cạnh, Trịnh vương nhớ tới lần trước Ôn Uyển tỉnh lại, tức giận quá độ vì sợ hãi đối mặt vơi tử vong. Hắn nhìn thấy mà chua xót không dứt. Không nghĩ tới, lần này tỉnh lại . Sắc mặt của Ôn Uyển đã khôi phục như lúc ban đầu. Cái bộ dáng này của Ôn Uyển, là có thể đối mặt bất kỳ đau khổ nào. Nhưng, lại làm cho người đau lòng .

Ôn Uyển khuyên bảo Trịnh vương nói ” Cậu, những người đó sau khi đối phó con xong, nhất định sẽ hạ thủ với cậu, cậu, người nhất định phải cẩn thận. Không được gặp phải độc thủ của bọn họ. Bằng không, con sẽ chết vô ích.”

Tâm địa cứng rắn như Trịnh vương, khi nhìn thấy Ôn Uyển ở thời khắc này, còn đang lo lắng cho hắn thì lòng như đao cắt.

Hoàng bảng đã dán ra ngoài gần một tháng rồi, tuy nhiên không có một người nào tới bóc Hoàng bảng. Hành tung của Mộc thần y bất định. Dù đã cử rất nhiều người đi tìm, nhưng không tìm được dù là một dấu chân. Làm cho tim của hắn, từng ngày từng ngày ảm đạm xuống. Ôn Uyển từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ. Thật vất vả mới có cuộc sống thư thái không bao lâu, lại phải để con bé tiến vào đầm rồng hang hổ. Hiện tại, như một nụ hoa chớm nở , còn không có nở rộ lại phải héo tàn.

Trịnh vương chưa từng hận Hiền phi cùng Triệu vương giống như bây giờ vậy.

Ôn Uyển nhìn Phật châu trong tay Trịnh vương , nhớ tới lão hòa thượng biết trước ba trăm năm kia . Cười cười, cũng không biết mình có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này hay không. Nếu có thể qua, thì chuyện khẩn cấp mình nên làm lúc này là gì đây? Đúng, nếu thật có thể qua, cũng có thể nhân cơ hội này để cho hoàng đế ông ngoại đáp ứng hôn sự của mình. Không cần làm quá nhiều cố gắng.

Hoàng đế biết Ôn Uyển tỉnh lại, nên phái người cho Ôn Uyển hồi cung. Nhưng là chờ đến thời điểm thái giám tới tuyên , Ôn Uyển đã buồn ngủ rồi.

“Đừng ngủ, cùng cậu nói chuyện đi.” Trịnh vương nhẹ nhàng nói. Cần phải để cho Ôn Uyển tỉnh táo lại.

Ôn Uyển gật đầu, nhưng một hồi liền ngủ.

Trịnh vương ôm nàng trở về phòng ngủ, đắp chăn cho Ôn Uyển xong “Ôn Uyển, cậu sẽ không để cho con chết . Cậu tuyệt đối không cho phép con bị bọn họ hại chết như vậy.”

Hoàng đế để Trịnh vương mang Ôn Uyển còn đang ngủ, về hoàng cung. Ít nhất ở bên người, hoàng đế có thể nhìn thấy.

Mà ở một mặt khác, đối mặt với Tống Lạc Dương quấn quít liều chết, Mộc lão đầu cắn chết miệng cũng không đáp ứng. Tống Lạc Dương vẫn kiên trì, lão đi nơi nào hằn liền đi cùng nơi đó, ăn cơm, ngủ, thậm chí đến nhà xí cũng đi theo, chân chính một tấc cũng không rời.

Mộc lão đầu bị hắn quấn đến phát cáu “Lão Tống, ngươi chẳng qua là lão sư của nàng thôi, cũng không phải là nữ nhi của ngươi. Không có thì thu nữa là được. Ta và ngươi cũng biết nhau gần hai mươi năm rồi, ta là người như thế nào ngươi không biết sao? Đây là ta trịnh trọng thề, ta không thể phá bỏ. Nếu ta muốn phá, thì ta chết không có chỗ chôn. Lão Tống, ngươi không nên tiếp tục ở lại gây khó khăn cho ta.”

Tống Lạc Dương cũng không buông tha cho, cổ họng của hắn đã khàn. Lấy giọng nói như con muỗi đau khổ cầu khẩn “Lão Mộc, nhiều năm bằng hữu như vậy. Ta biết tính tình của ngươi, ta cũng biết ngươi có lời thề như vậy tất nhiên là có cừu hận. Nhưng mà học trò của ta nó thật không nên chết . Hài tử tốt như vậy , hài tử thiện lương như vậy . Nó thật không nên chết , nếu nó chết, như vậy thì ông trời quá tàn nhẫn rồi.”

Mộc Lão đầu cười nhạo nói “Cái gì gọi là nó chết thì ông trời quá tàn nhẫn, tuổi còn trẻ lại mắc bệnh nan y, tất nhiên là đời trước làm nghiệt, đời này phải chịu báo ứng. Diêm vương muốn thu người, ngươi cầu Đại La thần tiên cũng vô dụng. Hơn nữa, người hoàng gia, có mấy người là thiện lương hồn nhiên. Đếu là đám khốn kiếp giết người không chớp mắt. Chết hết mới tốt. Muốn trách thì trách nàng tại sao là người của lão hoàng đế.”

Tống Lạc Dương nghe rất tức giận, gầm lên: “Học trò của ta không phải là người như thế. Vì trợ giúp dân chúng Hà Nam đã hiến toàn bộ tài sản. Còn phòng ngừa chu đáo ôn dịch phát sinh đã cầu hoàng thượng cho ba vị thái y đi qua trước một tháng, không biết nó đã cứu bao nhiêu dân chúng. Mộc lão đầu, ngươi có ân oán cùng hoàng gia, đối với đứa trẻ mới mười ba tuổi như nó thì có liên quan gì? Oan có đầu nợ có chủ, Mộc lão đầu, ngươi không thể tính như vậy được ?”

Mộc lão đầu vốn đang chuẩn bị tiếp tục uống rượu, nghe được hai chữ Ôn Uyển liền buông bầu rượu xuống. Nhìn bộ dạng cực kỳ bi thương của Tống Lạc Dương. Cười lạnh nói :” Thì thế nào, người Hoàng gia, không người nào là không có lòng dạ hiểm độc. Ôn Uyển Quận chúa, cho có quyên toàn bộ gia sản cứu tế dân chúng thì như thế nào? Ngươi thật cho là nàng nhân đức như vậy? Người Hoàng tộc, giao ra một phần thì có mục đích muốn nhận được mười phần. Ngươi xem nàng một chút đi, sau khi quyên toàn bộ gia sản nhận được cái gì. Thăng làm Hoàng quý Quận chúa, rất được hoàng đế cưng chìu. Người tâm tư khó lường như, cũng đáng được ngươi làm vậy sao?”

Tống Lạc Dương ánh mắt đỏ ngầu kêu “Ôn Uyển mới không phải là người như vậy. Hài tử kia không ao ước quyền thế. Hôm nay thiên hạ mở rộng trồng khoai lang cùng khoai tây, chính là Ôn Uyển đã hao tốn một số tiền lớn ra hải ngoại tìm kiếm hạt giống lương thực . Hôm nay khoai lang và khoai tây được mở rộng diện tích trồng trọt, những thứ lương thực này có thể sản xuất được ngàn cân. Mộc lão đầu. Ngươi biết cái đó có ý nghĩa như thế nào không? Ý nghĩa là tương lai dân chúng sẽ không lo lắng hạn hán chết đói. Cả hai thứ này, không biết nàng đã có thể cứu bao nhiêu tánh mạng con người. Nàng còn nhỏ như vậy, cuộc đời còn chưa bắt đầu. Ngươi cứu nàng, khó khăn lắm sao? Ta van cầu ngươi, Ôn Uyển thật sự là một hài tử tốt. Nàng không phải là loại người mà ngươi nói, nàng thật sự là một hài tử tốt phẩm tính thuần lương. Mộc lão đầu, ta van cầu ngươi.”

Tống Lạc Dương vừa nghĩ tới Ôn Uyển sẽ chết bất cứ lúc nào, liền sợ hãi đến rơi lệ.

Mộc lão đầu nhìn Tống Lạc Dương, hắn biết rõ cách làm người của Tống Lạc Dương, cho dù người ta cầm đao gác trên cổ, cũng tuyệt đối không khom thắt lưng nam nhân. Hiện tại vì một nữ oa, thậm chí ngay cả kế sách bi thương này cũng dùng tới.

Mộc lão đầu nổi giận mắng: “Ngươi một đại nam nhân khóc lóc cái gì, đều là lão đầu tử năm mươi tuổi rồi còn khóc lóc. Thật là quá mất mặt.”

Tống Lạc Dương vẫn tiếp tục khóc. Mộc lão đầu có chút do dự, dù sao lão còn nợ Tống Lạc Dương một đại ân tình: “Ngươi thật cho rằng, đây không phải do nàng tính toán.”

Tống Lạc Dương vội lắc đầu nói: ” Không đâu, Mộc lão đầu, ta dám lấy tánh mạng của ta đảm bảo. Nếu như ta có nói một chữ là giả dối. Ta nguyện ý lấy cái chết bồi tội.”

Mộc lão đầu nghe Tống Lạc Dương nói xong, trong lòng dao động. Ôn Uyển Quận chúa này, đến tột cùng là người nào, có thể làm cho người như Tống Lạc Dương vì nàng chịu trả giá như vậy? Có lẽ lão cũng nên gặp nàng.

Nhìn Tống Lạc Dương tội nghiệp đang nhìn mình, Mộc lão đầu nghĩ tới ba ngày nay bị Tống Lạc Dương quấn, lỗ tai của lão cũng muốn thành cái kén. Nghĩ đến đứa bé kia, cứu ngàn vạn dân chúng Hà Nam , lại mở rộng lương thực có thể cứu vô số người. Nếu thật xuất phát từ tay đứa nhỏ này, hài tử này cũng quả thật hiếm gặp. Người như vậy, hẳn sẽ không chết sớm như thế. Cứu hay là không cứu, Mộc lão đầu xoắn xuýt không thôi.

Tống Lạc Dương luôn luôn vân đạm phong khinh nhưng hôm nay lại có bộ dáng này. Mộc lão đầu nhẹ nhàng than thở một tiếng. Nếu như là người khác, lão mới không để ý tới. Nhưng mà hết lần này tới lần khác Tống Lạc Dương là ân nhân cứu mạng của lão . Mà lão luôn luôn hành tung bất định lại bị Tống Lạc Dương tìm được, quả thật là mạng nha đầu kia không có đến tuyệt lộ.

Mộc lão đầu nhìn Tống Lạc Dương khóc không còn hình dáng thì cực kỳ chán ghét “Tốt lắm tốt lắm, ngươi đừng khóc nữa. Ta với ngươi đi là được. Ba ngày ba đêm, lải nhải không ngừng, ta nói ngươi còn có để cho người khác sống hay không?”

“Cũng biết lão Mộc ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu.” Tống Lạc Dương bất chấp bi thương, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên. Lôi kéo lão trở về lều cỏ để lão chuẩn bị dược liệu. Cần phải nhanh chóng trở lại kinh thành. Nếu chậm, sợ không kịp nữa.

Mộc lão đầu hừ hừ “Ta nói cho ngươi biết, ta là thấy nha đầu này làm nhiều chuyện tốt, như ngươi nói. Còn trẻ như vậy đích thực không nên chết. Nhưng ta cũng nói rõ trước. Nếu ta phát hiện nàng Nguyên thọ đã hết, cái quy củ này ngươi nên biết. Ta tuyệt đối không cùng Diêm vương cướp người .”

“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Ôn Uyển thế nào lại là người chết sớm . Ta đã sớm nhìn tướng mệnh của Ôn Uyển rồi, là tốt số có phúc , tuyệt đối không phải là tướng đoản mệnh.” Tống Lạc Dương cũng biết một chút mệnh lý, đối với cái này hắn có nghiên cứu một chút.

“Hi vọng ngươi không có nhìn nhầm.” Lão già hom hem từ lều cỏ đi ra đeo trên lưng là cái hòm thuốc, theo Tống Lạc Dương lên đường.
Bình Luận (0)
Comment