“Phỉ Vô Thuật, tôi thật sự sắp chết rồi.”
Adolf nằm trên giường, cho dù không bị trói buộc, cũng đã không còn sức lực cử động.
Hoàn toàn ngắt hẳn hải liên na một tuần, đối với Adolf mà nói hoàn toàn là thời gian ác mộng không muốn hồi tưởng lại. Trước đó chỉ cần nửa ngày không chạm vào hải liên na, hắn đã thống khổ gần chết rồi, càng đừng nói một tuần dài như thế.
Nhưng mỗi khi hắn không thể kiên trì nổi nữa, Phỉ Vô Thuật sẽ cho hắn dùng thuốc Lallot đưa tới, khiến hắn vẫn giữ được cái mạng, có phản ứng kịch liệt thế nào cũng chưa từng hấp hối. Khiến Adolf lúc trong lòng gào lớn tôi chết là xong bên ngoài kèm quát tháo chửi rủa hành vi ma quỷ của Phỉ Vô Thuật, đồng thời còn thuận tiện thêm Lallot vào, hiệu quả của thuốc có cần tốt vậy không hả!
Tác dụng của thuốc không chỉ nằm ở kéo dài tính mạng yếu ớt của hắn, đồng thời cũng đang ôn dưỡng thân thể cho hắn. Ít nhất tới nay, Adolf đã không cảm nhận được mùi vị thống khổ khiến người ta tuyệt vọng nữa, hắn dùng giọng nói đã vỡ không còn ra hình, khàn giọng nói: “Đừng đổ thuốc cho tôi nữa, tôi muốn ăn cơm, ăn cơm!”
Tuy thuốc có thể kéo dài mạng, nhưng phải hiểu cho vị giác tràn đầy mùi thuốc cổ quái của hắn chứ!
Phỉ Vô Thuật trở lại từ chỗ Lallot, ở chỗ Lallot, là Tần Dực sử dụng thân thể y, cùng Lallot điều chế thuốc. Sau khi lấy được thuốc hôm nay, Phỉ Vô Thuật liền lấy lại quyền khống chế thân thể.
Y nhìn Adolf càng gầy gò, nhưng trong tinh thần lại lộ ra sinh cơ bừng bừng, hiểu được cái tên mục nát tới xương này đã triệt được được quét sạch một lần, ít nhất hiện nay đủ khỏe mạnh. Lo lắng cuối cùng cũng có thể buông xuống, y nhếch môi cười, lắc thuốc trong tay: “Tôi trở lại trễ, cậu đói rồi hả?”
“Đừng cho thuốc…” Adolf suýt khóc cho Phỉ Vô Thuật xem.
“Sắc mặt này thật khó coi.” Phỉ Vô Thuật cười bước qua, không bận tâm kháng cự yếu ớt của Adolf, tách miệng hắn ra: “Nào, uống thuốc.”
“Ực ực ực…” Adolf bị ép uống thuốc, con mắt đáng thương trừng Phỉ Vô Thuật chỉ trích, đây chính là ác quỷ mà! Ác quỷ!
“Đừng nhìn tôi như thế, tôi là vì tốt cho cậu.” Phỉ Vô Thuật lười biếng vỗ đầu Adolf, “Ngoan, một lần cuối cùng. Ngày mai anh em đây dẫn cậu đi ăn tiệc.”
“Ưm ưm ưm.” Adolf sắc mặt xanh mét, nói không ra lời.
“Cao hứng quá hả?” Phỉ Vô Thuật đồng tình nhìn hắn một cái, cư nhiên vui thành dạng này, một tuần trước đó quả nhiên là cực khổ cho hắn.
Sắc mặt Adolf từ xanh chuyển đen… ông không cao hứng được không! Mùi vị thuốc ngày hôm nay sao lại kỳ lạ như vậy! Lưỡi của ông chết rồi! Nhất định là chết luôn rồi!
Phỉ Vô Thuật giúp hắn chỉnh lại góc chăn: “Một buổi tối cuối cùng của cậu, cố mà hưởng thụ.” Y mỉm cười, “Nghe Tiểu… Lallot nói, liều thuốc cuối cùng là dứt điểm, tối nay đại khái cậu sẽ khó chịu hơn chút. Nhưng sau đó có thể từ từ dưỡng lại, nhất định sẽ tốt lên.”
Hắn trước giờ chưa từng hy vọng dùng mấy thứ bên ngoài cai nghiện thuốc phiện mà! Adolf khóc không ra nước mắt, hắn vốn không tin Phỉ Vô Thuật có thể làm được, không ngờ y thật sự thành công, vậy trước đó hắn vì hải liên na chịu đủ kiểu giày vò không phải lãng phí trắng hay sao?!
“Ừm, để nghĩ xem, tối nay vẫn thế này tốt hơn.” Phỉ Vô Thuật thuần thục lấy dải băng bịt miệng Adolf, “Tiểu… Lallot nói, tối nay cậu khó chịu không phải chỉ một chút, vẫn là đừng làm ồn.”
Adolf nước mắt đầy mặt, trong lòng ân cần hỏi han Lallot vô số lần, tạm không nói hiệu quả thuốc giày vò người, chỉ nói riêng mùi vị cổ quái khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của người ta, nhất định là Lallot cố ý! Chỉ cần thay đổi chút vị đạo cũng đâu ảnh hưởng tới hiệu quả thuốc, điểm này hắn vẫn biết! Đừng khi dễ hắn mù chữ chứ!
Phỉ Vô Thuật quay người lại giường của mình, nhưng giữa chừng hình như nghĩ tới cái gì, quay đầu bổ sung: “Đúng rồi, Lallot nói, mỗi ngày cậu thăm hỏi cậu ta cậu ta đều nhận được, cũng xin ghi lòng, thuốc hôm nay là đáp lễ, mùi vị vẫn vừa lòng chứ?”
Adolf: “…” Hắn muốn tìm Lallot quyết đấu a a a!
Lallot còn đang dọn dẹp dụng cụ phòng thí nghiệm hắc xì một cái, hắn mờ mịt xoa mũi, có ai đang nhớ hắn sao? Hắn nghiêng đầu: “A Khởi, có phải cậu đang thầm nhớ tôi không?”
Hộ vệ tựa lưng đứng bên tường không chút tinh thần liếc hắn một cái, dứt khoát nói: “Không có.”
“Lần sau phải nói nhớ.” Lallot mỉm cười sửa lại, “Không có cũng phải nói có.”
“Nhàm chán.” Ngô Khởi chậc một tiếng, nhưng vẫn buồn bực đáp một câu: “Đang nhớ.”
Lallot cười thỏa mãn, nỗi buồn bực do buổi chiều lúc phối thuốc không thể chen tay vào cũng giảm bớt không ít… phải nói, vốn thủ pháp điều phối của tinh hệ Hà Việt hoàn toàn không giống liên bang, cho nên hắn mới không cách nào chen tay vào.
“Đi ăn cơm thôi, a Khởi.” Hắn ra khỏi phòng thí nghiệm, “Thật là, mấy ngày nay Mạc Sinh cũng chẳng có chút tin tức nào, tên đó chạy đi đâu rồi?”
Cái tên đang bị Lallot lải nhải lúc này đang đăng nhập lưới mạng, Mạc Sinh hắt xì một cái, cuối cùng nhớ ra hắn đã bao nhiêu ngày không chào hỏi Lallot và Phỉ Vô Thuật… nghe nói trước đó Vô Thuật và người ta tiến hành khiêu chiến, hắn cũng không đi xem.
Chẳng qua Vô Thuật thắng là chắc rồi, Mạc Sinh không chút cảm giác hổ thẹn gật đầu, đăng nhập lưới mạng.
Mấy ngày trước gặp một cao thủ tình báo rất lợi hại trên mạng, hai bên cọ xát có thắng có thua, hiếm khi gặp được một đối thủ có thể khiến mình chịu thiệt, Mạc Sinh tỏ vẻ hiện tại hắn hưng trí rất cao.
Vì muốn đưa Tần Dực về tinh hệ Hà Việt, Phỉ Vô Thuật bên này cũng tiếp tục sử dụng máy dẫn tinh thần.
Mấy ngày gần đây vì mắt không thấy tâm không phiền, Phỉ Vô Thuật luôn là mới tới tinh hệ Hà Việt, đã trực tiếp đăng xuất.
Nhưng hôm nay khi chuẩn bị đi, y quái dị phát hiện, nơi này đã không còn là lòng núi Bạch Băng tinh nữa, mà là trong tinh hạm quen mắt. “Tiểu Dực Dực, anh rời khỏi Bạch Băng tinh rồi?” Y kinh ngạc nói.
“Ừ.”
“Như vậy sẽ không bị hoài nghi sao? Hội giao lưu gì đó của các anh hình như còn chưa kết thúc?”
“Có lý do ly khai, sẽ không bị hoài nghi.” Tần Dực nhàn nhạt nói, “Brolin biết cậu ta có một đứa em gái như thế nào.”
Cho nên dùng cái cớ bị quấn không thể chịu nổi bỏ đi sao? Phỉ Vô Thuật đơ mặt nghĩ, vậy không phải y càng cần cảm kích tiểu thư Nissen sao?
… Ặc, cảm kích gì đó thôi bỏ đi. Phỉ Vô Thuật nghĩ tới Tina, liền lập tức cảm thấy phiền toái không thôi.
Nghĩ tới lúc nào cũng có một kẻ như vậy… có lẽ tinh hệ Hà Việt còn có rất nhiều người dòm ngó Tiểu Dực Dực như Tina, tâm trạng y đột nhiên lao xuống thẳng tắp.
Tiểu Dực Dực tướng mạo đẹp, thực lực cường đại, bối cảnh gia tộc cũng khiến người bình thường phải ngước nhìn, sao có thể thiếu kẻ ái mộ? Lúc trước khi y đoạt xác Tiểu Dực Dực, không phải cũng ôm suy nghĩ đoạt xác một người như vậy, hoa đào tất nhiên là rất vượng, hậu cung tất nhiên là thành đàn chẳng phải sao? Phỉ Vô Thuật buồn bực nghĩ, nhưng khi chân chính gặp người ái mộ, sao y lại nảy sinh suy nghĩ mấy kẻ ái mộ đó biến mất hết vào rìa vũ trụ là tốt nhất?
Đã có y rồi, Tiểu Dực Dực hoàn toàn không cần những kẻ ái mộ đó nữa…
Đợi đã… y vừa mới nghĩ cái gì?!
“Cậu lại đang nghĩ bậy bạ gì đó?” Tần Dực nhìn điểm tâm bày trên bàn, theo thường lệ, cái tên sớm nên nhảy ra nói ăn ngon quá đến bây giờ còn chưa có động tĩnh, tuyệt đối lại đang thả hồn đi đâu rồi.
“A hả?” Phỉ Vô Thuật giống như muốn che giấu cái gì, nhanh chóng nói: “Không có gì! Tiểu Dực Dực anh gọi tôi làm gì?”
Tần Dực giống như không nghe được sự hoảng loạn trong ngữ khí của y, bình tĩnh lặp lại lời trước đó: “Không phải vẫn luôn muốn ra sao? Nhị Lang đang dọn phòng ấm.”
Ý là có thể tùy ý ra ngoài thông khí? Phỉ Vô Thuật kìm nén tâm trạng khẩn trương, vô thức tiếp nhận quyền khống chế thân thể, sau đó nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn ngẩn ngơ… rõ ràng đều là rèn luyện thể thuật toi luyện thân thể, tại sao tay của y phủ đầy vết chai sần, mà tay của Tiểu Dực Dực lại đẹp như vậy, ngay cả xương đốt ngón hơi nhô lên cũng có mỹ cảm sạch sẽ nhanh nhẹn?
“Thiếu gia? Sao anh không ăn? Không phải đặc biệt bảo em làm sao?” Nhị Lang từ phòng ấm đi ra vừa nhìn đã thấy thiếu gia nhìn tay mình xuất thần, kỳ quái lại gần liếc nhìn, “Rất sạch sẽ mà.”
“… Tôi chỉ đang suy nghĩ.” Phỉ Vô Thuật mặt không biểu cảm nhìn Nhị Lang, cường điệu, “Chuyện rất quan trọng!”… Còn không phải sao, chuyện rất quan trọng liên quan đến nửa đời sau của y!
“À.” Nhị Lang lù mù gật đầu, “Vậy thiếu gia đang nhớ người trong lòng sao?”
“Cái, cái gì!” Phỉ Vô Thuật vốn không hiểu sao chột dạ nghe được câu này suýt nữa nhảy lên, gương mặt căng chặt, chưa bao giờ cảm thấy may mắn mặt Tần Dực thiếu biểu cảm như lúc này, nhìn đi, gặp bất cứ chuyện gì, đều có thể hoàn mỹ che giấu cảm xúc của mình.
“Em nói sai rồi?” Nhị Lang hoang mang chớp mắt một cái, “Nhưng Liễu Đậu lúc nghĩ tới người trong lòng cũng giống như thiếu gia vậy.” Cậu còn cho rằng thiếu gia cuối cùng cũng thích ai đó, thật đáng tiếc… lẽ nào thật sự giống như người khác nói, trừ khi có gia tộc liên hôn, nếu không thiếu gia nhất định sẽ sống độc thân cả đời?
Liễu Đậu là ai vậy! Phỉ Vô Thuật ngẩn ngơ nhìn Nhị Lang, thằng quỷ nhỏ này có biết nó đang nói gì không?! Đừng thêm cân nặng vào cái cân trong lòng y được chứ!
“Hơn nữa, thiếu gia mặt anh đỏ rồi.” Nhị Lang vô tội cho Phỉ Vô Thuật một kích cuối cùng, mặt thiếu gia trắng như vậy, vừa đổi màu là thấy rất rõ.
“Tôi… đỏ mặt?” Phỉ Vô Thuật vẫn luôn cho rằng da mặt mình dày tới mức đao kiếm không thủng, rốt cuộc nhiệt độ thế nào mới có thể xuyên qua lớp da mặt dày biểu hiện ra ngoài thế! Cán cân trong lòng phát ra một tiếng ‘rắc’ ngã sang một bên.
“Đỏ mặt rồi.” Ngữ khí bình tĩnh kiểu trần thuật này thuộc về Tần Dực, “Tôi nhớ đã từng nói…”
“Đừng dùng mặt của anh để đỏ mặt đúng không!” Phỉ Vô Thuật nhanh chóng nói tiếp, trong lòng phẫn hận cào vuốt, lúc đang ra một quyết định quan trọng Tiểu Dực Dực anh đừng ghét bỏ tôi nữa được không hả?! Nếu không bảo y làm sao thừa nhận mình cư nhiên thích một tên cố chấp cứng nhắc nhỏ nhen còn kiêu ngạo tự luyến tới mức trời ghét người ghét, y thật sự sẽ không cam tâm!
Y thở dài, xương toàn thân như bị rút hết, nằm bẹp lên bàn, cho nên cuối cùng vẫn là thừa nhận thôi… trời biết bắt đầu từ lúc nào, y đã nhìn trúng cái tên thiếu hụt biểu cảm cứng nhắc ghi thù, luôn cao cao tại thượng cúi nhìn người khác.
“Đã lâu như thế rồi, vẫn học không được tư thế ngồi nghiêm sao?” Giọng điệu bình thản như thường, vị đạo ghét bỏ nhất quán… nghe cư nhiên lại cảm thấy hưng phấn? Phỉ Vô Thuật che mặt, lần này thật sự xong rồi… Phỉ Vô Thuật mày thật sự chính là kẻ cuồng chịu ngược đúng không? Đúng không!
Nhị Lang đứng một bên hoang mang suy nghĩ, thiếu gia đây có phải bị chọc thủng tâm tư chuyển sang xấu hổ không? Cậu gõ vào lòng bàn tay một cái, ai da! Quên lời Liễu Đậu nói rồi, về sau gặp chuyện này, không thể chỉ thẳng ra, phải nói uyển chuyển một chút… nhưng lời uyển chuyển nên nói thế nào đây? Nhị Lang ủy khuất, rõ ràng là thiếu gia anh chưa từng dạy cho em!
Nhìn vẻ mặt lờ mờ của Nhị Lang, Phỉ Vô Thuật nhịn không được bật cười.
Hóa ra, tâm trạng muốn thời khắc ở bên người Tiểu Dực Dực, cho dù bị ghét bỏ bị đả kích cũng không cách nào thật sự tức giận, đối với kẻ khác dám dòm ngó sẽ cảm thấy nổi giận bực bội… hiện tại hiểu ra tất cả đều là vì tình cảm thích thần kỳ này, lập tức giải thích được toàn bộ tâm trạng khó hiểu trước kia, cả người cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sao không sớm hiểu ra được?
Không phải chính là thích sao?
Mắt Phỉ Vô Thuật sáng lên, khóe môi dần nở nụ cười tươi, thần sắc vui vẻ, thì ra đây là thích à.
Không có gì không dám thừa nhận… tuy không hiểu sao lại thích cái tên luôn ghét bỏ mình, nhưng nếu đã nhìn rõ được suy nghĩ của mình, cũng không cách nào né tránh nó. Y nghiêm túc ngồi thẳng dậy, nghiêm túc mở miệng trong thế giới tinh thần: “Tiểu Dực Dực, vừa rồi tôi đã nghĩ rõ, tôi thích anh.”
“Ừ.” Tần Dực dừng một chút, bình tĩnh bổ sung: “Tôi biết.”
Phỉ Vô Thuật cười đầy thổ phỉ: “Anh cũng thích tôi, tôi biết.”
Tần Dực: “…”