Samuel nhìn cơ giáp màu đỏ máu bị hủy trước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn phương xa, khóe môi nở nụ cười chế nhạo, đội cảnh vệ tinh cầu thủ đô, thật đúng là thong dong đến muộn.
Hắn quả đoán hạ lệnh vào máy thông tin, “Rút lui.”
Không đi xác nhận tình trạng sống chết của Hồng Ưng, cũng không để ý Phỉ Vô Tranh là sống hay chết. Hồng Ưng quá xem thường thực lực của bậc thầy điều khiển vương bài rồi, một chút động tác nhỏ đó của hắn, hoàn toàn bại lộ trong mắt Samuel.
Nhưng đối với Phỉ Vô Tranh, đầu óc luôn chẳng sáng gì cho lắm của Samuel cảm thấy rất đau đầu, bắt đầu từ lúc Mạc Sinh thông báo cho hắn, chuyện phát triển quá nhanh quá thần tốc, hắn chỉ biết Phỉ Vô Tranh và Hồng Ưng liên hợp với người ngoài tạo bất lợi cho Vô Thuật, những thứ phức tạp hơn thì nghe tới choáng váng đầu óc.
Đối với chuyện sau khi bắt Phỉ Vô Tranh sẽ xử lý thế nào, càng cảm thấy thật hóc búa.
Đặc biệt là dưới tình huống phỉ đầu hiện nay còn hôn mê bất tỉnh, nếu tiếp nhận Phỉ Vô Tranh, vậy củ khoai bỏng tay này đại khái sẽ do hắn tới chịu trách nhiệm cho tới khi phỉ đầu tỉnh lại.
Samuel tỏ vẻ hắn rất ghét phiền phức, cho nên dứt khoát mắt nhắm mắt mở cho Hồng Ưng thả Phỉ Vô Tranh. Còn về sau đó phỉ đầu tỉnh lại, muốn gặp người, khi đó ra tay bắt về cũng không muộn.
Nhanh chóng thông báo cho nhân viên tình báo Mạc gia địa chỉ khách sạn Phỉ Vô Tranh đặt chân, cơ giáp của Samuel từ xa ném một cái hôn gió cho đội ngũ cơ giáp cảnh vệ, rồi nhanh chóng rời khỏi__ dưới sự giám sát của nhân viên tình báo Mạc gia, không sợ Phỉ Vô Tranh mất tích.
Trong quân doanh, Tô Đường nhận được tin tức mới nhất, cơ giáp của Hồng Ưng bị hủy, xác nhận Hồng Ưng đã chết, Phỉ Vô Tranh nghi là đã chết.
“Đi tìm kiếm tung tích Phỉ Vô Tranh.” Hắn hạ lệnh, “Tập trung tìm kiếm ở khu đông dân, gần lộ tuyến Hồng Ưng điều khiển cơ giáp đi ngang qua.”
Giữa đường chuyển hướng nhắm vào khu đông dân, tuyệt đối không phải vì chạy trốn, mà vì che giấu tai mắt, nhân cơ hội khiến Phỉ Vô Tranh an toàn thoát thân.
Tô Đường rũ mắt suy nghĩ một lát, sau đó khoác tay với thủ hạ đang đợi phân phó: “Nhất thiết phải tìm được người này__ không kể sống chết.” Phỉ Vô Tranh, đã không còn giá trị lợi dụng.
Sau chuyện này, vẫn còn sóng ngầm cuộn trào, nhưng với Phỉ Vô Thuật đã rút thân ra khỏi chuyện này, dù mơ hồ cảm giác được chuyện xảy ra trong bóng tối, nhưng không còn muốn để ý tới nữa, đã không còn người và vật khiến y bận tâm nữa.
Y và Adolf trở về trường học, nhưng giáo quan Văn đã không còn ở chỗ đó, xem ra được người phát hiện đưa tới phòng y tế rồi.
Với một chút tâm lý hổ thẹn nho nhỏ, hai người trước đi ăn một bữa no hồi phục thể lực, sau đó xách bữa cơm tới phòng y tế.
Chẳng qua còn chưa đi vào, đã đụng phải giáo quan Văn đi ra.
Giáo quan Văn vẻ mặt bất mãn xúi quẩy, bên cạnh là giáo quan Nemo cao cao gầy gầy__ giáo quan tinh thần lực của Phỉ Vô Thuật, xem ra là giáo quan Nemo nhặt được giáo quan Văn.
“Giáo quan Văn, thân thể cảm thấy ra sao rồi?” Adolf run đùi đi tới, bắt đầu từ tiết học đầu tiên, hắn đã không hợp với giáo quan Văn này, hiện tại đợi được cơ hội giáo quan Văn chịu thiệt, không tới cười nhạo chế giễu một lần sao mà được?
Hắn sáp lại gần giáo quan Văn, vẻ mặt thiếu đòn: “Sao lại bị người ta đánh ngất xỉu vậy giáo quan? Gặp được cao thủ sao?”
Giáo quan Văn nhất thời mắc nghẹn, mặt mũi không trụ được nghiêng đầu đi, chuyện hôm nay là sỉ nhục to lớn của hắn!
“Người ám toán là học viên năm ba Enzo khoa cơ giáp.” Nemo cười mở miệng, giúp giải thích, “Là một học sinh nghiêm tuân kỷ luật, rất có tài năng. Giáo quan văn không phòng bị cậu ta, không ngờ một học sinh chính trực như Enzo, cư nhiên lại làm chuyện lén lút bỏ thuốc.”
Enzo?
Trong đầu Phỉ Vô Thuật nhảy ra gương mặt trẻ tuổi trong cơ giáp màu bạc trắng đó, người đó chính là Enzo thì phải?
“Thật không biết tại sao cậu ta phải làm chuyện này.” Nemo tiếc nuối lắc đầu, “Theo nội quy trường, cậu ta sẽ bị đuổi học.”
Phỉ Vô Thuật yên lặng, tinh thần lực của Enzo đã bị Tiểu Dực Dực phế rồi, cho dù trường học không đuổi hắn, hắn cũng không thể tiếp tục ở lại khoa cơ giáp.
Giáo quan Văn vẫn luôn không mở miệng, phát sinh chuyện bị học sinh ám toán, khiến hắn không ngẩng nổi đầu trước mặt mấy người này. Nhưng cho dù có lúng túng, hắn cũng sẽ không có chút oán trách nào đối với Enzo, chỉ tiếc nuối một học sinh có tài hoa như vậy không biết sao lại đi nhầm đường.
Hắn tiếp nhận tâm ý an ủi của Phỉ Vô Thuật và Adolf, nhận đồ ăn, dự định cùng Nemo trở về ký túc xá giáo viên giải quyết nó. Khi tâm trạng buồn bực ăn một bữa thật đã để phát tiết, giáo quan Văn cảm thấy hiện tại hắn rất cần phát tiết như thế.
Còn về hai tên sớm đã phát hiện ra hắn, nhưng lại bỏ hắn lại không biết chạy đi chỗ nào, giáo quan Văn chính là trước khi rời đi ném lại một câu, bảo hai người ngày mai nhớ nộp một phần kiểm điểm trốn học.
Đưa mắt nhìn hai giáo quan đi xa, Adolf uể oải tựa lên tường: “Lại là kiểm điểm!”
Phỉ Vô Thuật bất nhã trợn trắng mắt, đạp một cú lên đùi Adolf: “Cho cậu trước đó nhiều chuyện! Nếu không làm sao thầy ấy có thể biết chuyện chúng ta bỏ rơi thầy ấy?”
Adolf đuối lý ngậm miệng.
“Nè, nhưng thầy ấy đã quên nói một chuyện.” Phỉ Vô Thuật cao thâm khó dò cười nói.
“Cái gì?”
“Số chữ kiểm điểm, thầy ấy quên yêu cầu. Kỳ thật là vì cảm thấy quá mất mặt trước chúng ta, ngay cả tư duy cũng hỗn loạn phải không?” Phỉ Vô Thuật nhếch môi, “Cho nên tôi định làm xong trong một câu.”
Mắt Adolf sáng lên: “Vậy tôi nửa câu là được!”
Tần Dực vẫn luôn yên tĩnh quan sát đơn giản phun ra bốn chữ: “Bất học vô thuật.” (Không học vấn thì kém cỏi)
Phỉ Vô Thuật ra vẻ kinh ngạc đáp lại vào thế giới tinh thần: “Hả hả? Tiểu Dực Dực anh làm sao biết ngụ ý ông già đặt tên tôi?”
Tần Dực: “…” Bình thường mà nói, sẽ đặt loại tên có ngụ ý này cho con mình sao? Hắn bình tĩnh một lần nữa xác nhận, quả nhiên tư duy của Phỉ Đồ và Phỉ Vô Thuật, không cùng một quỹ đạo với người bình thường.
“Hiện tại trở về viết kiểm điểm.” Phỉ Vô Thuật vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó kéo Adolf về ký túc xá.
“Trước không vội viết kiểm điểm.” Tần Dực bình tĩnh nói, “Thuốc đã có hình thái ban đầu, trước đưa tôi về tinh hệ Hà Việt, không quá năm ngày, đại khái có thể dùng cho Phỉ Đồ.”
“Tiểu Dực Dực, anh vừa nói… cái gì?!” Động tác của Phỉ Vô Thuật cứng lại, không dám tin trợn to mắt__ nè nè nè, đừng tùy tùy tiện tiện dùng ngữ khí nhẹ nhàng bình thường này để nói loại chuyện kinh động nhân tâm được không?!
Tần Dực ngữ khí đạm nhạt lặp lại một lần, nói càng thêm thấu triệt: “Thuốc đã có hình thái ban đầu, trước đưa tôi về tinh hệ Hà Việt, nhiều nhất là cuối tháng, Phỉ Đồ sẽ tỉnh lại.”
Vì luôn tin tưởng Tiểu Dực Dực, cho nên lúc này Phỉ Vô Thuật không cảm thấy kinh ngạc. Trong mắt y, có đáp án khẳng định của Tiểu Dực Dực, ông già tỉnh lại là chuyện tất nhiên, chỉ là y không ngờ, thời gian lại nhanh như vậy, so với năm năm, thời gian rút ngắn quá nhiều, khiến y nhất thời không phản ứng được.
Chỉ cứng đờ một lúc, bước chân trở lại ký túc xá liền tăng tốc, từ bước lớn chuyển sang bước chạy, trong lòng tràn đầy cảm xúc gọi là vui sướng, theo làn gió thổi tới do chạy nhanh, tất cả vướng mắc và nặng nề đều tan đi, trái tim chưa từng nhẹ nhõm như thế.
Từ khi trọng sinh tới nay, đến tận lúc này, rất nhiều chuyện đã không còn giống trước.
Người y quý trọng vẫn còn, hơn nữa sẽ tiếp tục bình yên tồn tại, như vậy đã đủ rồi. Tâm nguyện lớn nhất sau khi y trọng sinh, kỳ thật chỉ có như vậy mà thôi.