Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 927

Hoàng đế sắc mặt tái nhợt trở về thư phòng, gọi thị vệ đại thần đến, và gọi Cửu Môn Đề Đốc đến. Bên ngoài là giữ kín không nói ra mà tiến hành. Trong nội cung lại bắt đầu nhổ củ cải trắng. Trong ngoài tiến hành cùng một lúc quy mô lớn tẩy trừ.

Hoàng đế là từ trong chuyện này, nhìn ra tai họa ngầm bên trong. Chuyện này, tuyệt đối là có người bụng dạ khó lường vu oan Ôn Uyển, những người khác thì trợ giúp. Đứng mũi chịu sào có thể là mấy vị hoàng tử ngấp nghé sản nghiệp của Ôn Uyển, ngay cả mấy vị Vương gia tôn thất cũng nằm trong hoài nghi của hoàng đế.

Hoàng đế phẫn nộ không chút nào kém hơn Ôn Uyển. Cái này không khác gì so với một phụ thân nghe được người khác nói mình cùng con gái có cái gì đấy. Không nói người này bụng dạ khó lường, chỉ nghĩ lại đã đủ buồn nôn rồi. Lần này hoàng đế xuống tay độc ác, chỉ cần liên lụy trong đó, không có một người nào có thể sống. Hoàng đế rõ ràng thi triển thủ đoạn lôi đình. Một chút cũng không kém trận đại thanh tẩy lúc trước.

Rất nhiều người chỉ biết là vì Ôn Uyển mà dẫn phát ra. Tuy không dám nói rõ, nhưng vì Ôn Uyển dẫn phát trận huyết án này mà phẫn hận không thôi. Một Ngự Sử không có ánh mắt bị coi thành bia đỡ đạn đi dò xét hoàng đế. Dâng lên tấu chương vạch tội Ôn Uyển.

Hoàng đế ngay cả mắng một câu đều là lãng phí thời gian, trực tiếp bãi bỏ chức quan, đưa vào thiên lao, bị chết ở trong nhà giam. Trải qua sự tình lần này, lại không có người nào dám sờ râu hùm nữa.

Người khôn khéo, tự nhiên biết rõ việc này không đơn giản như vậy. Nếu như chỉ là hai nữ tử đắc tội Ôn Uyển, không đáng hành động lớn thế này. Khẳng định ẩn trong màn này, chắc chắn không đơn giản. Ngay cả Ngự Sử đều bị xui xẻo. Người khác thông minh đương nhiên là không dám nói thêm nữa.

Mà lần này, Thái tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử toàn bộ đều lâm vào trong trầm mặc quỷ dị.

Ôn Uyển biết bên ngoài là gió tanh mưa máu, mà vẫn bình thản ăn vải. Lông mày đều không nhăn một chút. Tất cả mọi người biết rõ đây là bởi vì Ôn Uyển dẫn phát chấn động, nhưng lại không người nào dám tới quấy nhiễu thanh tịnh của Ôn Uyển.

Hạ Dao sắc mặt ngưng trọng nói: “Quận chúa, tra không được người làm chủ sau lưng. Mấy vị hoàng tử cùng mấy vị Tần phi ai cũng có hiềm nghi, nhưng lại không có chứng cứ xác thực chứng minh là ai làm cả.” Nếu không phải là sớm đã có dự mưu, làm sao có thể ở chỗ đó bị Ôn Uyển nghe được. Hai cung nữ này, rõ ràng là bia đỡ đạn, mục đích chính là muốn dẫn phát chấn động. Thế nhưng tra đến tra đi, ai cũng có hiềm nghi. Rồi lại không có căn cứ chính xác chứng minh là ai làm.

Ôn Uyển ném vỏ vải trong tay vào trong cái sọt ở bên dưới (Ôn Uyển để cho người làm cái thùng rác): “Không sao, tra không được thì tra không được. Để cho cậu hoàng đế biết rõ ta một mực lo lắng không phải buồn lo vô cớ, bọn hoàng tử này không có một người dung hạ được ta, cái này như vậy là đủ rồi. Hừ. Hiện tại bởi vì ly gián ta cùng cậu hoàng đế, ngay cả thủ đoạn như vậy đều thi triển ra. Bọn hắn lại không biết, lần này ngược lại đã giúp cho ta đại ân rồi.” Rải lời đồn như vậy, đoán chừng là vì để cho nàng nổi giận, sau khi nổi giận làm cho nàng cách hoàng đế xa một chút, còn lại là làm cho hoàng đế kiêng kị nàng, làm cho Bạch Thế Niên ở biên quan phía xa chán ghét mà vứt bỏ nàng. Thậm chí có thể dẫn đến tranh chấp lớn.

Đáng tiếc, bàn tính là tốt. Người mưu tính lại không biết hoàng đế tại sao lại tín nhiệm nàng không chút khúc mắc? giữa nàng và hoàng đế, cũng không phải chuyện bẩn thỉu như vậy. Về phần Bạch Thế Niên, Ôn Uyển lại càng không lo lắng. Tự mình trả giá, nếu bị một cái tin đồn này làm hỏng. Nam nhân như vậy làm sao đáng giá để nàng yêu.

Hạ Dao rất lo lắng: “Quận chúa, như vậy xem ra, tình cảnh của chúng ta thật sự không ổn.”

Ôn Uyển đến vải cũng không ăn hết, đứng lên. Đi đến trong sân, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm vô hạn vô biên: “Có cái gì không ổn, chỉ cần để cho bọn hắn toàn bộ đều không lên được vị trí kia là được. Lại nói, ta ngược lại cảm thấy, người phía sau màn lại giúp ta một việc. Cho rằng có thể đánh như vậy là đánh tới ta, quá buồn cười rồi.” Ngoại trừ ban đầu cảm thấy buồn nôn. Nàng không có cái cảm giác gì khác. Nhưng vì cái gì người này lại lan truyền lời đồn buồn nôn như vậy, Ôn Uyển khó được kinh ngạc hỏi: “Hạ Dao, chẳng lẽ ở trong mắt người khác, ta cùng cậu hoàng đế, ừ, rất không bình thường sao?” Nếu như bình thường, những người này cũng không có khả năng nói lời đáng chết như vậy. Quái dị?
Hạ Dao biến sắc, nhưng mà thấy đáy mắt Ôn Uyển không có thần sắc giận dữ. Tận lực bình ổn tâm tình: “Không có.” Quận chúa và Hoàng Thượng lại quá bình thường rồi.

Mà khi Ôn Uyển gọi Hạ Ảnh tới hỏi. Hạ Ảnh liếc nhìn Ôn Uyển: “Rất bình thường. Nhưng đối với những người tâm tư đố kị vặn vẹo như tên điên thì trong mắt là không bình thường rồi.” Muốn nói không bình thường, khẳng định có đấy. Hoàng đế đối với Quận chúa quả thực là tình trạng bách y bách thuận ( muốn gì được đó). Tất cả mọi người đều tin tưởng Thiên gia không có tình thân, đáng tiếc Hoàng Thượng và Quận chúa. Hai cậu cháu lại chân chính tình như phụ nữ ( cha và con gái). Trong hoàng thất tuyệt đối hiếm thấy. Nhưng mà ở bên ngoài những kẻ lòng dạ khó lường kia, trong mắt người nội tâm xấu xa, bọn hắn chỉ tin tưởng Thiên gia không tình thân, nên sẽ suy nghĩ đến chỗ không sạch sẽ.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển sắc mặt ngưng trọng, cẩn thận hỏi: “Quận chúa, vậy chúng ta không phải là…” Hay là nên phản kích thì tốt hơn.

Tiểu viện đầy hoa khoe màu đua sắc. Những thứ này đều là Hạ Hương đặt từng chậu từng chậu vào. Không lo lắng có vấn đề gì: “Không cần, ta tin tưởng cậu hoàng đế sẽ xử lý tốt đ.” Chỉ có chờ thời điểm cậu hoàng đế đối với những hoàng tử này mất đi kiên nhẫn, mới có thể ra tay. Nàng bây giờ, chỉ có thể đánh trả nho nhỏ. Mà nàng muốn làm chính là bồi dưỡng người thừa kế hướng về mình. Đây mới là biện pháp nhổ tận gốc rễ..

Hạ Dao cảm thấy có chút bực bội: “Chúng ta chỉ có thể nhịn thôi sao?”

Ôn Uyển quay người áy náy nói: “Làm ngươi chịu ủy khuất rồi.” Nếu như không phải ở bên cạnh mình, Hạ Dao nhất định có thể khoái ý ân cừu. Nhưng nàng lại không thể, sau khi khoái ý ân cừu, sẽ để lại vô số mối họa. Nàng không sợ, nhưng nàng còn có hài tử.

Hạ Dao rất khó chịu: “Quận chúa, ta chỉ khó chịu dùm người.” Từ khi ở bên người Ôn Uyển, nhìn nàng cô độc, đề phòng, nhẫn nại. Hôm nay thật vất vả vượt qua có cuộc sống hài lòng, còn phải chịu cuộc sống lo lắng đề phòng như vậy. Nhẫn nại như vậy, bao giờ mới kết thúc đây.

Không nói Hạ Dao, mà ngay cả Hạ Ảnh, đều mang vẻ mặt âm trầm. Nàng tuy là hướng về Hoàng Thượng. Nhưng mà Quận chúa nhiều năm cố gắng và vất vả thế nào, nàng đều nhìn ở trong mắt. Hoàng Thượng tại sao lại đối với Quận chúa không một chút nghi ngờ, đó là do Quận chúa đã trả giá, không nói chuyện nhiều năm qua thay Hoàng Thượng sắp xếp lo giải nạn, chính mình một lần yêu cầu đều không có, Quận chúa vì Hoàng Thượng mà ngay cả mệnh cũng có thể không tiếc. Nhụ mộ chi tình như vậy, Hoàng Thượng không cảm động mới kỳ quái. Cũng bởi vì phần tình cảm trân quý này không chút vẫn đục này, làm cho Hoàng Thượng đem Quận chúa trở thành con gái mình mà yêu thương. Thế nhưng bởi vì thế, mà gặp chuyện do những người không có mắt gây ra. Thật là đáng chết.

Ôn Uyển thấy bên cạnh có để mấy bồn hoa thược dược nở rực rỡ, thoáng chốc ngắt được đóa hoa thược dược rực rỡ nhất kia. Thường thường càng là chói mắt nổi bật, càng dễ dàng là bia đỡ đạn. Mà nàng, muốn là một đóa hoa nở rộ, nhưng lại không muốn làm đóa rực rỡ nhất kia: “Ta biết rõ các ngươi ủy khuất vì ta. Nhưng người sống trên đời, không có khả năng mọi chuyện đều như ý. Cậu Hoàng đế đứng đầu tôn quý thiên hạ, cũng không thể mọi chuyện đều như ý. Lại càng không nói đến ta rồi. Chớ đừng nói chi là lúc trước ta đã biết rõ, càng là thân ở địa vị cao, mất đi là vĩnh viễn nhiều hơn so với nhận được. Cho nên, ta có được quyền thế cùng tài phú mà người khác chỉ có thể nhìn lên, thì ta đã chuẩn bị tâm lý để mất đi rất nhiều thứ. Tình cảnh hôm nay, đã tốt hơn nhiều so với ta tưởng tượng. Lại nói, ta bây giờ có các ngươi, hiện tại những thứ này tính cái gì. Hạ Ảnh, ngươi là người cảm thụ sâu nhất đúng không?” Năm đó tình cảnh gian nan thế nào đều đã có. Hôm nay, nàng đã không phải là một người chiến đấu hăng hái, có trượng phu ( cũng coi như không có), có hài tử ( em bé còn chưa có ra đời không giúp được việc chỉ biết kéo lui về phía sau), còn có Hạ Dao và một đám người đắc lực giúp đỡ. Đã tốt hơn rất nhiều. Cho nên, đối với những thủ đoạn hạ lưu này, Ôn Uyển ngoại trừ khinh thường, thật đúng là không có nhiều cảm xúc nữa.

Hoàng đế biết Ôn Uyển nói vậy, chỉ có thể cười khổ. Vì sao Ôn Uyển không phải là con trai của hắn, nếu Ôn Uyển là con trai của hắn hẳn là tốt ( Ôn Uyển buồn nôn: Thế ta phải chuyển đổi giới tính đã), hắn có thể thanh tịnh rất nhiều. Cũng không cần đối mặt nhiều sự tình phiền lòng như vậy. Khụ, cũng chỉ có thể mơ ước mà thôi.

Sau khi hoàng đế thanh lý một loạt,liền triệu kiến Thích Quý phi, Văn Quý phi, Hiền phi, Thục phi. Đưa kết quả thẩm vấn trong tay ném xuống cho ba người xem, “Trẫm đem hậu cung giao cho các nàng quản lý, các nàng chính là hồi báo trẫm như vậy hay sao?”

Văn Quý phi nhìn xem lúc ấy liền ngất đi. Nhưng mà bên người có thái y, cầm đồ vật không biết là gì cho nàng khẽ ngửi liền tỉnh lại. Thục phi thì mặt mũi trắng bệch. Mà Thích Quý phi cùng Hiền phi tương đối tốt hơn, chuyện này như thế nào cũng đều không liên lụy đến bọn họ.

Hoàng đế cho bọn họ xem đấy, chỉ là chút ít người tung cái tin vịt nói hài tử của Ôn Uyển Quận chúa là của Yến Kỳ Hiên, không có dính dáng gì đến hoàng đế (Nếu là liên lụy, cũng không có khả năng cho các nàng xem). Những người bị bắt kia, cho dù bị đánh chết cũng không dám nói lời này. Nếu không, thì không chỉ mình chết, khẳng định là liên lụy đến cả người nhà.

Hoàng đế nhìn cũng lười nhìn nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, Văn Quý phi giáng xuống Tam phẩm( Tam phẩm, từ nhất phẩm xuống đến nhị phẩm rồi, đến Văn Quý phi), từ hôm nay trở đi ở chùa miểu hoàng gia cầu phúc cho Đại Tề. Lệ phi tước đoạt phi vị ( đây là một bậc cuối cùng). Thục phi ở trong cung tịnh tâm suy nghĩ lại, không có ý chỉ của trẫm, không cho phép bước ra cung điện một bước.” Nữ nhân trong hậu cung, chỉ cần liên quan đến việc này, toàn bộ đều đã bị trừng phạt, chỉ là lớn nhỏ không đều thôi.

Văn Quý phi bị cấm túc, hậu cung không có khả năng để cho Thích Quý phi một người độc đại. Ôn Uyển nghĩ đến trong hậu cung nhiều người như vậy, cũng không có người nào có thể đảm đương đại nhậm cả. Ôn Uyển nhìn qua Hạ Dao: “Ngươi nói, kẻ làm chủ sau lưng chuyện này, có phải là hoàng hậu hay không?” Hôm nay trong hoàng cung mấy vị tần phi địa vị cao, giáng thì giáng, phạt thì phạt, hình như cũng chỉ có hoàng hậu mới là người thích đáng nhất tiếp quyền.

Hạ Dao trong mắt có sát ý: “Tám chín phần mười.”

Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Xem đi.”

Không có ngoài dự đoán của Ôn Uyển, Hoàng đế lại để cho Hoàng hậu đi ra ngoài, để cho hoàng hậu một lần nữa chưởng quản nội vụ. Nhưng mà, Thích Quý phi cùng một phi tử khác hiệp trợ Hoàng hậu quản lý hậu cung. Như vậy, thì tạo thành thế chân vạc rồi.

Hạ Dao đem tin tức mới nhất lấy được nói cho Ôn Uyển biết.

Ôn Uyển xoa xoa huyệt thái dương. Nếu thật là hoàng hậu, chuyện này thật làm cho nàng đau đầu rồi. Nàng thật không có ý định một lúc cùng ba người con trai trưởng đối địch. Cái này thật là một quả bom lớn.

Hạ Dao lo lắng nói: “Quận chúa, người nói Hoàng Thượng có thể hướng về Tam hoàng tử hay không? Trước kia, Tam hoàng tử có chút lỗ mãng, cũng không giỏi lắm. Nhưng hôm nay, Tam hoàng tử chiêu hiền đãi sĩ, càng ngày càng được hoàng thượng yêu thích. Hiện nay hi vọng của Thái tử càng ngày càng nhỏ bé, nếu là Tam hoàng tử thượng vị, Quận chúa….” Nếu là Tam hoàng tử thượng vị, tình thế đối với bọn họ rất bất lợi.

Ôn Uyển đem những gối ôm thêu đóa hoa sen lớn để sau lưng đổi cái vị trí, lại dựa lên: “Đặt ở trên lửa nướng, càng lớn càng tốt. Việc này chúng ta tạm thời không nhúng tay vào, xem cậu hoàng đế xử trí đã.” Ban đầu không có nhúng tay, thì nửa đường càng không nhúng tay vào.

Bình Luận (0)
Comment