TSCPTĐK - Chương 19 Chương 19: Lạc đường
Trang Hạo đi tuốt đằng trước mở đường, Thẩm Nguyên lót sau, Kỳ Thiếu Vinh đi theo Kỳ Thiếu Phúc cùng Trang Khiêm mua nước tương.
Thực lực Trang Hạo đúng là đáng giá thưởng thức, mỗi con đường đi qua đều là quét ngang, cơ bản không cần Kỳ Thiếu Phúc cùng Trang Khiêm ra lực gì, quả nhiên là phi thường lợi hại.
"Ma lực của ca ngươi hình như rất cường hãn!" Kỳ Thiếu Vinh nói.
Trang Khiêm nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ca ta trời sinh thiên phẩm tinh thần lực, ý thức hải rộng lớn dị thường, ma lực dự trữ so với ma pháp sư cùng đẳng cấp cao hơn mấy chục lần."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Quả nhiên là thiên phú dị bẩm."
Trang Khiêm gật đầu, vô cùng vinh dự: "Ca ta là ma pháp sư bảy hệ kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi, nếu không phải ca ta trời sinh thông minh tuyệt đỉnh, người bình thường tu luyện nhiều ma pháp như vậy chỉ sợ là được cái này mất cái khác."
Kỳ Thiếu Vinh ha hả cười cười: "Đúng vậy! Ca ngươi lợi hại, ca ngươi sao có thể lợi hại như vậy a!" Tên hỗn đản Trang Hạo này lợi hại như vậy, sau này nếu phải đối mặt, người có hại cũng là hắn a!
Kỳ Thiếu Vinh theo đám người Trang Khiêm bôn ba khắp nơi, dọc theo đường đi, Trang Hạo phát hiện không ít linh dược.
Trang Hạo trời sinh có linh hồn lực cường hãn, năng lực tìm kiếm linh dược cũng là đứng đầu.
Tuy rằng Kỳ Thiếu Vinh không xuất lực nhưng Trang Hạo vẫn phân cho Kỳ Thiếu Vinh không ít linh thảo.
"Nơi này có một con xích cánh huyết hổ."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi muốn xử lý nó?"
Trang Hạo lắc đầu: "Không có, nơi chúng ta đang đứng nằm đối diện với xích cánh huyết hổ, nếu thu phục nó, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều chuyện."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "A, ta thiếu chút nữa đã quên, Trang đại thiếu ngươi là ngự thú sư a!"
Kỳ Thiếu Vinh đi theo Trang Hạo vào lãnh địa xích cánh huyết hổ, một trận thanh âm hổ gầm đinh tai nhức óc truyền đến.
Trang Khiêm che trước mặt Kỳ Thiếu Vinh: "Tà Y tiền bối, không cần sợ, ta bảo hộ ngài."
Kỳ Thiếu Vinh đỡ trán, nói: "Ngươi tự bảo vệ tốt bản thân là được rồi."
Trang Khiêm: "......"
Một lão hổ hai cánh đỏ như máu bay tới, Kỳ Thiếu Vinh nhìn hình thể cực đại của lão hổ, thầm nghĩ: Kiếp trước vườn bách thú nào có lão hổ lớn như vậy nhất định là tiền vô như nước.
Lão hổ hé miệng, một hỏa cầu xông ra, đường kính hỏa cầu vượt quá mười mét. Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được lùi về sau hai bước, thầm nghĩ: Kiếp trước chắc chắn không có vườn bách thú nào giữ được mãnh thú hung hãn như vậy.
Trang Hạo huy động trượng ma pháp, nhanh chóng tạo nên một tường băng.
Trang Hạo thi triển một trói phong thuật ném qua, lão hổ nguyên bản còn điên cuồng đâm về phía trước lại bị vướng một cái, lập tức té lăn quay trên mặt đất.
Đám người Thẩm Nguyên đồng thời ra tay, từng đạo công kích dừng trên người lão hổ. Không lâu sau đó, xích cánh huyết hổ đã bị đánh nằm bò.
Trang Hạo bay tới trước mặt xích cánh huyết hổ, một bàn tay ấn trên đầu nó.
Thần sắc xích cánh huyết hổ nguyên bản tràn đầy phẫn nộ lại dần dần tiêu tán, hai mắt trở nên mê mang, cuối cùng, xích cánh huyết hổ ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn một màn này, không thể không cảm thán: "Ngự thú sư đúng là lợi hại!"
Trang Khiêm khẽ đảo mắt: "Ca ta rất có thiên phú trên phương diện ngự thú! Đại sư ngự thú của Hoàng Đô Tông Minh Dương từng nói qua, ca ta có hi vọng trước ba mươi tuổi đuổi được đến trình độ của hắn."
Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: "Thật ghê gớm!"
Trang Khiêm gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Xích cánh huyết hổ an tĩnh xuống lại đi về phía Trang Hạo nằm sấp xuống, vẻ mặt vô cùng dịu ngoan.
Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay nhìn một màn này, nói với Trang Khiêm: "Ca ngươi quả thực giống vu sư."
Trang Khiêm: "......"
Có xích cánh huyết hổ trợ giúp, đám người Trang Hạo trong thời gian vô cùng ngắn hạn tìm được không ít linh thảo.
Sau khi tìm được mấy trăm cây linh dược, Trang Hạo đuổi xích cánh huyết hổ đi, chuẩn bị trở về.
Kỳ Thiếu Vinh đi theo Trang Hạo bôn ba trong rừng rậm hơn mười ngày, rốt cuộc cũng tiếp nhận kiến nghị của Trang Khiêm, để Trang Hạo cõng.
Kỳ Thiếu Vinh ôm cổ Trang Hạo: "Đường núi này thật khó đi, làm chân ta sưng hết rồi."
Trang Khiêm nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Tà Y tiền bối, ca ta đang cõng ngài mà!"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy! Ca ngươi điên ta cũng chỉ có thể chấp nhận."
Trang Khiêm: "......"
Kỳ Thiếu Vinh vươn tay gõ gõ đầu Trang Hạo: "Đi ổn định một chút."
Trang Hạo: "......"
Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh, xoa xoa cánh mũi, thầm nghĩ: Tiểu tử Trang Hạo này chính là tình nhân trong mộng của vô số nữ tu ở Hoàng Đô a! Nếu để mấy nữ tu trong Hoàng Đô đó biết Trang Hạo cõng người khác, còn bị người ta ghét bỏ, nhất định sẽ thay Trang Hạo bênh vực kẻ yếu.
"Sớm biết sẽ lạc đường thì không nên đuổi xích cánh huyết hổ đi mà." Trang Khiêm rầu rĩ nói.
Thẩm Nguyên hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Có ai nói không phải đâu.
Kỳ Thiếu Vinh ghé vào bên tai Trang Hạo: "Trang đại thiếu, người khác đều nói ngươi thông minh tuyệt đỉnh, ngươi sao có thể ngay cả đường cũng không biết đi a!"
Trang Hạo nhàn nhạt nói: "Chuyện nhận diện đường đi không phải sở trường của ta."
"Không phải sở trường của ngươi thì là sở trường của ai a?" Kỳ Thiếu Vinh lười biếng nói.
"Thẩm Nguyên."
Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn về phía Thẩm Nguyên một cái, lắc lắc đầu: "Ngươi cư nhiên tìm loại đồng đội heo này, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi phát hiện ngươi bị hắn hại chết."
Thẩm Nguyên: "......"
Trang Hạo tràn đầy đồng tình nhìn Thẩm Nguyên một cái, cũng không có thay Thẩm Nguyên nói chuyện.
Thẩm Nguyên hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Trang Hạo đúng là tên chết tiệt a! Lúc trước hắn vì thay Trang Hạo đi từ hôn mà đắc tội Tà Y, kết quả, hiện tại hắn lại bị Tà Y nhằm vào, mà tiểu tử Trang Hạo này ngay cả một câu cũng không nói cho hắn.
"Ta cũng không phải lần nào cũng lạc đường, lần này là không khéo." Thẩm Nguyên nói.
"Hạo ca ca." Một tiếng gọi thanh thúy vang lên.
Thẩm Nguyên theo tiếng gọi nhìn qua, trong lòng hung hăng thở dài một hơi.