Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 10

Có thế nào nàng cũng là thân mẫu của Hoàng hậu tương lai, quan gia dĩ nhiên không dám xé rách mặt nạ với nàng.

Hạ nhân nhanh chóng trở về, cung kính quỳ xuống báo cáo: “Trong phòng tam lệnh ái không có bất kì chuỗi trân châu nào, nô tỳ có tìm kiếm ngoài vườn nhưng cũng không có.”

Phó Tuyệt Ca hai mắt uông uông nước mở miệng: “Tuyệt Ca thật sự không có trộm đồ của Đại nương tử, tại sao Đại nương tử luôn hoài nghi ta?”

Trên mặt Đại nương tử lộ rõ vẻ kinh sợ, nha hoàn thân tín quay về báo tin đã cất kĩ chuỗi trân châu trong ngăn kéo không thể nào chớp mắt đã biến mất.

“Các ngươi đã tìm kĩ rồi chứ?”

Phó Công tước có chút ê ẩm mặt mũi, trừng mắt với Đại nương tử: “Nàng muốn náo nhiệt cái gì, thân là Đại nương tử vu oan cho hài tử bốn tuổi không thấy xấu hổ sao?”

“Ta không có, chính mắt nha hoàn của ta thấy tam lệnh ái vào phòng trộm chuỗi trân châu cho Lưu thị!” Đại nương tử vung tay lên trời muốn phát thệ: “Ta cam đoan không nói dối nửa chữ, bằng không trời…”

“Cái này không phải là chuỗi trân châu của Đại nương tử sao?”

Từ trong tay áo Đại nương tử rơi ra một thứ gì đó lấp lánh, nha hoàn nhanh chóng chạy đến nhặt lên xem thử: “Đại nhân, là chuỗi trân châu của Đại nương tử.”

Nháy mắt mặt Đại nương tử cắt không còn giọt máu, kinh hãi chụp lấy chuỗi trân châu lật trái lật phải, đây đúng thật là chuỗi trân châu của nàng.

“K-Không, không phải, cái này…”

Lão Công tước đặc biệt xấu hổ, hắn cứ như vậy nghe lời Đại nương tử dắt mũi vu oan cho một hài đồng bốn tuổi chưa hiểu chuyện. Nếu sự tình hôm nay đồn đãi ra ngoài hắn không biết lấy mặt mũi đâu mà nhìn đồng liêu.

“Đừng nói nữa, chưa đủ mất mặt sao?”

Mặt Đại nương tử vặn vẹo khó coi, bất quá tang chứng vật chứng đều có đủ khó mà chối cãi, đành ngồi lại xuống ghế suy nghĩ biện pháp xử lý.

“Có lẽ là do ta để quên trong tay áo nên mới tưởng mất…”

“Ban nãy Đại nương tử nói nha hoàn của ngài thấy ta trộm đồ, rốt cuộc ta đã làm gì khiến nàng không vừa ý?”

“Hoa mắt thôi, ngươi không cần để tâm.”

Phó Tuyệt Ca hai mắt ẩm ướt đỏ hoen, không chút do dự đánh gãy lời đại nương tử: “Hoa mắt sao có thể nói Tuyệt Ca trộm đồ? Chuyện này đồn đãi ra ngoài không chỉ Tuyệt Ca hổ thẹn mà cả Khang Ninh Công tước phủ này đều phải hổ thẹn!”

Đại nương tử á khẩu, trừng trừng mắt nhìn tiểu nha đầu còn chưa mọc đủ lông mao mà dám chính diện công kích nàng.

Há miệng định nói tiếp thì quan gia đã tranh thủ mở miệng: “Chuyện hôm nay đến đây thôi, Đại nương tử hảo hảo quản giáo hạ nhân, còn Tuyệt Ca thì quay về phòng đi.”

Sớm đoán biết lão Công tước không dám trở mặt với Đại nương tử, Phó Tuyệt Ca cũng không định tranh chấp đến cùng, ngoan ngoãn rời khỏi tiền sảnh trở về viện tử.

Xung quanh yên tĩnh trở lại Phó Công tước mới quay sang quắc mắt: “Nàng muốn xem náo nhiệt đến bao giờ? Trưa nay về nghe Yên Ca giẫm nát chân Tuyệt Ca phải băng bó mấy ngày, đến tối lại đến chuyện của nàng, rốt cuộc phải làm gì nàng mới chịu để yên cho Công tước phủ này?”

“Ngài không thấy hay giả vờ không thấy? Con ranh đó đang cố tình câu dẫn bát gia, nếu không tìm cách tranh thủ Yên Ca của chúng ta có thể gả vào bát vương phủ sao?”

“Yên Ca mệnh cách hoàng hậu, không gả được cho bát gia thì có làm sao? Hiện tại trong triều thế cục hai tộc chưa phân định, tứ gia bát gia đều có chỗ dựa hà cớ gì cứ phải là bát gia mới được?”

“Tứ gia trước nay chưa từng bước chân vào Công tước phủ, ngài bảo ta làm sao lấy lòng?” Đại nương tử đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, cầm khăn lụa chà lau hai mắt đỏ bừng: “Ngài vốn đâu xem Yên Ca là nhi nữ, cứ mặc kệ mẫu tử ta tự sinh tự diệt đi!”

“Lại ăn nói linh tinh, ta chỉ nhắc nhở nàng đừng gây thêm chuyện thị phi. Trong phủ đã đủ loạn rồi ta không muốn ngày nào về cũng có nha hoàn báo tin không tốt về nàng và Yên Ca.”

Có thêm trăm miệng cũng không thể phản bác lời quan gia, Đại nương tử buồn bực siết khăn thêu đến trắng bệch, hận muốn băm vằm nha đầu tinh ranh kia thành trăm mảnh.

Dám tranh với nhi nữ của nàng thà đi đầu thai còn dễ dàng hơn!

Phó Công tước chống tay lên bàn đứng dậy: “Đại nương tử nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng phải nghỉ ngơi đây.”

“Ngài lại đến nhị phòng sao?”

Phó Công tước không buồn trả lời, tiếp nhận áo khoác từ tay nha hoàn mặc vào, nhanh chóng ly khai tiền sảnh.

“Quan gia!”

Đuổi theo đến cửa thì ngươi cũng đã đi mất rồi, Đại nương tử tức giận ném bỏ khăn lụa trong tay: “Tiện nhân! Các ngươi đều là một lũ tiện nhân!!”



Định kì ba đến bốn ngày bát gia sẽ đến Khang Ninh Công tước phủ một lần, có thể ở lại đến trưa cũng có thể hai canh giờ đã hồi cung. Bình thường trước khi bát gia đến sẽ có nha hoàn đến báo tin, nhưng hôm nay lại đột ngột xuất hiện khiến Phó Tuyệt Ca không kịp sửa soạn gì cả.

“Bát gia!”

Đông Phương Tầm Tuyết hào hứng đón lấy nàng ôm lên: “Tiểu ngốc, ta mang lưới đến bắt hồ điệp với ngươi đây.”

“Không muốn bắt hồ điệp nữa, hồ điệp trong vườn đều sắp bị bắt hết rồi.” Phó Tuyệt Ca nhìn trái nhìn phải một hồi rồi thì thầm vào tai bát gia: “Hôm nay chúng ta trốn ra ngoài chơi đi.”

Hai mắt trợn lớn muốn rơi ra ngoài, Đông Phương Tầm Tuyết còn tưởng mình nghe lầm, chằm chằm nhìn nàng xác nhận lại lần nữa. Phó Tuyệt Ca vờ như không thấy ánh mắt của bát gia, câu chặt cổ nàng lắc qua lắc lại mấy cái.

“Bát gia chúng ta chơi trốn tìm đi.”

Đông Phương Tầm Tuyết mờ mịt đi theo hướng dẫn của Phó Tuyệt Ca, nhân nhi trong lòng không yên phận thò đầu qua vai nàng nhìn nha hoàn theo hầu xếp thành hàng dài.

“Tỷ tỷ đi theo sẽ không thể chơi trốn tìm được.”

Tựa hồ hiểu ra được gì đó, Đông Phương Tầm Tuyết quay sang phân phó hạ nhân: “Các ngươi ở trong tiền sảnh đừng làm ồn ta với lệnh ái chơi trốn tìm.”

“Nhưng mà…”

“Nếu các ngươi đi theo ta sẽ bị phát hiện.”

Cảm thấy lời bát gia nói có đạo lý, nha hoàn đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định lưu lại tiền sảnh. Chỉ chờ có thế Đông Phương Tầm Tuyết nhanh như thiểm điện ôm Phó Tuyệt Ca chạy về phía viện tử, tò mò không biết làm sao trốn ra ngoài chơi.

Dừng trước sân viện tử, Phó Tuyệt Ca lén nhìn vào tiểu viện, giờ này nương còn đang bận thêu khăn tay nên không phát hiện nàng quay về. Che miệng khúc khích cười, tiện tay kéo theo bát gia vòng ra sau viện tử, mấy hôm trước trong lúc nhổ cỏ nàng vô tình phát hiện một cửa sau thông ra đường lớn.

“Bát gia, chúng ta đi ở đây ra đại lộ có thể chơi được một canh giờ đó.”

Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương nhìn xung quanh: “Có được hay không?”

“Được mà ngài yên tâm.”

Phó Tuyệt Ca dùng sức tháo miếng gỗ nhỏ dưới chân cánh cửa, hình dáng tương đối giống lỗ chó nhưng hai hài đồng cùng chui ra vẫn dư. Tranh thủ chui ra trước rồi nhìn bát gia ở bên cánh cửa, ánh mắt thúc giục nàng mau chóng đi theo.

Trước nay đều chỉ quanh quẩn trong cung chưa từng ra ngoài du ngoạn, Đông Phương Tầm Tuyết vừa sợ vừa hiếu kì, nén xuống lo lắng chui lỗ chó ra khỏi Công tước phủ. Hiện ra trước mặt nàng là bầu trời xanh trong trẻo, đối diện là vách tường một con hẻm nhỏ, men theo hẻm nhỏ đi ra chính là đại lộ.

Ngoài trời bắt đầu đổ tuyết lất phất, con hẻm nhỏ không người lai vãng nhưng vẫn đón nhận được ánh sáng ấm áp êm dịu.

“Bát gia đi theo ta!”

Phó Tuyệt Ca nắm lấy cổ tay bát gia kéo đi, con hẻm nhỏ chỉ mất vài chục bước là có thể rời khỏi, đường phố tấp nập người qua lại chèo kéo mua hàng. Dù trời có đổ tuyết thì lão bản vẫn dựng sạp buôn bán, đoàn tạp kĩ vây kín người xem, hai bên đường ồn ào náo nhiệt không gì bằng.

Đáy mắt tràn ngập vui sướng xen lẫn hiếu kì, đi đến đâu cũng nhìn ngó trái phải, giống như hài tử được phụ mẫu tặng món lễ vật yêu thích.

“Bát gia xem có tạp kĩ!”

Vừa nói Phó Tuyệt Ca vừa kéo bát gia chen vào đám đông vây xem, vui vẻ vỗ tay khen ngợi sư phụ biểu diễn kiếm vũ. Ở trong cung Đông Phương Tầm Tuyết thấy không ít thị vệ nhưng không có kẻ nào dám vung kiếm loạn xạ như múa thế này, nhìn hăng say đến quên cả chớp mắt.

“Lợi hại thật!” Phó Tuyệt Ca quay sang nhìn bát gia vẫn còn ngẩn người xem tạp kĩ: “Bát gia có biết múa kiếm hay không?”

“Ta biết đánh kiếm, chưa từng thử qua múa kiếm.”

“Ngài đánh người qua rồi sao?”

“Đánh qua giáo đầu trong lúc luyện tập, lúc khảo thí cũng đánh vài người, bất quá đều không có ai bị thương.”

Hai mắt Phó Tuyệt Ca lấp lánh ngưỡng mộ: “Ta cũng muốn học đánh kiếm.”

Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười: “Ngươi đánh kiếm làm gì? Ta thấy ngươi tay không đánh người cũng không tồi.”

“Ngài lại trêu chọc ta!” Hai má bánh bao phồng to giận dỗi: “Lần sau ta sẽ không dẫn ngài ra ngoài chơi nữa, cho ngài chán chết trong cung luôn!!”

“Hảo, là ta sai rồi, tiểu ngốc không dẫn ta đi thì không ai chơi với ta nữa.” Đông Phương Tầm Tuyết bắt lấy hai má nàng ra sức nắn tới nắn lui: “Tiểu ngốc không phải cũng rất thích chơi chung với ta sao?”

“Hừ, ta mới không thèm!”

Lần đầu dỗ dành quân quý không khỏi có chút lúng túng, nhưng Đông Phương Tầm Tuyết vẫn giữ nguyên phong độ kiên nhẫn dụ ngọt: “Ngươi không giận ta sẽ bắt thêm mấy con hồ điệp nữa bay đầy phòng của ngươi được chứ?”

Nghe xong câu này Phó Tuyệt Ca không biết nên vui hay nên buồn: “Hồ điệp bay đầy phòng rồi ban đêm làm sao ta ngủ?”

Đại khái câu hỏi quá khó trả lời, Đông Phương Tầm Tuyết quẫn bách đứng một chỗ vận động não, biết vậy ban đầu nàng không nên bày trò trêu chọc tiểu ngốc làm gì.

“Ngài đền cho ta một bữa ăn thì ta sẽ hết giận.”

Vạn vạn không nghĩ tiểu ngốc dễ dàng tha thứ như vậy, không chút do dự gật đầu đáp ứng: “Được thôi!”

Hai người thoát li khỏi vòng tròn vây xem tạp kĩ, đi loanh quanh trên phố tìm một tửu lâu dùng thiện. Khi còn trẻ Phó Tuyệt Ca từng nghe qua danh Phụng Hư Cư nhưng lại không có cơ hội đến thưởng thức tay nghề trù sư ở đây, nhân dịp này liền kéo bát gia đến Phụng Hư Cư một chuyến.

Phụng Hư Cư thời điểm này vẫn chưa nổi danh tứ phương, đợi thêm chừng nửa năm sau sẽ đặc biệt có tiếng khiến ai vào thành cũng phải đến Phụng Hư Cư dùng thiện.

Thấy khách nhân đến tiểu nhị vội vã chạy ra tiếp đón: “Khách quan mời vào ngồi, ở Phụng Hư Cư không thiếu mỹ vị.”

“Ta muốn bao trọn quán.” Đông Phương Tầm Tuyết rút hai nén bạc đặt vào tay tiểu nhị: “Nhã gian an tĩnh một chút, đa tạ.”

Không ngờ một tiểu hài đồng lại có thể xuất thủ hào phóng như vậy, tiểu nhị mừng rỡ chạy vào báo tin cho lão bản. Chưa đầy một phân thời gian thì lão bản xuất hiện đích thân dẫn hai người lên nhã gian tầng cao nhất.

Lần đầu tiên đến Phụng Hư Cư cảm thấy cái gì cũng mới mẻ, chỉ trách kiếp trước nàng không chịu rời phủ đến đây một chuyến. Cầu thang xoắn hai vòng dẫn đến hành lang vắng vẻ, dọc đường có ba đến bốn nhã gian nhưng đều không có khách, từ trên nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ Phụng Hư Cư. Phó Tuyệt Ca đứng sát cầu thang nhìn xuống thấy một vài tiểu nhị bận rộn qua lại quét dọn, người vào người ra bắt đầu trở nên đông đúc hơn.

Hiện tại vốn là giờ dùng tảo thiện .

Bắt gặp ánh mắt của Phó Tuyệt Ca, lão bản xấu hổ mở miệng: “Đang là giờ dùng thiện nên bản tiệm có hơi đông, nhất định sẽ cho tiểu nhị mời người ra khỏi quán.”

Đông Phương Tầm Tuyết không cho ý kiến, vươn tay kéo Phó Tuyệt Ca đến gần mình: “Cầu thang hơi cũ đừng dựa sát quá kẻo ngã.”

“Bát…” Phát hiện ở ngoài phố không nên gọi bát gia, Phó Tuyệt Ca quẫn bách đối diện gương mặt trẻ con khả ái kia: “Bát tỷ.”

Khóe môi Đông Phương Tầm Tuyết hơi kéo lên, thỏa mãn cong mắt cười: “Ngốc muội.”

Phẫn nộ trừng mắt đe dọa một cái, Phó Tuyệt Ca chỉ tay xuống lầu, hai mắt đào hoa mở to hết cỡ: “Ở chỗ ngươi có nhiều tửu lâu như vậy không?”

“Không có tửu lâu.”

Nói một nửa thì dừng lại, yên tĩnh đi theo lão bản vào trong nhã gian.

Bài trí bên trong tương đối đơn giản, một bức tranh chữ treo ở góc sáng sủa, bàn dài một thước và tám đệm vải đặt chồng lên nhau nằm ngay sát tường. Góc trái phải đặt than lô làm ấm, màn cửa được vén sang hai bên, ánh nắng mùa thu ấm áp trực tiếp rót vào phòng.

“Mời nhị vị tiểu thư.” Đợi hai người an tọa rồi lão bản mới dè dặt hỏi: “Trưởng bối không cùng các ngài đến sao?”

Đông Phương Tầm Liên lại rút một nén bạc, ánh mắt lạnh lẽo thêm mấy phần: “Hôm nay ngươi có thấy chuyện gì bất thường không?”

Cuống quít nhặt nén bạc nhét vào tay áo, lão bản hì hì cười hai tiếng: “Cái gì cũng không thấy, ha hả, bản điếm lập tức mang tất cả món ngón thiết đãi nhị vị lệnh ái.”

Phó Tuyệt Ca suýt chút cười ra tiếng, không biết lão bản này mắt mũi thế nào mà cho rằng bát gia là lệnh ái. Nhưng nếu để ý kĩ bát gia mi mục thanh tú, cử chỉ tao nhã uyển chuyển, giọng nói cũng đặc biệt trong trẻo, không phải tự nhiên lão bản lại nhầm lẫn tai hại như vậy.

Nhận được cái gật đầu của tiểu chủ tử lão bản mới dám xoay người rời khỏi nhã gian, cẩn thận đem cửa đóng lại cẩn thận.

“Ngươi cao hứng?”

“Hắn nói bát gia là lệnh ái nha, nói không chừng bá tánh đều xem ngài là lệnh ái.”

Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười khiển trách: “Ta bộ dạng này có chỗ nào giống lệnh ái?”

“Ngài không phát hiện ngài rất xinh đẹp sao?” Ngón tay chỉ vào không khí: “Mắt này, mũi này, miệng này, đều giống như tiểu lệnh ái vậy.”

“Ngươi đang khen ta sao?”

Phó Tuyệt Ca không biết xấu hổ chắc nịch gật đầu: “Tất nhiên.”

“Vậy nếu ta là lệnh ái ngươi có chơi cùng với ta không?”

“Để ta nghĩ thử xem.” Lấy hai tay chống cằm, mắt cười cong thành cầu vồng nhỏ: “Ngài nếu là lệnh ái thì phải chịu môn cấm đừng nói đến Công tước phủ ngay cả bước chân ra khỏi cung Quý phi cũng khó. Thật như vậy thì ta và bát gia cũng không gặp được nhau thì sao có thể chơi cùng được?”

“Theo ý ngươi ta làm lệnh ái tốt hay là nữ công tử tốt?”

“Tất nhiên nữ công tử tốt, bằng không ta làm sao có được bữa ăn hôm nay.”

Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười, chỉ tay vào chóp mũi nàng: “Tiểu tinh ranh.”

“Bát gia nói như vậy không đúng, là ban đầu ngài trêu chọc ta trước.” Phó Tuyệt Ca không chịu thua vặt ngược lại lý lẽ của bát gia: “Một khi ngài là lệnh ái sẽ không khi dễ quân quý như vậy.”

“Ta không có khi dễ ngươi a, vừa nãy thấy ngươi ngốc nghếch nên muốn trêu chọc một chút thôi.”

“Chẳng lẽ quân quý dáng vẻ ngốc nghếch ngài đều muốn trêu chọc?”

Đại khái là lần đầu bị người khác lên giọng chất vấn, trên mặt bát gia lộ rõ quẩn bách, bối rối mở miệng giải thích: “Cũng không phải như thế, kì thật ta chỉ quen biết một mình ngươi là quân quý nên mới…”

Phó Tuyệt Ca kiên trì làm khó đầu óc nho nhỏ của bát gia: “Có nghĩa bát gia gặp thêm quân quý khác sẽ muốn trêu chọc?”

Cảm thấy bản thân đã bị lừa vào tròng, Đông Phương Tầm Liên khó xử mỉm cười: “Chuyện vốn dĩ rất đơn giản, ta cũng đã xin lỗi ngươi rồi, tiểu ngốc cứ nhất định làm khó ta.”

Bình Luận (0)
Comment