Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 104

Không sợ phong ba bão táp, chỉ sợ năm tháng vĩnh hằng.

“Bất quá nô tỳ lại nghĩ thỏ nhỏ dũng cảm một chút vẫn có thể cùng hồ ly trắng ở chung một chỗ nha.” A Bích gãi cằm suy nghĩ, tựa hồ rất kiên định với lựa chọn của mình: “Thỏ thì sao, hồ ly thì sao? Ở bên cạnh nhau dù một phân cũng đã hạnh phúc huống chi đời người như vậy dài cứ lo sợ thì biết bao giờ tìm thấy niềm vui?”

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Ân, nô tỳ cảm thấy dù thế nào cũng không được buông bỏ hy vọng!”

Phó Tuyệt Ca thoáng trầm mặc, mười ngón tay vô thức siết lấy bệ cửa sổ. Miệng nói thì dễ nhưng có làm được hay không là một chuyện khác, nàng sợ quá khứ càng sợ tương lai, lấy gì tin tưởng kiếp này sẽ tốt hơn kiếp trước?

Chết cũng được, đau đớn cũng được, nàng chẳng còn gì để mất nữa rồi. Nhưng bát gia khác nàng, bát gia vẫn còn một tương lai tốt đẹp chờ ở phía trước, nàng ích kỉ cũng không thể hủy hoại bát gia.

“Cô nương đang nghĩ gì vậy?”

“K-Không có gì.”

A Bích hé môi định nói gì đó đột nhiên khựng lại, xoay người chạy ra bàn mang vào một món đồ: “Cô nương ngươi xem đây là cái gì?”

Phó Tuyệt Ca nghiêng đầu nhìn thử, kinh ngạc mở to mắt: “Kim điền này ngươi ở đâu có?”

“Nô tỳ thấy trong y phục của cô nương đó.” A Bích xoay xoay kim điền trong tay: “Cô nương hình như không có dùng loại phụ sức này mà nhỉ?”

Trong lòng lộp bộp mấy tiếng, lần đó Phó Yên Ca chạy quá nhanh nên nàng không kịp trả lại kim điền, A Bích không nói nàng cũng quên bén đi.

“Nhị tỷ còn ở ngoài sảnh không?”

“Hình như vẫn chưa đi.”

Phó Tuyệt Ca vội cầm theo kim điền chạy ra ngoài đại sảnh, hy vọng Phó Yên Ca chưa rời đi. Kim điền như khoai nóng phỏng tay, còn giữ bên người không biết khi nào họa sẽ ập xuống đầu. May mắn lúc nàng chạy đến đại sảnh Phó Yên Ca vẫn ở đó chưa đi, có vẻ như đang cùng bát gia đọc sách.

Nén xuống cảm giác bức bối khó chịu, Phó Tuyệt Ca chậm chạp bước vào, thuận tay gõ vách cửa hai tiếng.

“Bát gia vạn an.”

Đông Phương Tầm Tuyết kiềm chế không ngẩng đầu lên nhìn, miễng cưỡng gật đầu hai cái thay cho câu trả lời.

Phó Yên Ca đưa mắt nhìn, nâng khăn che miệng cười: “Tuyệt Ca muội muội lâu rồi không gặp.”

“Nhị tỷ an hảo.” Phó Tuyệt Ca rụt rè bước vào, từ trong tay áo lấy ra chiếc kim điền đưa cho Phó Yên Ca: “Của ngươi, lần trước ngươi quên lấy.”

“Ồ? Hóa ra là ở chỗ muội muội sao? Hại ta tìm mãi không thấy.” Phó Yên Ca đưa tay tiếp nhận kim điền, giương khóe môi cười nói: “Nếu muội muội thích có thể nói thẳng với nhị tỷ, nhị tỷ sẽ cho ngươi cái khác còn cái này thì không được. Đây là kim điền mà Hoàng hậu nương nương tặng cho ta, ngươi cứ như vậy trộm đi thì thật không tốt, ngươi không xấu hổ nhưng Công tước phủ sẽ xấu hổ đó.”

“Sao? Ta trộm? Nhị tỷ ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy, rõ ràng là ngươi ném nó xuống đất muốn ta giúp ngươi nhặt lên!”

“Làm sao có thể? Đây là đồ Hoàng hậu nương nương tặng sao ta có thể vứt xuống đất? Muội muội đừng có ngậm máu phun người.”

Oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, Phó Tuyệt Ca vạn vạn không ngờ thủ đoạn Phó Yên Ca lại cao như vậy, so với lần gặp trước đây hoàn toàn khác xa.

“Nhị lệnh ái ăn nói cẩn thận, ngươi nghi ngờ người của Trường Xuân Cung lấy đồ cũng phải có bằng chứng, nói miệng như vậy không đáng tin.”

Lời này vừa dứt Phó Tuyệt Ca và Phó Yên Ca cùng nhìn về phía Đông Phương Tầm Tuyết.

Phó Yên Ca bối rối chống đỡ ý cười gượng gạo: “Bằng chứng là chiếc kim điền kia.”

“Mấy ngày trước cung nữ của ta nhìn thấy ngươi ức hiếp Tuyệt Ca, cũng là ngươi tự mình bỏ chạy, vừa ăn cướp vừa la làng thật sự không phải tác phong của quân quý.”

“Y-Yên Ca không có, lúc đó chỉ là hiểu lầm thôi!” Phó Yên Ca cuống quít xua tay giải thích: “Là tam muội muốn đánh ta nên ta mới bất cẩn giẫm trúng tay nàng, hoàn toàn không phải cố ý.”

“Nàng đánh ngươi tại sao chỉ có nàng bị thương?”

“Là ta kịp chống trả nên không... không bị thương...”

“Lệnh ái.” Đông Phương Tầm Tuyết đặt sách xuống, lãnh liệt quan sát Phó Yên Ca: “Quân quý hiền thục hiểu chuyện một chút mới tốt, điêu ngoa lươn lẹo sẽ không ai thích đâu.”

Mồ hôi rịn ướt hai bên thái dương, nặng nề nuốt khan một ngụm nước bọt: “B-Bát gia hiểu lầm rồi, Yên Ca nói đều là sự thật, nếu ngài không tin cứ hỏi người của Hoán Y Cục.”

“Ta chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe.”

“Rõ ràng kim điền của Yên Ca nằm trong tay muội muội, không phải nàng thì là ai trộm?”

Bãi nước bẩn này Phó Yên Ca cứ cố hất về phía nàng hẳn là muốn nàng xấu mặt trước bát gia.

“Mi Cát, lấy thứ đó ra đây.”

Mi Cát nhanh chóng đặt ấm trà xuống than lô, xoay người chạy đi lấy món đồ bát gia yêu cầu. Chốc sau liền mang một hộp gỗ đưa cho bát gia, nắp ngoài khảm xà cừ tinh xảo, đồ vật bên trong nhất định rất quý giá.

“Cầm lấy.” Đông Phương Tầm Tuyết đưa hộp gỗ cho Phó Tuyệt Ca: “Ban thưởng cho ngươi.”

“Hả?”

Phó Tuyệt Ca máy móc tiếp nhận, run run mở nắp hộp ra xem lập tức bị món đồ bên trong dọa sợ.

Phó Yên Ca nhìn rõ đồ trong hộp liền kinh hãi đứng bật dậy: “Đ-Điểm thúy!?”

Món đồ trong tay so với kim điền còn nóng hơn, Phó Tuyệt Ca kinh hãi đặt trở về bàn: “Món đồ quý giá như vậy nô tỳ không dám nhận.”

“Chỉ là một đôi hoa tai, ta có thể cho ngươi được.” Đông Phương Tầm Tuyết hướng nàng ngoắc tay: “Lại đây.”

Phó Tuyệt Ca vẫn đứng chôn chân tại chỗ, đùa sao, trang sức điểm thúy chỉ có chủ tử trong cung mới được dùng, một cung nữ như nàng dám đeo lên ngay cả đầu cũng không giữ được.

Mi Cát thô lỗ đưa tay đẩy một cái, không quên nháy mắt với nàng.

Vạn bất đắc dĩ bước đến trước mặt bát gia để đối phương giúp nàng đeo lên hoa tai. Cảm giác đè nặng khiến tâm tình thoáng chốc chùn xuống, hai chân run lẩy bẩy muốn ngã xuống đất. Không thể không thừa nhận hoa tai điểm thúy này thật sự rất đẹp mắt, dưới ánh nắng phản chiếu sắc tuyết thanh trong veo lấp lánh. Đơn giản mà thanh nhã, mặt trước khảm một viên trân châu, so với những đôi hoa tai mà nàng thấy thứ này quý giá gấp trăm lần.

Phó Yên Ca đố kị muốn chết, điểm thúy là phụ sức tinh tế quý giá nhất thiên hạ, dựa vào cái gì một nghiệt chủng như Phó Tuyệt Ca có thể đeo lên?

Đông Phương Tầm Tuyết đeo xong hoa tai cho nàng liền nói: “Cung nữ Trường Xuân Cung được ban thưởng điểm thúy thì kim điền của ngươi có đáng để Phó Tuyệt Ca đặt vào mắt không?”

Sắc mặt Phó Yên Ca càng lúc càng kém, gượng gạo giải thích: “Có lẽ là hiểu lầm.”

“Ngươi biết thì tốt.” Đông Phương Tầm Tuyết đưa hộp gỗ cho Mi Cát cất kĩ, không quên nhắc nhở thêm một câu: “Không phải dựa vào bản thân là quân quý mà muốn nói gì thì nói, dù cho lệnh ái mệnh cách phượng hoàng thì vẫn là con người, mà là người thì phải sống thật tốt đừng để người khác ghê tởm ngươi.”

Hai phiến môi vì sợ hãi mà run rẩy, loạng choạng lùi lại hai bước, trong đáy mắt giấu không được kinh hãi. Chưa ai dám nói những lời này với nàng, bát gia cư nhiên dám sỉ nhục nàng trước mặt ả nghiệt chủng đó!?

“N-Ngài, hảo, rồi ngài sẽ phải hối hận!”

Phó Yên Ca tức giận xoay người chạy khỏi Di Tình Thư Sử, đến cả kim điền cũng quên cầm về.

Đông Phương Tầm Tuyết cầm lấy kim điền đưa cho Mi Cát: “Mang trả cho nhị lệnh ái bằng không lại nói ta trộm của nàng.”

Mi Cát che miệng khúc khích cười, nhanh chóng cầm kim điền đuổi theo Phó Yên Ca.

Trong phòng chỉ còn hai người bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng khó xử, Phó Tuyệt Ca lúng túng không biết nên quay về hay là cảm ơn bát gia vừa giúp nàng.

Vẫn là nên cảm ơn một tiếng.

“Cái kia, ừm, bát gia.” Phó Tuyệt Ca giấu hai tay ra sau lưng đỡ cảm giác thừa thải: “Đa tạ ngài nói giúp nô tỳ.”

Đông Phương Tầm Tuyết vân đạm phong khinh quay trở về bàn ngồi xuống, thuận tay mở quyển sách ban nãy tiếp tục xem.

Phó Tuyệt Ca xấu hổ sờ chóp mũi, bị lạnh nhạt thật sự không thoải mái chút nào. Nếu bát gia đã không muốn nói chuyện vậy nàng cũng không mặt dày làm phiền nữa, ngoan ngoãn rời khỏi phòng thuận tay đem cửa đóng lại.

Đi được vài bước thì sực nhớ hoa tai vẫn chưa trả, một bên tháo hoa tai một bên vội vàng quay về. Hoa tai điểm thuý có chốt gài phía sau, nàng lại không có gương để soi, loay hoay cả buổi vẫn không tháo xuống được. Không còn cách nào khác đành mặt dày đến trước mặt bát gia, vô thức sờ sờ dái tai bị bản thân kéo sưng.

“B-Bát gia, hoa tai…”

Đông Phương Tầm Tuyết nhìn một cái rồi lãnh đạm đáp: “Cho thì ngươi cứ giữ đi.”

“Không được, trang sức điểm thuý chỉ dùng cho chủ tử, nô tỳ không dám nhận lễ vật hậu hĩnh như vậy.” Phó Tuyệt Ca tìm mãi không thấy chốt gài, khẩn trương đề cao giọng: “Bát gia có thể giúp nô tỳ tháo xuống không?”

Chần chờ vài phân thời gian Đông Phương Tầm Tuyết cũng gật đầu đáp ứng: “Đến đây.”

Phó Tuyệt Ca rụt rè đi đến trước mặt bát gia, kiên trì không chịu thả vành tai.

“Lấy tay ra.”

Chậm chạp thu tay lại đồng thời nghiêng mặt qua một bên để bát gia dễ tháo hoa tai. Toàn bộ vành tai sưng đỏ rơi hết vào tầm mắt Đông Phương Tầm Tuyết, hai chân mày tức thì chau lại, động tác càng thêm ôn nhu.

Dễ dàng đem một bên hoa tai tháo xuống, trộm liếc nhìn sắc mắt tiểu ngốc: “Đau thì nói với ta.”

“Không đau lắm.” Phó Tuyệt Ca lại sờ vành tai lần nữa: “Hoa tai có hơi nặng.”

Nghe xong Đông Phương Tầm Tuyết cũng không nói gì, tiếp tục giúp nàng tháo hoa tai còn lại.

Hoa tai điểm thuý rực rỡ nằm trên sách linh lung phát quang, mây ngàn nước chảy, đẹp đẽ lại thanh nhã dùng phối với loại y phục nào cũng đều phù hợp. Trùng hợp hôm nay Phó Tuyệt Ca mặc áo dài hạnh bạch, váy lụa màu lam thắt một dải dây lưng nhạt màu, tổng thể rất hợp với đôi hoa tai điểm thuý này.

“Đa tạ bát gia, vậy nô tỳ xin phép cáo lui.”

“Chậm đã.”

Đông Phương Tầm Tuyết do dự một chốc rồi lấy dưới bàn một cái điền hạp* đưa cho nàng. (Hộp khảm xà cừ, vàng, bạc,…)

Phó Tuyệt Ca đưa tay ra nhận, hiếu kì không biết bát gia muốn làm gì: “Cái này?”

“Coi như thưởng cho ngươi nhiều năm hầu hạ.”

Nhìn điền hạp trong tay tránh không khỏi tâm loạn như ma, hy vọng không xuất hiện thêm một món điểm thuý nào nữa. Đến khi nhìn rõ món đồ trong hộp mới dám thở hắt ra, cẩn thận nhấc đôi hoa tai thuý ngọc ngắm nhìn một lượt, so với đôi điểm thuý kia đôi thuý ngọc này vẫn thích hợp với nàng hơn.

“Ngài thật sự thưởng cho nô tỳ sao?”

“Ân.”

Phó Tuyệt Ca đặt điền hạp xuống bàn tự mình đeo đôi thuý ngọc lên, hào hứng chạy đến trước gương xem thử. Thuý ngọc dưới nắng phát ra màu xanh biếc mê hoặc càng nhìn càng thấy đẹp mắt.

“Úc? Ngươi đeo rồi sao?”

Mi Cát không đúng lúc trở về, trộm nhìn qua bát gia vẫn đang giả vờ đọc sách: “Ây u, ta vừa định tìm ngươi đây, đôi thuý ngọc này để trong phòng bát gia không biết bao nhiêu năm, ta còn tưởng ngươi không thích mới vứt lại.”

“Ta không có, đây là lần đầu tiên ta thấy nó.”

Phó Tuyệt Ca quyến luyến sờ hoa tai, trong lòng có chút chua xót, bát gia giấu đôi hoa tai này nhiều năm lại không muốn ban cho nàng hẳn là để dành tặng cho người khác.

“Vậy thì kì lạ quá nhỉ?” Mi Cát hắng giọng ho, cố tình nói lớn cho cả bát gia bên trong nghe thấy: “Có khi nào bát gia nghĩ ngươi không thích mới không tặng không?”

Toàn bộ gương mặt bát gia giấu sau quyển sách nên các nàng không cách nào nhìn thấy biểu tình, bất quá vành tai phiếm hồng đã tố cáo toàn bộ.

“Hẳn không phải đâu.”

“Nếu không phải sao bát gia không đem tặng mà giữ lại làm gì?” Mi Cát vòng qua bên cạnh Phó Tuyệt Ca, ở trên gò má nàng chọt chọt hai cái: “Xem ngươi đeo hoa tai này vừa vặn như vậy không cho ngươi thì cho ai đây?”

Phó Tuyệt Ca tâm tư rối bời, liếc nhìn qua bát gia vẫn đang đọc sách, thật sự là chuẩn bị cho nàng sao?

Mi Cát không hài lòng với sự chậm chạp này của nàng, dùng khuỷu tay thúc vào lưng hai cái: “Mau qua nói mấy lời dễ nghe đi.”

“L-Lời dễ nghe?”

“Bình thường ngươi ăn không biết bao nhiêu đậu hũ của bát gia vậy mà mấy lời dễ nghe nói không được?

“Ta mới không có!” Phó Tuyệt Ca thẹn quá hoá giận trừng trừng mắt: “Ngươi đừng có ăn nói linh tinh.”

“Còn không có? Thế ai bình thường nũng nịu gọi bát gia không ngớt a? Ta vẫn nhớ ngươi lúc nhỏ cứ hai ba bước lại đòi bát gia ôm, bây giờ còn ngại ngùng cái gì?”

Phó Tuyệt Ca chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống, Mi Cát có cần thẳng thắng như vậy không?!

Bất đắc dĩ quay lại chỗ bát gia, trong đầu suy nghĩ nên nói những lời dễ nghe nào. Tính khí bát gia nàng thấu hiểu vài phần, tuy về ngoài như hũ nút kín bưng nhưng nội tâm lại rất phong phú, mấy lời mật ngọt chắc không có công dụng.

“Đa tạ bát gia ban thưởng…”

Khoé môi Mi Cát co rút, nha đầu này vừa ngã xuống giếng sao?

Sắc mặt bát gia cũng trở nên khó coi, vô thức siết chặt quyển sách đến nhăn nheo.

“Ân.”

“…”

Lần này đến lượt Phó Tuyệt Ca xấu hổ, phẫn nộ trừng Mi Cát một cái, chuyện tốt ngươi bày ra đây sao?

Mi Cát xung động muốn gϊếŧ người, liên tục hoa tay múa chân nhắc nhở.

Đầu Phó Tuyệt Ca to như cái đầu, Mi Cát đang biểu diễn tạp kĩ sao?

Chút kiên nhẫn còn sót lại bị đánh bay một ngàn hai trăm dặm, Mi Cát nổi trận lôi đình rống vào mặt nàng: “Ngươi đến ôm một cái hôn một cái không được sao? Nhìn cái gì, không thấy bát gia đang tức giận sao còn không mau làm đi!?”

Mặt bánh bao chuyển từ kinh ngạc đến ngượng ngùng, lúng túng nhìn bát gia rồi nhìn đến Mi Cát đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Mi Cát: “…”

Hình như nàng vừa nói cái gì đó kì quái rồi.

Đông Phương Tầm Tuyết che miệng ho khan hai tiếng, gương mặt thanh tú nhiễm một tầng ráng chiều: “Ai dạy ngươi nói những lời này vậy?”

“…” Mi Cát ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Nô tỳ chỉ nói lên tiếng lòng của ngài thôi.”

“Nói tiếng lòng của ta?” Đông Phương Tầm Tuyết bị nói trúng tim đen vẫn bình thản híp cong mắt cười: “Ngươi làm rất tốt, ta thưởng ngươi quét dọn khố phòng một tháng, bổng lộc cũng không cần nhận nữa.”

“Đừng mà bát gia!!!!”

Bình Luận (0)
Comment