Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 152

TSCPTĐK - Chương 152

Chương 152: Sa ngư tộc

"Tiền bối, sao ngươi lại muốn giảm béo?" Kỳ Thiếu Vinh một bên hút mỡ cho hắc y nhân, một bên hỏi.

"Có một tên vương bát đản chỗ nào cũng không sánh bằng ta đoạt lão bà của ta đi rồi!" Hai mắt Hắc Sa trợn lên, trong mắt chất chứa nồng đậm không cam lòng cùng tức giận, "Tên vương bát đản kia còn nói, không có hắn, lão bà của ta cũng sẽ chạy, các nàng đã chịu đủ tên xấu xí là ta rồi! Ta có chỗ nào xấu chứ, khi còn trẻ ta chính là một đại soái ca!"

Kỳ Thiếu Vinh cười nói: "Nhìn ra được, thời điểm tiền bối còn trẻ nhất định là soái khí bức người, mê đảo muôn vàn mỹ nữ."

"Tiểu tử, ngươi rất có ánh mắt! Hừ, tên vương bát đản kia cư nhiên còn nói ta làm người thất bại, nói giỡn, ta giao hữu khắp thiên hạ, có chỗ nào giống người thất bại!"

"Đúng vậy! Người nhân trung tuấn kiệt giống như tiền bối đây vừa nhìn đã biết chính là nhân sĩ thành công, nếu ngươi làm người thất bại, vậy còn ai dám xưng là người thành công nữa." Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Thịt trên người nhiều như vậy, nhất định là ra ngoài chơi bời với hồ bằng cẩu hữu không ít.

Hắc Sa cười cười: "Lĩnh chủ đại nhân, ánh mắt của ngươi không tồi!"

Dao phẫu thuật của Kỳ Thiếu Vinh lướt nhanh trên thân thể Hắc Sa, cắt ra một đao rồi lại một đao, cao thủ như Hắc Sa, quyển trục đã không có bao nhiêu tác dụng, Kỳ Thiếu Vinh chỉ có thể một bên tiến hành phẫu thuật, một bên nói chuyện phiếm phân tán sự chú ý.

Hắc Sa đau đến không ngừng hít khí, bên ngoài lại không quên làm màu, "Lĩnh chủ đại nhân, ngươi không biết, thời điểm ta còn trẻ chỉ cần vừa xuất hiện, đám nữ hài từ liền vây lại xem ta, khi đó ta đúng là vạn chúng chú mục, mị lực vô biên! Nếu đổi thành một trăm năm trước, tên vương bát đản kia ngay cả một ngón tay của ta cũng không bằng, lão bà của ta sao có thể chạy theo hắn được!"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Đúng vậy, đúng vậy, đại trượng phu sợ gì không có lão bà, nhất là cao nhân như tiền bối, rất nhanh lại biến thành vạn nhân mê."

"Bớt trên mặt lão vu bà kia là ngươi làm mất?" Hắc Sa hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy."

"Ngươi làm cho lão vu bà kia không tồi, hiện tại lão vu bà kia có không ít người theo đuổi, nói không chừng không bao lâu nữa liền gả ra ngoài."

"Hải Lan tiền bối thiên tư quốc sắc, chờ tiền bối giải phẫu xong cũng có thể thử theo đuổi xem." Kỳ Thiếu Vinh thuận miệng đề nghị.

Hắc Sa rùng mình một cái, cười gượng nói: "Cái này thì không cần, nàng không thích hợp với ta, ta không thích kiểu như nàng."

Thân thể Hắc Sa quá đồ sộ, Kỳ Thiếu Vinh giải phẫu rất lâu mới xong, sau khi giải phẫu, thân thể Hắc Sa chỉ còn lại hai phần ba ban đầu.

Sau khi giải phẫu hoàn thành, hình thể của Hắc Sa vẫn có chút cường tráng, bất quá, tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Hắc Sa xú mỹ đứng trước gương xoay người vài vòng, "Không tồi, không tồi, ta cảm thấy mình trẻ lại hơn một trăm tuổi, hơn một trăm năm trước, đám mỹ nhân nhi vừa nhìn thấy ta liền không thể động chân."

Kỳ Thiếu Vinh cười nói: "Tiền bối, bộ dáng hiện tại của ngươi thật sự rất anh tuấn, bây giờ ngươi trở về, lão bà đã chạy trốn của ngươi nhất định sẽ hối hận."

"Nói không sai, ta phải nhanh chóng trở về, tìm tên vương bát đản kia nói lý!" Hắc Sa ném cho Kỳ Thiếu Vinh một quả lệnh bài: "Ngươi làm không tồi, lệnh bài này cho ngươi, gặp chuyện gì khó khăn ngươi có thể dùng nó tìm ta."

Kỳ Thiếu Vinh còn muốn nói cái gì, Hắc Sa đã chạy vô tung vô ảnh.

Kỳ Thiếu Vinh trầm mặt xuống mắng: "Vương bát đản, cư nhiên quỵt nợ!"

Trang Hạo an ủi nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Hắn để lại một khối thẻ bài cho ngươi."

Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy buồn bực nhìn thẻ bài trong tay: "Một khối thẻ bài nát thì làm được cái gì chứ!"

"Có thể làm gì hay không vẫn nên chờ đến lúc Bích Lưu Vân xem xong rồi nói."

Kỳ Thiếu Vinh nghĩ nghĩ gật đầu: "Nói cũng đúng."

............

Bích Lưu Vân nhìn bộ dáng uể oải không phấn chấn của Kỳ Thiếu Vinh, quan tâm hỏi: "Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không có việc gì."

Kỳ Hằng nghi hoặc nhìn Trang Hạo: "Trang đại thiếu, ngươi cũng không ngủ hảo sao? Chẳng lẽ ngươi cùng thiếu gia......"

Trang Hạo miễn cưỡng cười cười, thầm nghĩ: Chẳng lẽ! Nếu thật sự giống như những gì ngươi suy đoán thì tốt rồi.

"Hôm qua có một người nửa đêm xông vào phòng của ta đòi làm chỉnh dung, khiến cho ta tưởng rằng hắn là tới gây chuyện nữa chứ." Kỳ Thiếu Vinh gãi gãi tóc, có chút bực bội kể.

Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Có người chờ không kịp, trực tiếp xông vào sao?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy! Phí mất nửa ngày của ta, kết quả, tên hỗn đản kia ném lại một khối thẻ bài nát xong liền chạy."

"Là thẻ bài gì?" Bích Lưu Vân tò mò hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh lấy thẻ bài ra, Bích Lưu Vân nhìn thẻ bài, cười nói: "Thiếu gia, ngươi kiếm lớn rồi, đây là lệnh bài của sa ngư (cá mập) tộc, cầm lệnh bài này tìm đến sa ngư tộc, sa ngư tộc có thể đáp ứng một yêu cầu của ngươi."

Kỳ Thiếu Vinh nghe vậy, tức khắc cao hứng vài phần: "Ta còn tưởng rằng tên mập chết tiệt kia quỵt nợ, không nghĩ tới hắn lại biết điều như vậy, bất quá, vì sao lệnh bài không làm bằng vàng?"

Bích Lưu Vân tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Thiếu gia, đây là gỗ trầm đàn vạn năm, đáng giá hơn vàng nhiều."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Thì ra là vậy!"

Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, có một chuyện không biết có nên nói không?"

"Ngươi nói đi." Kỳ Thiếu Vinh nói.

"Gần đây có rất nhiều người đồn rằng Hải Vương Châu ở phủ thành chủ."

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Theo lý mà nói tin tức không nên truyền nhanh như vậy mới đúng!" Chuyện về Hải Vương Châu Bích Lưu Vân chỉ nói cho mấy người bọn họ.

Trang Hạo híp mắt lại: "Ta nghĩ người truyền tin tức này ra không phải hải tộc, đối phương hẳn là cũng không xác định đồ vật đang nằm trên tay chúng ta, chỉ thuần túy là muốn khuấy bãi nước đục, nhưng cố tình chó ngáp phải ruồi."

Bích Lưu Vân bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Xin lỗi, nói đến cùng nếu không phải do ta quá lỗ mãng thì cũng không đến mức như thế."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân: "Lưu Vân, ngươi không cần quá lo lắng."

Bích Lưu Vân miễn cưỡng cười cười: "Ta biết."

............

Kỳ Thiếu Vinh nằm ngủ gật trên ghế bập bênh, Trang Hạo ngồi cạnh nghỉ ngơi.

"Hoàng đô bên kia có tin tức gì không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Trang Hạo gật đầu: "Có! Quân thượng định phát binh tấn công Tĩnh Quốc."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Chuyện khi nào?"

"Khoảng nửa tháng trước, đại quân sợ là đã tới biên giới."

"Chủ soái là ai?"

"Là một vương gia hoàng tộc."

"Không tìm người nhà ngươi sao?" Kỳ Thiếu Vinh có chút ngoài ý muốn hỏi.

Trang Hạo cười cười: "Danh vọng của Trang Hạo đã rất cao, không cần thiết phải cao hơn."

"Nếu quân thượng không tìm người Trang gia các ngươi, vậy vừa lúc giúp các ngươi tiết kiệm người."

Trang Hạo cười cười: "Đúng vậy!"

Kỳ Thiếu Vinh vuốt cằm, nếu quân thượng chuyển lực chú ý tới Tĩnh Quốc, vậy hẳn là sẽ không để ý tới hắn nữa, dù sao hắn vốn dĩ cũng là một tiểu nhân vật.

............

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo nói chuyện, Bích Lưu Vân đi tới.

"Thiếu gia, ta ra ngoài một chuyến."

"Ngươi đi đâu vậy?"

"Ta đi cửa hàng Mạc Vân."

"Đến chỗ đó làm gì?" Lưu Vân thích nhất là soái ca, thiếu chủ cửa hàng Mạc Vân lớn lên lại không quá tuấn tú.

"Nghe nói cửa hàng kia chuẩn bị mở một buổi bán đấu giá, ta đi xem bọn họ chuẩn bị tới đâu rồi, thuận tiện thử xem có thể xử lý một ít đồ không dùng được trên tay không." Bích Lưu Vân vẻ mặt bình tĩnh nói.

Kỳ Thiếu Vinh chớp chớp mắt: "Vậy ngươi đi đi, đi sớm về sớm."

Bích Lưu Vân gật đầu, "Được."

Trang Hạo nhìn Bích Lưu Vân rời đi, không khỏi có chút chần chờ: "Thiếu Vinh, ngươi xem Bích Lưu Vân không phải là thật sự muốn bán thứ kia đi chứ?"

Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Không biết! Thứ kia giữ lại chẳng để làm gì, bán đi cũng không sao."

Trang Hạo: "......"

............

Bích Lưu Vân rời đi không lâu, tiếng đập cửa lại vang lên.

Kỳ Thiếu Vinh ra mở cửa, nhìn thấy Hải Lăng phong trần mệt mỏi chạy đến, không có hảo ý cười hỏi, "Là Hải Lăng thiếu chủ a! Đúng là khách hiếm thấy! Sao ngươi lại tới đây?"

Hải Lăng miễn cưỡng cười cười: "Ta tới tìm Lưu Vân? Hắn có ở đây không?"

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Lưu Vân, gọi đến thân thiết như vậy! Lưu Vân cùng tiểu tử này đã quen thuộc như vậy rồi sao?

"Nghe nói hôm qua ngươi cùng Lưu Vân ra biển, đi được nửa đường thuyền lại chìm, ta nói Hải thiếu chủ ngươi a, ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy, hẳn là nên mua một con thuyền rắn chắc một ít, mua một con thuyền nát về thật sự là không phù hợp với giá trị con người của ngươi!" Kỳ Thiếu Vinh nói.

Hải Lăng cười gượng hai tiếng: "Thành chủ đại nhân giáo huấn phải."

"Hải thiếu chủ tới là có chuyện gì sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Ta tới tìm Lưu Vân."

Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy tiếc nuối nhìn Hải Lăng: "Thật không khéo, Lưu Vân mới vừa ra ngoài."

"Ra ngoài? Hắn đi đâu?"

"Hắn đến cửa hàng Mạc Vân, nói là muốn bán đấu giá một ít đồ."

Hải Lăng đột nhiên mở to mắt, "Bán đấu giá một ít đồ?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"

"Hắn muốn bán đấu giá cái gì?"

"Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, đại khái là một ít đồ không cần dùng đến đi."

Hải Lăng không để ý tới Kỳ Thiếu Vinh nữa, lập tức quay người đi ra ngoài.

"Hải thiếu chủ, ngươi muốn đi đoạt sinh ý sao? Làm buôn bán phải chú ý thứ tự sau trước, ngươi đi đoạt sinh ý như vậy không tốt lắm đâu!"

Hải Lăng một mực đi về phía trước, không thèm để ý Kỳ Thiếu Vinh đang nói cái gì.

Kỳ Hằng nhìn bóng dáng Hải Lăng biến mất, nói: "Thiếu gia, Hải Lăng thiếu chủ đi nhanh thật!"

Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý gật đầu: "Lưu Vân đã đi được một lúc, bây giờ Hải Lăng mới đuổi qua cũng không biết là có kịp hay không."

"Thiếu gia, ngươi thấy Lưu Vân sẽ bán thứ kia đi thật sao?" Kỳ Hằng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Vấn đề này ta cũng không biết! Bất quá, nếu Lưu Vân có thể hạ quyết tâm bán thứ kia đi vậy nhất định có thể đổi về rất nhiều tiền."

Kỳ Hằng: "......"
Bình Luận (0)
Comment