Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 123

Những hạt tuyết đầu tiên của năm nay lặng lẽ rơi xuống Hàng Châu, Tây Hồ phủ xanh cỏ giờ đã bị nhuộm trắng, hơi lạnh mang theo hương cẩm tú cầu lưu lại trên mái tóc.

Ba ngày nữa là đến sinh thần mười hai tuổi của Phó Tuyệt Ca, bất quá năm nay có lẽ nàng phải đón sinh thần một mình ở Hàng Châu. Mặc dù A Bích nói sẽ giúp nàng gọi bát gia nhưng chưa chắc bát gia chịu đến dự, Phó Tuyệt Ca sớm đã chuẩn bị tinh thần đón sinh thần không có bát gia.

Tính đến hôm nay nàng đã hầu hạ bát gia được tám năm, khoảng thời gian này thật sự rất dài đến nỗi mỗi khi nghĩ lại đều sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Ban đêm gió lớn Phó Tuyệt Ca không ngủ được, một mình ngồi trước thềm nhà ngắm tuyết rơi. Mọi thứ trôi qua thật sự quá nhanh, chớp mắt đã mười hai năm, thời gian càng lúc càng gần đến cái đêm định mệnh đó. Trống ngực vô thức đập loạn xạ, Phó Tuyệt Ca hoảng sợ cúi đầu nhìn bục gỗ bám đầy tuyết tựa hồ nhìn thấy vệt máu bắn ra từ mũi kiếm Đông Phương Tầm Liên.

Cổ đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Phó Tuyệt Ca chưa kịp suy nghĩ đã hét toáng lên: “Đừng gϊếŧ ta!!!”

“…”

Mơ hồ phát hiện thứ trên cổ không phải kim loại, hai mắt nhắm nghiền từ từ mở ra, vừa vặn nhìn thấy bàn tay người đang đặt trên vai.

“A!?”

Đông Phương Tầm Tuyết nghi hoặc nhìn xuống tiểu ngốc đang sợ đến co cụm thành một đoàn: “Ai gϊếŧ ngươi?”

“N-Nô tỳ, cái này…” Phó Tuyệt Ca bối rối ngước mắt nhìn bát gia đang đứng trước mặt: “Nô tỳ chỉ đang nghĩ linh tinh thôi, nhưng sao giờ này ngài lại ở đây?”

“Câu này phải ta hỏi ngươi mới đúng, giờ này một quân quý ra đây làm gì?”

“Ngắm tuyết.” Ngốc nghếch chỉ tay vào màn tuyết giăng ngoài sân: “Ngài cũng ra ngắm tuyết à?”

“…”

Phát hiện sắc mặt bát gia có chút kì quái, Phó Tuyệt Ca sực nhớ tên huý của bát gia là Tầm Tuyết, nàng ban nãy vừa nói thưởng tuyết chẳng lẽ bát gia nghĩ nàng ra đây để ngắm đối phương?

Đông Phương Tầm Tuyết đằng hắng hai tiếng, giả vờ bình tĩnh chấp tay ra sau lưng ngước mắt nhìn bầu trời nhuộm trắng sắc tuyết: “Đứng lên đi.”

“Hả?”

“Đứng lên.”

Phó Tuyệt Ca mờ mịt chống tay xuống thềm đứng dậy, còn chưa kịp hiểu gì thắt lưng đột nhiên bị bát gia ôm lấy, một cánh tay khác luồn dưới gối nàng nhấc lên.

“A!”

Đông Phương Tầm Tuyết không lời báo trước ôm nàng chạy ra ngoài sân, tốc độ bước chân nhanh đến mức hai tai đều kêu ù ù.

“Bát gia ngài làm gì vậy!?”

Hình ảnh chớp loé chớp loé sau màn tuyết dày, đến lúc bát gia dừng lại thì các nàng đã ở ngoài cửa phủ. Bát gia một phát đem nàng nhét vào xe ngựa, bản thân cũng nhanh chóng leo lên. Mã phu mạnh mẽ giật cương ngựa, bánh xe bằng gỗ nặng nề phát ra mấy tiếng cộc cộc rồi bắt đầu lăn bánh.

Phó Tuyệt Ca lảo đảo tìm chỗ ngồi xuống, hai tay vịn ngực thở dốc: “Bát gia ngài muốn đưa ta đi đâu?”

“Đến nơi thì biết.”

Đông Phương Tầm Tuyết chỉ tay vào vị trí dưới chân Phó Tuyệt Ca: “Chăn ở đó, muốn ngủ thì lấy ra dùng.”

Phó Tuyệt Ca máy móc làm theo, loay hoay lôi tay nải dưới gầm ghế ra mới phát hiện còn có hai ba tay nải khác bên cạnh. Cái đầu tiên đựng chính là chăn, mấy cái còn lại đều là quần áo, lương khô, trà bánh và than đen giữ ấm.

“Cái này?”

“Cho ngươi.”

Nhìn đống tư trang trước mặt, Phó Tuyệt Ca nghĩ đến chuyện gì đó rồi hét toáng lên: “Ngài muốn đuổi nô tỳ đi?”

Đông Phương Tầm Tuyết liếc nhìn nhưng lại không trả lời, yên lặng dùng than lô sưởi ấm hai tay.

“Sớm biết ngài tàn nhẫn nô tỳ đã không nhập cung hầu hạ!” Phó Tuyệt Ca siết chặt tay nải vào lòng, hai mắt đỏ hoen ươn ướt nước: “Tám năm qua nô tỳ không có công lao cũng có khổ lao, ngài đối xử với nô tỳ như vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao?”

“Không ngủ thì ngồi canh cửa đi.”

Phó Tuyệt Ca đáng thương dụi dụi mắt, ôm tay nải đặt xuống sàn xe: “Nô tỳ có bị đuổi cũng không để ngài được tiện nghi!”

Dứt câu liền nằm xuống sàn xe đắp chăn đi ngủ, còn cố ý chọn vị trí ấm áp gần than lô.

Đông Phương Tầm Tuyết liếc nhìn một cái rồi tiếp tục ngồi canh cửa, gió lạnh từng cơn thổi tung làn tóc dài.

Trăng ngoài cửa dị thường ấm áp mặc cho tuyết phủ kín lối đi, hương hoa cỏ thoang thoảng tràn vào từng con ngõ say sưa dỗ giấc ngủ êm đềm giữa đêm đông lạnh giá.

Mơ màng nghe thấy tiếng ngựa hí vang, Phó Tuyệt Ca không muốn tỉnh dậy, thoải mái dụi đầu vào tay nải muốn ngủ thêm một giấc. Cơ thể lúc này nhẹ bẫng như đi trên mây, bên tai có tiếng chim hót ríu rít, ánh nắng ấm áp dịu dàng mơn trớn da thịt trắng trẻo.

Ánh nắng?

Phó Tuyệt Ca giật mình bừng tỉnh, đập vào mắt là kết ngọc trên cổ áo bát gia.

“A!?”

Đông Phương Tầm Tuyết bị tiếng hét của Phó Tuyệt Ca làm cho giật mình, nghi hoặc nhìn nha đầu ngốc đang cọ quậy trong ngực.

“Làm cái gì vậy?”

“N-Ngài muốn mang nô tỳ đi đâu?” Phó Tuyệt Ca cảnh giác nhìn trái nhìn phải, xung quanh chỉ có rừng cây núi đá hoàn toàn không có người sống: “Đừng nói ngài muốn ném nô tỳ vào rừng núi làm mồi cho thú dữ đi?”

“Nếu tỉnh rồi thì tự mình đi đi.”

Đông Phương Tầm Tuyết lưu loát đặt Phó Tuyệt Ca xuống đất, không nói lời nào tự mình đi về phía trước. Phó Tuyệt Ca cảnh giác nhìn trái nhìn phải, mặc dù rất muốn chạy con đường ngược lại nhưng sợ giữa đường gặp dã thú nên quyết định chạy theo sau lưng bát gia.

Hai người một trước một sau vượt qua con đường dốc trên núi, ánh nắng xuyên qua tán lá xanh mang theo hơi ấm yếu ớt. Phó Tuyệt Ca đi một lúc bắt đầu thấm mệt, từng chút bỏ xa bát gia, cố gắng chạy thử nhưng vẫn bị tuột lại phía sau.

Đông Phương Tầm Tuyết cũng phát hiện Phó Tuyệt Ca không đi nổi đành mở miệng nói: “Nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp.”

Phó Tuyệt Ca mừng rỡ ngồi phịch xuống một mỏm đá nhẵn, nếu còn đi nữa chắc nàng sẽ ngất xỉu giữa đường mất. Lúc này mới phát hiện bát gia một mình quải ba bốn tay nải, xem ra không phải dành cho nàng mà là dùng để đi qua ngọn núi này.

Đang yên đang lành bát gia lên núi để làm gì?

Đương miên man suy nghĩ đột nhiên trước mặt xuất hiện một bình nước: “Rửa mặt đi, toàn gỉ mắt.”

“...”

Phó Tuyệt Ca thẹn quá hóa giận đoạt lấy bình nước đi ra chỗ khác rửa mặt súc miệng, lúc này mới phát hiện mắt đúng là toàn gỉ, mép môi còn dính thứ gì đó ươn ướt. Trong lòng lặng lẽ rỉ máu, nàng ngủ thật sự quá xấu rồi!!

Dùng hết sức bình sinh rửa sạch mặt mũi rồi mới chỉnh sửa đầu óc rối bù, ở chỗ này không có gương nàng phải tự mình tưởng tượng lấy. Mất một lúc cũng làm xong, rón rén quay trở về phát hiện bát gia quải hành lý muốn đi tiếp.

“Ngài không rửa mặt không?”

“Rửa rồi.”

Phó Tuyệt Ca ôm bình nước đuổi theo phía sau bát gia, quả nhiên đã rửa mặt hơn nữa còn chải đầu gọn gàng. Bất tri bất giác chạm lên búi tóc của mình, nàng thật sự không biết bản thân đã tạo ra kiệt tác gì ở trên đầu.

“Còn phải đi bao xa nữa vậy?”

Đông Phương Tầm Tuyết ước chừng thời gian đã đi mà đáp: “Khoảng hai canh giờ nữa.”

“Xa như vậy?” Phó Tuyệt Ca ai thán nhìn con đường dài tăm tắp trước mặt: “Ngài không ở trong phủ mang nô tỳ ra đây làm gì?”

Lần này không có tiếng đáp lại.

Phó Tuyệt Ca buồn bực bước theo sau lưng bát gia, xấu tính, chỉ chút chuyện cũng giận lâu như vậy. Đổi lại kiếp trước có bao nhiêu ôn nhu, chỉ cần nàng chau mày một cái đã xoắn xuýt tìm cách dỗ dành, bây giờ còn dám giận ngược lại nàng.

“Đến rồi.”

“A?” Ngơ ngác ngước nhìn cánh cổng phủ đầy tuyết, Phó Tuyệt Ca nghi hoặc mở miệng: “Không phải hai canh giờ mới đến sao?”

“Ta có nói hai canh giờ mới đến sao?”

“Ngài...”

Phó Tuyệt Ca chưa nói hết câu trong trang viên bước ra một nam tử trung niên: “Vị nữ công tử này đến thật đúng lúc, ta đang chuẩn bị đi đây.”

Đông Phương Tầm Tuyết vui vẻ bước đến: “Để ngươi đợi lâu rồi, thật thất lễ.”

“Không sao, không sao, ngươi đến thì tốt rồi, trang viên này phiền ngươi giúp ta coi sóc một thời gian.” Nam tử trung niên dời mắt nhìn sang Phó Tuyệt Ca đứng bên cạnh nàng: “Úc? Nãy giờ quên chào hỏi, vị tiểu thư này là?”

“Là nương tử của ta.”

Phó Tuyệt Ca thoáng sửng sốt: “Bát...”

Phát hiện ánh mắt bát gia, Phó Tuyệt Ca lúng túng tìm lời giải thích: “Ách, cái kia, ta...”

“Bát lang.”

“Hả?”

Nam tử nhìn phu thê hai người mày qua mắt lại không khỏi bật cười: “Tân phu thê đúng là thú vị, được rồi, chỗ này giao lại cho ngươi, ta đi trước đây.”

Nói xong vị nam tử trung niên liền quải tay nải rời đi, không quên hướng các nàng vẫy tay tạm biệt.

Phó Tuyệt Ca đầu óc mơ màng đứng nguyên tại chỗ không cử động buộc lòng Đông Phương Tầm Tuyết phải kéo nàng vào trang viên.

“Khoan đã, ngài nói cái gì chứ? Rõ ràng...”

“Rõ ràng cái gì?”

Đông Phương Tầm Tuyết tiếp tục kéo nàng vào căn nhà gỗ lọt thỏm giữa trang viên bao la được bao bọc bởi cánh rừng thông bạt ngàn vô tận. Đây cũng chính là nơi mà Đông Phương Tầm Tuyết muốn nhưng không mua được, mãi đến tháng trước nàng mới thuyết phục được chủ trang viên cho dùng tạm nơi này nửa tháng, cái giá dĩ nhiên không rẻ.

Một đường bị bát gia kéo đi, Phó Tuyệt Ca bị cảnh đẹp làm cho mê mẩn, thật không ngờ giữa rừng thông còn có một trang viên rộng lớn như vậy.

“Ngài muốn mua là trang viên này sao?”

“Phải.” Đông Phương Tầm Tuyết đi thẳng đến vườn hoa sau nhà, giữa tuyết đông cẩm tú cầu rực rỡ không hề thua kém bất kì loài hoa nào: “Phải mất rất lâu mới khuyên được hắn cho ta sử dụng trang viên này trong nửa tháng.”

Phó Tuyệt Ca kinh ngạc nhìn vườn cẩm tú cầu trước mặt, hai mắt lấp lánh ánh sáng: “Đẹp thật, mùa đông vẫn có thể ngắm hoa tú cầu, chủ nhân trang viên này thật sự dụng tâm rồi.”

“Ngươi thích không?”

“Thích! Rất thích mới đúng!” Phó Tuyệt Ca vui mừng chạy nhảy xung quanh hoa viên, bên cạnh còn có hồ sen đến khi nhập hạ nàng có thể ngắm sen nở: “Nơi này đẹp thật đó, nô tỳ chỉ muốn sống ở đây không muốn về vương phủ nữa!”

Đông Phương Tầm Tuyết nhìn tiểu ngốc giống như hài tử ríu rít chạy qua chạy lại không biết mệt, tâm tình nặng trĩu mấy hôm nay rốt cuộc cũng được thả lỏng.

“Tiểu ngốc.”

Phó Tuyệt Ca dừng chạy nhảy, ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương: “Bát gia?”

“Đến đây.”

Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn ngoan ngoãn bước đến.

Đông Phương Tầm Tuyết lấy trong tay áo một chiếc kim cài đính ngọc trai và lam ngọc, họa tiết xung quanh được làm bằng vàng kéo thành sợi mỏng tạo hình tinh xảo. Không nói không rằng đã đem chiếc kim cài cài lên búi tóc lộn xộn của Phó Tuyệt Ca, còn cẩn thận lùi lại vài bước đánh giá một phen.

Phó Tuyệt Ca ngẩn người hồi lâu, máy móc đưa tay chạm vào chiếc kim cài, thậm chí còn không dám tin những gì vừa nhìn thấy: “Ngài tặng nô tỳ cái này?”

“Sinh thần khoái lạc.”

Cứ tưởng năm nay phải đón sinh thần một mình thật không ngờ bát gia lại nhớ mà chuẩn bị lễ vật, Phó Tuyệt Ca xúc động đỏ hoen hai mắt, tay vô thức nắm chặt chiếc kim cài trên búi tóc.

“Nô tỳ đã nghĩ ngài không muốn cùng nô tỳ dự sinh thần.”

“Ở đây chỉ có hai người chúng ta đừng xưng nô tỳ nữa.” Đông Phương Tầm Tuyết lấy hết dũng khí nắm chặt bàn tay của Phó Tuyệt Ca: “Ở đây chỉ có bát lang và tiểu ngốc, một đôi phu phụ chốn sơn dã, không phải hoàng tước hay lệnh ái Công tước phủ.”

“B-Bát lang?”

Phó Tuyệt Ca mạc danh kì diệu ngước mắt nhìn tước quý xinh đẹp trước mặt, cảm giác giống như đang mơ vậy, không thể tin các nàng có ngày trở thành một đôi phu phụ bình dân. Cởi bỏ triều phục, gánh nặng trên vai tạm thời tháo xuống, thời khắc này chỉ sống vì tình yêu của hai người.

Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay kéo nàng vào lòng, ở trên đỉnh đầu đặt xuống một nụ hôn: “Nương tử đừng sợ, vi phu ở đây bảo vệ nàng.”

Mười ngón tay hết siết rồi thả, Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, không chút do dự choàng tay ôm chầm lấy bát gia.

“Bát lang!”

Tiếng cười khúc khích vui sướng vang khắp trang viên, thời khắc này các nàng chỉ sống vì đối phương.

Hoan hỉ nắm tay nhau đi dạo trong vườn, ngắm nhìn hàng thông thẳng tắp phủ kín tuyết trắng, đàn thỏ trốn trong đám rơm khô ngước đôi mắt to tròn quan sát hai người. Trang viên phía đông có ruộng lúa tầm khoảng bát cửu lý, phía tây là chuồng nuôi gia súc, bên cạnh xây thêm một hồ nước lớn được ván gỗ đậy kín ngăn việc nước trong hồ đóng băng.

Men theo con đường mòn từ cổng dẫn thẳng đến nhà chính, hai người dạo đủ thì quay về nghỉ ngơi. Đông Phương Tầm Tuyết cả đêm không ngủ tinh thần có chút kém cỏi, nhiệt tình cũng giảm bớt phân nửa.

Bắt gặp bát gia hai mắt híp lại muốn dính cả vào nhau, Phó Tuyệt Ca nhịn không được hỏi khẽ: “Bát gia buồn ngủ sao?”

“Đừng gọi bát gia.” Đông Phương Tầm Tuyết không vui nắm lấy gò má nàng nhéo nhéo mấy cái: “Gọi bát lang.”

“Ách, bát lang.” Phó Tuyệt Ca lo lắng chạm vào gương mặt hốc hác của nàng: “Đêm qua ngài không ngủ sao?”

Đông Phương Tầm Tuyết tuỳ tiện gật đầu thay cho câu trả lời.

“Vậy chúng ta đi ngủ thôi, nô tỳ muốn xem ngoạ phòng!”

Đông Phương Tầm Tuyết dĩ nhiên không thể cự tuyệt tiểu ngốc, ngoan ngoãn theo sau nương tử đi thăm thú ngọa phòng.

Chủ nhân của trang viên vốn là một nam tử trung niên chưa lập gia thất, bài trí trong nhà tương đối đơn điệu. Rất may ngọa phòng được xây dựng rộng rãi thoáng đãng đủ sức chứa một nhà bốn người cùng sinh hoạt. Phó Tuyệt Ca thích thú dạo quanh ngọa phòng, ánh nắng yếu ớt ngày đông len lỏi qua mành cửa chiếu xuống sàn nhà phản quang đẹp mắt, trong không khí đồng thời truyền đến mùi thơm của gỗ mới.

Giường ngủ gọn gàng ngăn nắp, chăn màn được cất kĩ trong rương, bất quá các nàng đều không cần dùng đến vì bát gia đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trước khi đến đây.

Trang viên này Phó Tuyệt Ca nhìn chỗ nào cũng thấy thích, chỉ muốn cùng bát gia ở đây đến cuối đời không quay về vương phủ nữa.

“Chúng ta đi hái hoa trang trí phòng ngủ sau khi thức dậy nhé?”

“Được thôi.” Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay kéo nương tử vào lòng, tì cằm lên đỉnh đầu nàng thì thầm: “Nương tử thích là được.”

Phó Tuyệt Ca khúc khích cười, nhanh chóng lách người thoát khỏi ôm ấp: “Ta đi trải giường, ngài ngồi ở đó đợi chút đi.”

“Vừa ôm vừa trải giường không được sao?”

“Ngài đừng có làm nũng nữa mà!”

Tranh thủ lúc bát gia không để ý Phó Tuyệt Ca liền chạy đi lấy chăn màn trong tay nải, bát gia mang theo không nhiều nên phải thường xuyên giặt giũ mới có thể dùng suốt nửa tháng. Đầu tiên là tháo sàn đan cũ đặt qua một bên thay bằng sàn đan lót vải bông dày giữ ấm, tiếp đến là đặt gối lên và trải chăn ra. Trên đường đi tay nải bị bám tuyết nên chăn có hơi lạnh, Phó Tuyệt Ca loay hoay đốt ít than bỏ vào bàn là chảo sắt là sơ qua chăn và sàn đan làm ấm.

Đông Phương Tầm Tuyết mất lần suýt ngủ quên trên ghế, đã đến nơi sơn dã này rồi tiểu ngốc vẫn không bớt tỉ mỉ. Một phần là vì sợ nàng ngủ chỗ lạ không quen, phần vì xem nàng là hài tử nên mới dụng tâm lương khổ như thế. Càng nghĩ càng buồn bực, Đông Phương Tầm Tuyết bước nhanh đến đoạt lại bàn là chảo sắt trên tay Phó Tuyệt Ca đặt vào than lô rỗng dưới chân.

“Vi phu buồn ngủ rồi, nương tử mau cùng ta lên giường.”

Phó Tuyệt Ca không biết tại sao bát gia không cho nàng là chăn nhưng vẫn vui vẻ cùng đối phương nằm xuống giường ngủ một giấc. Mã xa vừa cứng vừa xốc nảy, nàng chỉ chợp mắt một chút mà cả người đã ê ẩm huống chi bát gia cả đêm không ngủ làm sao chịu nổi.

Bình Luận (0)
Comment