Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 37

Trong không khí lan tràn vị thuốc tiêu độc quen thuộc, rất nhiều lần bước ra khỏi đấu trường ngầm, luôn sẽ nằm trong hoàn cảnh này mười ngày nửa tháng. Phỉ Vô Thuật không cần mở mắt, cũng biết thân thể mình lúc này đang ở đâu.

Vì thế y không vội ngồi dậy, mà lặng lẽ hồi tưởng lại những chuyện phát sinh trước khi hôn mê, dòng người, Hastings, bình thủy tinh, hôn mê, cơ giáp Liệp ưng kiểu II… sau đó là… cuối cùng khi chìm vào bóng tối, hình như lại nghe thấy Tiểu Dực Dực đang ghét bỏ gọi y là tên ngốc…

A a, quả nhiên đã trúng phải thuốc gây ảo giác rồi, một NPC cùng tồn tại với mình trong trò chơi chưa đủ, lẽ nào còn muốn phát triển vào hiện thực sao? Phỉ Vô Thuật thầm oán thán, cả ngày đến tối quản này quản kia phiền chết được.

Chỉ là…

Lúc này, thật sự muốn gặp người đó.

Không có kỹ năng không khí hắn dạy mình, mình lấy cái gì chọi cứng với cơ giáp?

Chẳng qua lần này cho dù thắng, mình cũng không tốt được tới đâu, cuối cùng còn mất mặt ngất xỉu. Tóm lại mà nói vẫn là mình thực lực không đủ tâm cảnh giác không đủ, nếu không sao lại thê thảm đến thế chứ?!

Phỉ Vô Thuật sâu sắc phản tỉnh, mạng nhỏ là của mình, phải lấy lực lượng tuyệt đối ra giữ gìn!

“Cậu cũng biết đạo lý này sao?”

Ngữ điệu nghiêm chỉnh, nghiêm túc, có chút lạnh nhạt, có chút tự phụ cao quý của công tử đại gia, hệt như ban đầu lúc ở trò chơi, vang lên trong đầu y, từng chữ từng chữ rõ ràng, như từng viên bảo thạch gõ vào lòng y, một viên gõ vào, trong lòng liền căng chặt một phần, như bừng tỉnh trở lại ngày đầu mới giao lưu.

“Tiểu, Tiểu Dực Dực!”

Phỉ Vô Thuật chấn động rùng mình, trực tiếp thẳng lưng ngồi dậy khỏi giường bệnh, kêu ra tiếng.

“Vô Thuật, cậu tỉnh rồi!” Lallot đang canh bên giường y, ngón tay đặt trên màn hình ảo, nhanh chóng gửi tin ra ngoài, bị phản ứng đột ngột của y dọa giật mình, sau khi phát hiện người đã tỉnh, liền đóng liên lạc đang tiến hành, đỡ sau lưng Phỉ Vô Thuật: “Cảm giác thế nào?”

“Tôi không sao.” Nhanh chóng đáp lại Lallot một câu, Phỉ Vô Thuật liền chìm vào thế giới tinh thần, không ngừng gọi tên Tần Dực, nôn nóng vui mừng lại tràn đầy chờ mong, nhưng từ đầu đến cuối không hề hoài nghi mình nảy sinh ảo giác.

Y chính là biết, cái âm thanh cuối cùng trước khi hôn mê, tuyệt đối là Tiểu Dực Dực!

Chỉ có Tiểu Dực Dực mới dùng hai chữ tên ngốc gọi y khiến y nhịn không được muốn đánh người.

“Tiểu Dực Dực Tiểu Dực Dực mau ra đi! Tôi biết anh trốn trong đầu tôi! Tần Dực! Tần đại thiếu! Đại thiếu…” Y vô cùng lải nhải, cực có nhẫn nại gọi hết lần này đến lần khác, càng nói càng không nghiêm chỉnh, “Tiểu Dực Dực anh không phải đang xấu hổ chứ? Luyến tiếc tôi nên đuổi theo tôi đến hiện thực, anh không cảm thấy NPC anh càng làm càng không xứng chức sao?”

“Cậu câm miệng.” Âm thanh bình tĩnh mang theo ghét bỏ rõ ràng, “Thật là ồn ào.”

“Ể ể ể, Tiểu Dực Dực thật là anh!” Phỉ Vô Thuật không biết sao, tâm trạng thoáng cái trở nên bay bổng, y bật ra một chuỗi nghi vấn cấp thiết, “Anh đến lúc nào? Là lúc tôi hôn mê sao? Tôi nghe anh gọi tôi là tên ngốc, anh đây là nói xấu sau lưng người khác đấy!”

Tần Dực trầm mặc, người này sao vĩnh viễn cũng không nắm được trọng điểm?

Người bình thường trước tiên phải hỏi, sao anh lại đến chứ?

“Phỉ-Vô-Thuật ^_^”

Không đợi được đại thiếu trả lời, trên trán đã bị búng mạnh một cái, Phỉ Vô Thuật do do dự dự tỉnh khỏi thế giới tinh thần, chớp chớp mắt, liền đối diện gương mặt cười càng lúc càng ôn hòa dễ nhìn của Lallot.

“Tôi lo lắng cho cậu như thế, cậu chính là đáp trả tôi thế này sao?” Lallot mím môi mỉm cười, nụ cười mỉm khiến Phỉ Vô Thuật rùng mình, bất giác co mình vào trong giường.

“Khụ, tôi đang suy nghĩ chuyện tập kích trước đó.” Phỉ Vô Thuật vẻ mặt nghiêm chỉnh.

“Ngu ngốc.” Âm thanh sóng lớn không sợ của Tần Dực vang lên, “Hắn đã biết tôi rồi.”

“Ể!!” Phỉ Vô Thuật trợn to mắt. Hai người này câu kết nhau lúc nào?

Lallot động động ngón tay: “Vị đại thiếu trong đầu cậu đã nói cho cậu rồi phải không? Vừa rồi đang nói chuyện với hắn rất vui, nhỉ? Cư nhiên dám lừa gạt tôi, có muốn chủ động lại gần chút không?”

Lại muốn búng trán?

Lallot cậu cho rằng cậu vẫn chỉ bảy tuổi sao? Cậu muốn giữ sở thích lúc bảy tuổi, đừng miễn cưỡng anh em phối hợp chứ!

Không tình nguyện càu nhàu một tiếng, nhưng vẫn không chống đỡ nổi nụ cười mỉm của bố, Phỉ Vô Thuật chậm rì chủ động dâng lên cái trán.

“Để tôi ra.” Tần Dực đột nhiên mở miệng, bình tĩnh nói: “Tôi có chuyện cần nói với hắn.”

“Hử? Chuyện gì?” Phỉ Vô Thuật dừng lại, nghi hoặc hỏi.

“Chuyện tập kích lần này.” Tần Dực trả lời đơn giản.

“À.” Nghiền ngẫm gật đầu, Phỉ Vô Thuật hoàn toàn quên chuyện mình đang muốn làm, giống như lúc trong trò chơi, thuần thục giao thân thể cho Tần Dực, chỉ là cuối cùng không chịu trách nhiệm ném cho Lallot một câu, “Người tiếp đây là Tiểu Dực Dực.”

Lallot nhìn thần sắc tùy ý hống hách trong con mắt lá liễu sáng dài của Phỉ Vô Thuật dần được thay thế bằng u tối lãnh liệt thâm trầm, bất giác nhàm chán búng búng ngón tay trong hư không, có cảm giác tiếc hận từ nay về sau có lẽ không còn được búng trán Vô Thuật nữa.

Xem ra về sau chỉ có thể động thủ với Mạc Sinh không có núi dựa rồi, Lallot mỉm cười âm thầm tính toán, sau đó lịch sự cười với Tần Dực mang vỏ ngoài của Phỉ Vô Thuật: “Tận mắt nhìn thấy sự chuyển đổi của hai người, cảm giác vẫn khó tin nổi, thật sự rất…” hắn ngẫm nghĩ, dùng từ, “… thú vị.”

“Lúc trước ở nơi xảy ra sự cố vội vàng gặp một lần, đại thiếu anh liền không còn xuất hiện nữa, tôi suýt cho rằng là bản thân nhìn lầm nghe lầm.” Lallot cười nhạt lắc đầu, rất cảm khái, “Tự giới thiệu lần nữa vậy, tôi là Lallot Caesar, anh em chí cốt của Vô Thuật… tôi nghĩ, điểm này, Vô Thuật chắc đã từng nói với anh.”

Tần Dực hơi nâng mắt, ngữ khí nhàn nhạt: “Tần Dực, con đích tôn Tần thị tinh hệ Hà Việt, tôi nghĩ, Vô Thuật chắc đã từng nói với các người.”

Phỉ Vô Thuật nhảy nhót trong thế giới tinh thần: “Tiểu Dực Dực, sao anh lại đoán được? Mấy hôm trước tôi mới kể cho họ nghe__ anh sẽ không trách tôi nói lung tung chứ?”

Làm sao đoán dược?

Chỉ dựa vào cá tính thẳng thắn bộc trực của người này, phàm là người y nhận định, đều có thể đào tâm đào phế với đối phương. Cũng may người này không ngốc, phán đoán thiện ý ác ý rất nhạy cảm, sẽ không bị phần lớn người có dụng tâm khác lợi dụng. Nhưng đó cũng chỉ là phần lớn, luôn sẽ có ngoài ý muốn như Phỉ Vô Tranh.

Sau khi đã hiểu con người Phỉ Vô Thuật như thế, y sẽ che giấu chuyện này với những người anh em vẫn luôn không rời bỏ mình sao, chuyện này nghĩ thôi cũng cảm thấy không thể phát sinh.

Hơn nữa…

“Không phải đoán.” Tần Dực nhẹ nói, “Là nhìn thấy trong ký ức của cậu.”

“Ý!!!” Phỉ Vô Thuật lại dậm chân, ai oán chỉ trích, “Tiểu Dực Dực anh lại xem trộm ký ức của tôi! Lần tôi đoạt xác anh, anh đã xem. Lần này không hiểu sao anh chui vào đầu tôi, anh lại xem! Tôi thì một lần cũng chưa từng xem qua ký ức của anh nha!” Trọng điểm nằm ở câu cuối cùng.

“Không phải cố ý muốn xem.” Tần Dực nhíu mày, hắn không phải người như thế, “Cậu trúng phải thâu thiên hoán nhật, thế giới tinh thần không chút phòng bị mở rộng ra. Khi tôi vừa đến, phát hiện có cao thủ xâm nhập vào trong, khi truy theo đuổi giết đối phương, vô tình tiếp xúc với mảnh vỡ ký ức của cậu.” Hắn hiếm khi giải thích dài như thế, nhưng vẫn rất có nhẫn nại, nói xong cả câu chuyện, đương nhiên không quên cao cao tại thượng thêm vào một câu đả kích Phỉ Vô Thuật.

“Những ký ức nghèo nàn đó, tôi không tất yếu phải đi xem.”

Lại là ghét bỏ! Phỉ Vô Thuật trong thế giới tinh thần chán nản cam chịu.

“Còn nữa, tinh thần lực của cậu bị thuốc ăn mòn, lúc này vẫn đang trong kỳ suy yếu.” Không biết có phải Phỉ Vô Thuật nghe lộn không, y luôn cảm thấy Tiểu Dực Dực đang cười, “Cho nên chỉ cần là suy nghĩ khiến cảm xúc của cậu phập phồng quá lớn, tôi đều có thể cảm ứng được.”

“…” Phỉ Vô Thuật hoàn toàn quỳ lạy, không cần như thế được không? Vậy tâm tư của y trước mặt Tiểu Dực Dực hoàn toàn trong suốt rồi sao?

“Kỳ suy yếu này sẽ kéo dài bao lâu?” Y cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp hỏi thế.

“Dài nhất là một tháng.” Tần Dực ngừng lại, cảm thụ cảm xúc lại trở nên nóng nảy của Phỉ Vô Thuật, mới bổ sung một câu, “Nếu chế tạo ra thuốc hồi phục tổn thương tinh thần, chỉ cần ba ngày.” Cảm xúc của người đó lại trở nên nhảy nhót, Tần Dực cảm ứng dao động tinh thần thuộc về Phỉ Vô Thuật truyền tới qua tinh thần lực, khóe môi bất giác cong lên độ cong khó phát hiện, “Ba ngày sau, tinh thần lực của cậu đại khái có thể đột phá lên cấp bảy.”

“Cái này là tất nhiên thôi, cái thứ phá xong lập này, tôi sớm đã nghe qua rồi.” Phỉ Vô Thuật không chút giật mình, nói rất đương nhiên, “Lần này bị thảm như thế, không có một chút thu hoạch mới là kỳ quái.”

Y nghênh ngang bỏ lơ chuyện tự cho rằng đúng ra nên thế, chuyển sang nghiêm chỉnh hỏi: “Vừa rồi nghe anh nói thâu thiên hoán nhật, rốt cuộc là chuyện gì? Khi đó tôi trúng phải thuốc này sao? Cùng một loại anh từng trúng trong trò chơi sao?”

Tần Dực đáp: “Cùng một loại.”

“Làm sao có thể?” Trò chơi mới bắt đầu tuyên truyền không lâu, sao có người có thể học được phương thuốc trong trò chơi rồi mang vào hiện thực phối chế? Phải biết thực vật trong trò chơi và thực vật của liên bang không giống nhau, phương thuốc trong trò chơi trong hiện thực hoàn toàn không thể sử dụng trực tiếp, không trải qua nhiều lần thử nghiệm và kiểm tra dược tính, tìm ra nguyên liệu thay thế, căn bản không cách nào phối ra hiệu quả thuốc trong trò chơi.

Càng đừng nói, loại thuốc cấm như thâu thiên hoán nhật!

Cái tên nào may mắn tới mức có thể đoạt xác người biết phối loại thuốc này?

Tần Dực nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi biết phối.”

Phỉ Vô Thuật: “…” Quả nhiên vận may của tôi đã dùng hết trong chuyện đoạt xác Tiểu Dực Dực anh rồi phải không? Chẳng qua lần này thế nhưng còn có người đang đánh chủ ý vào thế giới tinh thần của y, nếu không có Tiểu Dực Dực, lần này y hôn mê tỉnh lại, lại biến thành một phế nhân sao?

Quả nhiên, lần tập kích này là nhắm vào y, mà không phải Hastings.

“Tiểu Dực Dực, nói cho tôi hết những gì anh biết đi.” Phỉ Vô Thuật nhẹ nói, “Suýt nữa lại thua rồi, tôi rất tức giận.”

“Ừm.”

Những người đó quá coi khinh người khác đi?

Lặng yên vô thức đóng cửa lại, Lallot để lại không gian cho một người hai ý thức trong phòng, vô cùng phiền muộn đi ra hành lang bệnh viện, kéo Ngô Khởi đang đứng tựa tường rời khỏi… trực tiếp giao lưu trong thế giới tinh thần gì đó quá tổn thương người, hai người tự tạo thành thế giới, hoàn toàn ngăn cách người thứ ba ở đó được chưa!

Đi tới phòng bệnh của Mạc Sinh, Lallot bị bỏ lơ hoàn toàn trong phòng Phỉ Vô Thuật thở dài trong lòng, Vô Thuật và cả đại thiếu, các người rốt cuộc có nhìn thấy trước mặt các người còn một người nữa? Kỳ thật quả nhiên là quên hắn rồi đúng không?

“Trong thế giới tinh thần đột nhiên nhiều hơn một người, a Khởi, cậu cảm thấy thế nào?” Hắn nghiêng đầu hỏi hộ vệ của mình, “Thời gian một mình luôn có thể không nhàm chán đúng không?”

Hộ vệ tóc đỏ biếng nhác nhướng mi mắt lên, không chút lưu tình cười nhạo: “Lallot, anh có thể đi viện điều dưỡng tinh thần Emerson xem thử, sẽ có rất nhiều người nguyện ý cho anh đáp án này.” Hàm ý chính là đừng hỏi tôi.

Lallot lặng lẽ nhún vai, này muốn hắn làm sao nói với họ, hiện tại trong đầu Vô Thuật đang có một vị đại nhân NPC tới từ trò chơi, còn chính là vị mà Vô Thuật đã nói với họ?

Vì không để họ xem mình thành bệnh nhân thần kinh nói bậy bạ, vẫn là để họ tận mắt nhìn thấy để kiến thức đi.

Người mà, hù dọa thích đáng là cần thiết.
Bình Luận (0)
Comment