Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 111

TSCPTĐK - Chương 111

Chương 111: Ra tay trị liệu

Dịch Phàm đi tới bên người Kỳ Thiếu Vinh, lấy ra một chồng tư liệu. "Đây là tư liệu ta dùng rất nhiều tiền mới mua lại được từ Bách Hiểu Đường, lần này danh sư mời đến xem bệnh cho Phong Nguyên có tổng cộng trên hai mươi người, thông tin về những người đó đều ở đây."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn một chồng tư liệu thật dày, thầm nghĩ: Tiểu tử Dịch Phàm này đúng là làm đủ công khóa!

Dịch Phàm dừng một chút: "Hình như bệnh tình của Phong Nguyên lại càng thêm nghiêm trọng, Thương Minh đã đáp ứng ai có thể cứu Phong Nguyên, Thương Minh sẽ toàn lực thực hiện một nguyện vọng của người nọ."

"Hứa hẹn này có chút nặng!"

Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy, ta còn nghe được một tin tức nữa."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm: "Tin gì?"

"Sinh ý của Thiên hồ Mộ gia quả thật xảy ra vấn đề, hiện tại Mộ gia đã đưa hết hi vọng lên trên việc trị liệu cho Phong Nguyên, nếu y sư của Mộ gia có thể chữa khỏi cho Phong Nguyên, vậy có Thương Minh giúp đỡ, nguy cơ của Mộ gia liền có thể giải quyết dễ dàng."

"Vậy Mộ gia chuẩn bị cái gì?"

"Một loại linh thảo gọi là Cửu Diệp Vẫn Mệnh Thảo, nghe đồn có thể khởi tử hồi sinh, hiện tại Mộ gia đang bồi dưỡng loại linh thảo này."

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Vô dụng!"

Dịch Phàm khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, hình như ngươi rất chắc chắn a, chẳng lẽ ngươi biết Phong Nguyên mắc bệnh gì?"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm: "Nếu ta không đoán sai, bệnh của Phong Nguyên cũng tương tự như bệnh của Trang Nhân Tuyền năm đó."

Trong giới y sư này, hiểu thêm một điều chính là tăng khả năng sống của người khác lên một phần.

Cửu Diệp Vẫn Mệnh Thảo này dùng cho người khác khi bị thương nặng thì được, nhưng với u lại không thể, thời điểm y sư kích thích dược lực của linh thảo đồng thời cũng kích thích u sinh trưởng, làm như vậy chẳng những không giải quyết được vấn đề, còn có khả năng khiến cho người bệnh tử vong.

Phong Nguyên quyền cao chức trọng, người muốn lấy lòng hắn chắc chắn là không ít, nếu những phương pháp trị liệu bình thường có tác dụng, Thương Minh chắc chắn sẽ không nóng vội như thế.

Dịch Phàm hoang mang hỏi lại: "Giống nhau sao? Không giống nhau a! Năm đó Trang Nhân Tuyền là đau đầu, nhưng ta nghe nói vị Phong Nguyên tiền bối này là sưng cổ, hô hấp không thuận, ăn uống khó khăn."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười, năm đó Trang Nhân Tuyền là ung thư não, nếu hắn đoán không sai, vị Phong Nguyên tiền bối này hẳn là đã ung thư tuyến giáp.

"Giống nhau."

"Nếu thiếu gia đã nói giống nhau, vậy chính là giống nhau, thiếu gia, khi nào ngươi đi xem bệnh cho Phong Nguyên?" Dịch Phàm hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không nóng nảy, trước để vị tiền bối kia xem thử biện pháp của những người khác đi, dù sao phương pháp của ta cũng có nguy hiểm."

Phương pháp của hắn đối với người ở thế giới này có thể nói là kinh thế hãi tục, cần phải cắt yết hầu vị Phong Nguyên tiền bối kia ra, loại bỏ mầm bệnh mới hết được, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, sợ là vị tiền bối kia không muốn thí nghiệm, cho dù vị tiền bối kia nguyện ý, hắn cũng không thể tránh khỏi bị người khác hoài nghi lòng mang ý xấu, không bức người đến cạnh huyền nhai, hắn xuống tay không tiện chút nào!

"Nếu ngươi có điều tra về Mộ gia, vậy cũng điều tra về Mộ Hành Chi đi? Kết quả thế nào?" Kỳ Thiếu Vinh cười hỏi.

Dịch Phàm cau mày lại: "Năm đó sau khi Mộ Hành Chi trở lại Mộ gia, tâm tính đại biến, đầu nhập vào Mộc Linh Tông, người bên ngoài nói Mộ Hành Chi ở trong Mộ Linh Tông hô mưa gọi gió, nhưng ta điều tra được lại không phải như vậy."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm: "Không phải sao? Ngươi tra được như thế nào?"

"Mộ Hành Chi dù sao cũng là người Mộ gia, sau khi hắn phản bội Mộ gia, tiến vào Mộc Linh Tông, tuy Mộc Linh Tông tiếp nhận hắn, nhưng trước sau vẫn đề phòng hắn, mấy năm nay, tuy Mộ Hành Chi đối địch với Mộ gia, nhưng vẫn không hạ tử thủ."

Kỳ Thiếu Vinh khinh thường cười nhạo một tiếng: "Một tên do dự không quyết đoán a, nhìn dáng vẻ này xem ra Đình Hiên muốn trông cậy vào phụ thân ra mặt cho hắn sợ là không khả thi năng lắm."

Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Lại nói tiếp, Mộc Linh Tông cũng đưa người tới xem bệnh cho Phong Nguyên."

Kỳ Thiếu Vinh hứng thú chống cằm: "Người bên Mộc Linh Tông kia có thủ đoạn gì?"

"Thỉnh thần." Dịch Phàm nói. "Nghe nói Mộc Linh Tông đang trù bị một loại nghi thức triệu hoán, nếu thành công có thể mời thần sinh mệnh bám vào người, như vậy liền có thể nhờ cây sinh mệnh của thần sinh mệnh chữa bệnh cho Phong Nguyên."

Kỳ Thiếu Vinh có chút ngoài ý muốn: "Thỉnh thần sao, có ý tứ! Trên thế giới này thật sự có thần?"

Dịch Phàm lắc đầu: "Cái này ta cũng không biết!"

"Thiên hồ Mộ gia cùng Mộc Linh Tông dự định khi nào đi xem bệnh cho Phong Nguyên?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Hôm nay."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Hôm nay sao! Vậy ngày mai ta xuất phát."

"Được!"

"Đúng rồi, chuyện về Mộ gia ngươi điều tra rất rõ ràng, mấy người cản đường chúng ta có tra được không?" Kỳ Thiếu Vinh nằm trên ghế bập bênh, lười biếng hỏi.

Dịch Phàm trầm mặc nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tiểu tử Dịch Phàm này chỉ biết đặt chuyện của Mộ Đình Hiên vào trong lòng, sao hắn lại thu một tên sắc lệnh trí hôn (không thể giữ được lí trí trước dục vọng) như vậy làm thủ hạ chứ?

"Hắn không biết, ta biết." Thẩm Nguyên vội vội vàng vàng đi tới.

"Ngươi biết cái gì?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Ta vừa mới đưa tin trở về gia tộc, thành lập liên hệ với Thẩm gia, những người cản đường chúng ta được chia làm ba thế lực, đại bộ phận là người Tĩnh Quốc,Tĩnh Quốc là đối thủ một mất một còn với Nguyên Quốc chúng ta, Tĩnh Quốc hẳn là sợ Nguyên Quốc có được giúp đỡ của Thương Minh, xâm chiếm lãnh thổ Tĩnh Quốc, cho nên mới cản đường chúng ta. Một bộ phận khác là một ít người Dịch gia cùng Kỳ gia lòng mang ý xấu, bọn họ lo lắng ngươi lập công lớn, càng thêm khó đối phó, ngoài ra, phần còn lại là người tới xem bệnh khác cho Phong Nguyên, có người lo lắng ngươi cứu được Phong Nguyên, ảnh hưởng tới tiền đồ của bọn họ."

Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt: "Nhân duyên của ta từ khi nào lại trở nên kém như vậy?"

Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn! Cây to đón gió a!"

............

Ngày hôm sau.

Không ngoài dự đoán của Kỳ Thiếu Vinh, người Thiên hồ Mộ gia cùng Mộc Linh Tông đi xem bệnh cho Phong Nguyên đều là thất bại mà về.

"Thiếu gia, khi nào ngươi mới chịu nhích người đi gặp Phong Nguyên a?" Dịch Phàm vội vàng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm một cái: "Bình tĩnh, nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng, chờ ta cơm nước xong rồi đi, ăn no mới có sức lực."

"Lát nữa ta bồi......"

Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Không cần ngươi bồi."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Mộ Đình Hiên: "Đình Hiên, lát nữa ngươi đi cùng ta đi."

Mộ Đình Hiên gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng, "Được."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Mộ Đình Hiên thêm một lúc nữa, chỉ thấy Mộ Đình Hiên ngay cả mày cũng không động cái nào.

"Thiếu gia, vẫn để ta đưa ngươi đi đi." Dịch Phàm nhíu mày nói.

Kỳ Thiếu Vinh tức giận nhìn Dịch Phàm một cái: "Làm sao đấy? Lo lắng ta chữa hỏng Phong Nguyên, liên lụy đến Đình Hiên sao?"

Dịch Phàm vội vàng lắc đầu: "Thiếu gia, ta không có ý như vậy."

"Đình Hiên là ma pháp sư mộc hệ, có thể toả sáng sinh cơ, đi qua đó có thể giúp được chút chuyện, ma pháp sư song hệ thủy hỏa như ngươi qua đó làm được gì chứ?"

Mộ Đình Hiên nhàn nhạt nhìn Dịch Phàm: "Ta đi là được, thiếu gia ra tay sẽ không có vấn đề."

...........

Ăn cơm xong, Mộ Đình Hiên liền theo Kỳ Thiếu Vinh rời đi.

Kỳ Thiếu Vinh đi đến trước cửa Phong phủ, truyền lên một tấm thiệp.

"Đình Hiên, tòa nhà này thật lớn, đúng không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Mộ Đình Hiên gật đầu: "Đúng vậy!"

"Chờ tương lai ta có tiền, ta cũng muốn mua một tòa nhà lớn như vậy." Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy hâm mộ nói.

"Thiếu gia, cho dù ngươi cho mua trăm ngàn tòa nhà, cũng chỉ có thể ở trong một tòa mà thôi, mua nhiều lãng phí."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tiểu tử Mộ Đình Hiên này có thể có chút theo đuổi hay không? Không ở được thì đặt đó xem cũng rất tốt a!

"Thì ra là Tà Y quân thượng Nguyên Quốc đề cử a! Mời vào!" Thủ vệ canh cửa cung cung kính kính nói.

Kỳ Thiếu Vinh đi theo thủ vệ đi vào phòng, Phong Nguyên nằm trên ghế bập bênh, bên cạnh là mấy tu giả mặt ủ mày ê đang làm kiểm tra cho Phong Nguyên.

Sắc mặt Phong Nguyên nhìn qua rất kém cỏi, thân thể gầy ốm, trên người tỏa ra một cỗ tử khí gần đất xa trời, nhưng Kỳ Thiếu Vinh lại cảm giác được linh lực mênh mông phát ra từ trên người lão.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Mộ Nhạc Sơn bận trước bận sau bên người Phong Nguyên, khẽ nhướng mày, trong lòng hiện lên vài phần lạnh lẽo.

Kỳ Thiếu Vinh nghe nói Mộ Nhạc Sơn đưa lên Cửu Diệp Vẫn Mệnh Thảo, chẳng những không có tác dụng gì, trái lại còn khiến bệnh tình Phong Nguyên thêm trầm trọng, Kỳ Thiếu Vinh vốn dĩ cho rằng Mộ Nhạc Sơn cứu trị thất bại đã đi rồi, không nghĩ tới cư nhiên còn ăn vạ trong phủ. Không chỉ Mộ Nhạc Sơn, nhi tử Mộ Nhạc Sơn, Mộ Miên cũng vẫn ở đây.

Nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh tiến vào, Mộ Nhạc Sơn không khỏi nhíu mày: "Các hạ là?"

"Kỳ Thiếu Vinh." Kỳ Thiếu Vinh nhàn nhạt nói.

Phong Nguyên đang nắm mắt dưỡng thần nằm trên ghế bập bênh bỗng nhiên mở mắt ra: "Thì ra là Tà Y tới!"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu với Phong Nguyên: "Thiếu Vinh bái kiến Phong Nguyên tiền bối."

Phong Nguyên cười cười: "Kỳ thiếu không cần giữ lễ tiết, Kỳ thiếu còn trẻ tuổi hơn ta tưởng tượng, nhìn thấy Kỳ thiếu, ta liền cảm thấy mình đã già rồi."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Phong Nguyên: "Phong tiền bối đừng nói như vậy, ngài mới trực tráng niên, sao lại già được chứ?"

"Thì ra ngươi chính là Tà Y! Ta nghe nói ngươi thường xuyên làm giải phẫu chỉnh dung, động đao trên mặt, Phong tiền không giống mấy khách hàng trước của ngươi đâu...... Tính mạng do trời định, ngươi đừng có làm bậy" Mộ Nhạc Sơn lạnh lùng nói, ngữ khí nồng đậm khinh thường.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Mộ Nhạc Sơn: "Không biết tên huý các hạ, các hạ là người Phong gia sao?"

Mộ Nhạc Sơn sửng sốt một chút, trên mặt bất giác hiện lên vài phần tức giận, Mộ Nhạc Sơn khẳng định Kỳ Thiếu Vinh tuyệt đối là biết thân phận của hắn, người này sở dĩ nói như vậy chỉ là đang chỉ trích hắn xen vào việc của người khác.

"Ngươi...... Kỳ Thiếu Vinh, y thuật ngươi mới học được mấy năm, cư nhiên dám chạy tới đây, ngoài miệng không mao, làm việc không lao......"

Phong Nguyên đánh gãy lời Mộ Nhạc Sơn nói: "Mộ huynh, trong khoảng thời gian này làm phiền ngươi rồi, ngươi vẫn là trở về nghỉ ngơi trước đi."

"Phong tiền bối, vị tiểu chủ này trẻ tuổi như vậy, khó làm đại sự......"

"Tài năng không phụ thuộc vào độ tuổi, Mộ huynh, ngươi đi đi!" Phong Nguyên lạnh lùng nói.

Mộ Nhạc Sơn nhíu mày, thấy sắc mặt Phong Nguyên lạnh như băng, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Mộ Đình Hiên cúi đầu, che dấu sóng gió mãnh liệt dưới đáy mắt.

Mộ Hòe nhìn Mộ Đình Hiên, trong lòng hiện lên vài phần cổ quái.

Méoo: Tui rất xin lỗi vì sự chậm trễ, hôm qua tui bận việc quá, không ed cho mọi người được (TT^TT)
Bình Luận (0)
Comment