Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 12



.
” Thật sự không cần anh đi vào cùng sao?”
Ngoài cửa lớn của biệt thự Y gia, trên không trung còn rơi xuống mấy hạt mưa phùn, ánh mắt Thất Tử xuyên qua hoa viên trước nhà, cả biệt thự đều thắp đèn sáng trưng, nhưng tại lầu ba, cửa sổ thư phòng cùng phòng ngủ của Y Kình lại là một mảnh tối đen.

Đã hơn tám giờ, theo lẽ thường thì vào giờ này Y Kình sẽ luôn ở trong thư phòng xử lý công việc, trừ khi là y không có ở nhà.
” Không cần, không có việc gì đâu.

Quần áo của anh đều ướt hết, nhanh về đi, lỡ bị bệnh thì phiền chết.”
Thất Tử cởi áo của Thượng Văn Vũ trên người trả lại cho anh ta, xoay người đi vào biệt thự.
” Y Chức!”
Thượng Văn Vũ đột ngột cầm lấy một tay của hắn, kéo hắn vào trong lồng ngực, đôi môi cuồng nhiệt hôn lên.

Thất Tử chủ động ôm lấy cổ anh ta hôn đáp trả, hai người quên hết mọi việc, ở trong mưa cùng nhau hôn môi kịch liệt.

Thượng Văn Vũ ôm lấy Thất Tử đem hắn dựa vào vách tường, hai chân Thất Tử chà xát tại nơi mẫn cảm của Thượng Văn Vũ, Thượng Văn Vũ cúi người, hôn mạnh lên cần cổ thon dài của hắn, một bàn tay tham tiến vào áo sơ mi Thất Tử, khiến hắn một trận thở gấp say mê, thân thể chìm trong khoái cảm.
Cách đó không xa, Y Kình ngồi ở trên xe từng ngụm từng ngụm nuốt nước bọt, đôi mắt lạnh lùng sâu không lường được nhìn thẳng vào cảnh tượng không hề che dấu đang diễn ra trước cổng biệt thự.

Con búp bê vì tình yêu đang càng ngày càng phát ra thứ hấp dẫn mê hoặc động lòng người.
” Được rồi.


Cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều không trở về được.” Thất Tử đẩy Thượng Văn Vũ ra, tay khóa lại những cúc áo vừa rồi bị trượt ra.

Mấy sợi tóc bị nước mưa là ướt dán vào gương mặt đỏ hồng, một đôi mắt còn đang mông lung chứa đựng dư vị tình dục, trên cần cổ thon dài còn có những dấu hôn mơ hồ thoạt nhìn càng làm cho hắn càng thêm gợi cảm.

Nhìn phong thái mê người kia của Thất Tử, Thượng Văn Vũ không kiềm chế được nuốt nước miếng.
Thượng Văn Vũ vươn tay một bên giúp Thất Tử sửa lại cúc áo, một bên chuyên chú nói:” Ngày mai anh sẽ cùng em đi gặp vu bà, anh là hội trưởng hội học sinh, bà ta cũng phải cho anh một chút mặt mũi, nếu làm rối lên thì đối với tất cả đều không tốt.” Anh ta ôm lấy Thất Tử,” Anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến em, cho dù phải đánh cược cả địa vị của anh, bị Thánh Hoàng đuổi đi anh cũng sẽ bảo vệ em.

Y Chức, anh yêu em.

Chỉ cần em được vui vẻ, phải bắt anh làm gì anh cũng sẽ làm.”
Y Kình híp con ngươi lại, chậm rãi phun ra một ngụm thuốc lá.

Trong xe một mảnh khói thuốc mịt mù, chiếc gạt tàn thuốc cạnh y đã đầy đầu lọc từ bao giờ.

Y hít một ngụm thuốc lá, tùy tay đem nửa điếu thuốc còn lại nhét vào gạt tàn, từ phía sau cốp xe lấy ra một chậu hoa lan trắng.
” Ông chủ? Sao ngài lại bị ướt thế này?” Nặc Y Tô Tư phân phó cho người hầu đứng phía sau  ,” Nhanh đi chuẩn bị nước tắm cho ông chủ.”
” Không cần.

Ta tự làm được, đừng tới quấy rầy ta.”
Thất Tử vừa cười, một bên vui vẻ chạy về phòng mình.

Hắn dựa vào cửa phòng cười ngốc một lúc lâu mới mĩ mãn đi vào phòng tắm thay ra bộ đồ ướt đẫm vì nước mưa, đứng ở dưới vòi hoa sen tẩy rửa, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.

Ngay lúc này, hắn đã thật sự biết yêu, tuy nhiên người hắn yêu lại là một người con trai.

Còn về vấn đề ai trên ai dưới trong chuyện đó, nếu Thượng Văn Vũ đều đã muốn thỏa hiệp, có lẽ hắn cũng có thể chấp nhận nằm phía dưới.

Cảm giác được người khác sủng thật tốt!
Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến một tiếng “rầm” làm Thất Tử giật mình bừng tỉnh.

Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm, liền thấy Y Kình tay cầm một chai rượu tựa người vào tường, đôi mắt lạnh như băng soi thẳng vào thân hình Thất Tử.
Thất Tử vươn tay với lấy khăn tắm, nhanh chóng khoác nó lên người, lạnh lùng hỏi:” Ông đến đây làm gì?”
Y Kình cười nhạt, từng bước bước tới gần hắn.

Thất Tử cảnh giác nhìn y, không tự chủ được lùi về phía sau, lùi được hai bước liền đụng phải vách tường, hắn giật mình hoàn hồn rồi lập tức bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

Y Kình thô lỗ một phen bắt lấy cánh tay hắn, thuận thế đưa hắn đẩy đến trên tường, dùng tay trái cố định hắn.
” Muốn chạy sao? Đi nói cho tiểu tình nhân của ngươi biết, người cha này của ngươi lại ngược đãi ngươi?” Y kình trào phúng.
Thất Tử cúi đầu tránh ánh mắt y, ra vẻ trấn định nói:” Tôi không rõ ông đang nói cái gì.” Hắn hiện tại quả thật rất khẩn trương, chẳng lẽ Y Kình đã biết chuyện của hắn và Thượng Văn Vũ?
” Vì sao không dám nhìn ta? Chẳng lẽ bị ta nói trúng?”
Thất Tử cắn môi, trong lòng không yên, bất an suy nghĩ.


Y Kình thật sự đã biết chuyện của Thượng Văn Vũ, nếu y bởi vì hắn mà thương tổn Thượng Văn Vũ, hắn sẽ hận chính mình cả đời.
” Sao lại không nói gì? Ta đang muốn nghe ngươi giải thích.” Y Kình nheo mắt, ánh mắt dần dần từ trên mặt Y Chức chuyển xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vòng quanh nơi hôn ngân mà Thượng Văn Vũ lưu lại,” Các ngươi đã lên giường với nhau rồi? Cậu ta hẳn đã làm cho ngươi thật thoải mái đi? Giống như một con mẫu cẩu hạ tiện ghé vào trước mặt hắn, không ngừng lay động cái mông xinh đẹp của ngươi, lớn tiếng xin hắn làm ngươi.”
Y Kình lãnh ngạnh trào phúng khiến Thất Tử nhịn không được dùng tay đánh y, Y Kình dễ dàng bắt được cổ tay hắn, giữ lại.
” Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu hạ tiện? Bị nam nhân làm như vậy lại có thể thích được hay sao?”
” Bỏ tay của ông ra, a……”
Y Kình một phen đem đầu của hắn đè xuống bồn rửa mặt, một tay gắt gao chế trụ hai tay hắn, tay còn lại nhanh chóng vặn khóa vòi nước.

Nước lạnh theo vòi lập tức chảy xuống, rất nhanh liền đổ đầy bồn rửa.

Y Kình kéo lấy tóc Thất Tử, đem đầu của hắn nhấn vào bồn nước.

Thất Tử liều mạng giãy dụa khiến nước đã được đổ đầy trong bồn tràn ra ngoài.
Y Kình nâng đầu Thất Tử dậy, ở bên tai hắn trào phúng:” Ngươi thích nam nhân như vậy sao? Không bằng để ta tìm thêm vài người tặng cho ngươi?” Vừa nói xong, y vừa ấn Thất Tử vào bồn nước một lần nữa.
Thất Tử nằm ở trên mặt đất thở khó nhọc, hắn không còn nhớ nổi hắn đã bị dìm vào nước lạnh bao nhiêu lần Y Kình mới chịu tha cho hắn.

Đầu óc hắn bây giờ rất hỗn độn, giống y như một vũng nước, không hề có một chút ý thức nào.

Y Kình đứng ở bên cạnh nhìn hắn cười nhạt, ép mở miệng của hắn, đem phân nửa bình rượu bạch lan vừa rồi toàn bộ tống vào miệng Thất Tử.

Thất Tử kịch liệt ho khan một trận, vô lực ngã xuống đất, hôn mê.
Y Kình hờ hững nhìn mặt Thất Tử, vươn tay ra vuốt ve đôi mắt hơi thũng xuống của hắn.

Y nhớ tới tình cảnh hắn cùng Thượng Văn Vũ ôm nhau tình cảm ở trước cổng biệt thự, thời điểm đó bọn họ nói gì, y đều có thể nghe thấy.
……
” Thiếu gia, cậu không sao chứ?” Nặc Y Tô Tư hỏi.
Thất Tử được giúp đỡ chậm rãi ngồi vào xe, tiếp nhận túi sách từ tay Nặc Y Tô Tư, ngang ngạnh cứng giọng:” Không.

Không sao cả.”
Hắn nguyên một đêm ngủ ở phòng tắm, buổi sáng thức dậy cả thân thể giống như bị đứt ra thành từng đoạn.

Y Kình lại cư xử giống như không có chuyện xảy ra, thong thả ngồi ở nhà ăn ăn sáng.
” Về sau y đều sẽ ở nhà ăn sáng sao?”
” Đúng vậy, thiếu gia.”
” Nặc Y Tô Tư!”
” Thiếu gia có gì phân phó?”
” Tôi từ giờ về sau ở trong phòng dùng bữa sáng.”
Nặc Y Tô Tư đứng thẳng, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:” Thực xin lỗi thiếu gia.

Cậu không thể ăn sáng trong phòng, hơn nữa, trước giờ cơm chiều, cậu phải trở về nhà.


Đây là ý của cha cậu.”
” Tôi không muốn như vậy.”
” Cũng không còn cách nào khác.

Việc này liên quan đến sức khỏe của cậu.”
Thất Tử không kiên nhẫn cắt ngang:” Cái này không được cái kia cũng không xong.

Y rõ ràng nên đem giường của tôi đưa vào phòng y thì hơn, như vậy y thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy tôi.” Hắn tức giận đóng sập cửa cửa xe, phân phó lái xe chạy xe.
Cùng hội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo đấu một trận khiến tên hội trưởng kia trọng thương phải nhập viện, vì thế nên không ai còn dám có can đảm tìm hắn gây phiền toái, nhưng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
” Y Chức đại nhân.

Cẩn thận!”
Choang một tiếng, một bồn hoa nhỏ nện xuống mặt đất, Thất Tử vô cảm nhìn bồn hoa với mảnh vỡ và đất vương vãi cạnh chân mình, sau đó liếc mắt nhìn Âu San Tuyết đang trốn sau hành lang trộm nhìn hắn, xoay người đi đến.

Âu San Tuyết thấy hắn đi tới, hốt hoảng lui đến phía sau trốn vào sau hành lang, căng thẳng nắm chạt tay.
” Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy……”
” Tôi thấy được!”
Âu San Tuyết nhảy dựng lên, khẩn trương xua xua hai tay, nói:” Em em em… Không phải em làm.

Thật sự không phải……”
Thất Tử dở khóc dở cười:” Cho dù là cậu làm thì tôi cũng sẽ không trách cậu.”
Âu San Tuyết xoắn ngón tay, thanh âm như muỗi kêu nói:” Em phá hỏng hết mọi chuyện của ngài như vậy, ngài sẽ tha thứ cho em sao?”
Thất Tử trả lời:” Vừa mới rồi không phải cậu kêu tôi cẩn thận sao?”
Âu San Tuyết cắn cắn môi, mấp máy miệng bộ dáng muốn nói lại thôi.
” Không sao, vì chuyện của tôi đã làm cho cả cậu và tôi phải khó xử, nếu cậu muốn, sau khi trò chơi này kết thúc cậu có thể trở về lúc nào cậu muốn.”
Âu San Tuyết lệ nóng quanh tròng, rưng rưng nhìn Thất Tử:” Y Chức đại nhân!”
Tổng bộ của Vu bà là ở một ngọn tháp màu trắng của một hòn đảo phía nam của Thánh Hoàng học viện, xung quanh ngọn tháp này trồng rất nhiều hoa hồng đỏ, hàng cây xanh dẫn thẳng đến tháp tiêm.

Dẫn nhóm Thất Tử đi vào nơi này là một nam sinh được xưng là tinh linh dẫn đường tên Bạch Khởi, là một sự tồn tại đặc biệt của Thánh Hoàng, trang phục của tinh linh đơn giản là thuần màu trắng.
” Tôi chỉ có thể mang các người đến nơi này, các người phải tự mình đi lên, chúc các người may mắn.” Bạch Khởi nói xong, xoay người bước đi.
Thất Tử quay lại nhìn Thượng Văn Vũ:” Anh chắc chắn muốn cùng em lên đó?”
Thượng Văn Vũ ôn nhu cười cười, nắm lấy tay hắn, hướng đến tòa bạch tháp kia đi đến.
Hết chương 12.


Bình Luận (0)
Comment