Editor: RAIZEL
Beta: MARSELYNNE
Sau hành trình dài hơn nửa tháng, cuối cùng Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh cũng đến được Tái Bắc, nơi này trời cao đất rộng khác hoàn toàn với kinh thành, không có chính vụ quấn thân, Tiêu Quân Mặc cũng ung dung thoải mái hơn hẳn, nhân lúc phong cảnh hữu tình, hắn kéo theo Tô Lan Thanh xuống khỏi xe ngựa rồi cùng nhau chậm rãi tản bộ.
Tô Lan Thanh nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ cảm thấy nơi này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, một đoạn hồi ức xuất hiện, trước mắt y xuất hiện rất nhiều khung cảnh, từng cái một hiện lên trước mắt.
Tiêu Quân Mặc để ý thấy trên mặt Tô Lan Thanh xuất hiện nét hưng phấn khó che giấu, trong lòng đột nhiên hụt hẫng, những hồi ức của Lan Thanh ở Tái Bắc này hắn không thể tham ra, cho nên sau này hắn muốn trong hồi ức của y sẽ tràn ngập hình bóng của hắn.
Hai người cùng nhau đi qua khu chợ náo nhiệt, ra khỏi đám đông rồi đến vùng ngoại ô, có một nhánh quân đội thường niên đóng tại đây, bảo vệ cuộc sống yên ổn cho người dân Tái Bắc. Tô Lan Thanh từng sống ở đây cùng cha nhiều năm về trước, giờ muốn về thăm lại một chút.
Tới gần quân doanh, trong lòng Tô Lan Thanh càng nao nao, trong xe ngựa mát mẻ nhưng trên trán y lại đọng một lớp mồ hôi mỏng, lâu như vậy mới quay lại, không biết các huynh đệ có còn nhớ y không?
“Đừng nôn nóng, có ta cùng ngươi.” Tiêu Quân Mặc vươn tay lau đi mồ hôi trên trán y rồi hôn lên mắt y, dịu dàng vỗ về.
Xe ngựa chầm chậm tiến tới trước quân danh, hàng binh lính canh gác tiên lên bao vây, quát lớn: “Dùng lại, người từ phương nào tới?”
Tiêu Quân Mặc từ trong xe ngựa đưa một chiếc lệnh bài ra cho thị vệ đang đánh xe, người thị vệ nhảy xuống xe, giơ quân lệnh bài lên trước mặt bọn họ. Nhóm binh lính xúm lại xem, hai mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quỳ xuống dưới đất, cao giọng nói: “Chúng thần mạo phạm, xin hoàng thượng thứ tội.”
“Không cần đa lễ, đứng lên hết đi.” Một âm thanh trầm thấp truyền ra từ trong xe ngựa, thanh âm này vừa nghe là biết thuộc về những kẻ bề trên, tiếp sau đó thì thấy một người bước ra từ trong xe ngựa, mày kiếm mắt sáng, không giận tự uy, cho dù chỉ mặc thường phục nhưng khí thế bất phàm không thể nhầm lẫn đi đâu được. Không nghĩ cũng biết đây nhất định là quân chủ của Bắc Địch bọn họ, Tiêu Quân Mặc.
Tiêu Quân Mặc bước xuống xe ngựa trước, sau khi nhìn qua bọn họ một lượt thì đánh mắt ra hiệu cho thị vệ một cái, thị vệ lập tức đẩy một chiếc xe lăn làm từ trúc tới, những binh lính kia nín thở, ánh mắt liếc trộm xem người trong xe ngựa là người nào mà phải dùng đến xe lăn.
Sau đó, Tiêu Quân Mặc vươn hai tay vào trong xe ngựa, kếp tiếp là ôm một người xuống, hắn đặt người đó nhẹ nhàng xuống xe lăn, sửa sang lại vạt áo cho y rồi tự mình giúp y đẩy xe lăn cùng nhau tiến vào quân doanh.
Các binh sĩ quỳ trên đất nghẹn họng chẳng biết nên nói gì, kia… rõ ràng là Tô tướng quân của bọn họ mà! Vì sao y lại ngồi trên xe lăn cơ chứ?
Tiêu Quân Mặc hỗ trợ đẩy Tô Lan Thanh vào trong quân doanh. Vừa rồi đã có binh sĩ đi thông báo nên khi bọn hắn đi vào, tất cả tướng sĩ đều đồng loạt quỳ xuống hô vạn tuế, một vài tướng sĩ nhận ra Tô Lan Thanh nhưng ngại thiên uy không dám hỏi.
Người hiện tại trấn thủ Tái Bắc thay cho phụ thân của Tô Lan Thanh là một vị tướng quân tên Tiền Triệu Đức, người này lúc trước đã từng cùng Tô Lan Thanh xông pha, hôm nay được gặp lại Tô tướng quân nhiều năm không gặp nên tâm tình kích động hơn bất kỳ ai, nhưng khi hắn nhìn thấy Tô tướng quân mà hắn kính trọng nay lại ngồi xe lăn thì nhất thời trợn mắt há mồm.
Tô Lan Thanh không để ý ánh mắt nghi hoặc khó hiểu cùng tìm tòi nghiên cứu của những người đó, y lên tiếng chào hỏi bọn họ như bình thường, mọi người cùng nhau đi đến một khu đất trống, không ít binh sĩ vây quanh muốn tiến lại gần y nhưng lại sợ hãi Tiêu Quân Mặc phía sau y.
Tiêu Quân Mặc nhận ra điều này nên khẽ cười một tiếng: “Các vị tướng quân không cần sợ hãi, trẫm chỉ mang Tô tướng quân của các ngươi quay lại thăm nơi này thôi, không cần để ý mấy thứ lễ tiết không cần thiết, cũng không cần câu nệ, bình thường các ngươi như thế nào thì bây giờ cứ như thế là được.”
Vừa dứt lời, có một binh sĩ tiến lên hỏi chuyện Tô Lan Thanh, phát hiện bệ hạ thực sự không nghiêm khắc hay đang sợ như tưởng tượng, hơn nữa còn buông bỏ tư thái mà nói chuyện phiếm với bọn họ, vì thế bọn họ cũng buông lỏng cảnh giác, tâm tình cũng phấn khởi hẳn lên. Đã nghe nói hoàng đế Bắc Địch ngự giá thân chinh từ lâu, tiêu diệt âm mưu xâm phạm lãnh thổ của người Kim, nhưng không ngờ được là trận chiến ấy thắng lợi lại phải dùng đôi chân của Tô tướng quân làm cái giá, nhất thời các tướng sĩ đều phẫn uất khổ sở ngập trời, những điều Tô tướng quân làm cho bọn họ thì bọn họ đều ghi tạc trong lòng, vậy mà lại có kẻ dám làm điều này với y, đúng là không thể tha thứ được mà!
Tô Lan Thanh đoán được suy nghĩ của bọn họ, cũng cố tình tránh nói tiếp chuyện này, không khí cũng dần dịu đi. Đến hoàng hôn, binh sĩ của nhà bếp bắt đầu nấu cơm, Tô Lan Thanh muốn giữ Tiêu Quân Mặc ở lại, mới đến một chút khiến y có cảm giác lưu luyến không nỡ rời đi, Tiêu Quân Mặc hiểu suy nghĩ của y nên cũng ở lại cùng y.
Các tướng sĩ trong quân doanh đều vui sướng khi Tô Lan Thanh ở lại, sau khi được Tiêu Quân Mặc đồng ý thì ôm vài vò rượu đến, Tiêu Quân Mặc nhận lấy một vò, rót cho Tô Lan Thanh một chút rồi dặn dò: “Chỉ được uống một chút, không thể uống nhiều.”
“Được.” Tô Lan Thanh mỉm cười nhận lấy.
Khung cảnh giữa Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh tất cả chúng tướng sĩ đều thấy được, hoàng đế bệ hạ quan tâm chăm sóc cho Tô tướng quân của bọn họ thế nào, hơn cả sự quan tâm của một vị hoàng đế với thần tử của mình, mà nó càng giống như… giữa một đôi bạn đời.
Tiêu Quân Mặc đương nhiên không xem nhẹ những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia, nhưng cũng chẳng vì thế mà che giấu sự quan tâm dành cho Tô Lan Thanh, quan hệ của bọn họ vốn là muốn cho thiên hạ đều biết nên chẳng cần dấu dấu diếm diếm làm gì, hắn muốn Tô Lan Thanh trở thành hoàng hậu danh chính ngôn thuận của hắn.
Các tướng sĩ vẫn luôn ngờ vực cho đến tận mấy tháng sau đó khi mà tin tức quân chủ Bắc Địch cùng Tô Lan Thanh thành thân truyền đến, lúc này bọn họ mới hiểu ra, thì ra không phải do bọn họ nhìn nhầm mà là Tô tướng quân của bọn họ đã tìm được chốn về, giờ phút này, những kẻ làm huynh đệ như bọn họ đương nhiên chỉ có thể yên lặng chúc mừng.
Rượu quá ba tuần, Tô Lan Thanh đã có chút lâng lâng, ánh lửa hắt lên khiến mặt y hiện lên những vệt ửng đỏ, Tiêu Quân Mặc thấy thế thì lấy bát đi không cho y uống tiếp nữa, hai người ăn cơm chiều xong thì tạm biệt mọi người rồi trở về nghỉ ngơi.
Tô Lan Thanh đi vào chỗ nghỉ ngơi, tường được sơn nguyên một màu trắng, chỉ nhìn thôi cũng khiến hồi ức tràn về trong y, y chỉ vào một gian phòng ở tận trong cùng rồi nói với Tiêu Quân Mặc: “Quân Mặc, chúng ta vào gian kia đi.”
“Được.” Tiêu Quân Mặc giúp y đi đi qua.”
Đến trước cửa gian phòng trong cùng này, Tô Lan Thanh hít một hơi thật sâu rồi vươn tay đẩy cửa phòng ra, hiện lên trước mắt là một bức bình phong vẽ cảnh nước non, Tiêu Quân Mặc ở phía sau cũng biết ý mà giúp y nhấc xe lăn vào trong phòng, Tô Lan Thanh cảm kích nhìn hắn một cái rồi di chuyển xe lăn tiến vào trong phòng.
Sau bình phong là một chiếc bàn bằng gỗ, quanh thân bàn được khắc các loại hoa văn phức tạp, phía trên có đặt một nghiên mực đen tuyền, vươn tần mắt qua khỏi chiếc bàn là một chiếc giường gỗ đơn giản, trên giường sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, chăn gối màu đen được gấp gọn gàng chỉnh tề trên giường, liếc mắt nhìn quanh phòng cũng chẳng có thứ gì dư thừa, căn phòng này chỉ có vài thứ đồ vật đơn giản thiết yếu khiến cho Tiêu Quân Mặc tương đối tò mò, rốt cuộc đây là nơi ở của ai.
Ngay lúc hắn còn đang tự hỏi thì Tô Lan Thanh đã mở miệng ra giải đáp nghi vấn của hắn: “Đây là nơi ở của phụ thân ta lúc còn sống.” Nhìn lại những thứ này thật khiến cho y hoài niệm, giống như được trở về thời niên thiếu vậy.
Sau đó y cùng Tiêu Quân Mặc đi đến gian phòng mà y từng ở, bài trí nơi này cũng giống hệt như căn phòng vừa nãy, ngay cả vị trí cũng không khác một ly. Căn phòng rất sạch sẽ, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn nơi này. Tô Lan Thanh nhắm mắt lại, chuyện cũ như thủy triều tràn về trong lòng y, lúc này y mới kéo ống tay Tiêu Quân Mặc nói: “Quân Mặc, đêm nay chúng ta ở lại đây đi.”
“Đều nghe ngươi.” Tiêu Quân Mặc đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của y, đầu tiên hắn kéo Tô Lan Thanh đi tắm rửa một lượt, rồi lại ôm về giường, hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, nên đi nghỉ thôi.
“Quân Mặc, ngày mai dậy sớm, chúng ta đi gặp phụ thân nhé.” Trước khi đi vào giấc ngủ thì Tô Lan Thanh chợt nhớ ra chuyện này nên mơ màng mở mắt nói.
“Được, ngủ đi.” Tiêu Quân Mặc hôn lên trán y, hai người cùng nhau trên chúc trên một chiếc giường gỗ, tuy không thoải mái lắm nhưng lại vô cùng vui vẻ. Mở mắt ra đã là sáng hôm sau, Tiêu Quân Mặc theo đúng ước hẹn mà dẫn Tô Lan Thanh đi đến một nghĩa địa ở vùng ngoại ô, Tô đại tướng quân Tô Kê chính là được an táng tại mảnh đất Tái Bắc này.
Đến trước phần mộ, khóe miệng luôn ẩn giấu nụ cười của y cũng phai dần đi, y vươn tay xoa cái tên được khắc trên đó, rồi lại lấy một ly rượu rưới trước mộ, cúi đầu: “Phụ thân, con trai bất hiếu, đến tận giờ mới quay lại thăm ngài.”
“Lan Thanh, đây không phải lỗi của ngươi.” Tiêu Quân Mặc nghe y tự trách thì trong lòng đau nhói.
Tô Lan Thanh nhếch khóe miệng, kéo tay Tiêu Quân Mặc đến bên cạnh mình, đột nhiên nói: “Phụ thân, đây là Quân Mặc, ra mắt ngài, Tô Lan Thanh con bất hiếu, không thể kéo dài huyết mạch Tô gia, kính xin phụ thân tha thứ.”
Đương nhiên y không thể nghe được câu trả lời của phụ thân nhưng vẫn có miên man nói: “Khi ngài còn sống từng nói rằng chỉ cần một người để yêu sâu đậm là đủ rồi, con trai đã tìm được người này, hy vọng phụ thân có thể chúc phúc cho con.”
Tiêu Quân Mặc ở bên chỉ yên lặng nắm chặt lòng bàn tay y, người bên cạnh hắn khi này là người mà hắn muốn dùng cả đời để bảo vệ, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt của Tô Lan Thanh, đối mặt với bia mộ trịnh trọng nói: “Tô đại tướng quân xin yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho Lan Thanh thật tốt, không rời không bỏ.” Nói xong hắn cúi đầu, hai mắt giao nhau cùng Tô Lan Thanh, ánh mắt dịu dàng như nước.
Hai người đứng trước mộ nói chuyện được một lát thì đột nhiên các tia nắng đột nhiên biến mất, gió lớn điên cuồng thổi, bỗng nhiên Tiêu Quân Mặc cảm thấy không ổn nên vội vàng mang theo Tô Lan Thanh rời đi, nhưng mới đi được vài bước thì trời bắt đầu mưa tầm tã, Tiêu Quân Mặc quả quyết cởi áo khoác ngoài choàng lên người Tô Lan Thanh rồi ôm lấy y vào lòng, vứt xe lăn lại cho thị vệ ở phía sau mà chạy thật nhanh về nơi ở.
Tuy hành động của Tiêu Quân Mặc rất nhanh nhưng hai người vẫn dính không ít nước mưa, Tiêu Quân Mặc lo lắng cho thân thể của Tô Lan Thanh nên lập tức đun nước ấm cho y tắm rửa, cứ ngỡ như vậy sẽ không có chuyện gì nhưng khi nửa đêm hắn tỉnh dậy thì phát hiện người bên cạnh đang cắn chặt hàm mà rên rỉ, mồ hôi cũng chảy thành dòng, hiển nhiên là đang nhẫn nhịn điều gì đó, Tiêu Quân Mặc ngồi phắt dậy, thắp nến lên.
“Lan Thanh, ngươi sao vậy?”
“Chân đau.” Tô Lan Thanh cũng không giấu diếm mà thành thật trả lời, tuy Mạc Nho không thể chữa khỏi hai chân của y nhưng cũng có thể khiến cho tổn thương ở gân mạch khôi phục phần nào, có thể cảm nhận được đau đớn, cũng không biết là nên vui hay buồn nữa.
Tiêu Quân Mặc không dám khinh thường, vội sai thị vệ mang một chậu nước ấm tới rồi lại đỡ Tô Lan Thanh tựa vào ngực mình, nâng chân của y lên, khăn vải được nhúng vào nước ấm, chiếc khăn mang theo hơi ấm áp lên làn da lạnh lẽo ở hai đùi của y.
Tô Lan Thanh cảm nhận được ấm áp ở đùi, đau đớn cũng giảm dần, khoảng chừng một khắc sau, y mở mắt ra, đau đớn đã gần như tiêu tán, thần trí cũng tỉnh táo trở lại, y nhìn Tiêu Quân Mặc vì y mà vội vội vàng vàng, trong lòng nhói lên, không nhịn được mà mở miệng: “Quân Mặc, ta như vậy rồi… ngươi thực sự nguyện ý chăm sóc ta cả đời sao, không chê ta phiền sao?”
“Lời hứa của ta không thể khiến ngươi tin tưởng sao? Nếu không thì sao ngươi lại đi hỏi vấn đề này cơ chứ, rõ ràng ngươi biết ta hoàn toàn nguyện ý mà.” Tiêu Quân Mặc vừa trả lời vừa nhúng khăn vải đã nguội lạnh trở lại thau nước ấm, rồi lại đắp nó lên hai chân y: “Đã đỡ hơn chưa?”
“Không sao rồi.” Sau khi được đắp khăn ấm thì đau đớn ở hai chân cũng đã tiêu tán rồi, Tô Lan Thanh thở ra một hơi, tựa người về phía mép giường, y phục đã bị mồ hôi thấm ướt nên không thể mặc tiếp được nữa, lúc này Tiêu Quân Mặc lại mang một bộ đồ mới tới, tự tay mặc lại cho y, xong rồi thì thổi nến, tiếp tục ngủ.
“Lan Thanh, đời này đã định ngươi sẽ ở cùng ta cả đời, chúng ta cũng đã hứa trước mặt phụ thân ngươi rồi, ngươi đừng hòng rời khỏi ta.” Tiêu Quân Mặc khóa y lại bằng một nụ hôn, trịnh trọng tuyên bố.
“Ta không có…”
“Vậy tại sao khi nãy ngươi lại nói những lời linh tinh kia?” Tiêu Quân Mặc bất mãn nhìn y, hắn gặm cắn cánh môi y giống như đang trách móc: “Sau này không được nói như vậy nữa, biết chưa?”
Tô Lan Thanh nâng mi mắt nhìn hắn, đôi mắt thâm sâu đang phản chiếu bóng dáng của y, sự dịu dàng khó lòng kháng cự trong ấy như ôm trọn lấy y, chốc lát, y cong khóe miệng thành một nụ cười, gật đầu thật mạnh:; “Được.”
Y đã lún sâu vào sự dịu dàng này của hắn mất rồi, chẳng thể thoát ra được nữa.