TSCPTĐK - Chương 126 Chương 126: Hổ lạc bình dương
Sáng sớm.
Vân Hổ nhìn quầng thâm dưới mắt Kỳ Thiếu Vinh: "Này, tối qua ngươi ngủ không tốt sao?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ngươi nhận thấy làm trộm không tốt, cho nên hối hận đến ngủ không tốt?"
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tiểu tử ngốc, ngươi suy nghĩ nhiều quá, đại gia là bị ngươi làm ồn đến không ngủ được.
"Đúng vậy! Ta hối hận đến không ngủ được." Sớm biết vậy liền đổi sang trộm quần áo nhà người khác.
"Hối hận là tốt, biết sai thì sửa."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Ngươi nhanh đi giặt sạch quần áo đi, ngươi dậy quá muộn, đồng bạn ngươi từ sớm đã rời giường, hắn đi bổ củi từ lâu rồi."
Kỳ Thiếu Vinh đi theo Vân Hổ xem Trang Hạo bổ củi.
"Tiểu tử, ngươi bổ củi rất thuần thục a! Chẳng lẽ trước kia ngươi từng đi bổ củi cho nhà giàu?" Vân Hổ hỏi.
Tuy rằng ma pháp cùng đấu khí của Trang Hạo đang tạm thời bị phong ấn, nhưng hắn vẫn còn sức lực, lực khống chế không tồi, củi bổ ra nhát nào nhát nấy đều tăm tắp, nhìn qua cảnh đẹp ý vui.
Trang Hạo nhìn Vân Hổ một cái: "Đúng vậy! Ngươi đoán đúng rồi, trước kia ta đi bổ củi cho nhà giàu."
"Vậy vì sao ngươi không làm nữa, lại chạy ra ngoài làm trộm?"
"Bởi vì chủ gia rớt đài, không trả nổi tiền công, liền sa thải hết người làm."
"Chủ gia ngươi không trả tiền công sao?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"
"Thật quá đáng! Vì sao ngươi không tu luyện? Ngươi hẳn là có thể tu luyện đấu khí đi? Ta biết rồi, có phải ngươi sợ vất vả không? Làm ngườiphải có theo đuổi, không thể vì sợ vất vả liền không cầu tiến tới, ngươi phải lấy ta làm chuẩn này." Vân Hổ vỗ vỗ ngực.
Trang Hạo: "......" Lấy ngươi làm chuẩn mới là không cầu tiến tới.
"Ngươi biết không? Ta có một lý tưởng vĩ đại." Vân Hổ nói.
Trang Hạo cười cười: "Lý tưởng gì?"
"Tiến vào dong binh đoàn Phi Hổ, trở thành một người lính đánh thuê, chinh chiến tứ phương, trở thành một thế hệ hào kiệt, có phải lý tưởng của ta rất vĩ đại không?"
Trang Hạo: "...... Đúng vậy! Rất vĩ đại! Dong binh đoàn Phi Hổ có trình độ gì? Đoàn trưởng có thực lực gì?"
"Tiểu tử ngươi đúng là kiến thức hạn hẹp! Ngươi lớn như vậy còn không có kiến thức, khó trách chỉ có thể đi làm trộm!" Vân Hổ tràn đầy khinh thường hừ một tiếng.
Trang Hạo: "......"
"Dong binh đoàn Phi Hổ là dong binh đoàn lợi hại nhất trấn chúng ta, đoàn trưởng là một xạ thủ cấp năm, rất lợi hại!" Vân Hổ nói. "Không bao lâu nữa ta có thể gia nhập dong binh đoàn, trở thành trụ cột vững vàng của dong binh đoàn, sau đó, trở thành phó đoàn trưởng, sau đó......" Nói tới đây, Vân Hổ lập tức dừng lại.
"Sau đó...... chiến thắng đoàn trưởng, trở thành tân đoàn trưởng sao?" Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Vân Hổ hỏi.
Vân Hổ ngượng ngùng lắc đầu: "Không phải, không phải như thế!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn mặt Vân Hổ đỏ lên, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, tên ngốc to con cư nhiên...... thẹn thùng, bộ dáng này rõ ràng là động xuân tâm.
"Sau đó...... chiến thắng đoàn trưởng, nghênh thú đoàn trưởng, đoàn trưởng dong binh đoàn Phi Hổ chính là một mỹ nhân nha." Vân Bình mang theo một rổ chứa đầy rau dại đi đến.
"Tỷ tỷ, ngươi đừng nói bậy!" Vân Hổ tràn đầy buồn bực cãi.
Vân Bình không cho là đúng nói: "Ta không có nói bậy a! Trước đó tiểu tử ngươi luôn nói muốn nghênh thú đoàn trưởng dong binh đoàn Phi Hổ."
Vân Bình cười cười nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Hai vị, đệ đệ ta thích khoác lác, các ngươi đừng coi lời hắn nói là thật."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Hạo: "......"
"Tỷ tỷ, ngươi đừng nói bậy! Ta khoác lác chỗ nào?" Vân Hổ bất mãn nhìn Vân Bình.
"Ngươi vẫn luôn khoác lác a! Hơn nửa năm trước, ngươi nói đấu khí của ngươi sắp sửa đột phá đến cấp ba, gia gia còn xa xỉ vì ngươi chuẩn bị công yến, kết quả không thành, sau đó ngươi lại nói có thể, gia gia lại chuẩn bị công yến cho ngươi, kết quả vẫn không thành, sau đó ngươi lại nói có thể, gia gia lại chuẩn bị công yến, kết quả, công yến đã ăn tám lần, ngươi vẫn là đấu khí sư cấp hai, lãng phí quá nhiều tiền."
Vân Hổ nghẹn đỏ mặt, cắn chặt răng: "Tỷ tỷ, việc xấu trong nhà không thể tuyên truyền ra ngoài! Hơn nữa, đồ ăn cũng ăn rồi, không tính là lãng phí."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Mở công yến tám lần, tiểu tử này không phải là cố ý đi? Bất quá, tiểu tử này cũng đủ kỳ ba, giả bộ nhiều lần như vậy còn không mệt.
"Tỷ tỷ, hôm nay ăn gì?" Vân Hổ hỏi.
"Rau dại." Vân Bình đáp.
Vân Hổ tràn đầy ủy khuất nhìn Vân Bình, bả vai cũng trùng xuống: "Tỷ tỷ, sao lại ăn thứ kia nữa? Ta cũng không phải mị mị thú, ta không muốn ăn thứ kia!"
"Nếu ngươi không muốn ăn thì không cần ăn." Vân Bình thong dong đáp.
Sắc mặt Vân Hổ lập tức suy sụp xuống, "Tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy mà! Vậy đi, ta lên núi bắt một con heo rừng về ăn."
Vân Bình bất đắc dĩ nhìn Vân Hổ: "Trên núi không yên ổn, lần trước ngươi muốn đi bắt heo rừng, cuối cùng lại bị heo rừng đâm xuống núi, thiếu chút nữa mất mạng, ngươi quên rồi sao?" Vân Bình khẽ hừ một tiếng: "Ta là vì tốt cho ngươi, phụ thân chết sớm, Lý gia chúng ta chỉ còn trông cậy vào một mình ngươi nối dõi tông đường, ngươi muốn chết cũng phải để lại một đứa đã."
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Tỷ tỷ này thật đủ bưu hãn.
"Tỷ tỷ, lần trước là chuyện ngoài ý muốn, lần này ta có hai người giúp đỡ, sẽ không có việc gì.".
Vân Bình nhìn Vân Hổ: "Hai người giúp đỡ, ở đâu ra?"
Vân Hổ nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Ở đây!"
Vân Bình nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Hai người này không được."
Vân Hổ cau mày lại: "Vì sao không được?"
"Hai người này không biết chút ma pháp cùng đấu khí nào, có thể giúp được gì chứ? Đương nhiên không được."
Vân Hổ: "......"
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Hắn đã rất lâu không bị xem thường như vậy, đương nhiên, hiện tại thực lực của hắn không phát huy ra được.
Kỳ Thiếu Vinh dùng khuỷu tay chọc chọc Trang Hạo: "Cảm giác thế nào?"
Trang Hạo vặn vẹo nói: "Rất mới mẻ."
Vân Bình nghi hoặc nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Hai người các ngươi đang nói gì vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười với Vân Bình: "Hắn chưa từng bắt heo rừng, cho nên cảm thấy mới mẻ."
Vân Hổ khinh thường hừ một tiếng: "Ngươi lớn như vậy còn chưa từng bắt heo rừng, khó trách lại chỉ có thể làm trộm, lại nói tiếp, ngươi đến nơi này trộm cũng quá xui xẻo, nhà chúng ta nghèo muốn chết, có đôi khi ta muốn lấy chút tiền đi mua rượu cũng không có."
Trang Hạo: "......" Khi nào ma pháp cùng đấu khí của hắn mới có thể trở về a? Hiện tại hắn sống một ngày không khác gì một năm!
"Ha! Hiện tại ngươi tự giác nhận tội rồi sao, lần trước trong nhà bị đảo loạn, ngươi còn gạt ta có trộm, căn bản rõ ràng là ngươi làm, ta đã nói mà, có tên trộm ngu xuẩn nào lại chạy tới nhà chúng ta trộm chứ?" Vân Bình chống eo nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Hạo: "......"
"Tỷ tỷ, ngươi ở nhà cầu nguyện đi, ta ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về." Vân Hổ nói.
Vân Bình nhìn Vân Hổ: "Ngươi lượng sức mà làm."
Vân Hổ gật đầu: "Biết, biết, tỷ tỷ, ta có chừng mực, nếu ta bắt được heo rừng, ngươi liền hầm móng heo cho ta, nghe nói thứ kia ăn rất ngon."
Vân Bình: "......"
......
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đi theo phía sau Vân Hổ vào rừng.
"Hai người các ngươi không cần sợ, chỉ cần theo sát Hổ ca của các ngươi là được, kỳ thật heo rừng cũng không có gì ghê gớm, các ngươi yên tâm, đi theo Hổ ca, bảo đảm các ngươi lông tóc vô thương, Hổ ca của các ngươi là ai chứ! Ta nhất định sẽ trở thành anh hùng." Vân Hổ tràn đầy tin tưởng bước về phía trước.
Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Lời này từ trong miệng một tiểu tử thiếu chút nữa đã bị heo rừng đâm chết nói ra thật sự là không có sức thuyết phục gì!
Vân Hổ đi về phía trước, Trang Hạo ôm hai tay, đi theo phía sau.
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Trang Hạo: "Ngươi xem khi nào tiểu tử này có thể đột phá trở thành đấu khí sư cấp ba?"
"Hẳn là sắp rồi, chỉ là chưa tìm được điểm đột phá, nói không chừng mai là có thể, bất quá, nếu hắn không tìm ra, có cho hắn mười năm, chỉ sợ hắn cũng......"
Trang Hạo thầm nghĩ: Thực tế tư chất của Vân Hổ không tồi, nếu tiểu tử này sinh ra trong đại gia tộc, có danh sư chỉ điểm, hẳn là đã sớm đột phá, bất quá, hắn sinh ở sơn thôn nhỏ, trong thôn lại không có mấy người có kiến thức.
Kỳ Thiếu Vinh bĩu môi: "Tiểu tử này thảm......" Ngu ngốc như vậy, muốn tự mình tìm điểm đột phá sẽ mất bao lâu chứ?
Một loạt tiếng động mấp máy truyền đến, một con heo rừng thân dài ba mét, răng nanh bén nhọn chạy ra.
Kỳ Thiếu Vinh nhanh chóng leo lên cây, tuy rằng ma pháp bị hạn chế, nhưng tốc độ trốn của Kỳ Thiếu Vinh vẫn không tầm thường.
Vân Hổ đứng trước heo rừng, nắm chặt đao bổ củi trong tay: "Không phải sợ, ta nhất định có thể ngăn cản nó, đi theo Hổ ca của các ngươi có thịt ăn."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Vân Hổ, nhịn không được cắn chặt răng, tiểu tử Vân Hổ ngu ngốc này không phải là muốn tìm chết chứ...... Tên ngu ngốc, mau tránh ra đi! Nếu tiểu tử này chết, vậy hắn đi công đạo với lão nhân kia thế nào đây?
Heo rừng đạp đạp chân, phi về phía Vân Hổ.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn đôi chân run nhè nhẹ của Vân Hổ, bưng kín mắt, nếu sợ thì mau tránh đi! Căng như vậy làm cái gì chứ?
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Kỳ Thiếu Vinh nhìn thấy Trang Hạo từ trên cây uyển chuyển nhẹ nhàng hạ xuống, vừa lúc dừng ngay trên đầu heo rừng, đánh lên đầu heo rừng một quyền, heo rừng lập tức ngã lăn trên mặt đất.
Vân Hổ thấy heo rừng ngã xuống, lập tức xông lên hung mãnh chém heo rừng.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, thấp giọng hỏi: "Thực lực của ngươi khôi phục rồi?"
Trang Hạo lắc đầu: "Không có."
"Vậy sao ngươi có thể......?"
"Ta từng tiếp nhận huấn luyện đặc thù, cho dù không dùng ma pháp cùng đấu khí, lấy tố chất thân thể của ta, ứng phó với loại heo rừng này cũng dư dả." Trang Hạo đáp.
Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt: "Nếu ngươi lợi hại như vậy, vì sao trộm bộ quần áo cũng bị phát hiện?"
Trang Hạo đỏ hồng mặt: "Không có kinh nghiệm a!"
Kỳ thật, cho dù không thể sử dụng ma pháp cùng đấu khí, hắn đối phó với người bình thường cũng dư dả, chỉ là, như vậy sẽ rất dễ dàng bại lộ hành tung của bọn họ.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "À, không có kinh nghiệm hại chết người! Sau này có cơ hội, ngươi nên tích lũy nhiều kinh nghiệm hơn."
Trang Hạo: "......" Loại chuyện này có kinh nghiệm một lần đã khiến cho người ta cả đời khó quên, lấy tình cảnh của bọn họ hiện tại, vẫn nên điệu thấp một ít thì tốt hơn.