Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 101

“Ngươi còn có gì để nói? Hả?!”

Hoàng đến giận dữ ném mạnh tấu chương chép đầy tội danh ném thẳng vào người Đông Phương Tầm Liên: “Ngươi là hoàng tước trẫm sủng ái nhất vậy mà ngươi đã làm những gì, mau nói cho trẫm nghe!”

Đông Phương Tầm Liên hai tay vòng ra sau lưng bị dây thừng trói chặt, chân bị ràng buộc trong cùm sắt không thể tự do di chuyển. Bên cạnh còn có Kim Chiêu dung bị cung nữ khống chế hai tay, một mực khóc thúc thít từ lúc ở trường săn đến khi hồi cung.

“Nhi thần oan uổng.”

“Oan uổng? Ai oan uổng cho ngươi? Tội chứng rành rành ngươi còn dám nói hai từ oan uổng!?”

“Phụ hoàng biết rõ nhi thần là người thế nào, nhi thần tuyệt đối không dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Nhất định là có kẻ ghen ghét hãm hại nhi thần, thỉnh phụ hoàng tam tư suy xét.”

“Úc? Nói như vậy ngươi vẫn không chịu thừa nhận?” Hoàng đế chỉ tay vào mặt nàng cứng rắn đe doạ: “Ngươi nói cho trẫm nghe là ai hãm hại ngươi?”

“Bát hoàng muội to gan đến bắc hoang thả tội binh đưa về kinh thành, sau đó còn kịp thời cứu giá, nhi thần cho rằng bát hoàng muội mới chính là người chủ mưu mọi việc!” Đông Phương Tầm Liên mặc dù tâm loạn như ma vẫn phải giả vờ kiên định: “Phụ hoàng tam tư, nếu không có dã tâm bát hoàng muội nhất định không dám thả tội binh, mọi chuyện đều cho một tay nàng sắp xếp!”

“Tội binh? Chuyện này trẫm phải nói tới tiện phụ nhà ngươi.”

Chén trà trên bàn bị gạt xuống đất, mảnh vỡ văng tứ tung, một mảnh vô tình cứa trúng tay Kim Chiêu dung. Mặc dù đau đớn vẫn không dám hét lên, uỷ uỷ khuất khuất cúi đầu thút thít khóc.

“Là ngươi giá hoạ cho đội binh trấn giữ biên quan của trẫm, nói bọn họ dã tâm tạo phản trẫm mới nghe lời ngươi đày tất cả đến bắc hoang. Nếu không phải bát gia kịp thời phát hiện không biết đã có bao nhiêu ngươi chết dưới tay độc phụ nhà ngươi!”

Kim Chiêu dung sợ hãi co rúm người: “Thần thiếp không dám, thần thiếp từ khi gả cho ngài đã không nghĩ đến chuyện khác, làm sao có thể hãm hại bọn họ được chứ?”

“Trẫm thật không ngờ ngươi lại dám cấu kết với tứ gia làm ra loại chuyện này, ngươi có nghĩ đến cửu gia sẽ bị tiện nhân ngươi liên luỵ hay không?”

“Thần thiếp không có, Hoàng thượng cầu ngài, cầu ngài tha cho cửu gia! Tha cho mẫu tộc của thần thiếp!!” Kim Chiêu dung dùng tứ chi bò đến trước long nhan, hoảng loạn túm lấy tay áo hắn ra sức ghì chặt: “Hoàng thượng, cửu gia là nhi nữ của ngài, chuyện này cũng không liên quan đên nàng, cầu ngài cho cho cửu gia một ngựa!”

“Ngươi cút!”

Hoàng đế thẳng chân đá vào Kim Chiêu dung một cước, long nhan lạnh nhạt quát lớn: “Uổng công trẫm sủng ái ngươi bao nhiêu năm qua, ngươi lại dám phản bội trẫm. Nếu không có bát gia, trẫm đã chết dưới tay độc phụ nhà ngươi rồi!”

“Hoàng thượng, oan uổng, thần thiếp oan uổng.” Kim Chiêu dung không còn hơi sức để khóc, suy sụp rũ người xuống sàn nhà: “Thần thiếp nhất thời hồ đồ nên mới nghe theo lời dụ dỗ của tứ gia, cầu Hoàng thượng nể tình thần thiếp hầu hạ nhiều năm mà tha cho mẫu tộc của thần thiếp.”

“Trẫm hận không thể nghiền nát mẫu tộc của ngươi! Ngang nhiên câu kết với hoàng tước tạo phản, có phải toàn bộ Cao Ly không muốn sống tiếp phải không?”

“Đừng mà, Hoàng thượng!!”

Hoàng đế gạt cánh tay đang cố với đến chỗ hắn, ngũ quan tức giận di chuyển: “Trẫm thật sự không ngờ, một người là nhi nữ trẫm sủng ái nhất một người là sủng thiếp của trẫm lại ở phía sau đâm trẫm một nhát. Trẫm đúng là hồ đồ mới tin lời các ngươi nói, càng hận bản thân dung túng các ngươi nhiễu loạn triều cương!”

Đông Phương Tầm Liên bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay đến ứa máu, khẩn khoản dập đầu cầu xin: “Phụ hoàng tha mạng, nhi thần thật sự không có ý nghĩ đó. Là Kim Chiêu dung nói sợ phụ hoàng không cần cửu gia nên mới bức ép nhi thần làm theo ý nàng, còn đưa cả Kim Đại nương tử đến theo dõi hành tung của nhi thần. Chuyện này nhi thần là thân bất do kỉ, nếu có thể quay lại nhi thần tuyệt không làm theo lời nàng nói!”

“Tứ gia ngài ngậm máu phun người!” Kim Chiêu dung phát cuồng liên tục nhào đến muốn đánh Đông Phương Tầm Liên lại bị cung nữ dùng sức kéo trở lại: “Hoàng thượng đừng nghe tứ gia nói bừa, là tứ gia bức thần thiếp, thần thiếp thật sự không có làm gì hết!”

“Câm miệng!”

Kim Chiêu dung vô thố ngã sõng soài xuống sàn, hai tay bưng chặt gò má sưng tấy, nước mắt nóng hổi trượt dài.

“Trẫm tại sao không nhìn thấu độc phụ nhà ngươi thâm hiểm như vậy?”

“Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng thượng, ngài đừng vứt bỏ thần thiếp!” Kim Chiêu dung liều chết tìm cách bò trở lại dưới chân hoàng đế, gục đầu khóc nức nở: “Là lỗi của thần thiếp, thần thiếp không nên cô phụ lòng tin của Hoàng thượng.”

“Ngươi còn dám cầu xin trẫm sao? Hả? Cửu gia của trẫm có một mẫu thân như ngươi lấy mặt mũi gì nhìn người? Hay là ngươi muốn nàng cả đời hổ thẹn!?”

“Không dám, thần thiếp không dám nữa, Hoàng thượng… cầu ngài…”

Hoàng đế dứt tình đứng bật dậy, lớn tiếng quát công công bên cạnh: “Kim Chiêu dung phế thành thứ dân, lôi xuống đánh hai mươi bản giam vào lãnh cung!”

“Hoàng thượng đừng mà! Đừng mà a!”

Kim Chiêu dung yếu ớt giãy dụa nhưng bất thành, trái phải bị cung nữ lôi xềnh xệch ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Công công vội bưng chén trà sâm đưa cho hoàng đế: “Hoàng thượng thỉnh bảo trọng long thể.”

“Bảo trọng cái gì?” Hoàng đế gạt đổ chén trà sâm trong tay Từ công công, thẳng tay chỉ vào mặt Đông Phương Tầm Liên: “Ngươi có còn xứng đáng là hoàng tước của Đại Minh hay không? Có xứng đáng với mẫu hậu của ngươi hay không?”

“Nhi thần biết sai thỉnh phụ hoàng trách phạt.”

“Cút, cút trở về vương phủ của ngươi, trẫm không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!”

Đông Phương Tầm Liên tay chân xiềng xích không thể thoải mái đứng dậy, cung nữ đứng bên cạnh lập tức chạy đến giúp nàng cởi trói tháo cùm, da thịt trắng tuyết hằn lên những lằn đỏ đáng sợ. Hướng phụ hoàng bái một bái rồi xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, bước chân loạng choạng muốn ngã, tất cả đều mất hết rồi.

Công sức nàng thu phục quan viên, hối lộ thuyền buôn, chiêu binh mãi mã, tất cả đều không còn nữa. Mười ngón tay hết siết rồi thả, hận ý sớm không giấu nổi trong đáy mắt, nếu không phải lão bát xuất hiện phá hỏng mọi chuyện nàng đã là trữ quân của Đại Minh.

======================

Giá đốt phảng phất làn khói mỏng, hương trầm xua tan khí lạnh trong phòng, dây thần kinh căng như dây đàn rốt cuộc cũng được thả lỏng. Phượng bào phượng quan lộng lẫy, vạt váy dài phủ một góc sàn nhà, nâng tay nhấc chân đều tỏ ra quý khí khó ai sánh bằng. Đưa tay tiếp nhận chén trà từ cung nữ uống một ngụm thoải mái thở hắt, hài lòng kéo khoé môi mỉm cười.

“Bát gia cuối cùng cũng trưởng thành rồi.” Hoàng hậu hài lòng đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt nhìn bát gia dịu dàng hơn trước rất nhiều: “Mẫu tộc của bản cung đều nhờ một tay ngươi vực dậy, không có ngươi bản cung không biết đến bao giờ mới thoát khỏi lãnh cung.”

“Hoàng hậu nương nương đừng nói như vậy, hiếu kính ngài là bổn phận của nhi thần.” Đông Phương Tầm Tuyết quay đầu nhìn, Phó Tuyệt Ca hiểu ý lấy trong giỏ trúc một dĩa hoa quế cao nàng tự tay làm: “Để Hoàng hậu nương nương chịu khổ rồi.”

“Khổ nhưng có thể cho ngươi một bài học cũng không tính là gì.”

“Nhi thần thường cho người đem bạc đến không biết bọn họ có chiếu cố tốt ngài không?”

“Thân trong lãnh cung dù được chiếu cố tốt hơn cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Hoàng hậu lấy một khối hoa quế cao cắn một góc nhỏ ăn thử, mùi vị quả nhiên không tệ: “Bát gia hiểu được đại cục biết vì bản thân trù tính, bản cung không còn gì để lo lắng nữa.”

Đông Phương Tầm Tuyết máy móc nở nụ cười, thuận tay tiếp nhận chén trà uống một ngụm làm mát cổ họng. Mặc dù nàng yêu quý Hoàng hậu nương nương nhưng khó có thể cùng đối phương trò chuyện như mẫu tử thường dân, trong lời nói luôn ẩn giấu vài phần khách khí xa cách.

“Tứ gia cũng đã thất thế, phụ hoàng lại sủng ái ngươi nhất, ngươi nhất định không được làm bản cung thất vọng.” Hoàng hậu lần đầu chủ động nắm lấy bàn tay Đông Phương Tầm Tuyết vỗ nhẹ mấy cái: “Vì Thường gia, vì bản cung, nhất định phải phấn đấu.”

“Hoàng hậu nương nương ta nghĩ không nhất thiết phải trở thành Thái tử mới…”

Sắc mặt hoàng hậu sa sầm, không chút lưu tình hất tay nàng ra: “Không trở thành Thái tử lẽ nào ngươi muốn cả đời làm hoàng tước vô danh vô phận trong Tử Cấm Thành này? Ngươi có thể mất mặt nhưng bản cung và Thường gia không thể cùng ngươi mất mặt!”

Quả nhiên mẫu tử các nàng không nói được mấy lời hoà hợp đã cãi nhau.

Trước khi bát gia kịp lên tiếng Phó Tuyệt Ca vội lấy ấm trà trong giỏ trúc đặt lên bàn: “Bát gia mấy ngày trước cố tình sai người đi tìm những lá trà long tĩnh tốt nhất mang về cho Hoàng hậu nương nương, thỉnh Hoàng hậu nương nương dùng thử.”

Hoàng hậu lúc này mới nguôi giận chút ít, liếc mắt nhìn cung nữ bên cạnh, nàng ta hiểu ý bưng ấm trà đặt lên lò than hâm nóng. Hương trà thanh mát lan toả khắp tẩm cung, tâm tình hỗn loạn dường như chỉ cần một chén trà ngon đã có thể bình ổn trở lại.

Cầm chén trà uống thử một ngụm, mùi vị không tệ, hậu vị vương vấn không tan trên đầu lưỡi.

“Trà không tồi.”

Phó Tuyệt Ca lén thở phào nhẹ nhõm, cũng may nàng mang theo ấm trà này bằng không Hoàng hậu nương nương sẽ thật sự động thủ đánh người.

Hoàng hậu điềm nhiên thổi lá trà trong chén: “Bát gia năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười hai.”

“Hửm? Vậy đã vỡ lòng chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Úc? Vẫn chưa vỡ lòng?” Hoàng hậu liếc mắt nhìn, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Phụ hoàng đã chọn đích nương tử cho ngươi chưa?”

Không biết tại sao Hoàng hậu nương nương lại hỏi chuyện này, Đông Phương Tầm Tuyết nghi hoặc đáp lời: “Phụ hoàng không có nói đến.”

“Mười hai mười ba tuổi cũng coi như trưởng thành rồi, đã đến lúc tính chuyện hôn sự cho ngươi. Bản cung đang nghĩ nếu Hoàng thượng chọn được người thì tốt, không chọn được thì bản cung thay ngài chọn vậy.”

“Chuyện này không cần nhọc lòng Hoàng hậu nương nương, nhi thần thật ra có chuyện này muốn nói với ngài.” Đông Phương Tầm Tuyết đưa mắt nhìn Phó Tuyệt Ca, hai vành tai thoáng ửng hồng: “Thật ra nhi thần đã có ý trung nhân rồi nếu được xin Hoàng hậu nương nương tác hợp cho ta.”

Phó Tuyệt Ca vô thức siết chặt quai giỏ trúc đến trắng bệch, nàng biết rõ Hoàng hậu nương nương sẽ không bao giờ chấp nhận nàng nếu bát gia nói ra chỉ sợ tình cảm mẫu tử lại có sứt mẻ. Bản thân nàng không lo lắng bị Hoàng hậu nương nương cự tuyệt, chỉ lo bát gia buông không được mà tranh chấp với thân mẫu.

“Bát gia đã có ý trung nhân rồi sao?” Hoàng hậu hơi nheo nheo mắt, mặc dù trong lòng không vui nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười: “Không biết bát gia có thể để bản cung nói trước hay không?”

“Hoàng hậu nương nương tự nhiên.”

“Chọn nương tử không đơn giản như ra vườn hái hoa, một phải môn đăng hộ đối hai phải hiểu chuyện hiền thục. Người đáp ứng được những điều kiện này thật sự không nhiều, bản cung sợ bát gia bị mỹ sắc mê hoặc mà thú nhầm một hồ ly tinh vào cửa. Tuổi tác của ngài còn nhỏ rất dễ bị dao động, tốt nhất vẫn nên nghe theo ý kiến của bản cung mà chọn cô nương thích hợp.”

“Chuyện này…”

“Bản cung vẫn chưa nói hết, bát gia đừng vội.” Hoàng hậu duỗi tay gác lên bàn, tay còn lại đung đưa quạt lụa thêu hoa cúc: “Người mình thích không bằng người thích hợp, bản cung thiết nghĩ bát gia nên thú đích lệnh ái của Khang Ninh Công. Từ nhỏ ngài đã được tiên sinh khen ngợi nhân trung long phượng, người xứng đáng với ngài cũng chỉ có cô nương mệnh cách phượng hoàng như Phó đích lệnh ái.”

Tâm tình Phó Tuyệt Ca thoáng chùn xuống, quả nhiên, hoàng hậu kiếp trước kiếp này vẫn chọn Phó Yên Ca. Dù cho nàng có cố gắng bao nhiêu, có liều mạng giúp đỡ Hoàng hậu nương nương cũng chẳng thay đổi được gì.

“Nhi thần không thích Phó đích lệnh ái làm sao có thể thú nàng?” Đông Phương Tầm Tuyết không còn là đứa trẻ tuỳ ý Hoàng hậu nương nương thao túng nữa, tương lai của nàng không ai có tư cách quyết định hơn nàng: “Thích hợp hay không không chỉ nhìn vào nàng có môn đăng hộ đối hay có phù hợp với tâm tư của Hoàng hậu nương nương. Hàng trăm hàng vạn con người nếu đều lấy lý do này để bao biện cho việc thú thê thì thật là đáng thương, bởi vì hắn không hiểu thế nào là yêu một người. Còn nhi thần, thích hợp là tâm đầu ý hợp, là phu thê hoà thuận cung kính yêu thương, không phải vì lợi ích trước mắt mà hy sinh hạnh phúc của bản thân!”

“Bát gia có biết mình đang nói cái gì không?” Hoàng hậu nương nương đặt mạnh quạt lụa xuống bàn, gương mặt giận dữ vặn vẹo: “Bản cung làm tất cả là vì ai? Chẳng phải là vì ngài sao? Ngài còn oán trách bản cung không hiểu ngài? Vậy ngài nói đi, cô nương mà ngài chọn thích hợp với ngài ở chỗ nào!”

Đông Phương Tầm Tuyết há miệng định nói thì Phó Tuyệt Ca đột nhiên xông vào: “Bát gia có lẽ quên rồi, Hoàng thượng ban nãy dặn ngài vấn an Hoàng hậu nương nương xong thì đến Dưỡng Tâm Điện gặp Hoàng thượng.”

“Tiểu ngốc…” Đông Phương Tầm Tuyết không hiểu tại sao tiểu ngốc lại cắt lời nàng, trong lòng đặc biệt không vui: “Ân, ta nhớ rồi.”

“Nếu Hoàng thượng đã nói vậy thì ngươi mau đi đi.”

Miễn cưỡng đứng dậy hướng Hoàng hậu nương nương hành lễ, Đông Phương Tầm Tuyết xoay người rời khỏi Dực Khôn Cung, lần đầu tiên bỏ lại Phó Tuyệt Ca.

Hướng Hoàng hậu nương nương hành lễ rồi nhanh chóng đuổi theo phía sau, Phó Tuyệt Ca không dám đi quá gần, lầm lũi cách bát gia vài bước chân. Không được bao lâu bát gia đột nhiên quay đầu lại, bất mãn dán chặt mắt vào người nàng tìm kiếm câu trả lời.

“Ngươi tại sao không cho ta nói?”

“Nô tỳ không muốn bát gia khó xử.” Phó Tuyệt Ca cúi đầu siết chặt tay áo đến nhăn nhúm: “Ngài và Hoàng hậu nương nương lâu ngày gặp lại không nên vì chuyện này mà tranh cãi.”

“Lẽ nào ngươi không biết ta chờ đợi ngày này bao lâu sao? Chỉ cần nói với Hoàng hậu nương nương dù ngài đồng ý hay không ta vẫn sẵn sàng thú ngươi vào cửa, hà tất phải làm như vậy?”

“T-Thật ra, nô tỳ cảm thấy chuyện này không nói cũng được, chúng ta cứ như vậy không được sao? Nhất định phải nói với Hoàng hậu nương nương sao?”

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Như vậy là như thế nào, ngươi muốn cả đời làm cung nữ hầu hạ cho ta sao?” Đông Phương Tầm Tuyết ba bước biến hai chạy đến túm chặt hai vai nàng: “Phó Tuyệt Ca ngươi nhìn ta, ngươi không muốn gả cho ta sao?”

“Không gả cũng không sao, nô tỳ chỉ muốn được như bây giờ hầu hạ ngài…”

“Nhưng ta không muốn!!”

Đông Phương Tầm Tuyết nói như hét lên, hai mắt đỏ bừng sắp khóc: “Ta làm tất cả là vì cái gì? Chẳng phải vì muốn cho ngươi danh phận sao? Nhưng ngươi lại không muốn gả cho ta, ngươi có nghĩ ta nghe thấy những lời này sẽ đau lòng thế nào không?”

Phó Tuyệt Ca quẫn bách xua tay: “Không phải như thế, bát gia ngài nghe nô tỳ giải thích đã.”

“Ta không muốn nghe!” Đông Phương Tầm Tuyết dứt khoát xoay lưng lại, lén lút chùi nước mắt đang chực chờ chảy xuống: “Ngươi từ đầu đã không muốn gả cho ta, là ta gượng ép ngươi. Sau này sẽ không như vậy nữa, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không quản đến nữa.”

“Bát gia!”

Đau đớn nhìn bóng lưng quen thuộc càng đi càng xa, lòng Phó Tuyệt Ca tan nát thành trăm ngàn mảnh, làm sao để bát gia hiểu nàng vì yêu quá nhiều nên mới phải buông tay?

Tâm duyệt quân hề quân bất tri…

Bình Luận (0)
Comment