Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 825

“Quận chúa, Thất phu nhân đã tới.” Lúc này Ôn Uyển mới bỏ bàn tính qua một bên, tức giận nhìn Hạ Ảnh, chắc là bọn họ lại mời thuyết khách đến, không thấy phiền sao?

“A, ta nói tân nương tử này, muội sắp xuất giá rồi, tú trang chuẩn bị sao rồi?” Chân Chân che miệng cười không ngừng nói.

“Những đồ đó, khăn voan xuất giá, đều có châm ty cục của phủ nội vụ chuẩn bị hết rồi, ta vội vã gì? Nghe nói là qua hai ngày là sẽ chuẩn bị tốt rồi, đến lúc đó chỉ cần thử nữa thôi. Để tay ta làm thì bảy mũi, có tám mũi đều siêu vẹo, đồ làm ra sẽ rất xấu.” Ôn Uyển cũng không thèm để ý, sau khi rửa tay xong, liền cầm lấy một quả lựu ở trong mâm bóc vỏ, cho lên miệng ăn. Mặc quần áo thoải mái trông vô cùng an nhàn.

“Ta chưa từng thấy tân nương nào lười như muội cả. Ngay cả đồ cưới cũng không có chuẩn bị gì cả?” Thật sự là không có nhìn thấy trong phủ Quận chúa chuẩn bị bất cứ đồ cưới gì cả, chắc là đều ở cả trong Hoàng cung rổi!

Ôn Uyển nghiêng đầu nói “Ừ, cậu Hoàng đế ba năm trước đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho ta rồi, chắc là, đã sớm chuẩn bị đầy đủ rồi. Đồ cưới cự kỳ nhiều, chắc là không kém đâu. Ta cũng đã hỏi cậu Hoàng đế rồi, cậu nói đã giao toàn quyền việc này cho Hoàng hậu và Thái tử phi, không cần ta phải hao tâm.”

Chân Chân nghĩ đến lời nói của trượng phu, cười nói “ Ha ha, ta còn muốn đến hỗ trợ, xem ra không cần phải hỗ trợ gì rồi. Chắc là, muội cũng xuất giá từ Hoàng cung phải không?”

Ôn Uyển gật đầu nói “Ừ, cậu Hoàng đế nói là sẽ xuất giá ở Vĩnh ninh cung.” Những việc này, vẫn nên hỏi rõ ràng. Đến lúc đó sẽ có chuẩn bị tốt hết mọi chuyện. Cũng không thể để mình là tân nương mà xuất giá ở đâu cũng không biết.

“Vậy thì khi chúng ta thêm trang (thêm đồ cưới), thì làm thế nào?” Chân Chân bối rối hỏi.

“Có chuyện gì khó khăn đâu, ngày mười bốn sẽ thêm trang ở đây. Có cơ hội kiếm thêm ít tiền như vậy, sao ta lại có thể bỏ qua chứ? Những năm qua ta đã tốn không ít đồ tốt, như vậy làm sao sẽ để thua thiệt được.” Ôn Uyển nói khoác không ngượng mặt.

“Biết rồi, muội có khi nào chịu thua thiệt đâu. Muội yên tâm đến lúc đó ta đảm bảo sẽ làm cho muội hài lòng.” Chân Chân gật đầu cười nói.

Hai ngươi hàn huyên một hồi lâu, Chân Chân mới đi về nói “Muội không biết đâu, hài tử trong nhà ầm ĩ lắm, không đi đâu được quá lâu cả. Đặc biệt là Phúc ca nhi. Ta đi lâu sẽ ầm ĩ, ầm ĩ đến chết luôn.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt lại chứa đầy hạnh phúc.

Tiễn Chân Chân về, Ôn Uyển đi vào thư phòng, nhưng không tính sổ sách được nữa. Đánh cờ cũng không hạ được cờ. Định ném hết quân cờ đi.

Hoàng đế đem tất cả công việc liên quan đến hôn sự của Ôn Uyển chủ yếu là giao cho Thích quý phi, để Thích quý phi xử lý. Thái tử phi ở bên cạnh giúp đỡ. Vốn là theo lý mà nói thì phải giao cho Hoàng hậu, bất quá gần đây Hoàng hậu lại ngã bệnh.

Mặc dù nói, Hoàng hậu bây giờ đã không có quyền thế cao quý của Hoàng hậu. Dĩ nhiên, chuyện này là do Ôn Uyển ra tay góp sức không ít. Nhưng là Hoàng hậu có ba nhi tử. Trong đó con trưởng vẫn còn là Thái tử. Thể diện của Hoàng hậu, Hoàng đế vẫn để cho. Nhưng những chuyện liên quan đến nghi lễ ở trong hậu cung, hôm nay lại không nằm trong tay của Hoàng hậu.

Bây giờ ở hậu cung, là do Văn quý phi và Thích quý phi cùng nhau quản lý. Hai nữ nhân này cũng có chút bản lãnh. Đem mọi chuyện trong hậu cung xử lý ngay ngắn rõ ràng.

Ôn Uyển nghĩ tới việc xuất giá cùng đồ cưới của mình, cũng nên đi xem một chút. Aiz, nói thế nào cũng là lần đầu mình lập gia đình, không khẩn trương mới là chuyện kỳ quái!

“Nương nương, Hưng quốc quận chúa đã tới”. Nói xong thấy Quý phi thở phào nhẹ nhõm. Chính chủ cuối cùng đã xuất hiện. Nếu vẫn không xuất hiện, các nàng tính toán sẽ phải mời Ôn Uyển vào cung một chuyến, thế nào mà đồ cưới không thêu cũng không muốn thử. Nhưng chỗ không vừa còn sửa lại.

Văn quý phi cười nói “Mang danh sách đồ cưới của Quận chúa ra đây.” Ôn Uyển không gần gũi với nàng lắm. Dĩ nhiên là Ôn Uyển đều không gần gũi với nữ nhân trong hậu cung. Ôn Uyển đối với nữ nhân trong hậu cung đều là kính nhi viễn chi ( tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi), ôn hòa. Tình hình, mặc dù là nàng biết, nhưng có cơ hội lần này, thì cố gắng mà nắm lấy để có thể tạo quan hệ tốt.

Kể cả trong lòng Văn quý phi cũng có một ngọn lửa đang cháy a! Này, nếu gả cho Văn gia thì tốt rồi. Hết lần này đến lần khác Văn gia lại bỏ qua hai lần cơ hội . Không công tiện nghi cho Bạch Thế Niên. Nhìn tờ danh sách đồ cưới như vậy, nàng vô cùng đỏ mắt. Aiz, có đồ cưới này, thì mười đời cũng không phải lo lắng.

Ôn Uyển cầm lấy danh sách nhìn, một chuỗi thật dài, chăm chú nhìn đến hoa hết cả mắt. Một danh sách đồ cưới, không kém hơn danh sách đồ cưới của mẹ nàng, thậm chí còn nhiều hơn. Ở phía trên có các nhóm như giường thiên công, bàn, tủ quần áo, tủ đầu giường, giá treo quần áo, sập gụ, bồn cầu, thùng nhỏ, bàn trang điểm, bàn để đàn, bàn bát tiên (bàn vuông to, mỗi cạnh ngồi được 2 người), ghế bành, những thứ mà một cô nương xuất giá cần có thì không phải nói.

Quanh mũ phượng đính một viền đá, gắn mười viên ngọc trai khác nhau. Trên mũ Kim phượng có năm đường, khảm năm viên ngọc trai là hai mươi lăm viên, ở bên trong không nhìn thấy còn có bảy viên, còn có một trăm hai mươi viên ngọc trai nhỏ đính lộn xộn trên đó, ở phía trong còn có hai viên ngọc trai nữa…..

Ôn Uyển nhìn danh sách đồ cưới thật dài, bây giờ nhìn không nổi nữa, kinh dị hỏi “Quý phi nương nương, cậu Hoàng Đế không phải là đem hết cả đồ trong phủ nội vụ cho ta làm đồ cưới chứ?” Đồ thật là quá nhiều rồi, lúc hai công chúa xuất giá, Ôn Uyển không biết bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không thể nhiều như vậy.

Văn quý phi vỗ bàn tay nhỏ bé của Ôn Uyển nói “Đây chỉ là một tờ trong danh sách thôi, còn có một tờ nữa. Như thế này Hoàng thượng vẫn cho là chưa đủ đâu!” Tuy chưa có làm trống rỗng cả phủ nội vụ, nhưng ít nhất cũng làm trống nửa phần. Đây đều là Hoàng đế cố ý để cho phủ nội vụ đưa đến, lúc ấy nàng nhìn thấy cũng rất giật mình. Đồ cưới của hai công chúa gộp lại cũng không nhiều như vậy. Nói cho đúng, thì đồ cưới của hai công chúa gộp lại cũng chỉ bằng hơn một nửa của Quận chúa! Nhìn thấy vậy, mắt của nàng cũng đỏ cả lên. Tiền tài động nhân tâm, Hoàng đế đúng là không thấy tiếc. Vẫn giống như trước đây, quá thiên vị rồi.

“Không phải chứ? Thật là làm trống luôn cả phủ nội vụ sao? Ta chỉ cho là cậu nói đùa, lảm nhảm thôi. Đến lúc sau sẽ đổi ý.” Ôn Uyển một đường đi thẳng đến thượng thư phòng.

Hoàng đế đang ở thư phòng triệu kiến Lễ bộ thượng thư. Hỏi công tác chuẩn bị hôn lễ của Quận chúa một tháng sau đến đâu rồi. Nghe bẩm Ôn Uyển đến, liền cho vào.

Lễ bộ thượng thư Tống đại nhân hành lễ với Ôn Uyển nói “Quận chúa cát tường”.

Ôn Uyển cưới nói “Đứng lên đi. Chuyện của bổn cung, phiền toái Tống đại nhân rồi.” Tống đại nhân vừa nói không dám, Hoàng thượng liền phất tay, bảo hắn lui xuống.

Hôn lễ của Ôn Uyển dùng quy cách, hơi vượt quá quy định. Bất quá Hoàng đế nói tình huống của Ôn Uyển là đặc biệt. Hoàng đế đã lên tiếng Lễ bộ thượng thư không nói gì nữa.

Ngự sử luôn luôn thích bới móc, tự nhiên là không buông tha cơ hội này. Phân tích quy cách hôn lễ của Ôn Uyển, vạch tội viết lên sổ con liền đặt ở trên bàn của Hoàng đế. Hoàng đế không thèm để ý đến. Ngươi vạch tội là chuyện của ngươi, còn Hoàng đế thì vẫn theo ý mình mà chuẩn bị. Cuối cùng bị ngự sử tấu nhiều không bình tĩnh được nữa nói “Ngày đó, trước khi Phụ hoàng lâm chung đã nói, không thể nhìn thấy cảnh Ôn Uyển xuất giá. Đến thời điểm Ôn Uyển xuất giá trong tương lai, ngàn vạn lần không được bạc đãi đứa bé này. Trẫm cũng chỉ là làm theo di ngôn của Tiên hoàng mà thôi”.

Sau khi nghe Hoàng đế nói là làm theo di ngôn của Tiên hoàng. Mọi người đều không dám làm trái lời của Hoàng đế nữa. Dĩ nhiên Hàn Quốc Trụ cố chấp, tuyệt đối không bỏ qua. Tiên hoàng đã có di ngôn, vậy thì cứ dựa theo quy cách cao nhất mà làm. Nhưng Hoàng đế hỏi một câu, dựa theo phẩm cấp của Ôn Uyển, quy cách cao nhất, thì là quy cách lớn như thế nào. Hàn quốc trụ á khẩu không trả lời được. Chủ yếu là tước vị của Ôn Uyển quả thật là cao, cao đến nỗi người ta không sờ được đến đỉnh. Tước vị Tôn quý quận chúa đã ngang với tước vị Thân vương rồi. Lại còn tước vị Hưng quốc nữa, cũng là không thể dựa theo những quy cách đã có mà làm theo.

Lễ bộ thượng thư rất đau đầu a, hi vọng hôm nay Quận chúa có thể khuyên Hoàng thượng để cho Hoàng thượng đồng ý.

Ôn Uyển chờ cho trong ngự thư phòng không có người nữa, mới nói với Hoàng đế “Cậu hoàng đế, không phải là người thành thân, không nên làm long trọng như vậy. Con vừa đi đến chỗ Quý phi, vừa nhìn thấy danh sách đồ cưới. Thiếu chút nữa là hù chết con rồi. Không nói đến cả đời con, mà là mười đời sau của con cũng không dùng hết. Cậu Hoàng đế, người hãy mau mau rút bớt danh sách đồ cưới đi. Không rút bớt toàn bộ, nhưng ít nhất phải rút bớt một nửa đi”.

Hoàng đế một chút cũng không thèm để ý nói “Chút đồ đó đáng gì, ta ngay cả bảo bối yêu quý nhất cũng đã gả cho hắn ta, huống chi là những vật chết này”.

“Con mới không cần nhiều như vậy. Cậu hãy đem những đồ quý hiếm giữ lại đi, những thứ mà thường có cũng không cần. Con không muốn để người ta nói là con đem cả phủ nội vụ di chuyển đến phủ tướng quân. Hơn nữa, cậu Hoàng đế , người còn có nhiều nữ nhi nữa, nếu đồ cưới của ai cũng như nhau, thì phủ nội vụ của cậu sẽ bị rút sạch. Không nên cho con nhiều như vậy, đến lúc đó lại có người nói cậu nặng bên này nhẹ bên kia, vậy thì không có lợi. Con không cần.” Ôn Uyển rất kiến định nói.

“Nha đầu ngốc, những việc này không cần con phải quan tâm. Đi xem áo cưới như thế nào đi.” Hoàng đế nói với Ôn Uyển, cuối cùng vẫn cảm thấy áy náy. Hắn biết Ôn Uyển vì chính mình mà thỏa hiệp. Phải kết hôn, cũng không đến náo loạn với mình. Dù có nghĩ thế nào đi nữa, thì đúng là không xứng đôi, nhưng vì giang sơn của Đại tề, cũng chỉ có thể ủy khuất đứa nhỏ này. Mình chỉ có thể đền bù bằng những thứ ở đồ cưới, cũng là đền bù không đủ.

“Chưa xong. Quý phi nói là đến buổi trưa mới chuẩn bị xong hết. Cho nên con bảo đến xế chiều thì đưa đến phủ của con. Chỗ nào không vừa cũng có thể kịp thời chỉnh lại. Cậu Hoàng đế người đừng đau lòng nữa, chuyện này không có liên quan gì đến cậu cả. Là con tự nguyện gả, con không trách cậu. Cậu không nên để trong lòng.” Nhìn thấy trong mắt Hoàng đế chứa đau lòng, trong lòng Ôn Uyển thấy áy náy.

“Sao lại không trách cậu? Sau này quanh năm suốt tháng con cũng không thể gặp hắn mấy lần. Cậu vốn là muốn chọn cho con một vị hôn phu tốt, ân ân ái ái, bạc đầu giai lão. Đâu như hiện tại. Thành hôn xong thì đôi lứa phải xa cách. Nếu con đồng ý thì thành hôn xong cũng có thể đến biên quan cùng hắn.” Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển , yêu thương nói.

“Con mới không cần đi biên quan. Nghe nói, hoàn cảnh nơi đó rất ác liệt, lại động một chút là có người chết. Con là người sợ chết, rất tiếc tính mạng của mình. Con ở hậu phương trợ giúp hắn là tốt rồi, không nên cầm mạng nhỏ của mình đem đi làm trò đùa. Thật ra thì cậu, người cũng không cần đau lòng. Con cảm thấy cái này giống như là trời định. Cậu nghĩ xem, Giác ngộ đại sư cũng nói như vậy, sư thái kia cũng nói như vậy: Đáng nhẽ ra, Bạch Thế Niên phải lấy vợ từ mấy năm trước rồi, nhưng luôn luôn xảy ra nhiều tình huống ngoài ý muốn. ở biên quan lấy Thích thị, cũng không có chuyện gì liên quan đến con, nhưng hắn vẫn giữ lời hứa với con là không được lấy người khác làm thê tử, làm cho người ta là một thiên kim tiểu thư cũng chỉ làm tiểu thiếp: lẽ ra chuyện con chọn vị hôn phu cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng hắn hết lần này đến lần khác lại lấy cớ về đây. Những chuyện đã qua con không nhớ một chút gì cả. Hết lần này đến lần khác hắn lại nhớ rõ như vậy. Điều này đúng là duyên phận. Cho nên, Cậu, thật không liên quan gì đến người.” Ôn Uyển trong lòng đang rỉ máu a. Đến đây gặp người, lại còn phải an ủi người. Hẳn là người khác phải an ủi mình mới đúng chứ. Lúc này Ôn Uyển vô cùng nhớ ông ngoại Hoàng đế, ông ngoại Hoàng đế thật lợi hại, có ông ngoại ở đây thì căn bản không có chuyện gì mà người không làm được cả.

“Nha đầu ngốc, con đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Hôn lễ lần này của con, nhất định ta sẽ làm thật náo nhiệt náo nhiệt, cho con có thể mở mày mở mặt khi xuất giá.” Hoàng đế đã nhất quyết phải làm cho hôn lễ thật linh đình, long trọng.

Ôn Uyển nghe Hoàng đế nói như vậy, biết là nói gì cũng vô ích, nên không nói gì nữa, trực tiếp đi đến chấm ty cục ở phủ nội vụ.
Bình Luận (0)
Comment