TSCPTĐK - Chương 202 Chương 202: Tảo mộ
Tả gia.
Tả Vân Phi ngồi bên cạnh Kỳ Hằng, chần chừ một hồi, sau đó nhịn không được hỏi, "Này, ngày mai có đoàn ca vũ Thiên Tuyết Nguyệt biểu diễn, ngươi có muốn đi xem không?"
Thiên Tuyết Nguyệt là một đoàn ca vũ rất nổi tiếng, trong đoàn có mười hai đại mỹ nhân, sáu nam sáu nữ, mỗi người đều là âm nguyên sư, thanh danh của Thiên Tuyết Nguyệt vang vọng ở rất nhiều quốc gia, người ủng hộ vô số kể, đoàn ca vũ đi đến đâu cũng đều được chào đón một cách nồng nhiệt.
"Ngươi mời ta?" Kỳ Hằng hỏi.
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Biểu tình này của ngươi là có ý gì! Ta mời ngươi thì rất kỳ quái sao?"
Kỳ Hằng gật đầu, "Ngươi mời ta quả thật rất kỳ quái!"
Tả Vân Phi lập tức hạ mặt xuống, "Ngươi......"
"Xin lỗi, ta không đi." Kỳ Hằng áy náy nói.
Tả Vân Phi không vui nhìn Kỳ Hằng: "Phiếu vào xem đoàn ca vũ này biểu diễn rất khó lấy được, ngươi thật sự không đi?"
"Ta rất muốn đi, nhưng nếu ta đi, ngươi lại lải nhải ta có suy nghĩ không an phận với người của đoàn ca vũ." Kỳ Hằng tùy ý đáp.
"Ta không có!" Tả Vân Phi bất mãn cãi.
Kỳ Hằng cười cười nhìn Tả Vân Phi: "A! Ngươi không có sao? Vậy là ta hiểu lầm ngươi rồi, kỳ thật Tả thiếu gia cũng không có hẹp hòi như ta tưởng tượng."
"Ngươi......" Tả Vân Phi hung hăng trừng mắt với Kỳ Hằng một cái, biệt nữu nói: "Nếu như ngươi muốn đi, ta cùng lắm thì không nói ngươi là được."
Kỳ Hằng lắc đầu: "Không cần, mai là ngày giỗ của đệ đệ ta, ta phải đi bái tế hắn."
Nghe xong lời Kỳ Hằng nói, Tả Vân Phi rõ ràng sửng sốt một phen, "Là vậy sao? Vậy ngày mai ta đi cùng ngươi cùng đi."
Tả Vân Phi đi theo Kỳ Hằng tới một lăng mộ hẻo lánh, "Là nơi này sao? Lăng mộ của Giang gia hình như không phải ở chỗ này a."
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Ta biết, cái ngươi nói là lăng mộ đệ tử dòng chính của Giang gia, mà phụ thân ta chỉ là con vợ lẽ, địa vị của đệ đệ cùng ta ở Giang gia rất thấp, không vào được, thời điểm đệ đệ ta chết, gia tộc vội vàng tìm một khu mộ địa của hạ nhân trong nhà rồi đem hắn đi chôn."
Tả Vân Phi bất mãn mắng: "Việc này Giang gia làm thật không có đạo nghĩa!"
Kỳ Hằng lắc đầu: "Cũng may mắn là Giang gia làm việc không đạo nghĩa, ta mới có thể dễ dàng mua lại khối mộ địa kia."
"Sau khi ngươi tới đây đã mua lăng mộ, sao ta không biết?" Tả Vân Phi ngoài ý muốn hỏi.
Kỳ Hằng lắc đầu: "Mua từ mấy năm trước, thời điểm ta có năng lực đã mua lại khối mộ địa kia, cũng may là ta động thủ sớm, phát hiện có tinh thiết bên dưới khu mộ địa, Giang gia vốn còn định rời hết quan tài ở khu mộ địa kia đi."
Tả Vân Phi: "......"
......
Tả Vân Phi đi theo Kỳ Hằng tới trước khu lăng mộ, bên cạnh lăng mộ của Giang Hằng trồng đầy cây xanh hoa hồng, xa xa nhìn vào tựa như một hoa viên.
Tả Vân Phi rất nhanh liền phát hiện mộ đàn của Giang Hằng ở trong đó.
Kỳ Hằng rất yêu thương Giang Hằng, lăng mộ được tu sửa cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại không quá hoa lệ, có thể thấy được Kỳ Hằng tốn rất nhiều tâm tư trong thiết kế.
"Đệ đệ, ca ca đã trở lại."
"Giang Hưng Đông cùng Giang Nguyên đều đã phế, còn bị cắt đầu lưỡi, tuy rằng vẫn sống, nhưng ta nghĩ tồn tại như vậy còn không bằng chết đi, nếu ngươi trên trời có linh, hẳn là đã có thể nhắm mắt."
Kỳ Hằng nhẹ nhàng đặt tay lên trên lăng mộ, "Có lẽ là ca ca lòng dạ hẹp hòi, ngươi thiện lương như vậy, không chừng cừu hận đã sớm quên, đi đến Thiên Quốc trước."
"Giang Cẩn!"
Giang Tư Trung đứng cách đó không xa, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Kỳ Hằng.
"Thì ra là ngươi mua mộ địa của Giang gia, ngươi đã sớm có dự mưu!" Giang Tư Trung phẫn hận trừng mắt với Kỳ Hằng.
Kỳ Hằng nhìn Giang Tư Trung, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, rõ ràng là tổ tôn, hai người lại càng giống như kẻ thù truyền kiếp.
"Có chuyện gì?" Kỳ Hằng nhìn Giang Tư Trung hỏi.
"Ngươi còn có mặt mũi nói, đều là vì chuyện tốt ngươi làm, đều là bởi vì ngươi, Hưng Đông cùng A Nguyên mới có thể xảy ra chuyện!" Giang Tư Trung rít lên.
Kỳ Hằng cười lạnh: "Nhi tử ngươi chết nhiều như vậy, ngươi cũng không có cảm giác, hiện tại Giang Hưng Đông vẫn còn sống sờ sờ, đến mức ấy sao?"
Giang Tư Trung tức giận nhìn Kỳ Hằng: "Dã loại sinh dã loại, đều là do chuyện tốt ngươi làm, sao ngươi không chết luôn cùng đệ đệ ngươi đi!"
Kỳ Hằng vung roi về phía Giang Tư Trung.
"Tạp chủng, ngươi cư nhiên dám xuống tay với ta!" Giang Tư Trung tức muốn hộc máu mắng.
"Lão bất tử, hôm nay ta trước mặt đệ đệ giáo huấn ngươi một trận, xem như an ủi đệ đệ trên trời có linh!"
Tả Vân Phi nhất thời không biết nên xuống tay vào đâu, chỉ có thể đứng qua một bên nhìn.
Thực lực của Kỳ Hằng trên dưới cấp bảy, Giang Tư Trung cũng như thế, hai người đánh đến bất phân thắng bại.
Bất quá, Giang Tư Trung lớn tuổi hơn một ít, ý chí chiến đấu không so được với Kỳ Hằng, Kỳ Hằng trong lòng nghẹn uất đã lâu, uy lực bộc ra cực kỳ lớn.
Trong lúc hai người chiến đấu, Kỳ Hằng hoàn toàn chiếm thượng phong.
Kỳ Hằng đánh đến hứng khởi, quyển trục liên tục ném qua, Giang Tư Trung bị nổ tức dậm chân.
Nhưng lão cũng không phải ăn chay, mắt thấy Lôi Vân Châu trong tay Giang Tư Trung sắp đánh lên người Kỳ Hằng, Tả Vân Phi phóng một đạo công kích qua, đánh gãy "chuyện tốt" của Giang Tư Trung.
Giang Tư Trung vừa tức giận lại vừa cả kinh nhìn Tả Vân Phi: "Tả thiếu, ngươi......"
Kỳ Hằng không vui nhìn Tả Vân Phi một cái: "Đây là chuyện của ta cùng hắn, ngươi đừng nhúng tay vào!"
Tả Vân Phi nhún vai: "Ta vốn dĩ cũng không muốn nhúng tay, nhưng ta thấy ngươi hình như rất vất vả."
Lôi Vân Châu trong tay lão nhân uy lực rất lớn, nếu bị công kích đến sẽ rất dễ bị thương.
Tả Vân Phi trước công kích Lôi Vân Châu trong tay Giang Tư Trung, Giang Tư Trung lập tức bị nổ đến huyết nhục mơ hồ, nhìn qua thập phần đáng sợ.
Kỳ Hằng nhìn Giang Tư Trung bị Tả Vân Phi công kích đến thương nặng cả ngươi, hít sâu một hơi, xuyên qua Giang Tư Trung, Kỳ Hằng lại càng cảm nhận được sâu sắc hơn chênh lệnh thực lực giữa hắn cùng Tả Vân Phi.
Tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, Giang Đông Minh dẫn đầu phi như bay tới đây.
"Tả thiếu, Hằng thiếu, xin lỗi, ta tới chậm." Giang Đông Minh chắp tay nói với hai người.
Tả Vân Phi hai tay chống lưng, lạnh nhạt nhìn Giang Đông Minh: "Giang gia chủ, ta thấy Giang Tư Trung trưởng lão hẳn là đã lớn tuổi rồi, đầu óc không rõ ràng, cư nhiên lung tung công kích người, Giang gia chủ nhanh đưa người về trông chừng cho kỹ đi."
Giang Đông Minh chắp tay, bồi gương mặt tươi cười đáp: "Thì ra là thế, may là hôm nay Giang Tư Trung trưởng lão gặp được Tả thiếu, nếu gặp phải người khác không khống chế được hắn, gây ra đại họa liền không tốt, trở về ta nhất định sẽ tìm người trông chừng hắn thật kỹ."
Tả Vân Phi cười cười: "Giang gia chủ là người thông minh, Giang gia dưới dẫn dắt của ngươi khẳng định sẽ càng ngày càng hưng thịnh."
Giang Đông Minh xấu hổ cười cười: "Tả thiếu nói đùa, Đông Minh chỉ hy vọng cơ nghiệp của Giang gia không bị hủy trong tay ta là tốt rồi."
Giang Đông Minh tìm người mang Giang Tư Trung rời đi.
Kỳ Hằng nhìn đám người Giang Đông Minh rời đi, không khỏi có chút mê mang.
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Chúng ta đi thôi."
Kỳ Hằng gật đầu, "Được."
......
"Vân Phi." Tả Vân Tĩnh gọi Tả Vân Phi lại.
Tả Vân Phi xoay người, lười biếng nhìn Tả Vân Tĩnh: "Có chuyện gì sao?"
"Hôm nay ngươi cùng Kỳ Hằng ra ngoài?"
Tả Vân Phi gật đầu: "Đúng vậy!"
"Nghe nói ngươi còn vì hắn đánh Giang Tư Trung, nếu ngươi thích hắn......"
Tả Vân Phi không kiên nhẫn cắt ngang: "Tỷ tỷ, ngươi chỉ là tỷ tỷ của ta, không phải phụ mẫu, ngươi không cảm thấy mình đã quản quá nhiều sao? Nếu ngươi có thời gian quản ta thích ai, còn không bằng tìm một người mà ngươi thích, quản tên trứng xui xẻo đó đi."
Tả Vân Tĩnh bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là lo lắng cho ngươi."
"Đem phần lo lắng của ngươi đi cho người khác đi, tỷ tỷ, có một số việc ta nghĩ không cần ta phải nói rõ ràng ngươi cũng hiểu, năm đó thời điểm ta mất đi công lực cũng không thấy ngươi quan tâm ta như vậy a!" Tả Vân Phi đi qua bên người Tả Vân Tĩnh.
Tả Vân Tĩnh hít sâu một hơi, nhịn không được nắm chặt nắm tay.
......
Tả Vân Phi đi vào phòng, phát hiện Kỳ Hằng đang thu thập đồ vật.
"Ngươi đang làm gì?"
Kỳ Hằng ngẩng đầu nhìn Tả Vân Phi một cái, "Ngươi không nhìn ra sao? Thu thập đồ vật."
"Nha, đều đã đóng gói kỹ! Ta nhớ, chuyện của ngươi cũng hoàn thành xong rồi, cho nên hiện tại ngươi liền có thể trở lại bên người Kỳ Thiếu Vinh, đúng không?" Tả Vân Phi âm dương quái khí
(cổ quái, khiến cho người ta không biết đâu mà đoán định) hỏi.
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy! Đều là nhờ phúc của ngươi, sự tình mới có thể giải quyết nhanh như vậy, ta ra ngoài đã được một thời gian, chỗ thiếu gia hẳn là đã có rất nhiều chuyện cần ta tới xử lý."
Tả Vân Phi nhìn bộ dáng của Kỳ Hằng, trong lòng chỉ cảm thấy nghẹn khuất một hơi, không sao nhổ ra được.
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Sắc mặt của ngươi hình như không tốt lắm..."
Tả Vân Phi khẽ hừ một tiếng: "Có câu nói là, tá ma giết lừa
(mượn cối xay giết lừa), ngươi đã muốn đi, còn quản ta tốt hay không làm cái gì?"
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Tả thiếu, ngươi cũng không nhỏ, không cần phải biểu hiện giống như tiểu hài tử."
Tả Vân Phi: "......"
Kỳ Hằng chần chờ một chút, nói: "Nếu ngươi luyến tiếc ta, có thể cùng ta đi Nguyên Quốc."
Biểu tình của Tả Vân Phi hơi buông lỏng, rồi sau đó lại banh mặt lên, "Ai thèm luyến tiếc ngươi, ngươi đi càng xa càng tốt, bất quá, ta đang có chút chuyện muốn thương lượng với Kỳ Thiếu Vinh, tạm thời đi cùng ngươi đi."
Kỳ Hằng hồ nghi hỏi: "Ngươi tìm thiếu gia thương lượng chuyện gì?"
Tả Vân Phi trừng mắt nhìn Kỳ Hằng một cái: "Không có chuyện gì lớn, chờ ta thương lượng xong với Kỳ Thiếu Vinh rồi lại nói cho ngươi."
Kỳ Hằng: "......"
.....
Nguyên Quốc, hoàng đô.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn thư tín trên tay, khẽ cười một tiếng: "A Hằng nói vấn đề của đệ đệ hắn đã giải quyết xong, sẽ nhanh chóng trở về."
Trang Hạo quái dị nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ Hằng sắp trở lại, vậy Tả Vân Phi thì sao, hắn đồng ý thả Kỳ Hằng đi rồi?"
"A Hằng không có nói."
Trang Hạo: "......"
Một chiếc xe ngựa chạy như bay trên quan đạo, Kỳ Hằng ngồi trong xe, viết thư cho Kỳ Thiếu Vinh.
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng liếc một cái: "Nhất định phải viết mỗi ngày như vậy sao? Có lẽ Kỳ Thiếu Vinh còn không có thời gian xem thư của ngươi."
Kỳ Hằng không cho là đúng lắc đầu: "Thiếu gia sẽ có thời gian rảnh."
Tả Vân Phi quay mặt đi, khẽ hừ một tiếng.
.........
Méoo: Tui về rồi đây, cảm ơn lời chúc tốt đẹp từ các tình yêu (ᗒᗨᗕ)