Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 642

Edit: Yến Trần

Beta: Tiểu Tuyền

Không quá hai ngày, Ôn Uyển nghe được một tin tức, 囧 (quẫn bách) tới cực điểm.

Nàng rốt cục đã hiểu thần sắc mất tự nhiên của Như Vũ ngày ấy rồi. Suy nghĩ trước đây của nàng là sai. Tịnh Thu quả thật bị phụ thân là Hứa hầu gia đưa đến Đông cung, nhưng không phải cho Kỳ Ngôn, mà là làm tiểu thiếp cho thái tử điện hạ.

Đích nữ hầu phủ bị đem làm tiểu thiếp cho thái tử điện hạ. Cũng không thể nói là quá ủy khuất (Hầu phủ, cũng kiểu không có thực quyền và chỉ là hư quyền), Thái tử điện hạ dù sao cũng là hoàng đế tương lai, còn có cả không gian rộng lớn để bay lên. Nhưng Ôn Uyển nhận được tin tức này,lại cảm thấy đặc biệt quẫn bách.

Ôn Uyển nhìn qua Hạ Dao nói: “Cậu đã ba mươi bốn tuổi rồi, sao lại có thể nạp một tiểu cô nương có mười lăm tuổi a! Cậu làm sao mà lại hạ thủ được thế?”.

Cả khuôn mặt của Hạ Dao đều đỏ hồng, khụ, cũng là tình thế thôi. Qua hồi lâu mới nói: “Quận chúa, về sau chuyện trong hậu viện của thái tử điện hạ, người không nên nhúng tay vào. Cũng không thể nói xen vào, nên xa cách Hứa Tịnh Thu kia một chút. Nữ nhân kia, vừa thấy cũng không phải tốt gì…” Sợ Ôn Uyển mất hứng nên đem hai chữ cuối nuốt vào.

Hạ Ảnh ở bên cạnh biết rõ lo lắng của Hạ Dao, đơn giản chính là sợ quận chúa đối với nàng ta như đối với Chân Chân và Ngọc Tú, chọc Trịnh Vương phi ngứa mắt. Nên nói bên tai Hạ Dao hai câu. Hạ Dao biết Ôn Uyển không thích Hứa Tịnh Thu kia, lúc này mới yên lòng.

Ôn Uyển rất buồn bực, sao Hứa hầu gia kia lại đem con gái cho cậu mà không phải đem cho đại biểu ca hoặc những biểu ca khác. Đích nữ Hầu phủ, cũng có thể làm tiểu thiếp cho người ta a! So với những tiểu tam ở hiện tại cao cấp hơn không ít đi!

Hạ Dao cũng chỉ cười cười. Ôn Uyển không cần nàng giải thích, cũng biết tại sao Hứa hầu gia phải làm như vậy rồi. Lúc trước hắn là một người thuộc phái của Triệu Vương, cũng may chỉ là loại tôm tép nhỏ, nhưng vẫn sợ tương lai bị tính sổ. Thái Tử hôm nay địa vị vững chắc, hiện tại nếu hắn chuyển sang đầu nhập vào phe Thái Tử, dạng như hắn cũng không thể làm nên đại sự gì. Thà dứt khoát đem tặng đích nữ mình sủng ái để thể hiện lòng trung thành. Thái Tử năm nay mới ba mươi tư tuổi. Đúng là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh. Nếu được sủng ái, tương lai sinh thêm một vị hoàng tử, không nói đến tranh được ngôi vị hoàng đế tối cao, ít nhất thì một vương vị là không thể thiếu được. Bàn tính này của Hứa hầu gia thật khéo vô cùng.

Ôn Uyển buồn cười, lâu không gặp lại giờ đã không cùng vai vế nữa rồi. Nhìn bộ dạng của Tịnh Thu, muốn được cậu sủng ái, cũng không phải quá khó. Nhưng cũng chỉ dừng ở đó thôi. Cậu đối với chuyện trong hậu viện, ngoại trừ lần Ôn Uyển gặp chuyện không may ra, thì hầu như không nhúng tay vào. Là một người coi trọng quy củ, những năm này cậu cũng không sủng ái nữ tử nào mà làm trái quy củ. Cậu Thái tử đối với nữ sắc thực bình thường, đối với chính vụ, ngược lại nhiệt tình quá mức.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển không nói chuyện, cho là nàng đang nghĩ đến chuyện sau đó, nên giải thích: “Thái tử điện hạ sở dĩ nguyện ý nhận lấy, là cho các đảng phái trước kia đã đầu nhập Triệu Vương một tin tức. Người sẽ không đi truy cứu những quan viên đã đầu quân cho Triệu Vương, cũng sẽ không đi trả đũa. Chỉ cần không làm chuyện mờ ám, trung thực an phận, tất cả mọi người đều được vô sự.”

Ôn Uyển nghe xong liền trở mình trợn trắng mắt, nói như vậy, đoán chừng hậu viện còn phải nạp vào không ít nữ nhân. Quả nhiên, không bao lâu sau Ôn Uyển nghe đến thái tử điện hạ nạp nữ nhi Văn gia làm trắc phi. Bốn vị trắc phi đã đủ, bốn vị thứ phi chưa đầy, tám vị thị thiếp cũng chưa đầy. Tiếp theo, cũng không biết sẽ thế nào. Sau nghe được thái tử điện hạ lại thu bốn vị nữ tử. Đều là đích nữ gia đình huân quý và đều có một điểm giống nhau, một nửa là trước kia từng đầu quân cho Triệu Vương. Một nửa, là tâm phúc của Trịnh Vương. Phần trước địa vị tương đối thấp, phần sau địa vị cao hơn.

Kỳ thật cấp bậc này cũng được tính cả. Gia tộc địa vị cao lại có quyền, cấp bậc liền cao. Như vị đích nữ Văn gia kia, vừa vào cửa liền được phong là trắc phi. Ôn Uyển nghe xong rất khinh bỉ. Đại sự của gia tộc, đến cuối cùng, người phải hi sinh luôn là những nữ tử yếu ớt. Cái này là kiểu tính toán gì chứ?

Nhưng hành động này của Thái Tử, lại trấn an được rất nhiều người. Liên tiếp một khoảng thời gian ngắn, bất kể là trong hoàng cung, hay bên ngoài, đều hết sức hài hòa.

Ôn Uyển mạnh mẽ khinh bỉ. Đương nhiên không phải khinh bỉ Thái Tử, mà nàng khinh bỉ cái triều đại này, đến cuối cùng, người phải hi sinh đều là nữ tử. Nhưng những người này lại không cho rằng đây là hi sinh, ngược lại còn cảm thấy vinh quang vô hạn. Ôn Uyển đổ mồ hôi một cái, hậu viện hoàng cung, đúng là chiến trường không có khói súng.

Hoàng đế đối với hành động đại mãn của Thái Tử còn chưa biểu lộ gì đâu! Ôn Uyển liền ở bên cạnh ông nói thầm cả buổi, ý là để hoàng đế khuyên bảo Thái Tử một chút. Mặc dù nói trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng thoáng một cái nạp vào nhiều nữ nhân như vậy, cũng quá không biết quý trọng thân thể đi. Chọc hoàng đế tức cũng không được, cười cũng không được. Vỗ một phát vào gáy Ôn Uyển: “Chuyện trong hậu viện của cậu mà con cũng quản. Con là một nữ tử khuê các đi quản chuyện này làm gì? Nói ra, còn không sợ người ta chê cười sao.”

Ôn Uyển bỉu môi, rất không hài lòng: “Con mới mặc kệ những chuyện loạn thất bát tao này, con chỉ lo lắng cho thân thể của cậu thôi! Cũng không biết lấy nhiều như vậy làm gì, đều có đến mười lão bà rồi. Cũng không biết, thế nào lại. . .” Câu nói kế tiếp thì không dám nói ra, chỉ lầm bầm trong miệng “là ngựa giống điển hình”.

Hoàng đế cũng không tức giận, ngược lại cười ha ha. Nhiều năm qua như vậy, đây là lần đầu tiên ông thấy Ôn Uyển không che chở cho Thái Tử, ngược lại vẻ mặt đối với Thái Tử còn khinh bỉ cộng thêm khinh thường. Lập tức mừng rỡ không thôi.

Thời điểm Ôn Uyển xuất cung, lau mồ hôi một cái. Khụ, việc dở tệ này, đúng là không phải dành cho người làm mà. Hai phụ tử phân cao thấp, nàng làm cái dầu bôi trơn thật không dễ a!

Lúc Hứa Tịnh Thu được đưa đến Đông Cung, Mai nhi cười hỏi Ôn Uyển muốn thêm trang thế nào. Thêm trang, nếu như Hứa Tịnh Thu lập gia đình thích hợp, nàng sẽ thêm trang lễ vật dày giống Ngọc Tú. Hiện tại gả cho cậu làm tiểu thiếp, quan hệ tế nhị như vậy, nàng mới không đi chọc người ta không vừa mắt đâu!

Hạ Dao thấy Ôn Uyển cau mày (Ôn Uyển thật ra là vì nữ tử ở thế giới này mà cảm thấy bi ai), cho rằng Ôn Uyển khó xử, không biết nên lựa chọn thế nào: “Quận chúa, người chính là nhất phẩm tôn quý quận chúa. Hứa Tịnh Thu mấy ngày nữa cũng chỉ là một thiếp thất nho nhỏ bên người thái tử điện hạ. Người không để cho nàng mặt mũi, thì như thế nào. Ngoại trừ Thái Tử Phi (là thân quyến), trong thiên hạ hôm nay, người nguyện ý cho ai thể diện, đó là phúc phần của họ. Người không muốn cho, ai cũng không thể nói gì.”

Ôn Uyển cười cười. Nàng cũng không ngốc, nếu nàng tặng lễ, không chỉ chọc Trịnh Vương phi chú ý, càng để mắt đến Hứa Tịnh Thu, mà còn hạ thấp thân phận của nàng. Ôn Uyển lễ gì cũng không đưa. Chỉ để cho Chân Chân thêm trang dày thêm năm phần. Người bên ngoài tự nhiên nhìn ra được cái quan hệ tế nhị này.

Trong điện Dưỡng Hòa, thái giám trông coi ở ngoài điện nghe trong điện truyền ra tiếng thở hổn hển. Liền nhìn nhau cười, tiếp tục đứng nghiêm.

“Không chơi nữa, ông ngoại hoàng đế người lại muốn đi lại?” Ôn Uyển không muốn cùng hoàng đế đánh cờ nữa đâu. Cùng hoàng đế đánh cờ, là một chuyện rất thống khổ. Bởi vì hoàng đế toàn chơi xấu đòi đi lại.

“Vậy lần này, chỉ cần cháu thắng ta, mặc kệ cháu muốn điều kiện gì, ông ngoại đều đáp ứng được không.” Hoàng đế linh cơ khẽ động, nói ra một điều kiện đầy hấp dẫn.

“Thật vậy ạ?” Ôn Uyển con mắt sáng long lanh, ánh mắt kia, giống như bao ngày không có gì ăn bụng đói đến chịu không nổi lại nhìn thấy cơm nắm trước mắt vậy.
Bình Luận (0)
Comment