Edit: Arisassan
Thừa dịp hai hài tử không ở đây, Ninh Vũ ngồi vô cùng tự tại: “Ngôn Khê, lại đây cho ta ôm một cái.”
Tống Ngôn Khê theo phản xạ mà nhìn nhìn xung quanh: “Gì vậy?”
Ninh Vũ dán người vào lưng của Tống Ngôn Khê, hai tay ôm eo, đặt cằm lên bả vai của Tống Ngôn Khê, thỏa mãn nói: “Cuối cùng cũng được ôm ngươi một cách thoải mái rồi, hai hài tử kia lúc nào cũng thích quấn người cả.”
Tống Ngôn Khê thả lỏng cơ thể dựa vào người Ninh Vũ, sờ sờ bàn tay của Ninh Vũ đang đặt trên bụng mình: “Trước đây ta cũng thường hay mơ về cuộc sống như hiện tại, nhưng lúc đó chỉ là một giấc mộng xa vời. Dù là trước khi thành thân thì ta cũng không tin.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Ta tin ngươi.”
“Ngoan lắm.” Ninh Vũ nghe mà mở cờ trong bụng, hôn một cái lên má Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy khó chịu, hiện tại y nặng hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa đã sinh hai hài tử, tuổi cũng lớn, không còn mềm mại xinh đẹp như trước kia. “Có phải ta nặng lắm không?”
Ninh Vũ gật đầu: “Ừa, rất nặng.”
Cảm xúc thấp thỏm trong lòng Tống Ngôn Khê lập tức biến mất, tức giận nói: “Ngươi!”
“Cả thế giới đang ngồi trên đùi ta, sao có thể không nặng cho được.”
…
Tiểu Nho đứng nhìn dáo dác ngoài cửa, thấy phụ thân với cha đều ở đây thì vui vẻ chạy tới: “Ta cũng muốn ôm một cái.”
Tống Ngôn Khê vốn đang thân thiết với Ninh Vũ, vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào, đột nhiên nghe tiếng Tiểu Nho, giật mình đến mức nhảy cẫng cả lên.
Tiểu Nho bĩu môi, bất mãn nói: “Phụ phụ không thể chỉ thương cha được, ta cũng muốn được ôm một cái.”
Ninh Vũ bất đắc dĩ nói: “Ôm, ôm. Sao lại nặng như vậy chứ, nhớ phải ăn ít cơm một chút đó. Nặng hơn nữa thì ta không ôm được đâu.”
“Phụ phụ hư, ôm cha thì không thấy nặng chút nào. Cha lớn đến thế, còn ta nhỏ như vậy mà.”
Ninh Vũ vỗ vỗ mông Tiểu Nho: “Tại cha ngươi vừa yếu ớt vừa yêu kiều, chúng ta là nam tử hán, đương nhiên phải quan tâm chăm sóc cha ngươi.”
“Ta rất lợi hại, gia gia cũng khen ta có thiên phú tập võ, sau này ta sẽ bảo vệ cha.” Nói xong, Tiểu Nho còn suy nghĩ một chút: “Hơi hơi bảo vệ phụ phụ một chút cũng được.”
**
Lúc Ninh Vũ tham gia thi Hương lần thứ ba, Tiểu Táo đã chín tuổi, là tiểu thần đồng nổi danh một vùng.
Ninh Uyên và Ninh cha đều vô cùng tự hào, hài tử trong phủ cuối cùng cũng không nổi danh vì là hoàn khố nữa, Tiểu Táo khiến cho bọn họ rất có thể diện. Tiểu Táo thông minh, đáng quý hơn là không kiêu không vội, cũng không kiêu ngạo tự mãn, không cần ai bắt đi đọc sách, bản thân đã ngoan ngoãn hiểu chuyện nghiêm túc học hành rồi.
Bọn họ lần nào cũng phải khen không dứt miệng.
Ninh Cảnh Duệ trông thấy Ninh Vũ đang đọc sách, chợt cảm thấy vô cùng nguy hiểm, phụ thân bé như vậy mà còn học hành, nếu bé tiếp tục chơi nữa thì không biết đến bao giờ mới sánh bằng phụ thân đây. Điều này khiến bé cảm thấy việc ra ngoài chơi với đám hài tử cùng lứa thật sự rất vô bổ. Phụ thân bé mười chín tuổi mới thi đậu đồng sinh, bé chắc chắn sẽ vượt qua phụ thân bé, đậu sớm hơn hắn nhiều.
Thi Hương mà phải thi tận ba lần, hừ hừ, bé thông minh hơn phụ thân, đến lúc đó có khi thi một lần thôi đã đậu ấy chứ, vậy thì có thể diễu võ giương oai trước mặt hắn rồi. Ha ha ha.
Ninh Vũ nhún vai một cái, học mà còn có thể cao hứng đến thế á, miệng nhếch lớn như vậy, sau này chắc có số làm đại quan rồi. Chẳng lẽ do hắn hồi bé quá ham chơi, nên Tiểu Táo mới đến để trung hòa một chút?
Lúc tin của Lý Hàn truyền tới Uyển thành, Ninh Vũ chợt cảm thấy hoảng hốt, mấy năm trôi qua, hắn suýt nữa đã quên mất người này rồi.
Sản nghiệp của Lý Hàn phát triển vô cùng lớn, trải rộng khắp mọi lĩnh vực, thanh lâu sòng bạc đều có gã nhúng tay vào, hàng vải với hàng lương thực cũng làm rất lớn, sắp đạt đến danh hiệu thủ phủ
[*người giàu nhất nước] luôn rồi. Thế nhưng nghe đâu là đắc tội quý nhân, tra ra tội danh đút lót quan chức, trốn thuế, chia bè kết phái, còn dính dáng đến rất nhiều vụ kinh doanh trái pháp luật.
Chỉ trong một buổi chiều, tất cả huy hoàng đều sụp đổ, người bị tống vào đại lao, toàn bộ tài sản trên danh nghĩa thì bị sung công, giao cho thượng thư tân nhậm Chu Hạo Tuyên quản lý.
Ninh Vũ đoán, những quan chức cấu kết với Lý Hàn chắc chắn có liên quan đến Chu Hạo Tuyên, nếu không thì Lý Hàn vừa không có quyền vừa không có thế, sao có thể gặp mấy tên quan này được? Hơn nữa quan hệ giữa Chu Hạo Tuyên với Lý Hàn giống hợp tác hơn, Lý Hàn góp ý tưởng và thực hành, Chu Hạo Tuyên thì cung cấp phương tiện cho gã. Nhưng sau khi tất cả đều đi vào quỹ đạo, Chu Hạo Tuyên lập tức qua cầu rút ván, còn nhân cơ hội mà kéo một đám quan chức xuống nước theo.
Ninh Vũ nhớ là Chu gia có một tiểu ca nhi ở hoàng cung làm hoàng thị, còn sinh được một hoàng tử, Chu Hạo Tuyên chắc chắn có tham gia vào việc tranh ngôi hoàng đế này. Nhờ có Lý Hàn, nên tiền tài vô cùng đầy đủ. Không hổ là người lo làm chuyện lớn, rất quyết đoán mãnh liệt, lòng dạ vừa ác độc vừa thâm sâu.
Lần này đến xem yết bảng, toàn gia đều đi theo. Tiểu Táo hiện tại đã vô cùng chững chạc, nhưng Tiểu Nho vẫn đang trong tuổi hiếu động hoạt bát, trông thấy đám người náo nhiệt thì cực kỳ hưng phấn, không thể không trông chừng bé cẩn thận được.
Thời gian vẫn chưa tới, Ninh cha và Tống Ngôn Khê ngồi trấn an Ninh Vũ. Hai hài tử thì ngồi bên bàn ăn thật ngon.
Tiểu Táo nói: “Phụ thân, nếu ngươi thông minh bằng một nửa ta thì giờ có khi đã thi được cử nhân rồi.”
Ninh cha không vui nói: “Đồ ăn cũng không làm ngươi im một chút được à.”
“Cha nào con nấy, ngươi thông minh là do giống phụ thân ngươi. Nếu không phải vì các ngươi sinh ra đúng lúc đó, ảnh hưởng tới việc học hành của phụ thân ngươi, thì sao lại phải thi ba lần. Hắn không chỉ phải chăm sóc ta, mà còn phải dồn hết thời gian để chăm sóc hai người các ngươi nữa.”
“Dạ dạ, ta không nói phụ thân nữa là được chứ gì. Ta biết lắm. Hừ.”
“Ca ca, ta biết nè, hồi bé ngươi ngây thơ lắm, lúc nào cũng đòi phụ thân dỗ ngủ, khiến phụ thân buổi tối không nghỉ ngơi được, sáng lên tinh thần đương nhiên không tốt rồi.”
“Không phải ngươi cũng vậy sao. Vừa rời đi một chút đã khóc lóc đòi phụ phụ.”
Hai hài tử bắt đầu tranh luận, không ai nhường ai.
Tiểu tư hưng phấn chạy vào cửa tửu lâu: “Trúng, trúng rồi. Thiếu gia, ngài đậu rồi.”
Ninh cha và Tống Ngôn Khê đều mừng rỡ vô cùng, thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực bọn họ cũng không tán thành quyết định thi lại lần này của Ninh Vũ, dân gian có câu một lần hai lần chứ không có lần thứ ba, nếu lần này vẫn không được thì chắc chắn sẽ đả kích rất lớn đến Ninh Vũ. Thế nhưng không biết tại sao Ninh Vũ lại chấp nhất với thi Hương vậy chứ. Luôn luôn kiên trì muốn đi thi.
Ninh cha xoa đầu Ninh Vũ: “Vũ nhi ngoan thật lợi hại, ta đã bảo rồi, nhi tử của ta thông minh như vậy, một kỳ thi Hương nho nhỏ tính là cái gì chứ. Phụ thân ngươi chắc chắn sẽ rất vui đây, nhà chúng ta cuối cùng cũng có tú tài rồi.”
Mọi người đều vây quanh Ninh Vũ, Tiểu Nho còn đến gần hôn hắn một cái: “Phụ thân thật là lợi hại.”
Tiểu Táo nói nhỏ: “Lớn rồi mà còn nhõng nhẽo hôn má nữa, đúng là không biết xấu hổ.” Nói xong còn làm mặt quỷ với Tiểu Nho.
Tiểu Nho đắc ý nói: “Ca ca ngươi ghen tỵ chứ gì, thấy ta hôn má nên cũng muốn hôn. Ta cứ làm nũng đấy, ngươi làm gì được ta?” Tiểu Nho dựa cả người vào trong lồng ngực của Ninh Vũ, dương dương tự đắc nhìn Tiểu Táo.
Ninh Vũ buồn cười: “Được rồi, đừng nghịch nữa.” Đại nhi tử nghĩ mình đã lớn rồi, ngại làm nũng, thế nhưng vẫn muốn được người lớn quan tâm.
Tuy Cảnh Duệ ngoan ngoãn chững chạc, như một tiểu đại nhân, không cần bọn họ lo lắng nữa, nhưng Ninh Vũ không bao giờ gạt bỏ đại nhi tử của mình sang một bên.
Tiểu nhi tử hay quấy phá, cần phải chú ý nhiều hơn, nhưng đại nhi tử ưu tú, mỗi khi làm việc gì thì đều hoàn thành vô cùng tốt, bọn họ cũng không tiếc lời khích lệ và khen ngợi.
Ninh Vũ vỗ vỗ vai Cảnh Duệ: “Tăng tiền tháng cho các ngươi được không?” Mọi chi phí ăn mặc trong quý phủ đều là tốt nhất, tiền tháng cũng chỉ để bọn họ tiêu vặt thôi.
“Ta đã bảo nhà bếp nấu đồ ăn ngon cho các ngươi rồi, chúng ta chắc chắn phải bày tiệc, phải náo nhiệt hơn lần trước.”
Tống Ngôn Khê và Ninh cha lập tức bàn bạc với nhau.
Sau khi Ninh Uyên trở lại thì khí sắc hồng hào, trông cũng trẻ ra vài tuổi, bước đi khí thế hừng hực, mấy ngày gần đây lúc nói chuyện với người khác đều trung khí mười phần, tán gẫu chưa được vài câu đã tự nhiên mà nhắc tới chuyện yết bảng thi Hương, giả vờ vô ý nói nhi tử ông cũng tham gia kỳ thi này, đợi đến khi người khác hỏi kết quả thì lông mày sẽ nhướn bay cả lên: “Ai, may mắn thôi, không cẩn thận đậu luôn rồi.”
Tống Ngôn Khê quán xuyến hết mọi việc trong phủ, từ xác định khách nhân, phát thiệp mời, cho đến sắp xếp chỗ ngồi và các món ăn bày trong tiệc, mọi thứ đều vô cùng tận tâm.
Tống Ngôn Khê ngồi lâu nên có hơi mệt mỏi, vừa đứng lên duỗi người đã tối mặt, suýt nữa ngã xuống.
Đúng lúc Tiểu Táo trông thấy, vội vã chạy tới đỡ Tống Ngôn Khê, sau đó gọi tiểu thị bên ngoài vào.
“Cha, có phải ngươi làm việc mệt quá không? Mấy chuyện này để quản gia làm là được, ngươi không cần phải lo đâu.”
“Không sao đâu, ta cũng đang rảnh rỗi mà, hơn nữa hiện tại coi như là đã an bài xong hết cả rồi.”
Ninh Vũ nghe tin xong chạy tới rất nhanh, vội vàng nói: “Sao vậy? Ngươi không khỏe chỗ nào?”
“Không có chuyện gì cả, chỉ chóng mặt một chút thôi, hiện tại đã ổn rồi. Chắc là gần đây làm việc mệt quá.”
Đại phu nhanh chóng đến nơi, sau khi bắt mạch xong, thần sắc còn hơi bất mãn: “Đây có phải là lần đầu tiên đâu, mang thai mà cũng không cảm giác được à?”
Ninh Vũ là người phản ứng lại đầu tiên: “Tiểu ca nhi của chúng ta rốt cuộc cũng tới rồi. Sinh hai tiểu tử xong, lần này mới đến phiên tiểu ca nhi.”
Tống Ngôn Khê cười tít mắt: “Không sao, lần này không phải thì lần sau sẽ sinh tiểu ca nhi cho ngươi.”
“Thôi thôi, hai đứa đã khổ lắm rồi, sinh hài tử đau lắm, dù là tiểu ca nhi hay không thì cũng không cần nữa đâu.”
Hai đứa trẻ cũng rất mong chờ đệ đệ tiểu ca nhi của mình, chắc chắn sẽ rất mềm rất manh, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, tốt hơn ca ca (đệ đệ) của bé nhiều. Bọn họ nhất định sẽ là những ca ca tốt.
Ninh cha thở dài: “Ninh phủ của chúng ta quả nhiên tràn đầy phúc khí, song hỷ lâm môn.”
Trong lúc Ninh phủ đang náo náo nhiệt nhiệt tổ chức tiệc đứng, cánh cửa đại lao mở ra, thả một nam nhân y phục lam lũ. Cấp trên nể tình gã có công, xét nhà xong thì miễn tử hình, phóng thích gã ra ngoài.
Lý Hàn bị gió thổi qua một cái, thân hình chỉ bọc một lớp y phục rách rưới lập tức run lẩy bẩy. Gã xem Chu Hạo Tuyên là bằng hữu tri kỷ, không ngờ lại bị bằng hữu thân nhất của mình đâm sau lưng một dao. Phù hoa năm xưa giờ tựa như mây mù sương gió, gã đã đoạn tuyệt quan hệ với Viên Trí Chi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại trở nên cô độc, cả một chốn dung thân cũng không có.
Lý Hàn co rúc bên góc tường, mái tóc rối bù phủ xuống mặt, người qua đường không ai có thể ngờ được rằng tên ăn mày trước mặt này từng là thủ phủ thanh danh hiển hách một thời Lý Hàn. Một vài đồng lẻ lăn tăn rơi xuống bên cạnh chân gã, Lý Hàn chợt bừng tỉnh, gã đến nơi dị thế này nhiều năm như vậy, cuối cùng lại trở về cảnh ngộ ban đầu. Nơi này không phải thế giới của gã, gã không nên đến nơi này, có lẽ sau khi tỉnh lại, gã sẽ được về nhà…
**
Tiểu ca nhi mà Ninh Vũ ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng ra đời, Ninh Vũ nhìn thế nào cũng thấy đứa bé này đẹp hơn hai tiểu tử kia.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi, chỉ có cuộc sống hạnh phúc của Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê là không thay đổi, cùng với những hạnh phúc mà bọn họ đã mang đến cho người khác.
Hết chương 85