Edit: Arisassan
Đời trước Ninh Vũ cũng tỏ vẻ như mình là thần cứu thế vậy, có nhiệm vụ cứu vớt tất thảy những con người đáng thương dưới nhân gian. Cũng vào một lần trông thấy Bạch Vô Trần bị hãm hại, Ninh Vũ thương tiếc cho vận mệnh bấp bênh của y, cho nên mới giúp y chuộc thân, sau đó mua cho y một khu tiểu viện, để y có một nơi trú thân, cũng không cần Bạch Vô Trần phải lấy thân báo đáp.
Thế nhưng đôi khi tiểu thị của Bạch Vô Trần cũng sẽ vào phủ để van cầu sự giúp đỡ của Ninh Vũ, có lúc là do Bạch Vô Trần đổ bệnh, chỉ là Bạch Vô Trần gạt hắn không cho hắn biết thôi. Tiểu thị thấy Bạch Vô Trần không chịu được nữa nên mới van cầu Ninh Vũ cứu mạng.
Có lúc là do một vài tên lưu manh hỗn đản đến tiểu viện quấy rối Bạch Vô Trần.
Ban đầu Tống Ngôn Khê còn thương tiếc cho Bạch Vô Trần có dung mạo lại không có năng lực để tự bảo vệ bản thân, phải sống một cuộc sống gian nan như vậy. Thế nhưng sau đó y cũng dần dần hiểu ra, bất quá là thủ đoạn tranh sủng dục cầm cố túng* thôi.
[*Dục cầm cố túng (欲擒故縱) – Muốn bắt thì phải thả: một trong ba mươi sáu kế. Thời Tam Quốc có Mạnh Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng đã bảy lần bắt, bảy lần thả Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn, không dám làm phản nữa.]Bạch Vô Trần vẫn bày ra dáng vẻ “trích tiên” không tranh với đời, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, kiên cường ẩn nhẫn, thủ đoạn cao siêu, lúc Ninh Vũ chuộc thân cho y cũng không tỏ vẻ gì là ham muốn sắc đẹp của y, thế nhưng số lần đi đến tiểu viện của Bạch Vô Trần lại càng ngày càng nhiều, tần suất cũng vô cùng thường xuyên.
Sau đó còn đón y vào phủ, mấy ngày sau Bạch Vô Trần liền có tin mang thai, Ninh Vũ còn luôn tỏ ra áy náy với y.
Thế nhưng hiện tại, Ninh Vũ cũng chỉ hứng thú mười phần đứng xem kịch vui, mà tên Lý Hàn kia lại đứng chắn trước mặt Bạch Vô Trần, muốn cứu y ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Tống Ngôn Khê trong lúc hoảng hốt cảm thấy như thân ảnh của Lý Hàn đang chồng lên hình bóng Ninh Vũ ở đời trước. Ngay cả ngữ khí lúc nói chuyện cũng y hệt.
Lý Hàn vừa lấy bạc ra vừa nhức nhối trong lòng, gã vừa bàn luận với Viên lão gia về kinh nghiệm trong phương diện kinh thương, nhờ đó mà thuyết phục được Viên lão gia cho gã quản lý một vài cửa hàng cùng hỗ trợ tài chính cho gã một chút, để gã cải tiến phương pháp buôn bán cho cửa hàng kia, cách quản lý cũng thay đổi một lần, hiệu quả khá thành công.
Số bạc này vốn là tiền vốn của gã, nhưng khi vừa trông thấy thân thể điềm đạm đáng yêu nhưng vẫn cố gắng kiên cường cùng ánh mắt mong đợi có người vươn tay cứu rỗi mình kia, Lý Hàn đành phải cắn răng, bạc thì lúc nào cũng có thể kiếm lại, còn đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả một đời người, gã không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Bạch Vô Trần xuyên qua bả vai của Lý Hàn mà nhìn về phía Ninh Vũ, ánh mắt loé lên một tia sốt ruột, lúc nhìn về phía nam nhân đang chắn trước mặt mình thì chỉ cảm thấy gã vô cùng đáng ghét, mục tiêu của y rõ ràng là Ninh Vũ, thế nhưng người này lại cố tình xông ra quản chuyện bao đồng. Làm phí mất thời cơ tốt của y.
“Hoá ra cường bá dân nam cuối cùng vẫn sẽ gặp anh hùng cứu mỹ nhân à?” Ninh Vũ nói xong, thấy không ai đáp lời mình, vừa cúi đầu xuống liền trông thấy Tống Ngôn Khê đang hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Lý Hàn, cái này thì không được!
“Tống Ngôn Khê!” Ninh Vũ đưa tay ra nâng cằm của Tống Ngôn Khê lên: “Tiểu công tử đây tuấn tú như vậy, không bằng cùng bổn thiếu gia về phủ đi, bổn thiếu gia chắc chắn sẽ cho ngươi uống rượu uống đến say mèm, sẽ yêu thương ngươi thật tốt.”
“Tại sao lại là uống rượu say?”
“Ta cũng không biết nữa, chẳng phải cố sự trong sách toàn viết như vậy sao?”
“Cố sự trong sách? Bình thường ngươi toàn xem mấy loại sách như thế này à? Cường bá dân nam ư?”
Tại sao Tống Ngôn Khê tự nhiên lại trở nên đáng sợ như thế chứ, không mềm mềm manh manh chút nào.
“Ta chỉ thích cường bá ngươi thôi.”
Vậy còn tạm được, hừ!
Chuyện bên kia hình như cũng đã giải quyết xong, đám gia đinh nọ cũng rời đi, Lý Hàn còn mời Bạch Vô Trần vào tiểu viện gã vừa mua để ở, lại bị Bạch Vô Trần cự tuyệt, Bạch Vô Trần chỉ dịu dàng cúi đầu với gã, cám ơn gã đã đứng ra hỗ trợ, tỏ vẻ rằng sau này nếu có bạc thì chắc chắn sẽ trả lại cho gã.
Lý Hàn nhìn Bạch Vô Trần, trong lòng tràn đầy kính nể, đúng là một công tử không lây dính khói bụi trần gian, một thân khí khái, như một đoá bạch liên hoa dịu dàng nở trên tuyết sơn, thanh nhã động lòng người.
Bạch Vô Trần cố nén nỗi đau ở dưới chân, khập khễnh trở về thanh lâu, Lý Hàn nhìn mà xót, khăng khăng muốn đỡ y đi. Bạch Vô Trần khước từ một phen, sau đó lén lút liếc nhìn Ninh Vũ, thấy hắn thờ ơ không quan tâm thì không tìm được lý do thích hợp nào để từ chối Lý Hàn nữa, đành phải cùng Lý Hàn trở về.
Ninh Vũ với Tống Ngôn Khê xem kịch vui xong, tiếp tục quay lại hành trình của mình, bị trì hoãn một hồi, họ cũng không còn thời gian để đi dạo chỗ khác nữa, Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê đành đi thẳng đến cửa hàng vải.
Ninh Vũ cao hứng đứng một bên, ngắm nhìn Tống Ngôn Khê khoa tay múa chân trên người mình. Hắn rất thích những thứ Tống Ngôn Khê làm cho hắn, hà bao, túi thơm, giày cùng với quần áo Tống Ngôn Khê làm, hắn đều thích mặc, thích mang cả.
Có lần Ninh Vũ còn phát hiện tên của Tống Ngôn Khê được thêu trên cổ áo, Tống Ngôn Khê thật là, cứ thích làm mấy chuyện vụn vặt đó của tiểu ca nhi, cực kỳ biệt nữu, còn cố ý thêu thật nhỏ nữa, nhằm không cho hắn phát hiện ra.
Hắn thông minh như vậy, sao có thể không phát hiện được chứ.
Trước khi thành thân Tống Ngôn Khê có làm cho hắn một cái túi thơm, Ninh Vũ vẫn luôn mang trên người. Thế nhưng sau này Tống Ngôn Khê lại vô cùng lười biếng, cái gì cũng không muốn làm cho hắn, gần đây mới thích làm đồ vật cho hắn trở lại, một lần nữa làm cho hắn một cái túi thơm.
Khà khà, buổi tối Tống Ngôn Khê lén lút cắt đi một nhúm tóc của hắn, cắt luôn của mình, sau đó để chung với nhau vào trong một cái hà bao, hắn đều biết cả. Tống Ngôn Khê còn cố ý đợi hắn ngủ xong mới lén lén lút lút làm chuyện này.
Nếu Tống Ngôn Khê không muốn hắn biết thì Ninh Vũ cũng giả bộ không biết, thay vào đó ngày nào cũng mang theo.
“Tống Ngôn Khê, ngươi có cảm thấy tiểu gia ta cực kỳ tuấn lãng bất phàm, cao to uy mãnh không?”
Tống Ngôn Khê che miệng lại, kiềm nén ý cười, người này đúng là tự tin thật: “Ừ ừ, ngươi là người cao to uy mãnh nhất.”
“Đúng đó, ta cũng cảm thấy vậy, hiện tại ta khoẻ mạnh hơn trước đây nhiều, tuyệt đối có thể dễ dàng ôm ngươi lên.”
“Được rồi, Ninh đại thiếu gia tuấn lãng bất phàm, ngươi đói bụng chưa?”
“Tống Ngôn Khê, chúng ta đi ăn đậu phụ đi, ta biết nhà này làm đậu phụ vô cùng ngon, để ta dẫn ngươi đi. Trong tửu lâu không hề có loại đậu phụ đó.”
Tống Ngôn Khê cảm thấy rất kinh ngạc, y còn tưởng rằng Ninh Vũ chỉ có thể đến mấy đại tửu lâu kia, không ngờ hắn lại biết được một sạp quán nhỏ như vậy, một gian phòng nho nhỏ, chỉ có bốn năm bàn, nhưng thắng ở chỗ vô cùng sạch sẽ.
“Ngươi muốn ăn ngọt hay mặn?”
“Cái gì mà ngọt mặn?”
Ninh Vũ cao giọng hô một tiếng: “Lão bản, ngọt mặn mỗi loại một phần.”
“Khách quan, có ngay đây.”
Chỉ trong chốc lát, Tống Ngôn Khê liền ngửi thấy mùi đậu nồng nặc toả ra từ hai khối đậu phụ trên bàn.
“Ngươi nếm thử xem mình thích cái nào.”
Một chén bên trong toàn là đậu phụ trắng, phía trên có rắc một chút đường bột xay nhuyễn, chén còn lại thì phía trên có vài miếng dưa muối xắt nhỏ.
Tống Ngôn Khê mỗi chén ăn một miếng, mùi vị của chén mặn có hơi kỳ kỳ, y thích ăn ngọt hơn. Ninh Vũ thấy thế liền vui vẻ bưng chén mặn về phía mình: “Tống Ngôn Khê, mặn ngon hơn mà, tại sao ngươi lại ăn ngọt vậy? Vị kia không thể nào ăn được mới đúng.”
“Nói bậy, mặn mới không ngon mà, không phải ngọt ăn ngon hơn sao?”
Trên đường trở về hai người vẫn tiếp tục tranh luận xem vị ngọt với vị mặn cái nào ngon hơn.
Mãi đến tận trời tối sau khi Ninh Vũ ngủ xong, Tống Ngôn Khê mới có thời gian rảnh suy nghĩ lại chuyện ban ngày, Tống Ngôn Khê nhìn khuôn mặt Ninh Vũ đang nằm bên gối, làm cách nào cũng không thể liên tưởng tới cái người kia ở đời trước được. Dù là Ninh Vũ y tình cờ nhìn thấy hay Ninh Vũ trong lời miêu tả của hạ nhân, cũng hoàn toàn khác với người đang cùng y vành tai tóc mai chạm nhau hiện tại.
Tay của Tống Ngôn Khê không tự chủ mà sờ sờ mặt Ninh Vũ, tuy nhiều lúc hay chọc y tức đến giơ chân, cách ăn nói cũng vừa ngu xuẩn vừa ngốc nghếch, lúc âm trầm thì vô cùng đáng sợ, nhưng lại chưa bao giờ làm ra chuyện thương tổn đến y.
Ngay cả khi ban đầu y cố tình tính kế trả thù hắn, Ninh Vũ cũng chỉ tức giận phồng má trừng y, không hề động thủ trả thù lại. Vừa thù dai, vừa keo kiệt, còn hay lôi chuyện cũ ra nói nữa, cắn một cái hôn mười lần…
Tống Ngôn Khê nằm xuống nhẹ nhàng hôn hắn một cái, sau đó cầm tay Ninh Vũ qua khoác lên eo mình, từ từ ngủ say.
Trong phòng ngập tràn sắc đỏ, cây nến đỏ thẫm trên bàn cũng đang cháy sáng, trông thấy khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, tâm can Tống Ngôn Khê đều run rẩy cả lên, y lại mơ thấy ác mộng, mơ về mọi chuyện ở đời trước, rõ ràng đã lâu lắm rồi y không phải nhớ tới chuyện đời trước mà.
Cảm giác sợ hãi kia vẫn còn quanh quẩn trong lòng y, Tống Ngôn Khê liều mạng tìm cách tỉnh lại. Tuy nội tâm biết rõ đây chỉ là một giấc mộng, cuộc sống hiện tại của y hoàn toàn khác so với đời trước, thế nhưng mỗi lần nhớ tới y vẫn không nhịn được mà run lập cập, hoàn toàn không muốn trải qua thêm một lần nào.
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, âm thanh gì cũng có, truyền tới nơi tiểu viện hẻo lánh này thì chỉ còn lại dư âm mờ mịt. Không gian trong phòng cực kỳ yên tĩnh, người ngồi trên giường vẫn yên lặng chờ, Tống Ngôn Khê biết rõ những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, lại chỉ có thể ngẩn người cùng đợi.
Thế nhưng, từ trên vách tường chợt bay ra một hình bóng vô cùng quen thuộc: “Tống Ngôn Khê, ngươi là của tiểu gia, tên yêu quái kia coi như thức thời, ngươi không phải là thứ mà gã ta có thể đụng vào được.”
Tống Ngôn Khê ngồi trên giường không nhìn thấy Ninh Vũ, cũng không nghe thấy hắn, vô tri vô giác mà ngồi.
Mà Tống Ngôn Khê trong mộng sau khi trông thấy Ninh Vũ, cảm giác kinh hoảng cùng sợ sệt trong lòng y mới biến mất, ngồi nghe Ninh Vũ tự biên tự diễn, tâm trí lại suy nghĩ vẩn vơ.
“Tống Ngôn Khê, tiểu gia vẫn luôn ở bên cạnh ngươi.”
Tống Ngôn Khê suýt nữa đã quên y đang ở trong mộng, tất cả mọi người dường như không hề nhìn thấy Ninh Vũ, lúc Tống Ngôn Khê ngồi trong thùng gỗ để tắm rửa, Ninh Vũ bèn ngồi ngay trước mặt y, quan sát từng động tác của y, sau đó đưa tay ra sờ sờ. Mặc dù đang trong mộng, mặt Tống Ngôn Khê vẫn nóng lên một chút.
Cuộc sống của Tống Ngôn Khê cứ lặp đi lặp lại một cách đơn điệu, y vốn cho rằng mình nằm ngủ một mình, không ngờ Ninh Vũ vẫn luôn nằm bên cạnh y, chỉ là y không biết thôi.
Lúc tên Ninh Vũ ai cũng có thể nhìn thấy vì bảo vệ người khác mà trách cứ y, Tống Ngôn Khê đứng một bên trông thấy phu quân mình tức giận quyền đấm cước đá trên đầu tên Ninh Vũ đó, còn muốn bứt tóc của gã nữa, dù biết rằng làm vậy không có ích gì.
Tống Ngôn Khê nhìn Ninh Vũ bay tới bay lui mà cảm thấy vô cùng buồn cười, không ngờ cũng có một ngày y không còn e ngại ác mộng đời trước nữa.
“Tống Ngôn Khê, tại sao ngươi lại ăn ít như vậy?”
“Tống Ngôn Khê, tại sao ngươi lại muốn nuôi hài tử của người khác?”
Ninh Vũ ngồi bệt xuống sàn nhà rầu rĩ không vui, trong lòng Tống Ngôn Khê vô cùng sốt sắng, rất muốn đến hỏi tại sao hắn lại không vui. Sau đó cửa bị gõ vang, Tống Ngôn Khê vừa đi ra liền trông thấy tiểu tư bên ngoài đỡ một Ninh Vũ khác đặt lên giường.
Tống Ngôn Khê nằm ép sát vào tận trong mép giường, phân chia rõ ràng với Ninh Vũ khác kia, phu quân y thì vô cùng phẫn nộ, bay xuống nằm ngay chính giữa, tạo thế mà ôm lấy y.
Đúng rồi, phu quân đã từng nói qua, hắn không thích người khác đụng vào y một chút nào.
Lúc y sinh bệnh Ninh Vũ cũng ở đó, vào lễ bách hoa lúc Ninh Vũ khác kia vui cười đùa giỡn với Viên Trí Chi thì hắn cũng ở bên cạnh y, còn dặn y không được ỷ vào dung mạo xinh đẹp của mình mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Khung cảnh biến đổi một cái, Tống Ngôn Khê chỉ mặc trung y, kinh hãi nhìn về phía nam nhân xa lạ trong phòng mình, sau đó một đám người phá cửa mà vào, có rất nhiều người, nhưng không có phu quân của y. Tống Ngôn Khê không quan tâm đến chuyện xảy ra dưới kia nữa, chỉ lo nghĩ phu quân của y đâu rồi?
Chỉ trong chốc lát Ninh Vũ liền xuất hiện từ trong đám người, Tống Ngôn Khê trông thấy hắn mới an lòng trở lại. Ninh Vũ xông đến vây quanh y, mà nam nhân kia lại tỏ vẻ cao cả nói rằng sẽ cho y được tự do theo đuổi chân ái.
Đời trước Tống Ngôn Khê tâm như tro tàn, phụ thân và cha cũng đã đi mất, y không thể để cho Ninh Vũ kia phá hỏng thanh danh của y, huỷ hoại danh dự của phủ bọn họ được, y muốn bảo vệ một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Dường như Ninh Vũ cũng biết y định làm gì, chỉ trầm mặc ở bên cạnh y, nhìn y tắm rửa thay y phục, sau đó châm lửa lên màn che.
Dù cho chỉ là một bóng mờ không có thực thể, Ninh Vũ vẫn tiếp tục che chở cho y…
“Tống Ngôn Khê, ngươi đừng sợ, ta vẫn luôn ở đây.”
“Ta không sợ, ta biết ngươi vẫn luôn ở đây.”