Edit: Arisassan
“Ngươi vừa nói cái gì vậy?” Xung quanh vang lên tiếng kèn cùng tiếng pháo đốt tách tách, hoàn toàn che mất thanh âm của Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê hồi thần lại, vội vàng lắc đầu.
Ninh Vũ cũng không để ý, hai người ngồi yên ở chỗ của mình quan sát cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, bất quá rõ ràng không náo nhiệt bằng lễ thành thân của hắn và Tống Ngôn Khê, người tham dự cũng không nhiều. Dù sao tên ăn mày kia cũng không hề có thân thích, chỉ sống cô độc một mình.
Kỳ thật Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê không cần đến tham dự buổi tiệc này, dù sao đó cũng chỉ là lễ thành thân của một nhà có gia thế thấp hơn họ, nhưng hắn và Tống Ngôn Khê lại muốn đến xem náo nhiệt nên mới nể mặt mà đến đây dạo chơi.
Lý Hàn mặc hỉ phục đỏ thẫm, người cũng coi như có chút khí sắc hơn. Tướng mạo bình thường, tuy quần áo mặc trên người vô cùng sạch sẽ, không giống ăn mày nữa, thế nhưng vẫn là loại người chỉ cần ném vào trong đám đông thì sẽ không nhận ra ai là ai.
Dáng đi còn có chút lọm khọm, hạng người thấp hèn dơ bẩn này, Ninh Vũ cả một ánh mắt cũng không muốn cho.
“Nghe nói vị kia ở Viên gia cũng không vui, còn náo loạn mấy lần liền.”
“Tên ăn mày Lý Hàn này có thể coi như một bước lên mây, trước đây còn bữa đói bữa no không đầy đủ, hiện tại chỉ trong chớp mắt đã thành phu quân ở rể của Viên phủ rồi.”
“Nếu huynh đài muốn thì vài ngày trước nên tự mình tới tiến cử đi chứ, như vậy thì chuyện tốt cỡ này cũng không đến phiên tên ăn mày kia được hưởng đâu.”
“Ai, người phàm như ta e là không có phúc hưởng được mấy thứ này.”
“Mà này, ngươi thử nghĩ xem, tên Lý Hàn kia cũng cho người ta một ý tưởng mới đó chứ. Nếu không cưới được tiểu ca nhi nào thì đi sỉ nhục xâm phạm tiểu ca nhi đó, như vậy sẽ không ai muốn lấy tiểu ca nhi kia, cuối cùng chỉ có thể gả cho mình. Giống như Lý Hàn cùng Viên Trí Chi vậy.”
“Mấy phương pháp vô liêm sỉ này cũng chỉ có hạng người cướp gà trộm chó mới có thể làm được, phàm là người có chút mặt mũi thì sẽ không làm ra những hành động như thế.”
“Ha ha ha, đúng đó, quân tử như chúng ta chắc chắn sẽ không làm như vậy. Bất quá, nếu đối phương là đoá hoa cao lãnh, trèo mãi không với tới được thì cách này cũng không tồi đâu.”
“Chậc chậc, thật sự là ô uế bầu không khí ở Uyển thành chúng ta. Cũng không biết gia chủ Viên gia nghĩ gì nữa, già rồi mà vẫn còn hồ đồ như vậy.”
…
Ninh Vũ lắng nghe mọi người trò chuyện với nhau, suy ngẫm một chút liền vô cùng sợ hãi.
Trước đây bởi vì thân phận của hắn, cho nên hắn hoành hành bá đạo khắp Uyển thành mà vẫn an toàn không gặp phải rắc rối gì. Tống Ngôn Khê cũng thế, từ lâu mọi người đã biết Tống Ngôn Khê là chính quân của Ninh Vũ hắn, nên cũng không dám đánh chủ ý xấu lên y.
Hiện tại hắn mới nhận ra chuyện này cũng không đơn giản chỉ là chuyện riêng giữa Lý Hàn và Viên Trí Chi, mà còn ảnh hưởng tới toàn bộ Uyển thành bọn họ.
Trước kia nơi này có luật pháp rõ ràng, tổn thương người khác sẽ phải chịu cực hình, phạt bạc, bị bắt vào phòng giam. Thế nhưng bây giờ Lý Hàn chẳng những không phải chịu phạt, mà còn được Viên phủ lấy việc công làm việc tư, thay hình đổi dạng một bước lên trời, khó tránh khỏi sẽ khiến cho nhiều người tâm tư bất chính sinh ra ý xấu nào đó.
Nếu lập âm mưu xâm phạm rồi khiến cho người ta mang thai, e là nhà của người bị hại cũng sẽ không báo quan, mà vì để cho tiểu ca nhi nhà mình cùng hài tử có nơi nương tựa, thậm chí có thể sẽ gả người ta cho kẻ xâm phạm kia nữa. Thật là đáng sợ mà!
“Tống Ngôn Khê, ngươi phải ở yên dưới mí mắt của ta đấy. Không được đi ra ngoài một mình, cũng không thể rời khỏi tầm mắt của ta.”
Tống Ngôn Khê lườm hắn một cái: “Biết rồi, chẳng phải lần trước ngươi đã dặn ta thế ư?” Y còn chưa đi bước nào, Ninh Vũ đã nhanh chóng theo sát ngay sau, sao y có thể đi ra ngoài một mình được chứ?
Về nhà chắc chắn phải nói cho phụ thân nghe chuyện này. Trong suy nghĩ của Ninh Vũ, không có chuyện nào mà phụ thân mình không giải quyết được. Có lẽ hắn chỉ đang lo bò trắng răng*, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Tống Ngôn Khê bị người khác bắt nạt, lòng hắn như bị siết lại với nhau, đau đến mức không thể thở nổi.
[*gốc là Kỷ nhân ưu thiên/người nước Kỷ lo trời sập, lấy từ truyện Vô đoan của Khổng Tử, kể về một người gàn dở ở nước Kỷ vì lo trời sập nên ăn không ngon, ngủ không yên, dù người ta khuyên thế nào cũng không nghe, đến chết cũng lo chuyện trời sập, người ta dùng câu này để ví với những người toàn lo chuyện không đâu rồi rước vạ vào thân. Mình lấy 1 câu có nghĩa tương tự bên mình để đọc cho dễ hiểu]Dù sao Tống Ngôn Khê khả ái như vậy, vừa mềm vừa manh, chắc chắn được rất nhiều người yêu thích, không biết ngoài kia có bao nhiêu người đang thầm ganh ghét đố kỵ với hắn nữa.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ về việc Tống Ngôn Khê mềm mềm manh manh, khả ái như vậy, chắc chắn được rất nhiều người yêu thích.”
Tống Ngôn Khê suýt nữa đã bị nghẹn, y thấy Ninh Vũ đầy mặt suy tư nên mới tò mò hỏi. Đáp án này đúng là bất ngờ mà, y chưa kịp chuẩn bị gì cả. Hơn nữa Ninh Vũ trả lời cực nhanh, không giống như đang cố ý trêu đùa y.
“Cho nên nếu ta đã coi trọng ngươi, thì ngàn lần vạn lần không thể để người khác đụng vào ngươi dù chỉ một chút được.”
Tống Ngôn Khê bỏ đồ ăn trong tay xuống, tưởng Ninh Vũ đang nhắc tới chuyện xảy ra ở lễ trưởng thành của y, Tống Ngôn Khê vội vàng sắp xếp lại từ ngữ, muốn tìm cách giải thích cho Ninh Vũ nghe.
“Tống Ngôn Khê, ngươi nhìn kìa, y phục của gã xấu quá đi, hoạ tiết may cũng không đẹp. Hoàn toàn thua kém cái của ta, mười cái cũng không đẹp bằng y phục do ngươi làm.”
Tống Ngôn Khê gật đầu đáp lời, trong lòng lại hơi chột dạ, lúc đó y vô cùng chán ghét Ninh Vũ, không hề muốn gả cho Ninh Vũ một chút nào, cho nên hỉ phục của Ninh Vũ căn bản không phải do y làm, bộ y phục lần này y nhất định sẽ nghiêm túc may cho thật tốt.
Viên Trí Chi bị nhốt bên trong phòng tân hôn, giận đến mức đập hết tất cả những gì có thể đập trong phòng, bàn bị lật ngã, mấy chén đĩa nhỏ đặt trên bàn cũng vỡ nát theo, làm đồ ăn vung vãi khắp phòng.
Cha hắn là một người cực kỳ nhu nhược, một chút chủ kiến cũng không có, gặp chuyện chỉ có thể khóc thút thít bên tai hắn. Phụ thân hắn nổi trận lôi đình, thanh danh của Viên phủ bị phá hỏng triệt để, nói rằng Viên phủ đã nghĩ ra cách giải quyết giúp hắn rồi.
Vốn cũng đã bắt được tên ăn mày đó, sai hạ nhân đánh gã ta một trận rồi đưa tới quan phủ, nhưng không biết gã đã nói gì với phụ thân hắn mà cư nhiên lại bắt hắn gả cho tên ăn mày vừa bẩn vừa thối kia!
Tống Ngôn Khê có thể gả vào Ninh phủ làm thiếu chủ quân, vậy sao hắn có thể kém hơn Tống Ngôn Khê được chứ.
Dựa vào cái gì mà Tống Ngôn Khê không tranh với đời, không hề quan tâm đến lễ hội ngắm hoa nhưng lại có thể đoạt được hạng nhất, trong khi hắn ở sau lưng nhọc lòng xoay sở, vừa vung bạc vừa kêu gọi dư luận mới miễn cưỡng nhận được danh hiệu “Như Trúc công tử”, ý bảo khí chất của hắn vững chãi kiên cường như trúc. Vừa nghe là biết miễn cưỡng bịa ra cho có rồi, một tiểu ca nhi thì cần gì phải kiên cường chứ.
Tống Ngôn Khê không hề để tâm đến mấy chuyện như vậy, cũng không cao hứng hay quan tâm, thế nhưng hắn lại vô cùng quan tâm đến mấy cái hư danh này.
“Như Ngọc công tử”, chẳng những khen y mặt quan như ngọc, mà còn khen y tính tình ôn nhuận như ngọc, người cũng như một viên ngọc sáng rỡ long lanh. Nhưng Tống Ngôn Khê lại không hề biết mấy chuyện này, tâm tư cũng không chú ý vào mấy thứ đó. Dường như những câu tán dương như vậy chẳng mảy may ảnh hưởng đến y.
Cùng lắm cũng chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp thôi, bày ra dáng vẻ thanh cao làm gì chứ.
Ngày ấy hắn bị người ta áp xuống đất tát từng bạt tai chật vật như thế, Tống Ngôn Khê lại có thể yêu kiều mảnh mai trốn trong ngực nam nhân; thấy y dùng ánh mắt thương hại và phức tạp để nhìn mình, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
**
Tống Ngôn Khê chọt chọt Ninh Vũ: “Ngươi đoán thử xem đêm nay hai người họ có đánh nhau không?”
Ninh Vũ định nói không, rồi chợt nhớ ra tên Lý Hàn kia từng động thủ với tiểu ca nhi, thế nhưng sau ngày hôm nay Viên Trí Chi chính là phu lang của gã, chắc không ai muốn đánh phu lang của mình đâu ha?
“Chắc là không đâu.” Tiểu ca nhi đã là người của mình rồi, sao có thể động thủ được chứ. Hắn cũng không nỡ động vào Tống Ngôn Khê dù chỉ một ngón tay.
“Ngày hôm đó ngươi chẳng những đánh ta, còn kéo đứt vài nhúm tóc của ta nữa, bả vai cũng bị ngươi cắn rất đau. Như một chú chó con vậy.”
Mặt Tống Ngôn Khê đỏ hết cả lên: “Ngươi muốn thế nào đây?”
Ninh Vũ dáo dác nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói bên tai Tống Ngôn Khê: “Ngươi còn loại hoạ bản kia không?”
Ban đầu Tống Ngôn Khê tưởng Ninh Vũ đang cố ý vu oan cho y, bất quá qua một quãng thời gian sống chung với nhau, y cũng hiểu Ninh Vũ thêm một chút, thấy hắn vẫn cứ cam đoan quyển sách kia là của y, vậy đó chắc hẳn là do cha y bỏ vào trong hòm đồ của y trước ngày y thành thân rồi.
“Không.”
Ninh Vũ nghe thế thì có hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng hồi sức trở lại như cũ: “Không sao, ta sẽ tự tìm thêm vài quyển. Khi đó ngươi cắn ta một cái thì phải hôn ta mười lần. Ta nhớ dai lắm nha, ngươi cắn ta tổng cộng sáu lần lận đó.”
Tính tình của Ninh Vũ vốn là có thù tất báo, tuy lúc đó không phát tác ra, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ từng chút, đảm bảo không thể để mình ăn thiệt được.
Phía trước đang diễn ra nghi lễ thành thân, bên này Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê ngồi yên trong góc thân thân mật mật nhỏ giọng thầm thì với nhau. Toả ra một bầu không khí không ai có thể chen vào.
Có một vài đại thiếu gia định tới bắt chuyện với Ninh Vũ, thấy cảnh này thì chẳng thể tìm được thời cơ thích hợp nào để chào hỏi.
Ninh cha ngồi lâu nên eo cũng hơi đau, Ninh Vũ liền đưa cha cùng Tống Ngôn Khê về nhà, dù sao bọn họ cũng đã góp mặt ở đây, tiệc hội cũng sắp kết thúc, coi như đã nể mặt Viên phủ lắm rồi.
“Thật không ngờ thế sự lại khó lường đến thế. Trước đây ta còn thảo luận với mấy chủ quân về các thiếu gia công tử trẻ tuổi, thảo luận về việc hôn nhân của bọn họ. Ai cũng không ngờ rằng công tử Viên gia sẽ rước người vào cửa làm phu quân ở rể. Bất quá nếu biết an phận mà sống cũng không tồi, ít nhất cũng có người chịu được tính tình đó của hắn.”
Về đến phủ thì đúng lúc phụ thân hắn cũng vừa trở về, Ninh Vũ lập tức nói cho phụ thân biết những gì mình nghe được ở buổi tiệc, cùng với những gì hắn lo lắng.
Ninh Vũ bị phụ thân mình nhìn đến dựng hết cả lông, bèn gãi gãi mặt một chút: “Sao vậy phụ thân, mặt ta có dính gì à?”
“Đúng là đã trưởng thành rồi, còn biết lo lắng cho người khác nữa, gần đây Vũ nhi thật sự càng ngày càng có trách nhiệm mà.”
“Ngươi không cần phải lo lắng về chuyện này, ta sẽ thương nghị một chút với quan phủ để gia tăng cường độ tuần tra; binh doanh cũng đóng quân cách đây không xa, ta sẽ đến thương nghị thêm với các phó tướng, để cho binh lính đang được huấn luyện ở đó thay phiên trực ban, tiện thể cho bọn họ ra ngoài đi dạo hóng mát luôn.”
Tống Ngôn Khê ngồi trong phòng cùng với cha, Tống Ngôn Khê đang giúp cha xoa bóp cái eo nhức mỏi.
“Tay của Ngôn Khê khéo ghê nha, cái gì cũng biết làm hết. Để cưới được ngươi không biết Vũ nhi phải tiêu tốn bao nhiêu phúc khí rồi. Với cái tính coi trời bằng vung kia của Vũ nhi, chỉ có thể sống thoải mái dưới sự che chở của ta và phụ thân hắn ở Uyển thành, nếu gặp phải quan to quý nhân khác thì không biết sẽ chịu thiệt như thế nào nữa. Hiện tại có ngươi ở đây trông chừng hắn, ta cũng có thể yên tâm hơn.”
“Cha lo xa quá rồi, phu quân cũng không phải người thích cố tình gây sự, chỉ khi người ta chọc hắn trước thì hắn mới như vậy thôi. Bình thường hắn không bao giờ để ý đến người khác.”
“Ban đầu do thân thể ta bị tổn thương, cho nên rất khó có thể mang thai thêm lần nữa, chưa kể mạng này của ta đều nhờ Vũ nhi kéo về, thế nên ta và phụ thân ngươi đã không nỡ trách móc hắn nặng nề từ lúc hắn còn rất nhỏ, cũng không kỳ vọng hắn có thể thành danh, chỉ cần hắn bình an vui vẻ sống đến hết đời thôi là chúng ta đã thoả mãn rồi. Ta cũng không cầu cái gì khác, chỉ mong ngươi và Vũ nhi có thể an ổn yên vui nâng đỡ lẫn nhau, sống hạnh phúc bên nhau tới cuối đời là được.”
“Cha cứ yên tâm, hiện tại phu quân vô cùng chững chạc, cũng biết nghe theo lời khuyên của người khác rồi.”
Ninh cha cười nói: “Bởi vì mấy cái đó đều do ngươi khuyên cả thôi. Ta phải dỗ dành vài câu thì Vũ nhi mới chịu đi làm. Hồi còn bé phụ thân hắn bắt hắn tập võ, hắn nghĩ ra đủ mọi cách để lười biếng không phải tập, ngươi không biết bộ dạng hắn lúc đó ra sao đâu.”
“Ngôn Khê này, tính tình của Vũ nhi hệt như trẻ con vậy, nói gió thì phải mưa. Hắn chỉ tạm thời tò mò về hài tử thôi, ngươi đừng mang áp lực quá lớn, chuyện như vậy cũng không thể vội được. Hơn nữa, các ngươi vẫn còn trẻ mà, không cần quá vội vàng sinh hài tử.”
Tống Ngôn Khê biết cha đang trấn an y, sợ trong lòng y khó chịu nên có áp lực. Mặc dù Ninh Vũ có hơi thất vọng, thế nhưng cũng không nói gì y cả. Kỳ thật người muốn hài tử hơn lại chính là y, kiếp trước y nửa đời cơ khổ, rất muốn có một đứa con của riêng mình, để kiếp này nếu kết cục vẫn giống như kiếp trước thì y cũng không phải cô đơn.
Tuy y thích cảm giác ấm áp lúc Ninh Vũ ôm mình, lúc hắn làm bạn bên cạnh y, nhưng cảm giác này quá mức mờ mịt, nói không chừng một ngày nào đó Ninh Vũ sẽ thay đổi.
Sau khi Tống Ngôn Khê cùng Ninh Vũ trở về phòng, Tống Ngôn Khê lập tức kéo bàn tay đang cởi quần áo của Ninh Vũ: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì mà phải nói ngay bây giờ vậy? Rất quan trọng à?”
“Ừ, vào lễ trưởng thành của ta ấy, nam nhân kia là do ta an bài, để hắn xuất hiện ngay chỗ kia đúng vào lúc đó, đồng thời ta cũng bỏ trang sức của mình rải rác xung quanh, chứ ta không lén lút trao duyên với hắn.”
Ninh Vũ còn tưởng là chuyện gì lớn lắm chứ: “Ta biết mà, ngươi là Tống Ngôn Khê, sao ngươi có thể làm chuyện này được chứ. Khi đó chẳng lẽ ngươi không muốn gả cho ta ư?”
“Ta, ta…”
Ninh Vũ thủ thế chờ đợi, như một lão hổ ngồi chờ con mồi tự bò vào miệng mình.
“Nói mau, nếu đúng là ngươi không muốn thì… hừ hừ.”