Giữa trưa tại Bình Nhạc Uyển, Hiên Viên Hãn Thừa và Lâm Gia Bảo đang cùng nhau dùng ngọ thiện. Hiên Viên Hãn Thừa không ngừng gắp đồ ăn cho Lâm Gia Bảo, thẳng đến khi y rốt cuộc ăn không nổi nữa mới dừng tay.
Hiên Viên Hãn Thừa đang muốn dưỡng cho bảo bối của hắn béo lên một chút. Như vậy thì khoảng một hai năm sau liền có thể ‘ăn’ được rồi. Nghĩ đến ngày đó, hắn không khỏi chờ mong. Hắn còn muốn cùng Lâm Gia Bảo nuôi dưỡng con của cả hai, nhưng việc này còn phải đợi cho thân thể Gia Bảo
tốt lên chút nữa, như vậy sẽ an toàn hơn.
Dùng ngọ thiện xong, Hiên Viên Hãn Thừa kéo Lâm Gia Bảo đi dạo Ngự Hoa Viên để tiêu thực. Hiên Viên Hãn Thừa biết bảo bối của hắn vào cung tuy đã hai năm nhưng vẫn chưa từng đi đến Ngự Hoa Viên lần nào cả. Trong cung quy củ rất nghiêm ngặt, không cho phép cung nhân đi loạn lung tung, có một số cung nhân ở trong cung gần mười mấy năm nhưng vẫn chưa từng được bước ra khỏi nơi làm việc của mình nửa bước.
Hiên Viên Hãn Thừa đưa Lâm Gia Bảo đi ngắm cảnh ở Ngự Hoa Viên. Trên đường đi Lâm Gia Bảo quả thực rất vui vẻ, còn không ngừng dòm đông ngó tây quan sát cảnh vật xung quanh.
Hiên Viên Hãn Thừa thấy Lâm Gia Bảo cao hứng như vậy, cười nói. “Chờ mùa xuân năm sau, nơi này sẽ còn đẹp hơn nữa, thật nhiều loại hoa cỏ quý hiếm sẽ thi nhau khoe sắc, vô cùng lộng lẫy.”
“Ân, ân! Như vậy quả thực rất đẹp a…Nha! Bên kia còn có một cái đình nhỏ nữa kìa!” Lâm Gia Bảo chỉ vào một cái lương đình cách đó không xa, nói.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn thấy cái đình nhỏ kia liền dừng lại cước bộ.
Đó là nơi đầu tiên hắn và Lâm Gia Bảo gặp nhau. Kiếp trước, đây là nơi hắn đến vô số lần để tìm lại những kí ức về y thuở ban đầu.
Hiên Viên Hãn Thừa thấy Lâm Gia Bảo chạy chạy đến trước tiểu đình thì dừng lại, quay sang gọi hắn. “Thái tử điện hạ, chúng ta lại đình này ngồi một chút đi.”
Hiên Viên Hãn Thừa thấy nụ cười yếu ớt trên môi Lâm Gia Bảo, tâm không khỏi hoảng hốt.
Hắn bước thật nhanh đến tiểu đình, đem y khảm vào lòng, hôn y thật sâu, thẳng đến khi Lâm Gia Bảo thở không nỏi nữa Hiên Viên Hãn Thừa mới chịu buông y ra.
Lâm Gia Bảo cảm nhận được nụ hôn này rất khác so với nhưng nụ hôn trước kia, tựa như Thái tử điện hạ đang rất bất an vậy. Trong ánh mắt Thái tử điện hạ lúc này có một thứ gì đó mà y không tài nào hiểu được, điều này làm tâm y rầu rĩ không thôi.
“Tướng công…” Lâm Gia Bảo đem đầu chôn vào trong ngự Thái tử điện hạ, khe khẽ gọi.
Thanh âm của Lâm Gia Bảo tuy rất nhỏ nhưng Hiên Viên Hãn Thừa vẫn có thể nghe được, điều này làm tâm tình hắn khoan khoái không thôi.
Hiên Viên Hãn Thừa nắm lấy tay Lâm Gia Bảo ra khỏi đình. “Bảo bối, chúng ta về ngủ trưa chút đi…”
“Hảo.” Lâm Gia Bảo đã muốn quen với việc phải ngủ trưa, vừa nghe Thái tử điện hạ nhắc nhở, y liền cảm thấy có chút mệt.
Sau khi trở về Bình Nhạc Uyển, Hiên Viên Hãn Thừa để Lâm Gia Bảo uống xong một ly sữa bò liền ôm y đi ngủ.
Chỉ trong chốc lát, hơi thở của Lâm Gia Bảo trở nên ổn định, y đã chìm vào giấc ngủ. Hiên Viên Hãn Thừa chỉ nhắm mắt dưỡng thần chứ không có ý định ngủ. Ôm lấy người mà bản thân tâm ái cùng nhau nghỉ ngơi, Hiên Viên Hãn Thừa tham luyến nhìn thụy nhan của Lâm Gia Bảo, trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn một hồi thật lâu rồi mới lặng lẽ đứng dậy đi đến thư phòng xử lý sự vụ.
Hiên Viên Hãn Thừa đem chiết tử về lũ mùa xuân ở Lạc Hà mà hai ngày nay hắn đang xem mở ra.
Lũ mùa xuân hay còn gọi là lũ xuân, ý chỉ hồng thủy thường xuất hiện vào tháng 2 tháng 3 do băng tan ra tại khúc sông Lạc Hà ở Lạc Thành, Lịch Thành, Hồ Châu và Giang Châu. Cũng là do khi lũ này chảy đến hạ lưu thì đúng vào mùa hoa đào nở, nên mới gọi là lũ mùa xuân.
Khi mùa xuân đến, mãn sơn khắp nơi đều là hoa đào nở rộ, băng ở Lạc Hà bắt đầu tan chảy, lại thêm các khúc sông nối liền nhau nên tựa như cự long cuộn sóng. Điều này đối với người dân sống ở vùng hạ lưu chính là tai ương ngập đầu, rất nhiều dân chúng thường bị lũ cuốn trôi đi khắp nơi.
Tuy triều đình hằng năm đều cho đấp đê sửa đập nhưng cũng chỉ có thể cản lại phần nào của cơn lũ mà thôi.
Hiên Viên Hãn Thừa thừa dự định lần này sẽ khải tấu với phụ hoàng việc đấp đê, khơi thông dòng chảy dùng để tưới tiêu cho ruộng, mặc khác còn cho người đào hai nhánh kênh đào, như vậy vừa có thể giảm lại sức nước, vừa có lợi cho việc vận chuyển đường thủy.
Đời trước Hiên Viên Hãn Thừa áp dụng chính là kế sách này, đó là khi hắn đã chấp chính được mười năm. Chủ ý này là do một vị Công bộ Thị lang tên Đới Hằng nghĩ ra. Đới Hằng rất giỏi về những công trình thủy lợi, bản thân y cũng rất hay tìm hiểu chuyên sâu về vấn đề này. Đáng tiếc Đới Hằng khi đó vẫn còn trẻ mà đã nghĩ ra ý tưởng tốt như vậy, làm cho vị Công bộ Thượng thư khi đó tính tình quá bảo thủ nên không chấp nhận.
Tuy khát vọng của Đới Hằng không thực hiện được nhưng y vẫn không buông tha cho ý tưởng đó, bản thân y còn cẩn thận nghiên cứu kĩ tình huống mấy khúc sông ở Lạc Hà, tìm kiếm nơi xây đập tốt nhất. Rốt cục về sau Đới Hằng được thăng chức, có quyền được dâng thư lên cho Hoàng thượng. Hiên Viên Hãn Thừa sau khi chuẩn tấu, ba năm sau công trình đã hoàn thành.
Công trình sau khi hoàn thành, dân chúng đã không còn lo việc bị lũ mùa xuân uy hiếp nữa, mà việc mở hai cái kênh đào lớn còn có ảnh hưởng rất lớn đến Hiên Viên đế quốc. Tầm quan trọng của hai kênh đào này với việc vận chuyển hàng hóa thì không cần phải nói, hai bên bờ kênh cuộc sống vô cùng phồn vinh và tấp nập.
Kiếp này Hiên Viên Hãn Thừa trước muốn hoàn thành việc này, không những đem lại lợi ích cho nhân dân sống ven Lạc Hà mà đối với việc đối phó Lịch vương cũng có tác dụng không nhỏ.
Viết xong tấu chương, Hiên Viên Hãn Thừa dự định ngày mai sẽ cùng nhóm tâm phúc của hắn thương nghị một chút về vấn đề này. Nhớ đến việc bảo bối của hắn lúc này hẳn đã tỉnh, Hiên Viên Hãn Thừa nhanh chóng đứng dậy trở về.
Lúc Hiên Viên Hãn Thừa trở lại Bình Nhạc Uyển, Lâm Gia Bảo cũng vừa mới thức, đang dùng chút điểm tâm thì thấy Thái tử điện hạ tới. “Thái tử điện hạ sao lại không ngủ trưa?”
Lâm Gia Bảo sau khi tỉnh dậy thì không thấy Thái tử điện hạ, y liền thấy có chút mất mát. Lát sau mới nghe được từ Thư Nhã việc Thái tử điện hạ đi thư phòng, hiện không tiện quấy rầy.
“Chỉ ngủ một chút, ta không có thói quen ngủ trưa. Bất quá về sau có thể chậm rãi quen dần.” Hiên Viên Hãn Thừa cầm lấy tay Lâm Gia Bảo, đem chút điểm tâm ở trên tay y đút vào miệng, còn cố ý vươn lưỡi liếm lên những ngón tay thanh mảnh kia.
Lâm Gia Bảo bị động tác của Hiên Viên Hãn Thừa làm cho ngượng ngùng không thôi. “Chỗ này vẫn còn…Toàn bộ đều cho ngài đó.” Nói xong liền đem dĩa điểm tâm đảy đến trước mặt Thái tử điện hạ.
Hiên Viên Hãn Thừa thiêu mi. “Điểm tâm trên tay bảo bối vẫn ăn ngon hơn.”
Đứng hầu trong phòng, Thư Cầm, Thư Nhã cùng Nguyên Phúc, Nguyên Khánh nhìn thấy Thái tử điện hạ cái dạng này thì không khỏi giật mình. Này….này chính là vị Thái tử điện hạ nghiêm túc trầm ổn, không bao giờ để lộ cảm xúc đây sao?
Hiên Viên Hãn Thừa không hề để ý đến biểu tình của đám cung nhân, vẫn tiếp tục trêu đùa Lâm Gia Bảo. Còn vô cùng bình tĩnh cầm lấy tay của Lâm Gia Bảo, bắt y phải đút hắn ăn điểm tâm.
Đợi sau khi dùng điểm tâm xong, hắn còn ‘tốt bụng’ liếm ngón tay Lâm Gia Bảo sạch sẽ. Khuôn mặt của Lâm Gia Bảo lúc này đã đỏ bừng cả lên. Ngay cả lão nhân vẫn thường đi theo hầu hạ Thái tử, Nguyên Phúc, cũng cảm thấy được,….Thái tử điện hạ ngài….hơi (biến thái) quá rồi a…
Thư Cầm trong lòng cảm thấy Thái tử điện hạ thật đáng sợ, ánh mắt của ngài khi nhìn Lâm chủ tử tựa như muốn đem con người ta nuốt luôn vào bụng ấy chứ. Đột nhiên nhớ đến tin đồn Thái tử điện hạ thích ăn thịt người, Thư Cầm không khỏi đánh cái rùng mình.
Hiên Viên Hãn Thừa dẫn Lâm Gia Bảo ra khỏi khách phòng, đưa y đến một gian tiểu thư phòng trong Bình Nhạc Uyển. “Đây là tiểu thư phòng của ngươi, thích không?”
“Của ta? Thư phòng của ta? Thật sự?” Lâm Gia Bảo vui vẻ ngắm nhìn gian tiểu thư phòng được bố trí tinh xảo trước mắt, trên giá sách còn để rất nhiều loại sách, trên bàn cũng đặt đầy đủ văn phòng tứ bảo.
“Thích! Vô cùng thích!” Lâm Gia Bảo cao hứng trả lời. Y từ nhỏ đã rất thích đọc sách, học tập nhưng bởi vì bản thân là song oa tử nên không được phép đến trường. May mắn vẫn còn đại ca dạy chữ cho y, cũng cho phép y xem những quyển sách của mình. Trước khi tiến cung đại ca còn gấp gáp dạy thêm một ít nữa cho y, y cũng cố sống cố chết học thuộc không ít. Hiện tại có một gian thư phòng như thế này, Lâm Gia Bảo nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
“Ngươi thích là tốt rồi, về sau ta sẽ mời một phu tử về dạy học cho ngươi, từ từ dạy ngươi cách đọc sách, viết chữ, vẽ tranh.”
“Cảm tạ Thái tử điện hạ, ta nhất định sẽ cố gắng học cho thật tốt.” Lâm Gia Bảo đối với Thái tử điện hạ vô cùng cảm kích, trừ bỏ người nhà của y, Thái tử điện hạ chính là người đối với y tốt nhất. Y nhất định sẽ cố gắng học tập, nhất định sẽ không để Thái tử điện hạ phải thất vọng vì y.
Hiên Viên Hãn Thừa ôm lấy Lâm Gia Bảo. “Ngươi hẳn nên gọi ta thế nào…ân…”
Lâm Gia Bảo nhìn quanh thì thấy Nguyên Phúc và Nguyên Khánh tự nãy giờ vẫn luôn cúi đầu im lặng, liền quay sang lắc đầu với Thái tử, đôi mắt to tròn nhìn hắn tựa như muốn nói, có người ở đây, như vậy sẽ không hợp quy củ.
Hiên Viên Hãn Thừa cũng biết Lâm Gia Bảo rất xem trọng quy củ, đành phất tay cho Nguyên Phúc và Nguyên Khánh lui xuống. “Nơi này đã không cần các ngươi hầu hạ, hai người ra ngoài chờ đi.”
Đợi cả hai đã ra ngoài, Hiên Viên Hãn Thừa xác định trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. “Bảo bối, chỉ còn hai người chúng ta mà thôi…”
“Cảm ơn tướng công…” Lâm Gia Bảo ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Hãn Thừa, nâng đầu nhìn hắn, trong mắt y lúc này tràn đầy cảm kích.
“Đến….bảo bối, trước để ta dạy ngươi.” Hiên Viên Hãn Thừa kéo Lâm Gia Bảo tiến đến trước bàn.
“Hảo, để ta mài mực.” Lâm Gia Bảo bắt đầu cầm lấy thỏi mực mài a mài. Khi trước y cũng từng làm giúp đại ca, vì vậy động tác mài cũng rất thành thục, chẳng mấy chốc mực đã được mài xong.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn mà trong mắt tràn đầy ý cười, xem ra về sau hắn có thể hưởng thụ cảm giác hồng tụ thêm hương
(?) rồi.
“Đã biết viết chữ chưa? Viết cho ta xem thử được không?” Hiên Viên Hãn Thừa đem bút lông đã được nhúng mực đưa cho Lâm Gia Bảo, dạy y cách cầm.
Lâm Gia Bảo cầm bút hơi hơi có chút mất ổn định, một bút liền vẽ lên ba chữ ‘Lâm Gia Bảo’ thật lớn, còn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hiên Viên Hãn Thừa xoay người đứng sau Lâm Gia Bảo, cầm lấy tay bắt đầu viết lên tờ giấy Tuyên Thành ba chữ ‘Lâm Gia Bảo’.
“Chữ thật đẹp.” Chữ của Hiên Viên Hãn Thừa cứng cáp hữu lực, tuy Lâm Gia Bảo không hiểu quá nhiều về phương diện này nhưng vẫn nhận ra được chữ của Thái tử điện hạ đẹp hơn chữ y rất nhiều.
Hiên Viên Hãn Thừa tiếp tục ở trên cạnh tên của Lâm Gia Bảo viết bốn chữ ‘Hiên Viên Hãn Thừa’. “Tên ta.”
Lâm Gia Bảo chiếu theo chữ mà Hiên Viên Hãn Thừa, bắt đầu tập viết.
Viết xong bốn chữ thật to. “Xem này xem này….là tên của tướng công.” Bốn chữ này nét thật nhiều, cũng thật khó viết. Khi Lâm Gia Bảo quay đầu lại thì môi lơ đãng chạm lên trên mặt Hiên Viên Hãn Thừa.
“Viết thật tốt, để tướng công hôn nhẹ cái nào.” Hiên Viên Hãn Thừa tất nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này, nhanh chóng cúi người hôn lên mặt Lâm Gia Bảo. Từ lông mày y kéo dài đi xuống, tiếp theo là cái mũi nho nhỏ, tiếp theo nữa chính là cái miệng nhỏ nhắn màu anh đào.
Hiên Viên Hãn Thừa dùng lưỡi mình mô tả lại hình dáng đôi môi của bảo bối, môi Lâm Gia Bảo không ngừng bị liếm láp, y theo phản xạ hơi mở miệng ra.
Nhân cơ hội, Hiên Viên Hãn Thừa nhanh chóng thâm nhập vào khoang miệng của bảo bối, mút lấy cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho kia. “Ân…” Tay Hiên Viên Hãn Thừa không ngừng vuốt ve lên người Lâm Gia Bảo, hai tay cũng dần vuốt đến cặp mông căng tròn kia. Lâm Gia Bảo bị đầu lưỡi của hắn quấn lấy không ngừng, nhịn không được lên tiếng rên rỉ.
Hiên Viên Hãn Thừa ôm lấy Lâm Gia Bảo đặt lên bàn, nhìn hai má hây hây đỏ của y, hắn không nhịn được hôn hôn lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ ấy. “Bảo bối, được tướng công hôn có thoải mái không? Có thích không?” Tiếp theo, Hiên Viên Hãn Thừa lại cúi xuống gặm cắn cái cổ trơn nhẵn của Lâm Gia Bảo, để lại trên đó mấy đạo hôn ngân. Lâm Gia Bảo cảm nhận được bản thân được người kia hôn vô cùng thoải mái, nhất là cảm giác được người kia phủng trong lòng bàn tay lại càng thoải mái hơn.
Lâm Gia Bảo đem tay ôm lấy cổ Hiên Viên Hãn Thừa. “Thoải mái…..thật thích…..Tướng công,…..Ta rất thích ngươi hôn ta.”
Hiên Viên Hãn Thừa vừa nghe Lâm Gia Bảo nhuyễn nhuyễn nhu nhu nói xong, cả thân đều nóng cả lên. Chỉ có thể hít thở thật sâu, ôm lấy Lâm Gia Bảo chậm rãi bình ổn lại tâm trạng. “Bảo bối, mau lớn lên đi a.”
Một đời này Hiên Viên Hãn Thừa thực sự đa tạ lão thiên gia một lần nữa cho Lâm Gia Bảo trở về bên hắn, nhưng cái cảm giác chỉ được nhìn chứ không được ăn này, quả là một loại tra tấn ngọt ngào a….
Ngày hôm sau, khi Hiên Viên Hãn Thừa hạ triều thì triệu Lưu Trạch Kì, Trịnh Gia cùng Đới Hằng tiến vào ngoại thư phòng để bàn luận về nội dung tấu chương sắp tới.
“Diệu….Thật sự vô cùng diệu a… Thái tử điện hạ, một khi công trình này hoàn thành rồi, sự nghiệp cùng đời sống nhân dân ta sẽ ngày một tốt hơn.” Trịnh Gia sau khi xem xong liền lên tiếng tán thưởng.
Lưu Trạch Kì cũng quay sang Đới Hằng, nói. “Đới đại nhân quả nhiên tài hoa hơn người, Lưu mỗ bội phục.” Lưu Trạch Kì tuy không hiểu rõ lắm về mấy vụ này nhưng có thể ngăn lại sự hoành hành của lũ mùa xuân ở Lạc Hà, lại thêm được người đa mưu túc trí như Trịnh Gia tán thưởng, chắc chắn là rất giỏi đi.
“Đâu có đâu có….Lưu đại nhân khách khí như vậy tôi thật đảm đương không nổi, tất cả đều nhờ Thái tử điện hạ chỉ điểm cả. Nếu không có ngài ấy, Đới mỗ cũng không thể hoàn thành chiết tử này.” Đới Hằng đứng dậy đáp lễ Lưu Trạch Kì.
Đới Hằng chưa bao giờ dám nghĩ tới có một ngày, với năng lực của hắn có thể ở cùng một chỗ với nhóm tâm phúc của Thái tử. Đới Hằng nguyên bản chỉ là một chủ sự nho nhỏ trong công bộ, nhưng hắn lại vô cùng nhiệt tình với mấy cái công trình thủy lợi này nọ.
Đối với lũ mùa xuân ở Lạc Hà hắn có rất nhiều ý tưởng, hắn cũng tường đưa ra ý kiến về việc xây đê đập, mở kênh đào với Công bộ Thượng thư. Nhưng Thượng thư đại nhân là một người bảo thủ, cho rằng công trình này quá mức lớn mật nên không chịu tiếp thu ý kiến của hắn.
Đới Hằng tràn ngập khát vọng nhưng không thực hiện được tất nhiên là thất vọng vô cùng. May mắn lão thiên gia thương tình, để hắn trong một lần ngẫu nhiên gặp được Thái tử điện hạ.
Thật không ngờ Thái tử điện hạ lại rất tán thành ý tưởng này của hắn, còn giúp hắn tham khảo thêm nhiều thứ chuyên sâu khác. Thái tử điện hạ tri thức uyên bác, ngài lên tiếng chỉ điểm một chút hắn liền hiểu ra, mấy cái quang mang lúc đầu cũng được giải quyết. Về sau Thái tử điện hạ còn phái hắn đi quan sát, thăm dò tình hình mấy khúc sông ở Lạc Hà, gần một năm hắn mới có thể thăm dò thành công.
Sau khi Đới Hằng hồi kinh, liền tỉ mỉ viết một chiết tử dâng lên cho Thái tử điện hạ. Ngài ấy cũng rất coi trọng điều này, bọn họ trải qua nhiều lần thương nghị, cuối cùng Thái tửu điện hạ liền đem chiết tử sao ra tấu chương. Điều này làm Đới Nhạc có cảm giác bản thân như gặp được tri kỉ vậy.
“Đới Hằng cũng không cần khiếm tốn, chỉ dựa vào ta thì sao có thể hoàn thành được, trong đây đều là tâm huyết cùng dụng tâm của ngươi, tương lai nếu thành công thì ngươi chính là một đại công thần.” Hiên Viên Hãn Thừa từ chủ vị bước xuống vỗ vỗ vai Đới Hằng.
“Hồi Thái tử điện hạ, công trình lần này có chút lớn, cần rất nhiều nhân thủ để hoàn thành. Xem ra cần trưng thu thêm lao dịch, nhưng như vậy sẽ gây cho nhân dân một gánh nặng rất lớn.” Trịnh Gia lên tiếng phân tích.
“Ân, nếu chỉ dùng nhân dân làm lao dịch chắc chắn không đủ, ta dự định cho cả quân lính vào luôn. Nếu chỉ để nông dân làm thì sẽ hoang phế ruộng vườn, như vậy mất nhiều hơn được.” Hiên Viên Hãn Thừa nói.
“Đưa binh đến xây đê đập?” Lưu Trạch Kì nghe vậy liền thấy hứng thú.
“Ha ha, vậy thì quá tốt, đang lo không có cách cử quân đến Lạc Thành đây a.” Trịnh Gia dường như đã hiểu được ý của Thái tử điện hạ.
“Nói cho ta biết đi, rốt cuộc là như thế nào?” Lưu Trạch Kì vẫn có chút khó hiểu.
“Ta nghĩ ý của Thái tử điện hạ là muốn mượn cớ xây đập mà cử quân binh đến Lạc Thành. Như vậy vừa có thể sửa đê, vừa có thể phòng chừng Lịch vương, càng có thể mượn thời cơ thăm dò tình huống của Lịch vương.” Trịnh Gia phân tích.
“Trịnh Gia quả nhiên không tồi, Lịch Thành sẽ được dùng làm nơi ở cho lao dịch, ta cũng sẽ hạ lệnh cho Lịch vương điều một phần quân đội sang giúp việc xây dựng đê điều. Như vậy, trong thời gian ngắn Lịch vương sẽ không có khả năng nắm giữ hoàn toàn quân đội của gã.” Hiên Viên Hãn Thừa nói, Lịch vương một khi trong tay đã không còn quân đội thì chẳng khác gì một lão hổ bị nhổ sạch răng.
Trịnh Gia tròng mắt chuyển chuyển. “Chờ cho việc xây xong đập thì nhân cơ hội đem quân đội ở Lịch Thành phá tan, như vậy Lịch vương cũng không thể làm chuyện gì lớn nữa.”
“Ha ha, kì này giải quyết công trình ở Lạc Hà quả nhiên nhất cử lưỡng tiện a.” Lưu Trạch Kì cuối cùng cũng suy ra được.
“Trạch Kì, lần này ta sẽ khởi tấu với phụ hoàng để cho ngươi đi. Đới Hằng ngươi cũng nên trở về chuẩn bị một chút, ngày mai lâm triều sẽ tuyên chỉ.” Hiên Viên Hãn Thừa nói với tất cả.
“Vâng, thần nhất định không để phụ lòng ngài, Thái tử điện hạ.” Lưu Trạch Kì cùng Đới Hằng đồng thanh nói.
“Giờ đã không còn sớm, hai người các ngươi nên trở về chuẩn bị đi.” Hiên Viên Hãn Thừa còn muốn cùng bảo bối của hắn dùng ngọ thiện a. “Tất cả đều đi đi.”
Hiên Viên Hãn Thừa trở về Bình Nhạc Uyển cùng Lâm Gia Bảo dùng ngọ thiện, hưởng thụ lạc thú uy thực cho nhau, một bầu không khí phấn hồng làm cho đám cung nhân ai cũng không dám nhìn.
Lúc sau, Hiên Viên Hãn Thừa lại cùng Lâm Gia Bảo đi ngủ trưa. Hiên Viên Hãn Thừa chỉ ngủ một lát thì lại thức, khinh thủ khinh cước rời khỏi phòng. Đem tấu chương đã làm tốt đến Ngự Thư Phòng, cùng phụ hoàng ngây người ở đó suốt cả buổi chiều.
Ngày thứ ba khi lâm triều, Thái tử đem việc xây dựng đê điều ở Lạc Hà, dự phòng lũ mùa xuân cùng tạo kênh đào tâu lên Hoàng thượng.
Hoàng thượng hạ chỉ để Hộ bộ cấp ngân sách, trưng thu lao dịch ở Lạc Thành, Lịch Thành cùng Hồ Châu. Quân đội đóng quân ở gần đó đều phải tham gia, cùng nhân dân xây đê, khơi mở kênh đào.
Ngoài ra còn phong Lưu Trạch Kì làm Binh bộ Thị Lang, dẫn hai vạn binh lính đến trước, ngoài ra còn cho phép y trở thành thống lĩnh quân lính ở Lịch Thành. Tiếp theo còn phong Đới Hằng làm Công bộ Thị lang, công việc là quan sát cùng để ý sự tiến triển của công trình.
Lưu Trạch Kì cùng Đới Hằng tiến lên nhận sắc phong. Trong đó Đới Hằng lại đặc biệt kích động, Công bộ Thị lang, hắn cư nhiên thăng liền hai cấp. Cảm giác được xung quanh đều là những ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị, Đới Hằng thề nhất định phải hoàn thành tốt việc này, không phụ công ơn của Hoàng thượng cùng Thái tử điện hạ.