Edit: Arisassan
“Ninh Tiểu Vũ, có phải ngươi ghét ta chỗ nào không?”
Ninh Vũ cực kỳ khó hiểu: “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”
“Lúc nào ta cũng cảm thấy ngươi đang tổn thương ta.”
Ninh Vũ thương hại nhìn Hạ Như Phong: “Ngươi bị cấm túc đến choáng đầu à, sao ta lại phải tổn thương ngươi chứ? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Sau khi đồ ăn được đưa lên, hai người cùng nhau uống rượu: “Không phải ngươi luôn luôn ghét tiểu ca nhi sao? Thế tại sao ngươi lại thành thân sớm như vậy? Vốn có rất nhiều tiểu ca nhi đầu hoài tống bão với chúng ta, cũng do ngươi mà bị đuổi đi hết, làm ta không quen nổi một người. Hiện tại thì tốt rồi, ngươi lại bỏ ta đi mà thành thân.”
“Ta không thích tiểu ca nhi, bởi vì ta đã có Tống Ngôn Khê rồi. Sao phải nhọc lòng đi dỗ dành người khác chứ. Hơn nữa, tiểu ca nhi của ta thì chắc chắn phải cưới về nhà càng sớm càng tốt.”
Hạ Như Phong há miệng, lời này nghe vô cùng có lý, hắn không thể nào phản bác lại được.
“Đó là do ngươi có tiểu ca nhi của riêng mình rồi, ta thì lại không có, lúc đó ta đúng là ngu mà, đáng lẽ nên theo đám kia đến thanh lâu chơi.”
“Sau khi ngươi cưới chính quân về xong, y sẽ là của một mình ngươi, ngươi muốn đùa bao nhiêu cũng được. Còn có thể cực kỳ mềm cực kỳ đáng yêu nữa, vừa biết làm nũng, vừa đối xử với ta vô cùng tốt, tuy ngoài miệng hay la mắng ta, nhưng hành động lại vô cùng dịu dàng.”
Hạ Như Phong giật mình phát hiện Ninh Vũ nói một hồi thì tâm tư cùng tầm mắt đã không còn ở chỗ này nữa, giọng điệu cũng thay đổi theo.
“Mấy tiểu ca nhi ở thanh lâu thì có gì tốt chứ, ta thật sự không hiểu nổi tại sao bọn họ lại bỏ bạc ra để đi đến chỗ kia. Những tiểu ca nhi đó đều là của người khác, dù miệng có ngọt ngào cỡ nào đi chăng nữa nhưng sang hôm sau cũng sẽ đối xử với nam nhân khác như vậy. Ta không ngu ngốc đến thế, khi không lại đưa bạc cho người ta. Tống Ngôn Khê rất thích bạc, cứ mỗi lần đưa hết bạc cho y, hai mắt của y lại cong lên như hai vầng trăng khuyết vậy.”
“Hình như có rất nhiều người đến thanh lâu là người đã có chính quân, bọn họ cũng đến để mua vui mà, bộ dáng trông còn rất vui vẻ nữa.”
“Chậc, thật đáng thương.”
“Hả?”
“Ai, sao ngươi lại ngốc như vậy chứ!” Ninh Vũ chỉ tiếc mài sắt không nên kim nhìn Hạ Như Phong: “Mấy tiểu ca nhi bên ngoài này vừa không có địa vị cao như chính quân, dung mạo, lễ nghi ăn nói cũng không sánh bằng, còn hay đòi bạc nữa, ta thật sự không hiểu tại sao họ không muốn ngủ với chính quân, lại cố tình muốn đi ngủ với mấy tiểu ca nhi không tốt bằng chính quân này.”
“Ngươi nói nghe cũng đúng ghê nha. Ai, ta nói này Ninh Tiểu Vũ, thật là bất ngờ luôn đó, bình thường ngươi vừa ngốc vừa đần như vậy, không ngờ cũng có lúc khôn khéo thế nha.”
“Nhân quý hữu tự tri*. Ngươi cũng nên hiểu rõ chính bản thân mình hơn. Như vậy sẽ không ngu đần như ta lúc trước nữa.”
[*Nhân quý hữu tự tri (人贵有自知): con người quan trọng nhất là tự biết (ưu khuyết, khả năng của) mình]“Câu đầu tiên nghĩa là gì vậy?”
“Ha ha ha, ngươi không hiểu à? Vậy có phải là ta tài giỏi hơn ngươi không? Lần này nếu thi đậu đồng sinh xong, ta sẽ đi thi tú tài, rồi thi cử nhân nữa.”
“Ngươi có chắc là ngươi thi đậu không đó?”
“Đương nhiên, ta đâu có ngốc như vậy đâu.”
Hạ Như Phong vô cùng nghi hoặc: “Sao tự nhiên ngươi lại muốn làm cử nhân vậy? Trước đây không phải ngươi ghét học hành lắm sao?”
Ninh Vũ tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Bởi vì ta phát hiện ra có lúc ta không hiểu Tống Ngôn Khê đang nói cái gì. Hơn nữa cả mặt chữ cũng không nhận được thì sau này sao đặt tên cho hài tử chứ?”
“Lo xa vậy luôn.”
“Không xa đâu.” Ninh Vũ nhíu nhíu mày: “Ta sẽ có hài tử nhanh thôi. Ta muốn dạy hắn bắn tên săn thú, cho nên hiện tại ta phải học thật giỏi mới được. Ngươi không giống như ta, ngươi còn độc thân một mình.”
Hạ Như Phong nốc rượu: “Ngươi có chắc là ngươi không tổn thương ta không đó? Tại sao trong lòng ta lại khó chịu thế này? Tới, mau uống rượu đi.”
“Ta chỉ uống vài chén thôi, không thể uống nhiều được, say rồi thì không thể đi đón Tống Ngôn Khê.”
“Ngươi đừng nhắc tới y nữa được không? Chúng ta có còn là huynh đệ không đó?”
Ninh Vũ trả lời vô cùng kiên quyết: “Không được. Không nhắc tới Tống Ngôn Khê thì còn gì thú vị để nói nữa đâu chứ.”
“Ninh Tiểu Vũ, ngươi chờ đó cho ta, không phải chỉ là tiểu ca nhi thôi sao? Lần sau ta sẽ mang ba bốn người đến đây cho ngươi thấy.”
“Với trí thông minh của ngươi thì ba bốn người không tốt đâu.” Đây cũng không phải do hắn đoán mò, mà là hắn đã từng thấy tận mắt, tên yêu quái kia cũng có rất nhiều thị lang, bên ngoài thì hoà thuận vui vẻ, hài hoà hữu ái, tên yêu quái kia thấy thế còn ngu xuẩn cho rằng thị lang của gã bị sẩy thai ngoài ý muốn, quả nhiên kẻ đáng trách cũng có chỗ đáng thương.
Hài tử của thị lang quả nhiên giống hệt như những gì phụ thân hắn từng nói, không phải là loại tốt đẹp gì. Tống Ngôn Khê đối xử với con bạch nhãn lang kia vô cùng tốt, toàn tâm toàn ý chăm nom, tỉ mỉ bồi dưỡng, cuối cùng nó lại…
Hạ Như Phong giật mình trông thấy vẻ căm hận cùng phẫn nộ chợt lướt qua trong mắt Ninh Vũ, hơi hơi sợ sệt, lập tức cảm thấy lúng túng hơn, sợ hãi mở miệng nói: “Ta chịu nghe ngươi nói về Tống Ngôn Khê là được chứ gì? Ngươi đừng làm ta sợ, ta nhát gan lắm.”
Ninh Vũ nhanh chóng khôi phục lại như bình thường: “Hạ Như Phong, nể tình quan hệ của chúng ta, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật vô cùng lớn. Tiểu ca nhi rất dễ mềm lòng nhẹ dạ, thế nhưng nếu tâm đã cứng lên thì còn đáng sợ hơn cả nam nhân. Cho nên, loại người không thông minh không tài giỏi gì như chúng ta, cứ tìm một chính quân thông minh xinh đẹp về, bình yên vui sống hết đời là được.”
Hạ Như Phong cũng không để ý đến việc Ninh Vũ bảo hắn không thông minh không tài giỏi, dù sao Ninh Vũ cũng cùng một loại người giống như hắn, lại nói đúng sự thật nữa, thế nhưng hắn tò mò về câu nói phía sau hơn: “Đây là đạo lý gì vậy? Không thông minh ở chung với thông minh sẽ bình yên hạnh phúc hết đời à?”
“Không phải, không thông minh cũng được, có lúc Tống Ngôn Khê cũng ngu ngốc lắm. Cái đó không phải là điều quan trọng. Quan trọng là… ngươi chỉ cần là phu quân của một mình y, thì y sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ngươi. Thế nhưng nếu ngươi muốn cưới thêm nhiều người khác, y sẽ không quan tâm đến ngươi nữa.”
Đây là những gì Ninh Vũ tổng kết được ở đời trước.
Chính mắt hắn trông thấy có chính quân hoặc thị lang nghe tin phu quân nhà mình bị thương ngã bệnh, vẫn tiếp tục cười nói vui vẻ ngồi ăn điểm tâm, không hề để ý một chút nào.
Dù cho hấp hối sắp chết đến nơi, chính quân cùng thị lang của người đó cũng chỉ lo cãi nhau phân tranh tài sản, chẳng hề liếc mắt đến người trên giường dù chỉ một lần.
Thế nhưng phụ thân hắn chỉ bị thương một chút, cha hắn dù có bệnh vẫn đích thân chăm sóc cho phụ thân, còn đau lòng rơi nước mắt liên tục.
Tống Ngôn Khê cũng thế, đối với hắn vô cùng mềm lòng, chỉ cần hắn giả vờ đáng thương là Tống Ngôn Khê sẽ thoả hiệp, đối xử vô cùng tốt với hắn.
“Ngươi vừa dễ hoảng sợ vừa nhát gan, tuy bình thường trông rất hùng hổ, nhưng chỉ cần hơi hơi xảy ra chuyện là hệt như một con thỏ bị doạ sợ, nên tìm một người có gan lớn hơn ngươi. Bằng không tối đến đi đêm bên ngoài, chẳng lẽ hai ngươi sẽ ôm nhau khóc sao?”
Hạ Như Phong gật đầu: “Ngươi nói cũng rất có lý, Ninh Tiểu Vũ, hoá ra đọc sách lại có thể khiến ngươi thông minh lên như vậy, bây giờ ngươi thông minh đến mức ta sắp không nhận ra được nữa rồi. Cũng đúng, nếu ta thành thân, buổi tối không cần phải ngủ một mình nữa.”
Bên này Hạ Như Phong bị Ninh Vũ tẩy não trong vô thức, còn bên Tống Ngôn Khê thì tới được Tống phủ, trông thấy bụng Tống thiếu chủ quân đã nổi lên, sắc mặt thoạt nhìn có chút suy yếu.
“Gần đây cứ ăn gì là lại ói cái đó, qua một thời gian nữa là ổn rồi.”
Tống Ngôn Khê rất muốn đưa tay sờ sờ một chút, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện bên trong đang mang một tiểu bảo bảo thì cảm thấy hơi sợ.
“Không sao đâu, ngươi cứ sờ đi, có khi nó sẽ đá ngươi một cái đấy.”
Tống Ngôn Khê mở to mắt, ngây ngốc hỏi: “Thật ư?”
Sau đó tay y được đại ca phu cầm lấy đặt lên bụng, Tống Ngôn Khê hơi thất vọng nói: “Nó không có động tĩnh gì cả.”
“Không phải lúc nào nó cũng động đâu, còn phải dựa vào may mắn nữa, nghe nói những lúc như thế là do tiểu bảo bảo đang xoay người.”
“Ninh thiếu gia đâu rồi?”
Tống Ngôn Khê vừa nghe thấy tên của Ninh Vũ liền hơi mất tự nhiên: “Hắn đi uống rượu với Hạ Như Phong.”
“Ta nghe cha nói hắn có tham gia thi đồng sinh lần này đúng không?”
Tống Ngôn Khê nắm hai bàn tay lại với nhau, nổi giận nói: “Ta không muốn nhắc tới hắn nữa.”
Tống thiếu chủ quân nhìn thần sắc của Tống Ngôn Khê: “Các ngươi giận nhau à? Hắn bắt nạt ngươi sao?”
Tống Ngôn Khê mở miệng vài lần, vẫn trái lương tâm mà nói: “Không phải.”
“Hắn vừa ngốc vừa đáng ghét, vừa bá đạo vừa hay tính toán chi li, chỉ có những ai không có mắt mới coi trọng hắn.”
Tống thiếu chủ quân cũng không phụ hoạ theo, chuyện như vậy người trong cuộc oán giận vài câu thì không sao, nếu người ngoài mà phụ hoạ mắng vài câu thì có khi tiểu công tử sẽ thật sự tức giận, không muốn người khác mắng phu quân y.
Tống Ngôn Khê ngồi yên một hồi cũng cảm thấy nhàm chán, liền quyết định đi dạo trong phủ một chút, còn xem giờ nhiều lần.
Lúc Tống Ngôn Khê đi dạo trong vườn hoa có nghe được vài lời đàm tiếu, thần sắc có chút hoảng hốt, thất thần nhìn về hư không.
Tới giờ cơm trưa, Tống Ngôn Khê ăn chung với cha, Tống thiếu chủ quân không đến.
“Đại ca phu không ăn chung với chúng ta sao?”
“Y ăn trong phòng mình. Thực đơn của dựng phu khác với người bình thường, có một số thứ cần phải kiêng, nên nhà bếp sẽ làm một phần riêng cho y. Hơn nữa gần đây y nôn nghén khá nặng, không nên ở lâu trong đại sảnh.”
Tống Ngôn Khê muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, mất tập trung ăn cơm xong liền đến chỗ của Tống thiếu chủ quân. Tống thiếu chủ quân đang ngồi ăn mứt: “Ô mai chua này ăn rất ngon, Ngôn Khê muốn nếm thử không?”
Tống Ngôn Khê cầm một miếng lên, vừa đặt vào trong miệng thì mặt mày đã nhăn nhíu lại: “Chua quá.”
“Ta lại cảm thấy độ chua rất vừa phải. Xem ra khẩu vị cũng thay đổi rồi.”
“Ngôn Khê, ngươi có tâm sự gì phải không?”
Tống Ngôn Khê ngồi trên ghế, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Buổi tối đại ca không qua đêm trong phòng ngươi sao?”
Tống Ngôn Khê biết đại ca y có vài thị lang, y cũng gặp qua cả rồi, bình thường không tiếp xúc nhiều, phụ thân y cũng có vài thị lang, thế nhưng trước đây y không hề nhận thức rõ ràng về họ, chỉ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng lúc đi dạo trong vườn hoa y lại nghe thấy những âm thanh tán gẫu kia, nói rằng đại thiếu gia sẽ lần lượt qua đêm trong phòng của các thị lang khác, thừa dịp thiếu chủ quân đang có thai, phải tranh thủ sủng ái một chút, nếu may mắn thì có khi cũng mang thai.
Tống thiếu chủ quân rũ mắt xuống: “Đang trong thời kỳ mang thai thì không thể ở chung phòng với phu quân được, bây giờ thân thể như thế này cũng không thể phục vụ phu quân, nên chia sẻ cho người khác mới phải.”
Tống Ngôn Khê nhìn biểu tình hờ hững trên mặt đại ca phu, đáy mắt y tràn đầy nỗi cô đơn cùng cực.
Không, không đúng. Mọi chuyện không nên như thế này.
Bên ngoài có tiểu tư đến bẩm báo, Ninh thiếu gia đang chờ ở khách phòng.
Tống thiếu chủ quân có hơi kinh ngạc: “Không phải buổi chiều hắn mới tới đón ngươi sao? Lúc này mới qua buổi trưa mà.”
Tống thiếu chủ quân cùng Tống Ngôn Khê đi đến khách phòng, vừa đến cửa viện đã trông thấy Ninh Vũ đang đứng chờ bên ngoài.
Ninh Vũ mặc một thân cẩm y màu trắng, trường thân ngọc lập*, do gần đây có luyện võ nên thân thể trông cũng vững chắc hơn, toả ra khí chất một giai công tử nhẹ nhàng phóng khoáng giữa thời đại cổ hủ hỗn loạn. Thoạt nhìn trưởng thành hơn lúc trước rất nhiều, không còn là đại thiếu gia ngây thơ chỉ biết cưỡi ngựa chọi gà, không biết nhân tình thế thái như trước đây.
[*trường thân ngọc lập (长身玉立): chỉ dáng người cao lớn, đứng thẳng như ngọc]Ninh Vũ vừa nhìn thấy Tống Ngôn Khê liền kêu lên: “Tống Ngôn Khê, ta đến đón ngươi đây.”
Tống thiếu chủ quân chào hỏi vài câu với Ninh Vũ xong, tầm mắt của Ninh Vũ không tự chủ mà bị cái bụng nổi phình lên kia thu hút, tuy trường bào rộng rãi không nhìn rõ đường cong thân thể, nhưng vẫn có thể nhận ra phần bụng đang nhô lên.
Ninh Vũ bị Tống Ngôn Khê nhéo một cái mới hồi thần lại: “Ngươi làm gì vậy?”
“Không phải ngươi bảo buổi chiều mới tới sao?”
“Qua buổi trưa thì không phải là buổi chiều à? Hơn nữa, nếu ngươi muốn thì ta có thể ở đây chơi với ngươi.”
“Hạ Như Phong đâu?”
“Chắc là về nhà xem ảnh rồi, hắn muốn thành thân.”