Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 187

TSCPTĐK - Chương 187

Chương 187: Xem ai đắc thủ trước

Một con thuyền thật lớn di chuyển nhanh như gió trên biển, trên thuyền chính là Kỳ Thiếu Vinh cùng đám người Tả Vân Phi.

Trong khoang thuyền, Đường Thiên Anh cùng Lý Ứng hai mặt nhìn nhau, thần sắc hai người đều có chút không được tự nhiên.

"Lý hoàng tử, Tả thiếu ra ngoài hóng gió rồi,. ngươi không đi sao?" Đường Thiên Anh hỏi.

Lý Ứng miễn cưỡng cười đáp: "Không đi."

Đường Thiên Anh chà xát hai tay, nghĩ thế nào cũng không ra, mọi chuyện tại sao lại biến thành như vậy.

Hắn vốn còn đang cho rằng thi đấu lần này sẽ phải gặp phiền toái lớn, kết quả, hiện tại mọi người lại cùng ngồi trên một con thuyền, được hai vị Trang Hạo cùng Tả Vân Phi hộ giá hộ tống.

Ngoài khoang thuyền, Tả Vân Phi đánh giá Trang Hạo mấy lần, hỏi: "Trang thiếu, lúc trước ngươi cùng Kỳ thiếu đi đâu vậy?"

"Chúng ta dạo chơi ngắm nhìn cảnh biển một chút." Trang Hạo đáp.

Tả Vân Phi nhịn không được khẽ cười lên: "Trang thiếu thật có hứng thú! Ta còn nhìn thấy rất nhiều người đuổi theo ngươi cùng Kỳ thiếu a."

Trang Hạo cười cười: "Đúng vậy! Bất quá, tốc độ của bọn họ quá chậm, không theo kịp chúng ta, sau đó đã bị chúng ta bỏ lại rồi, cũng không biết là đã đi đâu."

"Lạc đường ở nơi này rất nguy hiểm, những người đó sợ là đã dữ nhiều lành ít rồi đi."

Trang Hạo lắc đầu: "Cũng không chắc lắm, ta thấy mấy người kia không dễ chết như vậy."

"Trang Hạo!" Một con thuyền nhanh chóng tới gần thuyền của đám người Kỳ Thiếu Vinh, vừa nhìn thấy Trang Hạo, lập tức liền vui sướng một trận, vui sướng qua đi, sắc mặt của người kia lại trầm xuống.

Tả Vân Phi nhìn hải thuyền phía xa xa, trong mắt dâng lên một tia hứng thú.

Trang Hạo nhìn đám người trên hải thuyền, sát ý lập tức dâng lên, "Tả thiếu, ta nói không sai đi, bọn họ quả nhiên là không dễ chết như vậy."

Lúc trước Trang Hạo đấu trí đấu dũng với đám cao thủ cấp chín một hồi lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi, không ngờ lại gặp lại lúc này.

"Hai cao thủ cấp chín a!" Tả Vân Phi ôm hai tay, rất có hứng thú quay đầu nhìn sang Trang Hạo: "Trang thiếu đại danh lan xa, nghe nói thực lực của ngươi phi thường hùng hậu, nhưng lại chưa có duyên được chứng kiến, không bằng như vậy đi, phía trước có hai cao thủ cấp chín, chúng ta mỗi người giải quyết một, xem thử là ai đắc thủ trước?"

Trang Hạo cong mi mắt cười nói: "Nếu Tả thiếu đã có nhã hứng như vậy, ta sao có thể không phụng bồi, như vậy đi, ta chọn ngươi bên trái, ngươi thấy thế nào?"

Tả Vân Phi sảng khoái gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Trang Hạo cùng Tả Vân Phi nhìn nhau cười, hai người cùng một lúc phi thân khỏi hải thuyền, đánh về phía con thuyền có hai vị cao thủ cấp chín kia.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn hai người xông ra, qua một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần lại.

"Hai tên ngu ngốc kia là điên hết rồi sao?" Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được mắng thầm.

Pháp trượng của Tả Vân Phi chỉ lên không trung, một chốc sau, phong vân lập tức biến sắc, từng đạo tia chớp ầm ầm đánh xuống.

Tiếng gió gào thét, tiếng sấm đinh tai nhức óc liên tục vang lên bên tai Kỳ Hằng.

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi như sấm thần giáng thế, tâm tình phức tạp vô cùng.

Từng đầu pháp long thất sắc xông ra khỏi người Trang Hạo, lao về phía một cao thủ cấp chín.

Trên mặt biển, sấm sét ầm ầm, sóng gió mãnh liệt.

Trang Hạo cùng Tả Vân Phi giống như đang thi đấu, liên tục phóng thích ma pháp đại hình.

Một đám ma pháp giống như cấm chú, liên tục nổ tung trên mặt biển.

Đường Thiên Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ thì chính là khiếp sợ.

Hắn vẫn luôn biết Trang Hạo rất lợi hại, lại không biết Tả Vân Phi tính tình cổ quái này cũng lợi hại như vậy.

Giang Cầm Tâm nhìn Trang Hạo cùng Tả Vân Phi trên mặt biển, trong mắt là nồng đậm khát khao.

"Kỳ tứ thiếu, Trang thiếu rất lợi hại, có đúng không?" Đường Thiên Anh nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh miễn cưỡng cười cười: "Lợi hại đâu không thấy, bộ dáng ngu ngốc kia lại rõ ràng vô cùng!"

Đường Thiên Anh ngây ra một lúc, khó hiểu hỏi: "Kỳ tứ thiếu, ngươi vừa nói cái gì?"

"Ta nói hắn ngu ngốc!" Kỳ Thiếu Vinh híp mắt, thầm nghĩ: Tiểu tử Trang Hạo này hiện tại không khác gì một con khổng tước xòe đuôi, nỗ lực triển lãm ra lông chim sáng chói của mình.

Đường Thiên Anh nhíu mày lại: "Kỳ tứ thiếu, trước cảnh tượng chiến đấu kinh người này, sao ngươi lại có thể nói như vậy?"

"Đúng là quá ngu xuẩn!" Kỳ Hằng phụ họa nói.

Đường Thiên Anh: "......"

Kỳ Hằng híp mắt, cả Trang Hạo lẫn Tả Vân Phi đều không triển lộ hết thực lực của chính mình, hai người đều sử dụng ma pháp rất lợi hại, nhưng đều là có hoa không có quả, rõ ràng để giết chết cao thủ cấp chín kia, bọn họ có thể sử dụng ma pháp đơn giản hơn nhiều.

Trang Hạo cùng Tả Vân Phi trước sau kết thúc chiến đấu, hạ xuống hải thuyền.

"Tả thiếu quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, thực lực của ngươi lợi hại hơn so với lời đồn nhiều."

"Không so được với Trang thiếu, vẫn là Trang thiếu kỹ cao hơn một bậc."

"Là ta chiếm tiện nghi, người đối chiến với ta kia thực lực tương đối thấp."

"Trang thiếu nói đùa."

......

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo cùng Tả Vân Phi khen tới khen đi, cười gượng một tiếng:

"Được rồi, các ngươi không cần tiếp tục khích lệ nhau thêm nữa, hai người đều rất lợi hại, đói bụng chưa, đi ăn cơm đi!"

Kỳ Hằng đang định đi về phía bàn, bị Tả Vân Phi kéo tay lại.

"Ngươi làm gì?" Kỳ Hằng không vui hỏi.

Tả Vân Phi cười nói: "Trang Hạo rất mạnh đi."

Kỳ Hằng hít sâu một hơi, nặng nề đáp: "Đúng vậy! Ngươi tuy rằng rất lợi hại, nhưng so với Trang thiếu vẫn kém hơn không ít."

"Trang Hạo mạnh thì có quan hệ gì với ta, thật ra là ngươi đấy, ngươi thích Kỳ Thiếu Vinh, nếu muốn tranh người với Trang Hạo, cẩn thận bị đánh thành đầu heo!" Tả Vân Phi vui sướng khi người gặp họa nói.

Kỳ Hằng tức giận nhìn Tả Vân Phi: "Vậy phải cảm ơn ngươi quan tâm rồi!"

"Có một số việc phải biết lượng sức mà đi, nếu ta là Kỳ Thiếu Vinh, ta cũng sẽ lựa chọn Trang Hạo."

Kỳ Hằng: "......"

Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng tới chậm, mọi người đều đã ngồi xuống, chỉ còn dư lại hai chỗ người bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Hằng vốn định ngồi bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh, Tả Vân Phi lại vướng Kỳ Hằng một chân,

Kỳ Hằng chỉ có thể đi chậm một bước, nhìn Tả Vân Phi thong dong ngồi xuống chỗ ngồi mà hắn dự định.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tả Vân Phi ngồi xuống bên cạnh, sắc mặt không khỏi cổ quái lên.

"Kỳ thiếu, Trang thiếu rất lợi hại đúng không?" Tả Vân Phi ý cười doanh doanh nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"

"Chỉ có thanh niên tài tuấn như Trang thiếu mới có thể xứng đôi với thiên tài như Kỳ thiếu đây, những người khác muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, chú định là chỉ có thể giỏ tre múc nước, công dã tràng, thương tâm thương phổi thương gan."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Trang Hạo nhìn Kỳ Hằng trầm mặt phía sau Tả Vân Phi, cười nói: "Tả thiếu nói đùa."

"Kỳ thiếu, ngươi cùng Trang thiếu định khi nào thành thân?" Tả Vân Phi hỏi.

"Ta cũng không biết!" Kỳ Thiếu Vinh đáp.

"Kỳ thiếu, nhân tài giống như Trang thiếu đây, ngươi nên sớm định đoạt về mới phải, qua thôn này liền không có cửa hàng."

Trang Hạo xoa xoa mũi, thầm nghĩ: Tả Vân Phi này còn rất biết ăn nói a!

Tả Vân Phi quay đầu nhìn Kỳ Hằng: "Sao ngươi không ăn!"

"Không có khẩu vị." Kỳ Hằng đáp.

Tả Vân Phi nghiêng đầu hỏi: "Vì sao không có khẩu vị?"

Kỳ Hằng trừng mắt nhìn Tả Vân Phi: "Bởi vì ngươi ngồi bên cạnh ta, cho nên ta không có khẩu vị!"

"Sao có thể? Ngươi thật biết nói giỡn, rất nhiều người đều nói nhìn ta tú sắc khả xan." Tả Vân Phi không cho là đúng nói

Kỳ Hằng hít sâu một hơi: "Ăn không nói, ngủ không nói, ngươi câm miệng lại cho ta đi!"

Tả Vân Phi: "......"

.........

Kỳ Thiếu Vinh đi tới bên người Kỳ Hằng, hỏi: "A Hằng, ngươi cùng Tả thiếu làm sao vậy?"

Kỳ Hằng hít sâu một hơi, đáp: "Ta cũng không biết! Tên kia âm dương quái khí, cũng không biết hắn muốn làm cái gì."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Nếu ta nhìn không lầm, hắn hẳn là đang ăn dấm ta."

Kỳ Hằng nhấp miệng: "Hắn vì sao phải ăn dấm?"

"Đây chính là vấn đề, hắn vì sao phải ăn dấm?" Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay, hài hước nhìn Kỳ Hằng.

Kỳ Hằng xoay người nhìn mặt biển, bực bội gãi gãi tóc: "Thiếu gia, ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều!"

"Nha, ngươi biết ta đang nghĩ cái gì sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Kỳ Hằng gắt gao nhấp chặt môi, không nói gì.

Khóe mắt Kỳ Thiếu Vinh xuất hiện một bóng người, hắn khẽ cong môi lên, nhào qua ôm chặt lấy eo Kỳ Hằng

Trái tim Kỳ Hằng hung hăng run rẩy một phen, khó xử hỏi: "Thiếu gia, ngươi đang làm gì?"

"Tục ngữ nói, hành động là cách chuẩn xác nhất để kiểm nghiệm một chân lý, muốn biết có phải ta đang suy nghĩ nhiều hay không, ôm một cái liền biết." Kỳ Thiếu Vinh ghé vào bên tai Kỳ Hằng, thân mật nói.

Kỳ Hằng cắn chặt răng: "Thiếu gia, ngươi mau buông tay đi, ngươi như vậy, Trang đại thiếu sẽ hiểu lầm."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Ngươi là lo lắng Trang Hạo sẽ hiểu lầm, hay là lo lắng người khác sẽ hiểu lầm?"

Kỳ Hằng nhắm mắt lại: "Ngoại trừ Trang đại thiếu, còn có ai hiểu lầm được nữa sao?"

Kỳ Thiếu Vinh dựng người lên, mất mát buồn bã nói: "A Hằng, thân thể của ngươi quá cứng, ta ôm ngươi khiến ngươi mất tự nhiên vậy sao?"

"Thiếu gia." Kỳ Hằng bất đắc dĩ gọi một tiếng.

Kỳ Thiếu Vinh dừng một chút, nghiêng đầu hỏi: "Eo của ngươi hình như lại nhỏ đi một chút, đang giảm béo sao? A Hăng, thể trọng của ngươi đã rất chuẩn, không cần giảm nữa."

Kỳ Hằng: "......"

........

Kỳ Thiếu Vinh vừa xoay người liền nhìn thấy Tả Vân Phi đang âm u đứng ở một bên.

Hắn khẽ hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Kỳ thiếu, ngươi một chân giẫm hai thuyền như vậy, không cảm thấy không đúng sao?"

"Tả thiếu, có phải ngươi đang hiểu lầm cái gì không?" Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Tả Vân Phi.

"Vừa rồi ngươi ôm Kỳ Hằng, chẳng lẽ là ôm giả?" Tả Vân Phi hỏi.

"Ta cùng A Hằng là bằng hữu, còn không phải chỉ là bằng hữu bình thường, ôm một cái là chuyện nhỏ, không có gì phải đại kinh tiểu quái. Tả thiếu, có chuyện này không biết ngươi có để ý không?" Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu, không có ý tốt nhìn về phía Tả Vân Phi.

"Chuyện gì?"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Cũng không có gì, chỉ là A Hằng chưa đến mười tuổi đã đổi sang họ Kỳ theo ta, quan hệ của chúng ta không phải người bình thường có thể hiểu."

Tả Vân Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh, đi qua bên người hắn.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn bóng dáng Tả Vân Phi, trợn trắng mắt thầm nghĩ: Thích một người, lại cả ngày bày ra cái mặt thối, có thể đuổi theo được mới là lạ.
Bình Luận (0)
Comment