Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 35



Thất Tử lật người, trong căn phòng này cũng giống như ngoài cửa sổ, đều thật tối tăm, không như bầu trời đêm đầy những ánh sáng ở đâu đó, khiến cho con người cảm thấy bị vây trong tĩnh mịch cùng bất lực.

Trong lòng dường như đang có cái gì đang trướng lên, không nghĩ về một thứ gì lại giống như đang nghĩ về tất cả mọi thứ, trong đầu mơ hồ có một bóng dáng, mừ ảo, mê mang không thấy rõ.

Đột nhiên hắn nhìn về phía một góc sáng sủa hiếm hoi trong căn phòng tối đen này, có một cái bóng màu trắng.

Thất Tử giật bắn mình ngồi trên giường, cảnh giác nhìn cái bóng trắng vẫn không nhúc nhích trong góc kia, rất nhanh sau đó, hắn vì sự kinh hãi vớ vẩn đó của mình mà cảm thấy khinh bỉ sâu sắc.
Đó là bộ lễ phục mà ban ngày Ai Tát Nhĩ đưa tới, là một bộ lễ phục quân trang màu trắng, trắng thanh khiết như tuyết mùa đông.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, mình giống như nữ diễn viên yếu đuối nhu nhược trong một kịch bản phim tình cảm đau khổ ngang trái.

Đột nhiên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Đêm hôm khuya khoắc thế này thì có chuyện gì? Thất Tử tò mò xuống giường đi đến trước cửa, dán lỗ tai lên, tiếng nói chuyện đứt quãng xen lẫn vào tiếng bước chân hỗn loạn, loáng thoáng, hắn nghe được có người nói trung tâm điều khiển… Trung tâm điều khiển? Giật mình, Thất Tử nghĩ đến một khả năng, không khỏi thì thào: “Chẳng lẽ là……”
Ai Tát Nhĩ nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén lợi hại đảo qua các thiết bị của trung tâm điều khiển đã bị tê liệt, cơ quan trung ương bị phá hư lách tách phát ra đốm lửa.

10 phút trước, trung tâm điều khiển đột nhiên phát sinh một vụ nổ mạnh, sự việc xảy ra khi hắn vừa lúc đã xong một cuộc hội nghị nội các khá lâu, đang nghỉ ngơi trong phòng điều khiển ở tầng trên, nghe được tiếng nổ mạnh, hắn lập tức mang người chạy đến trung tâm điều khiển, đồng thời gọi người nhanh chóng khắc phục điện trong toàn cung điện, điều động cận quân vệ hoàng gia nghiêm thủ bốn phía cung điện, khởi động các thiết bị an toàn.
“Phải mất bao lâu có thể sửa xong?” Ai Tát Nhĩ lạnh lùng ngưng trọng hỏi.
“Bộ phận chủ hệ thống bộ Trung ương máy tính hư hỏng rất nghiêm trọng, muốn hoàn toàn sửa xong cần 12 tiếng, sau đó theo dõi hệ thống khoảng 2 tiếng nữa là có thể khôi phục bình thường.” Nhân viên kỹ thuật nói.
“Không có biện pháp nào nhanh hơn sao?” Ai Tát Nhĩ nghe đến đó có chút phiền toái.

Nhân viên kỹ thuật nói: ” Biện pháp nhanh nhất là trực tiếp đổi mới trung tâm trung ương, nhưng các dữ liệu trong trung ương cũng sẽ bị cách thức hóa, trung ương máy tính sẽ trắng như đứa bé mới sinh.”
Lông mày Ai Tát Nhĩ lại cau chặt thêm vài phần.

“Ta yêu cầu các người trong vòng 30 phút phải khôi phục toàn bộ hệ thống theo dõi trong cung điện cho ta, đừng bao giờ nói với ta không làm được điều đó.” Ai Tát Nhĩ cường thế hạ mệnh lệnh, xoay người rời đi khỏi trung tâm điều khiển.

Hắn ta đi đến phòng Thất Tử, hắn có cảm giác như sắp mất đi một vật gì đó rất quan trọng, cảm giác đó rất mãnh liệt, làm hắn bất an.
Ai Tát Nhĩ dừng lại trước cửa phòng Thất Tử, bàn tay đã cầm lấy nắm đấm cửa, đôi mắt nhìn chăm chú vào tấm gỗ trước mắt, ánh mắt lại có chút mơ hồ cùng mờ mịt.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa, cánh cửa phòng trước mắt hắn yên lặng không một tiếng động mở ra.

Trong phòng một mảnh hôn ám, ánh trăng ngoài cửa sổ thật tròn, sâu kín thả ra thứ ánh sáng hào quang.

Người đang ngủ trên giường rất quen thuộc, được bao phủ bởi ánh trăng u huyễn trong không trung.

Không đành lòng đánh thức Y Chức, lặng lẽ một lần nữa đóng cửa lại, chỉ cần biết hắn còn ở đó là đủ rồi.

Nhưng, ngay khoảnh khắc khi cửa vừa đóng, gương mặt Ai Tát Nhĩ đột nhiên biến hóa, hắn ta đẩy mạnh cánh cửa, cửa nặng nề đụng vào tường tạo thành âm thanh rất lớn, vậy mà người nằm ở trên giường vẫn ngủ một cách an ổn.

Ai Tát Nhĩ vừa mở cửa đã lập tức vọt vào trước giường, xốc chăn lên… Một cái mông màu chocolate mặc quần đùi hồng lộ ra dưới chăn, biểu tình Ai Tát Nhĩ nháy mắt trở nên thập phần khó coi.
Thất Tử xen lẫn trong một đám binh lính tuần tra nhân cơ hội lẻn vào văn phòng Ai Tát Nhĩ, không khí trong văn phòng thật ảm đạm.

Lặng lẽ quan sát cửa phòng, ngay tại khoảnh khắc hắn xoay người, tầm mắt hắn bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt trong bóng đêm, ngẩn người trong giây lát, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười tà ác.
Ai Tát Nhĩ mang theo người đuổi về hướng văn phòng của mình, thần sắc hắn ta phi thường ngưng trọng, áp lực tỏa ra từ người hắn khiến người xung quanh cảm thấy sợ hãi không yên.

Chuyện hắn lo lắng vẫn đã xảy ra.

Hắn ta đẩy cửa văn phòng, dưới ánh trăng, trước cửa sổ mở toang là hai thân ảnh ôm nhau đầy ái muội.

Ánh trăng không lâu trước còn làm Ai Tát Nhĩ cảm thấy rất dễ chịu, hiện tại lại làm cho hắn lửa giận thiêu cháy.
Bọn họ nhìn nhau, một người vẻ mặt tức giận, một người vẻ mặt phong khinh vân đạm, một người vẻ mặt khờ dại ngây thơ.
“Buông hắn ra.” Ai Tát Nhĩ giận dữ nói.
Y Kình dang hai tay ra: “Tay của tôi không làm gì cả.” Ngữ điệu của y nhàn nhạt vô tâm, lại mang theo một chút hương vị khiêu khích.
Ánh mắt Ai Tát Nhĩ chuyển hướng về phía hai tay Thất Tử đang thân mật ôm lấy cổ Y Kình, ánh mắt sắc bén dịu lại rất nhiều.

“Y Chức, đến bên ta.”
Thất Tử ngồi trên khung cửa sổ, hắn nhìn nụ cười của Ai Tát Nhĩ, chậm rãi nở một nụ cười nhu mị, cực kỳ giống yêu tinh xinh đẹp trong rừng sâu.

Hắn dùng khẩu hình chậm rãi nói: “Bye bye!” Ôm Y Kình, hai người song song ngã ra ngoài cửa sổ.
Ai Tát Nhĩ như bị sét đánh, kinh hãi thất sắc, lập tức vọt tới bên cửa sổ.

Nếu biết sẽ xảy ra chuyện như thế này, lúc trước khi thiết kế cung điện, hắn ta sẽ không đặt phòng mình tại ngay gần vách núi… Chỉ bởi vì một quyết định đó thôi, hắn ta mất đi người quan trọng nhất.


Ai Tát Nhĩ hoảng sợ nhìn những đợt song biển đánh vào vách núi cao đến mấy mét, bóng tối bao trùng cả vùng biển lạnh lẽ, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có âm thanh sóng biển xô vào vách đá không dứt bên tai.
“Đèn! Mở đèn cho ta!.” Hắn khàn khàn rống lên.

Ánh sáng từ các đèn pha nhanh chóng chiếu đến, dưới vách núi vẫn là một vùng nước biển tối đen.

Có lẽ bọn họ vẫn chưa chết, bây giờ đang là thủy triều, nước biển bao phủ nham thạch phía dưới.

Nghĩ đến đây, Ai Tát Nhĩ lập tức hạ lệnh đi tìm người.
Màn đêm hạ xuống, khung cảnh hoang tàn, trên mặt biển xuất hiện hai người–
Y Kình kéo Thất Tử đi vào phía bãi biển, y ôm Thất Tử đang hôn mê dịch về phía bờ cát mà sóng đánh không tới, kiệt sức quỳ ngồi xuống bãi biển, y thở hổn hển nhìn người nằm trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng đặt hắn xuống bãi cát.

Thất Tử đột ngột mở to mắt, tầm mắt chăm chú đặ trên mặt Y Kình, đột nhiên dùng sức túm lấy cổ áo y kéo sát lại, ánh mắt hai người giao cùng một chỗ.
“Vì sao lại chạy trốn?” Thất Tử phẫn giận chất vấn.
Môi Y Kình giật giật, nâng một tay lên cầm lấy cổ tay Thất Tử.
Thất Tử đột nhiên xoay người đẩy ngã Y Kình, cưỡi ở trên hông y, gần như phát điên xé quần áo của người dưới và của mình.

“Tên khốn, ông muốn làm chuyện đó với tôi lắm phải không? Tôi muốn giết ông.” Hắn cởi quần mình quần Y Kình, không làm bất cứ chuẩn bị gì, cầm lấy cái đó của y rồi ngồi xuống.

Thứ mềm nhũn đó căn bản phóng không ra.

Y Kình nhướn mày ưu tư nhìn Thất Tử.
“Vì sao lại không cứng? Ông không phải là vui vẻ nhất khi tra tấn tôi sao? Cứng lên đi chứ –” Thất Tử mất lí trí gầm rú, không ngừng đem thứ mềm nhũn đó của Y Kình di chuyển bên trong cơ thể mình.
Y Kình một phen ôm lấy hắn.

“Dừng lại đi, đừng tiếp tục tự làm mình bị thương nữa.” Tim của y hiện tại rất đau, đau đớn như bị xé rách, “Ta sẽ không tổn thương con thêm nữa, xin con, đừng tự làm mình bị thương.”
Màn đêm trên bãi biển, hai người ôm nhau thật lâu, chỉ có tiếng sóng biển không ngừng quanh quẩn vang vọng ở xung quanh.
Ánh lửa bập bùng trong không gian tối tăm của hang động âm u ẩm ướt đích, tiếng nước biển vỗ vào nhau giống như bản nhạc giao hưởng có tiết tấu, không khí lạnh lẽo, bốn phía đạm đãng.

Thất Tử được bọc trong chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình của Y Kình, ôm lấy đầu gối ngồi trước đống lửa, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa cháy mạnh mẽ ngẩn người.
Y Kình cầm một cành cây thẳng đã được đẽo nhọn một đầu đi vào hang động, gần phía đầu nhọn của cành cây có cắm hai con cá.

Nghe được tiếng động, Thất Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lóe chằm chằm nhìn y.

Y Kình khỏa nửa người trên, màu da tiểu mạch khỏe mạnh, tầng mồ hôi mỏng dưới ánh lửa lóe ra ánh sáng trong suốt.

Thất Tử không tránh khỏi một trận thất thần, ý thức được mình thất thố, hắn thu hồi tầm mắt, nhạt nhạt cúi đầu.
“Quần áo của tôi đâu?” Thất Tử hỏi.

Khi hắn tỉnh lại thì trên người chỉ còn duy nhất một chiếc áo khoác, ngay cả quần lót cũng không có.
“Bị con xé rách.” Y Kình một bên nói một bên đem cá đặt lên tảng đá trên đống lửa nướng.

“Xé? Tôi?” Thất Tử nhìn Y Kình, chớp mắt cứng lưỡi, tiếp theo phẫn hận nói, “Nhất định là ông đem quần áo của tôi ném đi, ông thích tra tấn tôi đến vậy sao? Vì sao lại bỏ mặc tôi ở nơi đó để tôi tự sinh tự diệt?”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Y Kình đột nhiên không kiên nhẫn rống to.

Thất Tử giương miệng ngẩn người nhìn y.

Y Kình không ngờ rằng mình sẽ quát Thất Tử, không khỏi có chút hối hận, y hòa hoãn một chút, hạ ngữ khí nói, “Con không nhớ rõ chuyện mình đã làm hay sao?”
Vẻ mặt Thất Tử rất ngây thơ: “Tôi…… Đã làm……”
Y Kình ngưng chú nhìn Thất Tử mù mịt.

“Vậy con có nhớ việc con ôm ta nhảy xuống biển hay không?” Y thử thăm dò.
“Tôi…… Nhảy xuống biển?…… Ôm ông…… Sao lại có thể?” Thất Tử không tin, hốt hoảng, “Tôi bị điên hay sao?……”
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt bất an của Thất Tử, Y Kình sầm mặt, lo lắng dần dần khuếch trương trong lòng.

Y biết Thất Tử không phải đang giả vờ lừa y.
Lang thôn hổ yết giải quyết một con cá, Thất Tử tùy ý dùng tay áo chùi chùi miệng, hắn không rõ mùi vị của con cá vừa rồi, bởi vì trong đầu hắn bây giờ đều là những câu nói vừa rồi của Y Kình, có chết hắn cũng không tin mình sẽ làm ra chuyện ôm Y Kình nhảy xuống biển, còn chủ động câu dẫn y.

Thất Tử giống như một con chó nhỏ bị thương cuộn mình lại một chỗ, nhanh chóng khép mắt, bắt đầu lầm bầm đếm cừu.” Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu……”
Y Kình nhẹ mân mê đôi môi Thất Tử, chịu đựng sự dày vò đau đớn.

Y không thể làm cái gì cả, chỉ có thể ngồi ngoài nhìn người y yêu bất an để tìm kiếm đáp án, chuyện duy nhất y có thể làm là ngồi một bên canh giữ giấc ngủ cho hắn.
“Y Chức, cậu đi ra đây.” Không giam mờ mịt trầm trầm truyền đến tiếng cười thanh thúy của một thiếu niên, mông lung không rõ phương hướng.

Sương mù lượn lờ dần dần tiêu tán, trước mắt Thất Tử hiện lên một khu vườn hoa tử đằng, thiếu niên xinh đẹp được bao quanh bởi màu tím, trên môi cậu là nụ cười nhàn nhạt.
“Vì sao phải làm như vậy?” Thất Tử giận dữ hỏi.
“Cậu không mệt sao?” Y Chức hỏi lại.
“Không cần làm chuyện dư thừa.” Thất Tử nói.
Y Chức nháy mắt tới gần Thất Tử, hắn sửng sốt lùi ra sau một bước.

Mặt Y Chức dựa vào rất gần, hai người gần như đã chạm vào nhau.

Vẻ mặt Y Chức khờ dại soi Thất Tử một hồi lâu, nghi hoặc hỏi: “Rõ ràng rất thích, vì sao không thừa nhận?”
Thất Tử cúi đầu: “Không cần cậu xen vào việc của người khác.”
Y Chức đưa hai tay ôm lấy gương mặt Thất Tử: “Cậu đúng là biệt nữu.” Nói xong, đôi môi hồng nhạt ấn lên môi Thất Tử..


Bình Luận (0)
Comment