TSCPTĐK - Chương 195 Chương 195: Cái gọi là ương ngạnh
Tiễn Quân Lan Nguyệt trở về Quân gia, Tả Vân Tĩnh lại đi tìm Tả Vân Phi.
"Chuyện của Quân Lan Nguyệt ngươi định xử lý thế nào?" Tả Vân Tĩnh lo lắng hỏi.
Tả Vân Phi khiêu chân, lúc lắc nằm trên ghế bập bênh, "Ta đã hỏi qua, nàng tự mình tới khiêu khích, kỹ không bằng người, bị đánh chỉ có thể chịu thôi, tỷ tỷ, ngươi cảm thấy việc này còn cần phải xử lý sao?"
Tả Vân Tĩnh trợn trắng mắt: "Quân gia sẽ không thiện bãi cam hưu
(cam lòng lui tay)."
Tả Vân Phi không thèm để ý nói: "Bọn họ muốn làm ầm ĩ như thế nào thì tùy bọn họ đi, tự mình nhảy cảm thấy không thú vị liền ngơi nghỉ, không để ý đến bọn họ là được rồi."
Tả Vân Tĩnh: "......"
"Kỳ Hằng kia tính tình thật đúng là...... ngoài dự đoán của mọi người a!" Tả Vân Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Tả Vân Phi cười cười: "Hắn chính là kẻ điên, may là tỷ tỷ ngươi đi sớm, nếu ngươi qua muộn, nói không chừng Quân Lan Nguyệt kia đã bị Kỳ Hằng đánh chết."
Tả Vân Tĩnh kinh ngạc nhìn Tả Vân Phi: "Kỳ Hằng sao lại hạ tay nặng như vậy?"
"Vì sao lại không?" Tả Vân Phi hỏi ngược.
"Ngươi cũng biết hắn là người nguy hiểm, sao còn mang hắn về?"
"Vì sao lại không?"
"Vân Phi, ngươi chơi với lửa." Tả Vân Tĩnh nhịn không được nói.
Tả Vân Phi trầm mặt xuống, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lẽo, "Tỷ tỷ, ta biết ngươi muốn nói gì, ta không cần phải ngươi tới dạy bảo ta, ta đã sớm nói rồi, đừng cho người không liên quan tiến vào biệt viện của ta, biết rõ còn cố xông vào để bị đánh, vậy cũng chỉ có thể nhận xui xẻo."
Tả Vân Tĩnh: "......"
Tả Vân Tĩnh cúi đầu, hít sâu một hơi: "Vân Phi, ngươi vẫn không bỏ xuống được chuyện năm đó sao?"
Tả Vân Phi quay đầu nhìn Tả Vân Tĩnh, cười lạnh một tiếng: "Tỷ tỷ muốn ta nói thật sao? Cả đời này ta cũng không thể buông."
Tả Vân Tĩnh nhắm mắt lại, năm đó Tả Vân Phi tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn rất nghe lời nàng nói, nhưng hiện tại......
Tả Vân Phi cùng Tả Vân Tĩnh đang nói chuyện, một hộ vệ vội vàng đi đến.
"Vân Phi thiếu gia, Tĩnh tiểu thư, người Quân gia tới."
Tả Vân Tĩnh hít sâu một hơi: "Quả nhiên tới, ta đi gọi Hằng Thiếu ra."
Tả Vân Phi túm chặt tay Tả Vân Tĩnh: "Không cần, gọi hắn làm cái gì?"
"Chuyện này hắn là người khởi xướng, Quân gia đã tới, chẳng lẽ không phải nên gọi hắn ra sao?"
"Kỳ Hằng là người ta mang về, chuyện hắn làm có ta gánh vác hậu quả, không cần tìm hắn." Tả Vân Phi vỗ vỗ ngực nói.
Tả Vân Tĩnh ngơ ngác nhìn Tả Vân Phi, bỗng nhiên có loại cảm giác không quen biết người này.
Tả Vân Phi đứng lên, đi ra ngoài đại sảnh.
Tả Vân Tĩnh nhìn bóng dáng Tả Vân Phi rời đi, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm xấu.
......
Tả Vân Phi đi vào phòng khách, cà kheo chân, lười biếng ngồi trên ghế đối diện mấy trưởng lão Quân gia.
"Vân Phi, ngươi tới rồi?" Một trưởng lão Tả gia tươi cười gọi.
Tả Vân Phi dịch dịch ngón tay đáp: "Ta tới, có chuyện gì nói đi, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, không có công phu lãng phí thời gian với đám lão già ăn không ngồi rồi các ngươi."
Mấy trưởng lão Quân gia xem thái độ của Tả Vân Phi, nhăn chặt mày lại.
"Tả thiếu, ngươi có biết Quân gia Quân Lan Nguyệt nhà chúng ta bị người khác đánh trong biệt viện của ngươi không?"
"Ngươi nói cái giày rách không biết xấu hổ kia sao? Ta đã cảnh cáo nàng rất nhiều lần, đừng có tới gần địa bàn của ta, nàng không nghe, bị đánh cũng là nàng xứng đáng!" Tả Vân Phi lười biếng đáp.
Mấy trưởng lão Quân gia nghe xong lời này, sắc mặt đại biến.
"Tả Vân Phi, sao ngươi có thể nói như vậy?" Một trưởng lão Quân gia kích động mắng.
Tả Vân Phi nhìn người nọ: "Ta không nói vậy thì nói thế nào, chẳng lẽ nàng không phải giày rách? Chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy!"
Tả Vân Tĩnh nhìn Tả Vân Phi: "Đệ đệ......"
Tả Vân Phi liếc Tả Vân Tĩnh một cái, "Tỷ tỷ, ngươi cũng câm miệng cho ta, ta đã sớm nói không có hứng thú gì với tiện nhân kia, ngươi còn liên tục dẫn mối, ngươi thu của tiện nhân kia bao nhiêu chỗ tốt? Chẳng lẽ ta cưới tiện nhân kia, ngươi liền vui vẻ sao?"
Tả Vân Tĩnh nháy mắt trướng đỏ mặt, "Đệ đệ, sao ngươi có thể nói như vậy?"
Tả Vân Phi lười biếng đứng lên, nhìn đám trưởng lão Quân gia một cái, lại quay đầu về phía trưởng lão Tả gia: "Các vị trưởng lão, nếu không còn việc gì, ta liền đi trước, đối với loại người không biết xấu hổ như thế này, cần gì phải cho bọn họ mặt mũi, trực tiếp đánh ra là được rồi, các ngươi ngồi đây chẳng lẽ là muốn cứng rắn đưa cái giày rách kia cho ta sao?"
Tả Vân Tĩnh thấy Tả Vân Phi càng nói càng thái quá, không khỏi bất đắc dĩ gọi một tiếng, "Đệ đệ, ngươi ra ngoài trước đi."
Tả Vân Phi cười nhạo: "Ra ngoài thì ra ngoài, ta vốn dĩ đã không muốn tới."
Tả Vân Tĩnh nhìn Tả Vân Phi rời đi, chán nản lắc đầu.
Mấy trưởng lão Quân gia tức giận mắng: "Thật quá đáng, thật quá đáng, hắn cư nhiên bừa bãi như vậy!"
Trưỡng lão Tả gia cũng không biết phải làm sao: "Từ sau chuyện năm đó, tính tình của Vân Phi vẫn luôn như vậy."
Trưởng lão Tả gia nhìn về phía Tả Vân Tĩnh, thở dài một hơi, thầm nghĩ: Năm đó tình cảm tỷ đệ của Tả Vân Tĩnh cùng Tả Vân Phi vốn cực kỳ thâm hậu, hiện tại Tả Vân Phi ngay cả Tả Vân Tĩnh cũng không cho mặt mũi.
......
"Ngươi trở lại rồi?" Kỳ Hằng nói.
Tả Vân Phi gật đầu, "Ừ" một tiếng.
"Sự tình giải quyết xong chưa?"
Tả Vân Phi vuốt cằm: "Xem như giải quyết xong đi."
"Quân gia không đưa ra yêu cầu gì?"
"Để ý tới đám lão già kia làm cái gì, không cần phải cho bọn họ mặt mũi, bọn họ chính là cho một chút nhan sắc liền muốn mở phường nhuộm." Tả Vân Phi nói.
Tả Vân Phi nhìn chồng văn kiện trước mặt Kỳ Hằng, hỏi: "Ngươi đang nghiên cứu kết cấu sinh ý của Giang gia?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy!"
Tả Vân Phi híp mắt đánh giá Kỳ Hằng: "Ngươi định làm cái gì?"
"Ngươi nếu đã đoán được, cần gì phải hỏi nữa?"
"Ngươi định chỉnh sụp sinh ý của Giang gia?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng là có dự định này."
"Tại sao? Bời vì Giang gia trục xuất ngươi ra khỏi gia môn?" Tả Vân Phi hỏi.
Kỳ Hằng gật đầu: "Phải, cũng không phải chỉ có như vậy."
"Còn vì cái gì nữa?"
"Đệ đệ ta hy vọng Giang gia biến mất."
Tả Vân Phi khó hiểu nhìn Kỳ Hằng: "Đệ đệ ngươi, vậy hiện tại hắn......"
"Hắn từ khi còn rất nhỏ đã chết." Kỳ Hằng mờ mịt đáp.
Thời điểm con người tứ cố vô thân, luôn cần một lý do để tiếp tục sống sót, khi còn nhỏ, Giang Hằng chính là người mà hắn che chở, nhưng nói hắn chiếu cố Giang Hằng, còn không bằng nói Giang Hằng chính là mục đích tồn tại của hắn. Ở cái gia tộc hắc ám kia, chỉ có mỗi Giang Hằn là người mang tới ấm áp cho hắn.
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi rất để ý đệ đệ ngươi?"
"Đương nhiên!" Kỳ Hằng không cần nghĩ ngợi đáp.
......
Giang gia.
"Cầm Tâm tỷ tỷ, ngươi biết không, Quân Lan Nguyệt đi tìm Kỳ Hằng gây chuyện, thiếu chút nữa đã bị Kỳ Hằng đánh chết, người Quân gia tới tìm Tả Vân Phi nói lí lẽ, Tả Vân Phi trực tiếp mắng Quân Lan Nguyệt là giày rách, còn nói nàng bị đánh chính là tự tìm." Một thiếu nữ Giang gia hưng phấn nói.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, mấy lời này của Tả Vân Phi trực tiếp truyền ra khắp hoàng đô, Quân Lan Nguyệt có thể nói là mất hết mặt mũi.
Quân Lan Nguyệt không phải lần đầu tiên ra tay đối phó người thân cận với Tả Vân Phi, nhưng đây lại là lần đầu tiên Tả Vân Phi thay người khác đối phó Quân Lan Nguyệt.
"Cầm Tâm tỷ tỷ, lần này Quân Lan Nguyệt mất hết mặt mũi rồi, Tả Vân Phi nói chuyện không lưu lại chút tình cảm nào a!"
Giang Cầm Tâm cười cười: "Tả Vân Phi miệng lưỡi ác độc cũng không phải chuyện ngày một ngày hai."
Tả Vân Phi trúng độc, sau khi chữa khỏi trở về phong cách nói chuyện liền dị thường độc ác, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn trước kia nhiều.
Rất nhiều người ở Tả gia đều không chịu nổi tính cách này của Tả Vân Phi, nhưng tư chất của Tả Vân Phi lại tốt quá, thái thượng trưởng lão thánh cấp của Tả gia cũng rất yêu thích hậu bối này, Tả Vân Phi chỉ là có một chút mao bệnh, thánh giả đại nhân hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề, thánh giả đã như vậy, những người khác ở Tả gia đương nhiên lại càng không dám có ý kiến.
"Cầm Tâm tỷ tỷ, Kỳ Hằng là ai? Nghe nói Quân Lan Nguyệt thiếu chút nữa đã bị hắn đánh chết, tên kia không khỏi quá kiêu ngạo, hoàn toàn không đặt Quân gia vào mắt một chút nào."
Giang Cầm Tâm hít sâu một hơi: "Hắn...... Hắn là người Giang gia chúng ta."
Giang Nguyệt kinh ngạc nhìn Giang Cầm Tâm: "Cầm Tâm tỷ tỷ, ngươi đang nói cái gì vậy?"
Giang Cầm Tâm nhắm mắt lại: "Cứ chờ đi, nếu ta đoán không sai, Kỳ Hằng cũng sắp xuống tay với Giang gia chúng ta rồi."
Giang Nguyệt trừng lớn mắt: "Vì sao?"
Giang Cầm Tâm lắc đầu: "Trước cứ từ từ xem đi đã, không nghĩ tới Quân Lan Nguyệt lại vô dụng như vậy!"
Giang Nguyệt gật đầu: "Không phải sao, nữ nhân kia ngày thường kiêu ngạo, kết quả cũng chỉ là hư trương thanh thế mà thôi."
......
Tả Vân Tĩnh đi tới cửa biệt viện của Tả Vân Phi, nhìn thấy Kỳ Hằng đang ngồi trước bàn xem văn kiện.
Tả Vân Phi lười biếng ngồi bên cạnh uống trà.
"Tiểu thư, ngài muốn tìm Vân Phi thiếu gia sao?" Thị nữ bên người Tả Vân Tĩnh hỏi.
Tả Vân Tĩnh hít sâu một hơi: "Bỏ đi, đừng quấy rầy hai người bọn họ."
Kỳ Hằng ngẩng đầu, nhìn về phía Tả Vân Tĩnh một cái: "Tỷ tỷ ngươi hình như vừa tới, lại đi rồi."
"Không cần để ý tới nàng." Tả Vân Phi nói.
Kỳ Hằng khó hiểu hỏi: "Quan hệ của ngươi cùng nàng không tốt sao?"
Tả Vân Phi nhún vai: "Không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt, coi như chắp vá đi."
Năm đó quan hệ của Tả Vân Phi cùng Tả Vân Tĩnh vốn rất tốt, nhưng thời gian tư chất của Tả Vân Phi xảy ra vấn đề, Tả Vân Tĩnh lại tìm tới nói muốn Tả Vân Phi nhường lại tài nguyên của gia tộc cho đệ đệ Tả Vân Kiệt.
Năm đó, vì giữ được địa vị của chi bọn họ trong gia tộc, đương nhiên phải tận dụng tài nguyên một cách tối ưu nhất, cách làm của Tả Vân Tĩnh không sai, nhưng lại khiến cho Tả Vân Phi không thể nào chấp nhận nổi.