Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 97

Trong số người giám sát dẫn đường cho Phỉ Vô Thuật, có Phạm Sâm.

Gã tranh thủ được vị trí này, đi bên cạnh Phỉ Vô Thuật, ngoài mặt là theo công sự cảnh cáo giáo huấn, nhưng thực tế lại lộ ra rất nhiều tin tức cho Phỉ Vô Thuật.

Chẳng hạn nhà tù ngầm được phân làm mấy chục tầng, càng đi xuống, hoàn cảnh giam cầm càng ác liệt, trông coi cũng càng nghiêm càng chặt. mà nơi Phỉ Vô Thuật phải đi, là tầng một trên cùng, cũng là nơi đãi ngộ tốt nhất trong nhà giam ngầm, tầng có cảnh giới lỏng nhất.

Tiến vào đó, đầu tiên phải đi qua năm cửa, sau đó lại thông qua một tầng kết giới tinh thần, mới coi như tới nơi. Ngược lại, người bên trong muốn ra, cũng cần thông qua những chướng ngại này. Nếu không có quyền ra vào, muốn cưỡng chế đột phá, cần phải có thể thuật cấp tám để phá cửa, tinh thần lực trình độ cấp tám đánh vỡ kết giới tinh thần.

Nhưng người bị nhốt ở tầng đầu tiên, đều là tội phạm chính trị, tội phạm kinh tế, khoa học điên các loại, không có võ lực uy hiếp. Mấy người quản lý nhà giam cũng không lo lắng những người này có năng lực xông ra, nhưng hiện tại sao…

Phạm Sâm cẩn thận liếc nhìn sắc mặt nhẹ nhàng của Phỉ Vô Thuật, đưa tay lau mồ hôi trên trán… nhốt cái người này vào tầng một thật sự được sao?

Tuy nói bề ngoài tinh thần lực của Phỉ Vô Thuật chưa đạt tới cấp tám, nhưng gã có dự cảm, nhà giam ngầm chưa từng có ghi chép vượt ngục thành công, nói không chừng tương lai không xa nữa sẽ bị phá vỡ một lần.

Gã híp con mắt âm trầm, suy nghĩ nên làm sao mới có thể lấy được một phần quyền hạn quản lý nhà giam, ít nhất khi đại thiếu gia Phỉ gia muốn vượt ngục, có thể âm thầm cung cấp chút giúp đỡ. Như vậy, gã sẽ nhận được càng nhiều ủng hộ từ Mạc gia, cuối cùng sẽ có ngày, cả sở thẩm lý này đều nằm trong sự khống chế của gã!

Phỉ Vô Thuật tự nhiên không biết Phạm Sâm đang trù tính một đống chuyện vượt ngục cho y, y bước qua sáu cánh cửa hợp kim lạnh lẽo mở rộng, đi qua kết giới tinh thần được mở, sau đó đứng ở đầu thông đạo thẳng tắp rộng rãi.

Một người đàn ông cao gầy mang bao tay da màu đen, mặc chế phục màu đen thẳng tắp đứng phía trước y, lạnh nhạt vung tay với mấy hiến binh Phạm Sâm: “Xác nhận đã tiếp nhận phạm nhân Phỉ Vô Thuật, người không liên quan nhanh chóng rời đi.”

Phạm Sâm vốn còn muốn nói gì đó với Phỉ Vô Thuật, nhưng dưới sự theo dõi sát sao của người đàn ông này, vẫn nuốt lời về, sau khi liếc nhìn Phỉ Vô Thuật một cái, liền trầm mặc dẫn đội ngũ trở về.

“Cậu có thể gọi tôi là Vưu Thụy.” Sau Khi Phạm Sâm đi, cảnh ngục tướng mạo bình thường vẻ mặt lạnh nhạt mới đứng trước mặt Phỉ Vô Thuật, mở miệng, “Chuyện lớn nhỏ gì trong tầng một nhà giam đều do tôi phụ trách. Trong cuộc sống có chỗ nào không thích ứng, có thể trực tiếp đề xuất với tôi. Hiện tại xin đi theo tôi, tôi sẽ an bài ký túc xá cho cậu.”

Phỉ Vô Thuật đờ đẫn chớp mắt, xác định không dùng sai từ ngữ chứ? Là ký túc xá… không phải phòng giam?

Còn nữa! Phỉ Vô Thuật cổ quái liếc nhìn bộ mặt không giống như nói đùa của Vưu Thụy một cái, nghi hoặc nghĩ, chỗ này xác định là tầng một nhà giam sao… chứ không phải là khách sạn nhà khách nào đó? Vưu Thụy xác định là ngục cảnh, chứ không phải nhân viên phục vụ?

Y nhấc chân đi theo Vưu Thụy, nhưng ánh mắt thì bắt đầu đảo nhìn xung quanh.

So với con đường lúc đi tới đây, trên thông đạo thẳng tắp này ánh sáng dịu hơn nhiều, không phải loại đèn pha khiến người ta chói mắt, mà là ánh sáng tự nhiên đã trải qua máy tính điều tiết, khiến người ta cảm giác tựa như đang sống dưới ánh mặt trời, chứ không phải dưới lòng đất.

Sau khi đi qua con đường dài khoảng trăm mét, hai bên thông đạo không còn là vách tường hợp kim đơn thuần nữa, mà là mấy cánh cửa xếp hàng chỉnh tề.

Phỉ Vô Thuật đang chú ý những cánh cửa hợp kim đó, Vưu Thụy đã thân thiết giới thiệu__ tuy vẫn lạnh mặt: “Chỗ này là phòng chứa đồ ăn, phòng nấu ăn và phòng ngủ của tôi.”

Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi… cái này thật sự là nhân viên phục vụ tận chức tận trách mới đúng đi?!__ Cái nhà giam này quá kỳ quái rồi nha!

Đi qua con đường này, thông đạo liền kết thúc, một cánh cửa điện tử chặn trước mặt họ.

Vưu Thụy lấy ra thẻ công tác, mở khóa cửa, lại đưa tay đẩy ra: “Hy vọng cậu có thể chung sống vui vẻ với bạn chung tầng tương lai.”

Bạn chung tầng tương lai? Phỉ Vô Thuật híp mắt, ánh mắt nhìn qua khe cửa đang chậm rãi mở ra, sau đó chậm rãi trợn to mắt, hoang mang hỏi: “Vưu Thụy, chỗ này thật sự không phải là thắng cảnh nghỉ mát sao?”

Hiện ra trước mặt y, là một thiên đường thực vật.

Trong căn phòng lớn được máy chủ khống chế độ ấm độ ẩm, thực vật tới từ các tinh cầu trên liên bang sinh sôi phát triển ở đây, sinh khí bừng bừng, khiến người ta nhìn qua, liền bị màu xanh lá phủ kín tầm mắt, tâm tình đột nhiên trở nên thoải mái.

Nhìn kỹ lại, bố cục căn phòng được quy hoạch tương đối hợp lý, giữa thảm thực vật, ghế gỗ bàn gỗ ngồi nghỉ, các loại máy móc giải trí rèn luyện, đều đã bị mấy nhóm người tươi cười đầy mặt chiếm giữ, hoặc nói chuyện, hoặc chơi trò chơi, rất vui vẻ.

Cái này… không khoa học!

Phỉ Vô Thuật trừng con mắt cá chết vô thần nhìn tất cả, bên tai nghe rõ một tiếng vỡ vụn__ đó là ảo tưởng trong đầu y về nhà giam, sau khi y nhìn thấy mấy người cười cười nói nói hòa thuận an tường, cuối cùng đã vỡ.

“Đây là tầng một nhà giam ngầm.” Vưu Thụy trả lời không cho nghi ngờ, sau đó vỗ tay, thu hút lực chú ý của mọi người trong vườn hoa, cao giọng, “Vị này là bạn tù mới tới hôm nay, tên là Phỉ Vô Thuật, về sau mọi người chung sống tốt đẹp. Lalo đâu? Qua đây sắp xếp một phòng trống cho cậu ta.”

“Ồ, có người mới tới à?” Ông già ngồi dưới gốc cây híp mắt phơi ‘nắng’ cười quay đầu qua nhìn.

Có người này dẫn đầu, mấy người đang túm năm tụm ba cũng chuyển lực chú ý ra cửa.

“Tiểu Vưu Thụy luôn mặt đơ, chẳng đáng yêu chút nào cả.”

“Vưu Thụy yêu cười lên nhất định rất đẹp trai!”

“Ê ê! Người mới tướng mạo rất thú vị nha!”

“Ồ, tôi xem xem… mặt đẹp trai, thân hình cũng hợp khẩu vị… người mới, lột quần áo xoay vài vòng xem thử coi?”

Mấy người này… Phỉ Vô Thuật nhướng mày, nở nụ cười sáng lạn: “Xin lỗi các vị, tôi là người đã có gia đình. Vị đó nhà tôi thích ghen thích ghi thù, trừng mắt tất báo nhỏ nhen, tôi không muốn chọc anh ta không vui.”

“Thật đúng là đàn ông tốt nha…” Thiếu phụ nằm trên chiếc lá to rộng, tràn đầy phong tình ném mị nhãn cho y.

“Trèo tường rất kích thích đấy người trẻ tuổi, có muốn tới một phát không?” Đây là một tên đàn ông trung niên dung tục thò đầu ra khỏi rừng thực vật xem náo nhiệt.

Mấy người này! Chân mày Phỉ Vô Thuật tiếp tục nhảy lên vui vẻ… trong lòng y không ngừng lặp lại, những người này đều là cao nhân! Cao nhân!

Vưu Thụy cuối cùng ngăn cản lời trêu ghẹo của mấy người này, nhìn sang cô gái trẻ tuổi đã bước ra, lạnh mặt mở miệng: “Lalo, tôi giao người cho cô.”

Cô gái khoảng chừng mới hai mươi, dung mạo không phải rất kinh diễm, nhưng lại có mùi vị thanh lệ ưu nhã, nhìn liền cảm thấy là tiểu thư quý tộc do đại gia giáo dục ra, khí chất đoan chính mà ôn hòa.

“Ừ.” Lalo đáp, nhìn sang Phỉ Vô Thuật, “Phỉ Vô Thuật phải không? Theo tôi xem phòng, phòng trống ở đây rất nhiều, cậu có thể chọn một căn mình thích.”

Phỉ Vô Thuật gật đầu cảm ơn, nhưng ánh mắt lại khó phát giác lướt qua mặt Lalo… gương mặt này, tại sao nhìn có vẻ quen thuộc như vậy? Lúc trước từng gặp qua ở đâu sao?

Y phiền chán gãi đầu… trong nhà giam này, có quá nhiều chuyện nhảy khỏi dự liệu của y, quả nhiên đây chính là nhân sinh sao? Chỉ cần thời gian còn chưa đi đến khắc đó, vậy tương lai sẽ có thể tùy ý biến động.

Tương lai sẽ không đi theo dự liệu của người ta, mà tràn đầy bất ngờ.

Phỉ Vô Thuật nhếch môi… chính là tương lai tràn đầy biến số thế này mới đáng để người ta mong đợi.

Y theo sau Lalo, trong những lời trêu ghẹo giễu cợt, đi về mấy căn phòng xung quanh hoa viên.

Một tuần sau.

Trên tinh cầu hoang phế trong tinh hệ Hà Việt.

Người của bộ trang bị Tần gia chỉnh tề đứng ở trên một khu đất trống, trước mặt họ, là một chiếc tinh hạm vô cùng to lớn, dài cũng đủ ngàn mét, vỏ ngoài tróc sơn nặng nề, đã không nhìn ra được hình vẽ huy hiệu nguyên bản trên đó.

“Đại thiếu, vỏ ngoài thật sự không cần phải phủ lại sao?” Trước cửa khoang thuyền mở rộng, Tần Dực vô biểu cảm mà đứng, một vị quản sự cúi đầu, cung kính hỏi, với ông mà nói, đại thiếu gia điều khiển tinh hạm vỏ ngoài tệ hại thế này ra ngoài, thật sự không phù hợp với thân phận tôn quý của đại thiếu gia.

“Không cần.” Tần Dực bình tĩnh phủ quyết đề nghị của quản sự.

Tinh hạm này đúng như Nữ Oa nói, chất liệu chế tạo vỏ ngoài hoàn toàn không bị mài mòn theo dòng thời gian, kiên cường như lúc đầu. Chỉ nhìn riêng vỏ ngoài bong tróc nghiêm trọng của nó, tinh hạm này đã cũ kỹ không chịu nổi, nhưng thực tế, trình độ kiên cố của tinh hạm khiến người của bộ trang bị Tần gia phải kinh thán không thôi.

Quản sự ngậm miệng, chuyện đại thiếu gia quyết định, không ai có năng lực thay đổi.

Chẳng hạn nói đại thiếu không cần có người theo ngài ấy lên thuyền, vậy Tần gia sẽ không có ai dám biểu đạt ý nguyện muốn đi cùng đại thiếu… tuy tất cả mọi người đều đang nghi hoặc, chỉ dựa vào một mình đại thiếu, phải làm sao thao tác tinh hạm vô cùng phức tạp này.

Kỳ thực nghi hoặc của họ còn rất nhiều, chẳng hạn làm sao đại thiếu biết trên tinh cầu này có một chiếc tinh hạm vô cùng lớn? Tại sao đại thiếu không để họ vào phòng điều khiển tinh hạm tiến hành kiểm tra sửa chữa? Kết cấu của tinh hạm này họ vẫn không thể làm rõ nguyên lý, sửa chữa cũng chỉ căn cứ theo tư liệu đại thiếu giao cho họ, đại thiếu từ khi nào có nghiên cứu sâu sắc như thế về nguyên lý của tinh hạm?

Cuối cùng họ tự cho mình đáp án… vì đại thiếu là Tần Dực, cho nên tất cả đều đương nhiên. Họ chỉ cần nghiêm túc thành thật hoàn thành phân phó của đại thiếu là đủ rồi.

Tần Dực bước vào tinh hạm, đóng cửa lại.

Một lát sau, tinh hạm tràn đầy năng lượng chậm rãi bay lên, để lại bóng đổ thật lớn dưới đất, bóng đỏ bao trùm đám người đang đưa mắt tiên, cứ như tấm mạn màu tối phủ lên người họ.

Quản sự ánh mắt phức tạp… nơi đại thiếu gia muốn đi là biển sao vô tận, tại sao muốn đi? Và khi nào mới trở về?

Hai vấn đề này, người biết rõ sự tình đều không tìm được đáp án.

Họ chỉ đứng dưới bóng đổ lớn, đưa mắt nhìn tinh hạm thật to biến mất ở chân trời.

Đại thiếu… đi đường bình an, còn nữa… sớm ngày quay về.

Tần Dực đứng trong phòng điều khiển, bình tĩnh nhìn chăm chú vũ trụ tối đen ngoài cửa sổ, con ngươi đen kịt nhìn không ra chút cảm xúc nào.

“Nữ Oa, hướng đi tới, biển sao vô tận. Hiệu chỉnh góc độ tinh hạm.”
Bình Luận (0)
Comment