Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 51

Đoàn người cũng coi như hòa hòa khí khí ở trong phòng chơi đùa, quả đúng như lời Đàm Thu Minh, không có ai gây khó dễ cho hắn.

Cho dù mấy người kia dùng ánh mắt trào phúng nhìn chằm chằm hắn, thì cũng không làm gì hắn, trong những người này còn bao gồm bạn bè của Đàm Thu Minh.

Hắn không nói lời nào, Đàm Thu Minh ngồi ở bên cạnh hắn cũng không ai dám tiến lên bắt chuyện.

Tưởng Mộc Mộc vui vẻ tự tại, nhưng vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Quách Phong, hắn cũng không cách nào đạt được mục đích tối nay.

Tưởng Mộc Mộc rất nghi hoặc nhìn bốn phía, chậm rì rì ăn đồ ăn vặt.

Gia đình hắn luôn không tôn sùng việc ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này, hắn không dám ăn nhiều, rồi lại không thể không ăn, cho nên chỉ phải ráng mà ăn.

Dường như Đàm Thu Minh nhìn thấu tâm tư của Tưởng Mộc Mộc, nói với nhân viên phục vụ mấy tiếng, tuy nhân viên phục vụ rất kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.

Cũng không lâu lắm, nhân viên phục vụ cầm mấy chai sữa dừa cùng ống hút đặt bên cạnh Tưởng Mộc Mộc, còn chưa mở ra, đang chờ hắn đến mở.

Tưởng Mộc Mộc nghi hoặc nhìn thức uống trên bàn, lại quay đầu nhìn Đàm Thu Minh, Đàm Thu Minh nói: “Nhìn cậu cũng không thích hợp ăn mấy thứ kia, nên gọi cho cậu, thích không?”

Loại giọng điệu này vốn không có gì, cơ mà dừng ở trong tai Tưởng Mộc Mộc, như thế nào cảm thấy mờ ám như vậy chứ?

Hắn không nói gì, cầm một chai sữa dừa lên uống, hắn không dám uống rượu, chỉ bằng cái thân thể này của hắn, khẳng định uống rượu sẽ lập tức say, đến lúc đó thật đúng là không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Quách Phong thấy, nhưng cũng chỉ là khinh bỉ liếc mắt một cái: hừ, dối trá, giả vờ!

Tưởng Mộc Mộc uống nước nhiều quá, muốn đi WC, liền tạm biệt một tiếng rồi đi ra ngoài.

Lúc đứng trước gương rửa tay, nhìn thấy một bóng người trên đó, Tưởng Mộc Mộc xuyên qua gương mặt mình nhìn chằm chằm vào người kia, xoay người lại đối mặt với cậu ta: “Hôm nay cậu hẹn tôi đến đây là để gặp bạn của cậu?”

“Hừ!” Quách Phong hừ lạnh một tiếng, đi qua bên cạnh Tưởng Mộc Mộc, rửa tay.

“Nói đi, đến tột cùng là cậu đến tìm tôi vì cái gì, tôi cũng muốn biết nguyên nhân cậu luôn nhắm vào tôi đó!” Tưởng Mộc Mộc đi thẳng vào vấn đề.

Tay của Quách Phong dừng một chút, nghi hoặc nói: “Tao nhắm vào mày?”

Quách Phong thật giống như nghe được một chuyện rất buồn cười, ha ha cười to, Tưởng Mộc Mộc cứ như vậy chờ, chờ cậu ta cười đủ, cậu ta mới dừng lại nói: “Đừng đánh giá mình quá cao, mày cho rằng mày bám được Đàm Thu Minh, thì rất giỏi sao?”

Tưởng Mộc Mộc nhíu mày: “Hình như cậu hiểu lầm cái gì rồi, chúng tôi gặp nhau…. ở ngoài cửa!”

Hắn vốn muốn nói là tình cờ gặp được, nhưng mà cái chữ tình cờ này hình như không quá thích hợp dùng trên người hắn và Đàm Thu Minh, giữa hai người có quá nhiều bí mật với nhau.

Bí mật của Đàm Thu Minh, hắn sống hai đời cũng không rõ ràng, còn bí mật của riêng hắn thì lại là trí nhớ đời trước, có hiểu biết nhất định đối với Đàm Thu Minh, tuy rằng không phải ở mọi mặt.

Quách Phong là đơn thuần muốn phát tiết, hay là cái gì khác, Tưởng Mộc Mộc căn bản không thể đoán được.

Nhưng nhìn ánh mắt bi phẫn của cậu ta, cảm thấy cậu ta thật đáng thương, tại sao có loại tâm tình này, Tưởng Mộc Mộc cũng không rõ ràng lắm, lúc nhìn lại hướng Quách Phong, ánh mắt của cậu ta đã từ tức giận biến thành thù hằn.

Tưởng Mộc Mộc vốn định an ủi cậu ta trong nháy mắt biến mất, câu nói kia nói thế nào nhỉ: người đáng thương tất có chỗ đáng hận!

“Tưởng Mộc Mộc, thu hồi cái diễn xuất sứt sẹo của mày đi, ông đây không ăn nổi cái bộ dạng đó!” Quách Phong nói, hoàn toàn rơi vào trong tưởng tượng của mình không thoát ra được.

Tưởng Mộc Mộc không nghe rõ cậu ta nói gì, nhưng mà trong đầu có một hình ảnh thoáng qua, nói cho hắn biết một tin tức: người này là tên điên!

Đây là một loại nhân vật mà trong quá trình tự mình ảo tưởng, luôn cảm thấy tất cả mọi người đều hại cậu ta, bạn bè cũng ghét cậu ta, mà Tưởng Mộc Mộc lại là người chói mắt nhất, cậu ta hãm thân trong tình cảnh kỳ lạ, không thể tự kiềm chế! Quả thực là một người điên.

Tưởng Mộc Mộc không biết người như thế gọi là gì, dù sao thì người bên cạnh cậu ta đều được cậu ta định vị trong đầu, chỉ cần bị định vị ở trong cái ô vuông kia, thì sẽ không thể thay đổi nữa.

Mà Tưởng Mộc Mộc thì hình như bị cậu ta định trong ô tính chất “hồ ly tinh” “người thứ ba”, cái này, người này thật sự là bệnh thần kinh! Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ.

Tại sao lại có ý nghĩ như vậy? Tưởng Mộc Mộc cũng không rõ lắm, chẳng qua là nhìn gương mặt tươi cười điên cuồng đến mức tận cùng của người này, những tin tức này giống như nổi lên từ vực sâu vậy.

Tưởng Mộc Mộc lắc lắc đầu, thấy bộ dạng của cậu ta, chỉ cảm thấy buồn cười, hắn tin tưởng tin tức chợt lóe lên vừa rồi, biết người này rõ ràng là điên rồi! Động kinh nặng đến mức như thế, mà mình lại còn chạy tới nơi này để hiểu rõ ân oán giữa hai người, không chút nghĩ ngợi, xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị rời khỏi quán bar dị năng.

Người này, tốt nhất là không cần phải gặp lại nữa! Bản năng của hắn bảo hắn phải làm như vậy.

Nghĩ đến ba năm cấp ba của hắn, vẫn luôn bị một người điên nói thế này nói thế nọ, hắn thật đúng là không thoải mái.

Không chút nghĩ ngợi, xông ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước, lại bị Quách Phong dùng một tay túm trở lại, đột nhiên ném vào trong nhà xí.

Quách Phong khóa cửa, nhìn bộ dạng Tưởng Mộc Mộc bị dọa biến thành hoảng sợ rồi đến hoảng hoảng hốt hốt, cười quái dị một trận, thật cao hứng.

Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy gương mặt đáng xấu hổ hơn nữa còn kinh khủng của người trước mắt phóng đại vô cùng, muốn hét ra tiếng, miệng lại bị người ta che.

Ngay sau đó cổ họng căng thẳng, bị người ta mạnh mẽ nhét vào viên thuốc gì đó.

Tưởng Mộc Mộc mất đi sức lực giãy dụa, Quách Phong tựa như điên muốn xé rách thân thể của hắn, cảm giác quái dị lan tràn toàn thân, lúc lạnh lúc nóng, Tưởng Mộc Mộc không biết Quách Phong cho hắn ăn thứ gì, nhưng mà thân thể cũng không phải dễ chịu.

Một luồng khí nóng từ ót chui vào thân thể, nhưng trong thân thể lại sinh ra một luồng khí lạnh, nóng lạnh luân phiên, thân thể nơm nớp lo sợ, ý thức cũng không quá tỉnh táo.

Hắn cảm giác được trong hộp chứa có cái gì đó bộc phát ra, tiếp theo trước mắt tối sầm, thân thể không chịu nổi đả kích nóng lạnh giao chiến, hôn mê bất tỉnh.

***

Tưởng Mộc Mộc lọt vào trong giấc mơ, trong mơ, hắn thấy được rất nhiều thứ, bao gồm những khổ sở mà hắn đã từng chịu đựng.

Nhưng hắn lại giống như đã quên mất đau khổ mình từng chịu, không biết tại sao, trí nhớ của hắn dường như thiếu mất một đoạn.

Hắn nhìn những mảnh vụn ký ức không ngừng thoáng qua trước mắt, những thứ kia đều là hình ảnh của hắn từ lúc nhỏ đến khi mười sáu tuổi, ngừng cách một năm, những hình ảnh kia chuyển đổi thành hình ảnh lúc mười tám tuổi cùng hình ảnh cuộc sống hiện tại của hắn.

Hết thảy đều rất bình thường, đều là dáng vẻ của hắn trong trí nhớ, khác biệt duy nhất chính là, trí nhớ năm mười bảy tuổi là khoảng trống.

Mười bảy tuổi, một năm không có ký ức gì này, không chỉ có đời trước không có ký ức một năm này, năm mười bảy tuổi đời này cũng không có ký ức giống như vậy.

Đời trước mười tám tuổi hắn rời nhà ra đi, chưa từng hoài nghi qua những thứ khác, ký ức năm mười bảy tuổi không có thì vốn là không có.

Nhưng mà, bây giờ nhìn ký ức của mình từ nhỏ đến lớn đều có, riêng chỉ có cái ngăn mười bảy tuổi kia là trống rỗng, hắn làm như thế nào cũng không hiểu được, liền đi về phía cái ngăn mười bảy tuổi kia.

Hắn muốn biết mười bảy tuổi xảy ra chuyện gì?

Tại sao muốn biết?

Ký ức kia là thuộc về hắn, hắn muốn biết.

Trong mơ mơ màng màng, có một loại xúc cảm quen thuộc lướt qua gò má hắn, bàn tay mang theo lớp chai sạn thật dày, như thể đã sớm quen với việc trấn an.

Tưởng Mộc Mộc nhớ lại đời trước, tình huống sau khi hắn không cẩn thận mắc mưa, phát sốt.

Đàm Thu Minh ở một bên chăm sóc hắn, đôi tay dày rộng kia giúp hắn lau mồ hôi, tỉ mỉ chăm sóc hắn, cho đến khi hắn tỉnh lại.

Tưởng Mộc Mộc theo bản năng muốn mở miệng, kết quả lại chỉ kêu lên: “……. Minh Minh!”

Đôi tay an ủi Tưởng Mộc Mộc nhất thời dừng lại, Tưởng Mộc Mộc mở mắt.

Đợi sau khi quen thuộc tình huống mới chậm chạp biết mình đã xảy ra chuyện, chuyện gì xảy ra sau khi hắn té xỉu, hắn hoàn toàn không có ấn tượng.

“Cậu đã tỉnh!” Giọng Đàm Thu Minh truyền tới, Tưởng Mộc Mộc nhìn gương mặt mỉm cười của y, nhất thời cả kinh.

Bộ dạng nơi này nhìn tựa như nhà trọ học sinh, hẳn là hắn vẫn còn ở trường học, nhưng mà tại sao lại ở chỗ này?

“Nơi này, anh…..”

Đàm Thu Minh vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười rất ôn hòa, giống như muốn hòa tan người khác ở trong đó: “Cậu đã ngủ một ngày một đêm, tôi mang cậu tới nhà trọ của tôi! Đây là nhà trọ học viện tạm thời phân phối cho tôi, ở có quen không?”

Ở? Tưởng Mộc Mộc nghi hoặc nhìn y, hắn vừa mới tỉnh lại, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ, sao đột nhiên lại ở nơi này.

Đàm Thu Minh: “Cậu xem tôi này, tôi quên mất! Hôm đó, tôi thấy cậu ra ngoài chậm chạp không về, nghĩ có thể cậu đã xảy ra chuyện, liền đến WC xem thử, kết quả…… sau đó tôi liền cứu cậu ra, dàn xếp ở chỗ này! Cậu yên tâm, Quách Phong đã bị bắt đi rồi, cậu ta là một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần, mặc dù mấy năm nay không có phát tác, nhưng mà hình như gần đây bị cái gì đó kích thích, liền phát tác ra! Mấy năm trước cậu ta vẫn còn ngây ngốc ở bệnh viện tâm thần mà!”

Nói xong, như thể sợ Tưởng Mộc Mộc không tin, lấy ra tư liệu về Quách Phong, Tưởng Mộc Mộc tiện tay ném một cái, nhìn cũng không nhìn, đứng dậy chuẩn bị đi.

“Cám ơn anh đã chăm sóc, tôi đã không sao rồi, trước hết không quấy rầy anh!” Nói xong, Tưởng Mộc Mộc đứng dậy.

Lại phát hiện, thân thể bủn rủn đứng không nổi, vừa mới đứng lên lại té xuống.

Đàm Thu Minh thở dài: “Không có việc gì, chính là do thuốc, hơn nữa…… hình như thân thể của cậu rất kỳ lạ! Cậu có thể ở đây dưỡng tốt thân thể rồi đi.”

Đàm Thu Minh nói có chút ý vị sâu xa, Tưởng Mộc Mộc cũng không muốn pha trò với y, trực tiếp mở miệng nói: “Nhà tôi biết chuyện của tôi không?”

Đàm Thu Minh lắc đầu: “Tôi cũng không nói với bên ngoài, biết cậu giấu diếm thân phận, cho nên mấy thứ này đều là bí mật tiến hành, tạm thời còn chưa có ai biết!”

Thuốc mà Quách Phong cho hắn là một loại thuốc khiến cho thân thể bủn rủn vô lực, bởi vì đó là thuốc nhằm vào dị năng giả, đặt ở trên người không có dị năng sẽ khiến họ chịu không nổi.

Tưởng Mộc Mộc nhẹ nhàng thở ra, nếu bị người trong nhà biết vậy thì tiêu, nhất là Tưởng Mộc Cận, không điên lên mới là lạ!

Nhưng mà, lần này lại là Đàm Thu Minh cứu hắn, tại sao, y có mục đích gì?

Đối với Đàm Thu Minh, Tưởng Mộc Mộc đã là phản ứng theo bản năng, mặc kệ làm cái gì, cũng cảm thấy Đàm Thu Minh mang theo mục đích.

“Aiz….. Phong, đến tột cùng thì ở trong mắt cậu tôi là hạng người gì, tại sao cậu không tin tưởng tôi như vậy!” Đàm Thu Minh nói.

Theo lý thuyết, lấy năng lực của y, không thể nào không bắt được Tưởng Mộc Mộc, cơ mà, Tưởng Mộc Mộc luôn lộ ra thái độ trốn tránh, tức giận đối với y, nay lại biến thành ánh mắt không tín nhiệm cùng phản kháng.

Không phải là tôi không tin anh, mà là anh tự mình hủy diệt tín nhiệm của tôi đối với anh! Tưởng Mộc Mộc cũng rất muốn nói như vậy, mặc dù biết đời trước mình bị xem thường, bám dính lấy Đàm Thu Minh, còn bị y giết, nhưng hắn vẫn là muốn biết trong lòng Đàm Thu Minh rốt cục coi hắn là cái gì, có một chút tình cảm nào đối với hắn hay không, mười năm cố gắng của hắn có phải chỉ là một trò cười hay không? Cũng để cho hắn có cái lý do, chết cũng phải chết hoàn toàn, cắt đứt phải sạch sẽ, không cần cả ngày để ý những chuyện này.

Đừng nói hắn không thích, ngay cả Tưởng Mộc Cận dường như cũng cảm nhận được gì đó, vô cùng không thích.

END 51
Bình Luận (0)
Comment