TSCPTĐK - Chương 145 Chương 145: Hành trình dưới đáy biển
Trong đáy biển xanh sâu thăm thẳm, hai tên "người tôm" đỉnh mọc xúc tu thật dài không nhanh không chậm hành tẩu.
Đời trước Kỳ Thiếu Vinh vô cùng bận rộn, không có thời gian học tập bơi lội, đời này lại phát hiện, cho dù hắn không biết bơi thì cũng có thể tự do hành tẩu trong nước, Kỳ Thiếu Vinh không khỏi có chút cao hứng.
Trang Hạo di động thân thể, đuổi theo Kỳ Thiếu Vinh, buồn cười nói: "Bộ dáng ngươi rẽ nước giống như là cẩu bào, buồn cười cực kỳ."
Kỳ Thiếu Vinh đen mặt, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Không cần ngươi quản!"
"Không mặc kệ được a! Ngươi quá chói mắt."
Một tên sứa tộc nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Tỷ tỷ, ngươi mau đến xem! Bộ dáng tên tôm tộc này bơi lội thật buồn cười! Ha ha ha......"
Trên trán Kỳ Thiếu Vinh hiện lên ba căn hắc tuyến, cười cái gì mà cười, có gì mà buồn cười!
Một sứa tộc khác bơi tới: "Tên tôm tộc này đầu óc đại khái có vấn đề đi, thật đáng thương, tôm tộc đầu óc có vấn đề sớm muộn gì cũng phải bị quăng ra ngoài làm thức ăn cho hải yêu cao cấp."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Thật sự quá mất mặt.
Trang Hạo bắt lấy tay Kỳ Thiếu Vinh: "Chúng ta đi nơi khác."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Hạo mang theo Kỳ Thiếu Vinh, nhanh chóng di động trong nước.
"Ngươi ở đây đúng là như cá gặp nước a!" Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được chua lòm nói.
"Ngươi quên rồi sao, ta cũng là ma pháp sư thủy hệ."
Kỳ Thiếu Vinh khẽ hừ một tiếng: "Mệnh ngươi thật tốt!"
Trang Hạo: "......"
......
Trang Hạo mang theo Kỳ Thiếu Vinh đến một khu chợ hải tộc.
Hai cua tộc cõng vỏ cứng nói chuyện, truyền vào trong tai Kỳ Thiếu Vinh.
"Ngươi gặp được lĩnh chủ đại nhân mới tới rồi?"
"Đúng vậy, gặp được."
"Lớn lên thế nào?"
"Lớn lên chẳng ra gì, gầy yếu không khác gì rắn, gió thổi là có thể bay."
"Yếu đuối mong manh như vậy, hẳn là không sống được bao lâu đi."
"Chắc vậy, mấy tên trước kia cũng không sống được bao lâu."
"Đừng nói lĩnh chủ kia nữa, phỏng chừng chỉ là một tiểu nhân vật, dù sao có đổi bao nhiêu lĩnh chủ tới, Bích Hải Bình Nguyên cũng là thiên hạ của hải tộc chúng ta."
"Nói không sai! Đám nhân tộc kia một kẻ yếu hơn một kẻ, sao có thể cường tráng giống như hải tộc chúng ta được! Nếu không phải hải tộc chúng ta không thể lên bờ quá lâu, làm gì đến lượt đám nhân tộc kia kiêu căng ngạo mạn!"
......
Kỳ Thiếu Vinh cau mày, thầm nghĩ: Hai con cua chết tiệt này, cư nhiên dám nói xấu sau lưng hắn như vậy, nếu có cơ hội, hắn nhất định phải bắt hai con cua này nướng lên ăn.
Trang Hạo kéo tay Kỳ Thiếu Vinh, đi qua nơi khác.
Kỳ Thiếu Vinh có chút ngoài ý muốn nhìn đến hai nhân ngư, trong truyền thuyết, nhân ngư đều được miêu tả khuynh quốc khuynh thành, bất quá, ở thế giới này, diện mạo nhân ngư thật ra rất bình thường, ngoại trừ có thêm một cái đuôi cá thì nhìn qua cũng không có gì khác so với nhân loại.
"Này, trước đó ngươi từng nói muốn đi hoàng thành nhân ngư mua táo hồng kim, đã đi chưa?"
"Đi rồi! Cửa hàng ở hoàng thành thu phí quá cao, còn không bằng kiếm ở bên ngoài."
"Nếu đã đến hoàng thành nhân ngư, làm buôn bán chỉ là chuyện thuận tiện, xem quý tộc mỹ nữ nhân ngư mới là chuyện chính."
"Nhìn thấy mỹ nữ nhân ngư không?"
"Đương nhiên có, hoàng thành nhân ngư đúng là danh bất hư truyền, khắp nơi đều là mỹ nữ nhân ngư."
"Ngải Lệ Nhi công chúa cũng không còn nhỏ, hải long tộc còn chưa tới cầu hôn sao?"
"Nghe nói Hải Vương Châu do nhân ngư tộc bảo quản thất lạc, vậy nên chuyện liên hôn giữa hải long tộc cùng nhân ngư tộc có thành hay không khó mà nói sớm được."
"Sao Hải Vương Châu lại thất lạc?"
"Cái này ta cũng không biết, bất quá, tin tức đã truyền đi khắp nơi rồi."
......
Kỳ Thiếu Vinh chuyển động tầm mắt một chút, trong lòng dâng lên vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Quầng sáng trên hoàng thành bỗng dưng lóe lên, bình dân trong chợ lại bày ra biểu tình tập mãi thành quen.
"Lại có hải thú công thành a! Hình như gần đây hải thú công thành có chút thường xuyên hơn thì phải!"
Ngoài thành hải tộc có một vòng phòng hộ, hải thú không thể dễ dàng xuyên qua lớp vòng này đột phá vào trong.
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đi qua xem, phát hiện một con cá voi chiều cao mấy trăm thước.
"Cá thật lớn!" Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được cảm thán.
Trang Hạo chăm chú nhìn chằm chằm cá voi, cá voi rất nhanh liền bơi ra xa.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi khế ước con cá voi kia?"
Trang Hạo gật đầu: "Thiết lập khế ước lâm thời."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Thuật khế ước của Trang Hạo dùng thật tốt! Chỉ cần khế ước thêm mấy con hải thú, liền tương đương với để lại mấy đôi mắt ở dưới biển.
......
Ba ngày sau.
"Thiếu gia, các ngươi đã trở lại!" Bích Lưu Vân nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, tươi cười tiến đến chào đón.
Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy phẫn uất nhìn Bích Lưu Vân, Bích Lưu Vân bị ánh mắt mang theo oán niệm sâu nặng của Kỳ Thiếu Vinh nhìn đến có chút hoảng.
"Thiếu gia, sao ngươi nhìn ta như vậy?" Bích Lưu Vân tràn đầy vô tội hỏi.
"Ngươi còn có mặt mũi nói, Tránh Thủy Đan ngươi đưa căn bản là không dùng được tới ba ngày!" Kỳ Thiếu Vinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Bích Lưu Vân trừng lớn mắt: "Nói như vậy nghĩa là ta mua được hàng giả hàng nhái? Ta đã nói mà, khó trách lại bán nửa giá, ta còn tưởng rằng bởi vì ta lớn lên đặc biệt soái, cho nên lão bản kia mới giảm giá cho ta!"
Kỳ Thiếu Vinh đen mặt: "Ngươi cư nhiên mua hàng rẻ tiền hãm hại ta!"
"Thiếu gia, cái này kỳ thật cũng không phải ta sai, chủ yếu là do thương nhân hiện tại quá không có lương tâm, cái gì cũng làm giả được! Thiếu gia, lần sau ta nhất định sẽ chú ý." Bích Lưu Vân tràn đầy chân thành cam đoan.
Kỳ Thiếu Vinh khẽ hừ một tiếng: "Trong khoảng thời gian ta rời đi này không xảy ra chuyện gì chứ?"
Bích Lưu Vân lắc đầu: "Không có."
"Thiếu gia, ngươi đến hải tộc thăm thú mấy ngày có phát hiện được gì không?"
Kỳ Thiếu Vinh tung ra một cái nhẫn không gian, bên trong nhẫn, rong biển, hải linh chi...... đống lớn đống nhỏ lộ ra. "Thiếu gia, ngươi kiếm được mấy thứ này ở đâu vậy, đều là ngươi cùng Trang đại thiếu tìm sao?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Thiếu gia, năng lực hành động của ngươi thật mạnh! Trong thời gian ngắn ngủi cư nhiên có thể kiếm được nhiều thứ như vậy!" Bích Lưu Vân tràn đầy tán thưởng nói.
Kỳ Thiếu Vinh cười khan, thầm nghĩ: Năng lực hành động mạnh cũng không phải hắn, là Trang Hạo mới đúng, Trang Hạo có thể khế ước nhiều hải thú làm việc cho hắn, vì vậy tiểu tử kia liền một hơi khế ước mấy chục con.
"Nói đến đây, ta nghe được một chuyện rất có ý tứ." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Bích Lưu Vân chớp chớp mắt: "Chuyện gì?"
"Hải Vương Châu của hải long tộc được nhân ngư tộc bảo quản, bất quá, nghe nói bị người nhân ngư tộc làm mất, hình như viên hạt châu kia rất quan trọng trong việc liên hôn giữa hải long tộc cùng nhân ngư tộc."
Bích Lưu Vân gật đầu: "Đúng là rất quan trọng, hải long tộc có một truyền thuyết, Hải Vương Châu có thể trợ giúp người hải long tộc thăng tới thánh cấp, tuy rằng đó chỉ là một lời đồn đãi, nhưng cũng đủ để thể hiện tính trân quý của Hải Vương Châu."
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn Bích Lưu Vân: "Lưu Vân, ngươi biết nhiều thật đấy."
Bích Lưu Vân cười cười: "Đây cũng không tính là cái gì, ngươi biết đấy, chuyên ngành của ta nguyên bản chính là thu thập tình báo."
Kỳ Thiếu Vinh cười lạnh, thầm nghĩ: Tin tức về Nguyên Quốc Bích Lưu Vân chẳng hay biết gì, tin tức về hải tộc lại linh thông không ít!
"Đúng rồi, thời điểm ta trở về hình như nhìn thấy chi nhánh của cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành, khai trương nhanh như vậy sao?" Kỳ Thiếu Vinh có chút kỳ quái hỏi.
Kỳ Hằng hai tay chống lưng đi đến nói: "Vốn dĩ không nhanh như vậy, bất quá, có quý nhân tương trợ!"
"Quý nhân? Ai vậy?"
"Hải Lăng a!" Kỳ Hằng đáp.
Trang Hạo cười cười: "Bích cầm sư, mị lực của ngươi thật lớn! Nhìn dáng vẻ này xem ra vị thiếu chủ hải tộc kia không chạy thoát khỏi lòng bàn tay ngươi rồi."
"Trang đại thiếu quá khen, kỳ thật mị lực của ta cũng chẳng ra gì, chỉ là cao hơn ngươi mấy chục lần mà thôi."
Trang Hạo: "......"
"Tên Hải Lăng kia đang đánh chủ ý gì không biết." Kỳ Thiếu Vinh rầu rĩ than thở.
......
Kỳ Thiếu Vinh đẩy cửa ra, đi vào phòng Trang Hạo.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Sao ngươi lại tới đây?"
Kỳ Thiếu Vinh mở hộp đồ ăn ra, rót một chén dược cho Trang Hạo: "Ngươi nếm thử xem."
Trang Hạo bưng chén lên, uống vào một ngụm, nước thuốc vừa vào, Trang Hạo liền cảm thấy cả người ấm dào dạt, ma pháp cùng đấu khí nguyên bản đang trì trệ bỗng nhiên có một tia tăng trưởng.
Trong lòng Trang Hạo không khỏi dâng lên vài phần cảm động, hắn đi theo Kỳ Thiếu Vinh lâu như vậy, Kỳ Thiếu Vinh hẳn là đã buông lỏng một chút rồi đi.
"Cảm giác thế nào?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Trang Hạo nâng mặt, cười đến say mê nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Tuy rằng nước thuốc rất đắng, nhưng nghĩ đến đây là do ngươi thân thủ pha chế, ta liền cảm thấy rất ngọt."
Kỳ Thiếu Vinh bị Trang Hạo làm cho rùng mình một trận, trên mặt không khỏi nhiễm lên vài tia ửng đỏ, "Ai hỏi ngươi hương vị thế nào, ta đang hỏi ngươi cảm giác thế nào!"
"Rất tốt, ta cảm thấy hình như ma pháp cùng đấu khí đều có tăng trưởng, bên trong ngoại trừ huyết trân châu còn có mấy vị linh dược trân quý của hải tộc đi? Thiếu Vinh, ngươi đối xử với ta thật tốt." Trang Hạo ôm lấy Kỳ Thiếu Vinh nói.
Kỳ Thiếu Vinh tránh khỏi trói buộc của Trang Hạo, tức giận mắng: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, ta chỉ đang lo lắng thân thể ngươi quá yếu nhược, vừa không để ý liền chết mất, có người tới cửa gây chuyện lại không biết tìm ai ứng phó."
Trang Hạo gật đầu: "Yên tâm đi, Thiếu Vinh, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi thật tốt."
Kỳ Thiếu Vinh khẽ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Thời điểm Kỳ Hằng đi tới, Trang Hạo vẫn còn đang nhìn chằm chằm chén thuốc ngây ngô cười.
"Trang đại thiếu, ngươi làm sao vậy?"
Trang Hạo ngẩng đầu, hỉ khí dương dương nói: "Kỳ Hằng, ngươi có biết không, thiếu gia nhà ngươi yêu ta!"
Kỳ Hằng: "......"
"Trang đại thiếu, có phải hôm nay ngươi cắn dược không?" Kỳ Hằng nhìn Trang Hạo, thầm nghĩ: Bộ dáng Trang Hạo như này không phải là điên rồi chứ?
Trang Hạo nhìn Kỳ Hằng, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn vài phần, "Đúng vậy! Ngươi đã nhìn ra rồi sao? Ta uống dược, chính là thiếu gia nhà ngươi pha chế đưa tới."
Kỳ Hằng: "......"
......
Kỳ Hằng đi vào dược phòng liền nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh đang sắc thuốc.
"Thiếu gia, ngươi đang làm gì?"
"Ta đang nghiên cứu phối phương của mấy loại linh dược, muốn xem thử thành quả."
"Ta vừa mới nhìn thấy Trang đại thiếu." Kỳ Hằng có chút chần chờ nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày: "Hắn làm sao vậy?"
"Hắn đang ngây ngô cười!"
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Tiểu tử Trang Hạo này, đúng là không thể đối xử với hắn quá tốt."
Kỳ Hằng: "......"