Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 1

Edit: Arisassan

Lúc Ninh Vũ nhìn thấy người nằm trên giường thì vô cùng khiếp sợ, suy nghĩ đầu tiên chính là chẳng lẽ hắn đã chết? Tận mắt trông thấy thân thể của mình nằm trên giường là một chuyện vô cùng kỳ diệu, hơn nữa trạng thái hiện tại của hắn cũng kỳ diệu không kém, không có một chút trọng lượng, hắn bước qua bước lại vẫn như bình thường, suy nghĩ một chút lại chạy nhanh đâm đầu về phía tường, lúc nhận ra thì đã không kiềm lại được, theo bản năng mà nhắm mắt, kết quả lại băng xuyên qua tường rồi xuất hiện ở ngoài sân.

Ninh Vũ cảm thấy mọi chuyện vô cùng thần kỳ, liền bay tới bay lui trên không trung, chơi đến quên hết cả trời đất. Lúc trông thấy cha hắn đỏ mắt đi đến đây, Ninh Vũ còn muốn bay về hướng cha hắn để đùa đùa, lại không ngờ cha hắn hai mắt nhìn thẳng chạy xuyên qua người hắn luôn. Ninh Vũ quay đầu nhìn cha đang bước nhanh đến căn phòng hắn đang ở, sững sờ cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình.

Đi theo cha hắn vào nhà, trông thấy cha nằm úp sấp bên cạnh hắn khóc vô cùng thương tâm, Ninh Vũ vội vàng bay qua: “Cha, cha, ngươi đừng khóc, ta không sao, ngươi xem ta này, ta đang bay bay trên không trung đó.” Ninh Vũ vừa nói vừa nháy nháy mắt, muốn chọc cho cha mình cười, cơ mà không hiểu sao cha hắn lại mắt điếc tai ngơ, chỉ mải nhỏ giọng than khóc.

Ninh Vũ muốn ôm lấy cha mình, thế nhưng lại xuyên qua thân thể của cha mà đâm đầu vào giường. Ninh Vũ gấp gáp bay qua bay lại, không biết phải làm gì. Thấy phụ thân của mình cũng tới đây, ánh mắt liền sáng lên: “Phụ thân, ngươi khuyên cha một chút đi, bảo y đừng khóc, sẽ gây tổn thương đến sức khoẻ đó, ngươi xem ta vẫn còn tốt mà.”

Ninh Uyên vỗ vỗ vai Ninh cha: “Được rồi, đừng khóc nữa, cũng nên để hỗn tiểu tử này học một bài học, xem sau này hắn còn dám hồ đồ như vậy nữa không.”

Ninh cha tức giận đẩy Ninh Uyên ra: “Ngươi không sinh nên đương nhiên ngươi sẽ không đau lòng rồi. Tiểu ca nhi Viên  gia vừa xấu vừa ác kia, sao lại dám hại Vũ nhi của ta như thế? Đợi đến khi Vũ nhi tỉnh lại, ta chắc chắn sẽ không tha cho tiểu ca nhi Viên gia, giúp Vũ nhi xả giận.”

“Được rồi, được rồi, đại phu đã nói là không sao rồi mà.”

“Thế nhưng Vũ nhi đã nằm suốt hai ngày liền, tại sao vẫn chưa chịu tỉnh?”

“Không phải đại phu đã nói là Vũ nhi bị đập đầu, phải nằm nghỉ ngơi một vài ngày mới có thể tỉnh lại sao? Ngươi cũng đừng lo lắng nữa. Tiểu tử này chắc chắn là sợ bị phạt, cho nên mới cố ý không chịu tỉnh, đợi đến khi hắn tỉnh rồi, xem ta…”

“Xem ngươi làm gì?”

Ninh Uyên mất tự nhiên sờ mũi một cái: “Ta không làm gì cả, chỉ là xem ta dặn dò nhà bếp, nấu vài món bổ dưỡng cho Vũ nhi ăn thôi.”

“Hừ, ai cần ngươi dặn chứ, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám đụng tới Vũ nhi dù chỉ một chút, ta chắc chắn sẽ không để ngươi yên.”

“Ừa ừa, Vũ nhi đang bị thương, sao ta nỡ đụng đến hắn chứ? Ngươi đi rửa mặt một chút đi, nếu Vũ nhi tỉnh lại rồi trông thấy bộ dáng này của ngươi, chắc chắn sẽ đau lòng lắm.”

Ninh Vũ đứng một bên trông thấy cha của hắn rời đi, còn phụ thân thì ngồi bên cạnh thân xác hắn, sắp xếp chăn đệm, thở dài: “Tiểu tử thúi chỉ biết gây chuyện thôi, bị một tiểu ca nhi đánh đến ngã ngựa, thấy mất mặt không? Làm phụ thân ngươi là ta phải mất mặt theo này. Ngủ sướng rồi thì nhanh chóng tỉnh dậy đi, thương tích đều lành, vậy mà vẫn chưa tỉnh, thân thể đúng là yếu ớt. Biết vậy ta không nên nhẹ dạ, đợi đến lúc ngươi tỉnh, ta phải thao luyện ngươi cho thật tốt mới được.”

Ninh Vũ nuốt một ngụm nước bọt, hắn ghét nhất là luyện võ, vừa mệt vừa phiền, lần nào cũng chạy tới chỗ cha lánh nạn, để cha che chở mình, thấy phụ thân hắn lúng túng đến giơ cả chân, hắn đứng phía sau lưng cha cảm thấy cực kỳ vui luôn. Không biết lần này cha còn che chở bảo vệ hắn không nữa.

Ninh Vũ nhớ tới tiểu ca nhi Viên gia liền cảm thấy giận dữ, tên quái nhân kia, chẳng những nhào ra chắn đường hắn, còn dám lấy roi doạ ngựa của hắn sợ, khiến cho hắn bị ngã xuống khỏi ngựa rồi té đập đầu. Sau khi dưỡng thương xong, hắn nhất định sẽ không tha cho tên quái nhân đó.

Ninh Vũ bay thẳng vào thân thể mình, lại phát hiện ra dù làm gì cũng không thể trở về cơ thể, lúc này hắn mới trở nên gấp gáp, đừng bảo là nhập về không được nha? Một cảm xúc sợ hãi chợt nổi lên trong lòng hắn, hắn không thể chết được, hắn còn trẻ như vậy, cha với phụ thân phải làm sao bây giờ? Cha hắn chắc chắn sẽ khóc, còn có hôn phu xinh đẹp của hắn nữa, sao có thể tiện nghi cho người khác được.

Ninh Vũ gấp gáp đi tới đi lui, thử tất cả mọi biện pháp để nhập vào trong cơ thể, lộn nhào, nằm thẳng, thế nhưng đều không có tác dụng.

Ngày hôm sau, Ninh cha mang một túi hương đến đặt trên đầu giường của Ninh Vũ: “Đây là do tiểu ca nhi Tống gia tặng cho ta, có thể trừ tà tị hoạ, giúp thân thể an khang, đành để trong phòng Vũ nhi vậy.”

Ninh Vũ nghe vậy lập tức hừ một tiếng: “Cái gì mà tặng cho cha chứ, nhìn cũng biết là tặng cho ta, nhờ ngươi chuyển hộ thôi. Hình thức kiểu dáng này vốn là cho nam tử dùng mà, vậy cũng dám gạt ta.”

Ninh Vũ vừa nói xong liền kinh hoảng lùi về sau vài bước, nhớ rằng cha vẫn đang ở chỗ kia, nhanh chóng kiềm nén sợ hãi mà nhẹ nhàng bay qua: “Cha, ngươi rời khỏi đây mau đi, có yêu quái kìa.”

Ninh cha không nghe thấy tiếng Ninh Vũ, vui vẻ nhìn ‘Ninh Vũ’ nằm trên giường mở mắt ra, cẩn thận đỡ gã ngồi dậy, hỏi han ân cần, lại bưng một ly trà tới, chậm rãi đút cho ‘Ninh Vũ’.

Ninh Vũ gấp đến đỉnh đầu cũng sắp bốc khói luôn: “Cha, đây không phải là ta, ngươi mau đi đi.” Ninh Vũ xoay quanh vài vòng bên cạnh Ninh cha, ngoài mạnh trong yếu mà gào thét với ‘Ninh Vũ’: “Ngươi là quỷ quái phương nào? Tại sao lại chiếm mất thân xác của ta?! Nếu ngươi dám tổn thương cha ta, ta sẽ, ta sẽ liều mạng với ngươi, mau cút ra ngoài ngay!”

Nhưng chẳng những cha hắn không nghe thấy thanh âm của hắn, mà cả yêu quái kia cũng không nghe, không nhìn thấy được hắn.

“Ngươi là ai? Đây là đâu?”

Ninh cha vừa nghe liền muốn khóc: “Nhi tử đáng thương của ta, ta là cha ngươi mà, ngươi không nhớ ta sao?”

‘Ninh Vũ’ hơi xấu hổ nhìn nam nhân thanh tú đang khóc sướt mướt trước mặt mình, còn cầm khăn tay nữa chứ, da gà da vịt đều nổi hết cả lên. Gã vội đưa tay lên bưng đầu, nhắm mắt lại nói: “Ai da, đầu ta đau quá.”

Ninh cha vừa nghe xong liền vội vàng đỡ ‘Ninh Vũ’ nằm xuống: “Vũ nhi, ngươi bị thương ở đầu, ngàn vạn lần đừng nên lộn xộn, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Đợi đến khi ngươi khoẻ rồi, cha sẽ dẫn ngươi đến Viên phủ trút giận.”

Ninh Uyên nghe bảo ‘Ninh Vũ’ đã tỉnh, liền vội vàng chạy đến.

Ninh Vũ đứng một bên nhìn tên yêu quái chiếm mất thân thể hắn làm bộ làm tịch nói rằng mình bị mất trí nhớ, giận đến mức giơ chân lên đá cái bàn cùng bình hoa bên cạnh, không ngoại lệ mà đều đá xuyên qua.

Biểu tình của ‘Ninh Vũ’ vô cùng kỳ quái, tại sao đã có cha rồi, còn lòi ra thêm một phụ thân nữa, gã xuyên đến chỗ nào kỳ lạ thế này, trời ơi, ông đùa tôi đấy hả?

Sau đó, Ninh Vũ trông thấy tên yêu quái kia chiếm vị trí của hắn, ăn đồ ăn do cha và phụ thân hắn gắp cho, còn dám âm thầm ghét bỏ trong lòng. Ninh Vũ đứng sau lưng ‘Ninh Vũ’ mà quyền đấm cước đá, thấy không ảnh hưởng gì đến yêu quái kia thì càng tức giận hơn.

Tối đến, Ninh Vũ đi theo bên cạnh tên yêu quái kia, từ khi phát hiện yêu quái kia không nhìn thấy cũng không nghe thấy hắn, Ninh Vũ cũng không sợ nữa. Thế nhưng, Ninh Vũ lại cảm thấy hơi nhụt chí, vì dù hắn muốn đánh yêu quái kia cỡ nào cũng không đánh được.

“Thanh danh đúng là không tốt, vô pháp vô thiên ăn chơi trác táng, cũng đúng, được cha mình cưng chiều như vậy, lớn lên hư hỏng là chuyện bình thường.”

Ninh Vũ không nghe rõ, nhưng cũng biết yêu quái kia đang nói những lời không hay ho gì: “Hỗn đản, không được nói xấu cha ta.”

“Cưỡi ngựa giữa đường, bị đánh ngã cũng là đại khoái nhân tâm. Thôi vậy, nếu ta đã tới đây thì âu cũng là duyên phận, ta sẽ thay ngươi sống một cuộc sống thật tốt.”

Ninh Vũ giận đến đỏ cả mặt, dù hiện tại mặt hắn không thể biến sắc, bay xung quanh Ninh Vũ giả mà chửi ầm lên: “Đồ không biết xấu hổ, ai mượn ngươi sống thay ta chứ, tên trộm vặt khốn nạn này.”

Đợi đến khi Ninh Vũ tỉnh táo lại, nhận ra hành động của mình rất ngốc, cũng không nói nữa, yên lặng ở một bên quan sát Ninh Vũ giả.

Ninh Vũ giả lấy cái cớ mất trí nhớ để hỏi thăm tiểu tư của gã rất nhiều việc, dỗ cho mọi người xung quanh vô cùng vui vẻ, an phận ngồi trong thư phòng, thành thành thật thật đọc sách, theo lời phụ thân nói thì hắn lần này ăn mệt, bị đập đầu nên thông suốt.

Ninh Vũ nhìn cha hắn dẫn Ninh Vũ giả đến Viên phủ, gia chủ Viên phủ cùng phu lang ở một bên đầy mặt tươi cười, liên tục giải thích. Ninh Vũ giả đứng một bên, nụ cười trên mặt vô cùng cứng ngắc, đứng cách xa ra khỏi cha. Yêu quái chết tiệt, cha ta đang đòi lại công đạo cho ta, thế nhưng ngươi dám ghét bỏ, đoạt cha của ta, còn cảm thấy cha ta mất mặt, sao trên đời lại có thể có một kẻ vô sỉ như thế chứ!

“Tiểu ca nhi vốn phải ôn nhu hiền thục, ngươi xem tiểu ca nhi nhà ngươi kìa, cả ngày chơi đao vọc roi thì ta không nói, nhưng lại dám hành hung công khai trên đường, làm Vũ nhi nhà ta bị thương, Vũ nhi nhà ta ốm đau liệt giường tận mấy ngày lận đấy, con cái mà không biết giáo dục, hung dữ như thế, sau này gả ra ngoài như thế nào đây?”

“Vâng vâng, Trí Chi nhà ta không cẩn thận lạc tay khiến Ninh công tử bị thương, ta đã lấy gia pháp ra giáo huấn nó rồi, mấy ngày nữa chúng ta chắc chắn sẽ dẫn Trí Chi tự mình đến cửa nhận lỗi với Ninh công tử.”

Viên Trí Chi nhanh chóng chạy đến phòng khách, trông thấy ‘Ninh Vũ’ liền lườm một cái, đầy mắt xem thường: “Kêu ta xin lỗi á, đừng hòng. Hắn cưỡi ngựa quấy rối bốn phía, té chết cũng đáng đời.”

“Câm miệng!” Ninh cha tức giận mở miệng thở hổn hển: “Ngươi, ngươi, quả thật không thể nói lý mà.”

Ninh Vũ vội đi sang vỗ vỗ lưng Ninh cha, thuận khí cho y, tay lại không đụng tới được, đành phải nói với Ninh Vũ giả đang đứng một bên: “Này này, phụ thân ta nghẹn không thở được này, ngươi mau đến chăm sóc y đi chứ.”

Ninh Vũ giả lại nhìn về phía Viên Trí Chi, tự lẩm bẩm với bản thân mình: “Rốt cuộc cũng trông thấy một nam nhân bình thường, không còn kiểu nhân yêu yểu điệu làm bộ làm tịch nữa.”

Viên Trí Chi thấy ‘Ninh Vũ’ nhìn mình, liền hừ một cái, đầy mặt chán ghét.

“Các ngươi nghe rồi đó, còn nhỏ tuổi mà tâm tính đã ác độc như vậy, nếu các ngươi không quản giáo được, chúng ta sẽ đến chỗ tri châu hỏi xem, tội cố ý đả thương người khác xử như thế nào.”

Viên cha vừa nghe liền cuống lên: “Trí Chi, mau xin lỗi Ninh công tử, nói ngươi biết sai rồi.”

“Cho dù ta phải ngồi tù thì cũng không xin lỗi loại cặn bã này.”

Viên gia chủ tát một cái vào mặt Viên Trí Chi, lạnh lùng nói: “Đồ nghịch tử, dám ăn nói linh tinh.” Hoà hoãn sắc mặt rồi lại nói với Ninh cha: “Chớ nghe hắn nói lung tung, người đâu, lấy gia pháp.” Sau đó giương giọng hô to với tiểu tư đứng bên ngoài.

“Cha, cha.” ‘Ninh Vũ’ biệt nữu kêu hai chữ: “Bỏ qua đi, ta cũng không bị thương quá nặng, huống chi ngày đó đúng là do ta sai trước, trên phố đông người đi đường, hai bên đều là hàng quán chen chúc, ta cưỡi ngựa cũng cưỡi hơi nhanh, dễ thương tổn đến người khác, Viên công tử cũng chỉ suy nghĩ cho người khác thôi.” Chết rồi còn để lại rắc rối cho ta, ngươi gánh chịu oan ức này cũng đáng. Chứ ta vốn là một thanh niên ba tốt kính già yêu trẻ, tam quan chính trực mà.

Ninh cha vừa nghe lời này, một hơi nén trong ngực suýt nữa không phun ra được, tuy cảm thấy vui mừng vì Vũ nhi hiểu chuyện, nếu đang ở nhà mình, Ninh cha nhất định sẽ mừng đến phát khóc. Thế nhưng hiện tại, y đến đây đòi lẽ phải cho Vũ nhi, Vũ nhi lại thẳng mặt phá đi bệ đài của y, vậy giờ y phải kết thúc như thế nào, còn đâu là mặt mũi nữa?

Hết chương 1
Bình Luận (0)
Comment