Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 131

Phó Tuyệt Ca mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, đưa tay xoa thái dương đau nhức, còn tưởng đã thoát khỏi hang hổ nào ngờ đàn hổ đó vẫn cắn chặt nàng không buông.

“Lệnh ái…”

“Ta không sao, chúng ta thu dọn rồi về phủ thôi.” Mắt nhìn bao quát toàn bộ Toái Vân Hiên: “Thân phận của ta không thích hợp ở nơi này lâu, cũng không tiện lưu lại vương phủ, chỉ có thể quay về Phó phủ tiếp tục chống đỡ.”

“Nô tỳ thật sự không muốn quay về Phó phủ, Đại nương tử sẽ không tha cho chúng ta đâu.” A Xán sợ hãi nắm chặt tay áo Phó Tuyệt Ca nài nỉ: “Hay là đừng đi nữa, chúng ta đến vương phủ ở tạm cũng được.”

“Cung nữ quân quý không được phép lưu lại vương phủ khi chủ tử không ở đó, người ngoài sẽ cho rằng ta đã trở thành tiểu thiếp của bát gia, ngươi cũng biết chuyện này kia mà.”

“Nhưng bát gia đã nói muốn thú ngài.”

“Chưa thành thân chính là chưa có danh phận, lời bát gia nói không có ý nghĩa gì cả.” Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay đang run rẩy của A Xán mà an ủi: “Yên tâm, ta tự có cách đối phó, Đại nương tử sẽ không dám làm gì chúng ta đâu.”

“Lệnh ái…”

“Mau đi thu dọn đi.”

A Xán bất đắc dĩ đành đi thu dọn hành lý trở về Phó phủ, trong lòng vô hạn tiếc nuối, ngoại trạch này tốt như vậy ai còn muốn trở về hang hổ?

Lưu thị lo lắng đẩy luân ỷ đến gần Phó Tuyệt Ca: “Nếu không muốn về cứ nói với bát gia, đại nhân hắn sẽ…”

“Ngài cũng đã nghe đại nhân nói rồi đó, hắn muốn cùng chúng ta cứng đối cứng tranh chấp thắng bại. Chẳng may lúc nào đó bị Đại nương tử kích động chạy đi tìm Hoàng thượng, dù cho bát gia có muốn giúp cũng giúp không được.”

“Ngươi nói tuy có đạo lý nhưng…”

“Ta đã không còn là Phó nha đầu ngốc nghếch bị Đại nương tử chèn ép đến thở không nổi trong Công tước phủ nữa. Ngoài là cung nữ thiếp thân của bát gia ta còn là tình lữ của ngài, sẽ không có chuyện dễ dàng bị mẫu tử Đại nương tử ức hiếp.”

Lưu thị đè nén tiếng thở dài đến mức thấp nhất: “Nếu ngươi đã nói như vậy ta cũng không có ý kiến gì, chỉ mong sao dễ dàng vượt qua ngày tháng sắp tới.”

Mọi người mang tâm trạng phiền não rối ren thu dọn hành lý, suốt đường đi không ai nói ai câu nào, mải miết mường tượng khung cảnh tương lai thê thảm ra sao.

Xe ngựa chậm rãi dừng trước Khang Ninh Công phủ, Phó Tuyệt Ca vén mành nhìn thử cũng đã rất lâu nàng không trở về nơi này. Kí ức đau thương nhiều năm trước không ngày nào nàng không vẫy vùng giữa hố sâu, ấp ủ hy vọng thoát khỏi nơi tăm tối làm lại từ đầu. Bây giờ trở lại với tâm thế khác xưa nhưng nỗi sợ vẫn thường trực, âm thầm cầu mong ngày tháng tiếp theo sẽ dễ chịu hơn.

“Tam lệnh ái đã về.”

Hai cung nữ được lệnh từ Đại nương tử sớm đã đứng chờ ngoài cửa, vừa thấy Phó Tuyệt Ca liền nhiệt tình chạy đến dìu đỡ. Đối với người xa lạ Phó Tuyệt Ca khó mà mở lòng, vội rút tay né tránh để A Xán dìu xuống xe ngựa.

“Các ngươi là ai?”

“Nô tỳ là Xuân Hoa, còn kia là Hạ Hoa.” Xuân Hoa cười không thấy hai mắt bị Phó Tuyệt Ca cự tuyệt vẫn tìm cách áp sát dằn tay A Xán ra khỏi tay nàng: “Nô tỳ được lệnh đến hầu hạ tam lệnh ái, mong tam lệnh ái chiếu cố nhiều hơn.”

“Không cần, chỗ ta có nha hoàn hầu hạ rồi.”

Hạ Hoa nhanh tay ôm tay nải từ trên xe ngựa: “Chẳng phải ngài chỉ có A Xán tỷ tỷ sao? Tam lệnh ái đừng ngại, đây là lệnh của Đại nương tử hy vọng ngài cảm thấy thoải mái khi quay về phủ.”

“Ai nói với các ngươi ta chỉ có A Xán?”

Vừa dứt câu hai chiếc xe ngựa khác đột nhiên xuất hiện rồi dừng trước cửa phủ, từ trong xe chạy xuống hai hàng nha hoàn đứng thẳng tắp. Xuân Hoa Hạ Hoa há hốc mồm, tam lệnh ái hồi phủ thôi có cần làm long trọng như vậy không?

“Ở đây có hai mươi người chịu trách nhiệm hầu hạ bản lệnh ái, các ngươi có việc gì cứ đến tìm các nàng.”

“Nhưng mà…”

Xuân Hoa chưa nói hết câu từ mái nhà nhảy xuống thêm mười người khác, là thủ vệ Cấm Vệ Quân được điều đến bảo vệ an toàn của Phó Tuyệt Ca.

“Úc, quên mất, thủ vệ này sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ bản lệnh ái và tứ nương tử. Nếu không muốn bị cắt thành tám khúc thì đừng nghĩ đến việc làm chuyện xấu xa.”

Phó Tuyệt Ca xuất hiện hoàng tráng như vậy một là để chèn ép khí thế của Đại nương tử hai là nhắc nhở bà ta thu liễm đừng hành động ngông cuồng mà rước hoạ vào thân. Cuối cùng muốn lão công tước hiểu rõ nàng đã không còn là tam nha đầu chui rúc trong phòng củi mà là ái thiếp được Triết thân vương điện hạ sủng ái nhất, muốn sống an ổn tốt nhất đừng đắc tội đến nàng.

Sau màn phủ đầu ra oai Phó Tuyệt Ca sảng khoái để A Xán dìu vào phủ, cung nữ thủ vệ xếp thành hàng nghiêm chỉnh theo sau.

Xuân Hoa Hạ Hoa bủn rủn hai chân, thiên a!?

Tin tức rất nhanh truyền đến chính phòng, Đại nương tử giận dữ xé rách khăn tay, hận không thể giáng hai cái tát lên mặt Phó Tuyệt Ca. Nha đầu này lúc nhỏ bị đánh cũng không dám kêu lên một tiếng vậy mà chỉ mới mấy năm đã dám xem thường đích mẫu. Nếu hôm nay không đứng ra dạy dỗ một bài học thì hạ nhân sẽ nghĩ nàng sợ hãi thối nha đầu vắt mũi chưa sạch.

“Quan gia ngài lập tức sai người bắt tam nha đầu ra đánh năm mươi bản đi!”

“Đánh? Đánh cái gì hả?” Lão cCng tước bị màn khoang trương thân thế của Phó Tuyệt Ca doạ cho sợ hãi không dám bước ra cửa: “Nha đầu đó dẫn theo một đám Cấm Vệ Quân, dù ta có thêm chín cái mạng cũng đấu không lại bọn chúng!”

“Ngài là đương gia chủ nhân sao phải sợ nhi nữ của mình? Lẽ nào phụ thân dạy dỗ nhi nữ cũng không được sao?” Đại nương tử gấp gáp ngồi xuống bên cạnh lão Công tước thúc giục: “Quan gia ngài nghe ta nói, nếu ngài không hảo hảo dạy dỗ lại Phó Tuyệt Ca không sớm thì muộn nha đầu này cũng ép chết chúng ta. Đừng quên trước đây ngài đối xử với Lưu thị ra sao, vạn nhất nha đầu ghi thù muốn tính lên đầu ngài thì Phó gia xem như xong rồi.”

“Không thể nào! Nói thế nào ta cũng là phụ thân của nó, Phó Tuyệt Ca sẽ không dám làm như thế!”

“Làm sao biết được? Bây giờ Phó Tuyệt Ca có bát gia chống lưng còn xem ngài là phụ thân hay sao? Nói không chừng nó đang cùng Lưu thị tính kế hãm hại ngài nha.”

Lão Công tước nhăn nhó mặt mày, trong lòng uất ức nhưng lại không dám ra mặt giáo huấn Phó Tuyệt Ca. Chẳng may để bát gia biết chuyện đừng nói đến sống tốt có khi toàn gia phải lên đài dâng hiến thủ cấp.

“Không được, bát gia hiện đang được Hoàng thượng sủng ái, Phó Tuyệt Ca lại là ái thiếp của ngài xảy ra sơ suất gì Phó gia khó lòng giao đãi.”

“Ngài nghĩ cái gì vậy quan gia?” Đại nương tử túm lấy cánh tay của hắn ra sức lay: “Yên Ca nhà chúng ta mới là cô nương mệnh cách phượng hoàng, Hoàng thượng sẽ cho Tuyệt Ca làm đích nương tử của bát gia sao? Ngài đừng hồ đồ nữa, có nói lên đến trời Tuyệt Ca cũng chỉ là thứ nữ mà thứ nữ thì chỉ có thể làm thiếp. Yên Ca sau này mới chính là đích nương tử của bát gia, đích trắc khác biệt, bát gia sẽ tự biết cân nhắc.”

“Mấy lời này tốt nhất nàng đừng có nói ra ngoài, để bát gia biết Yên Ca không an phận còn bị phạt nặng hơn!”

Mặt Đại nương tử hết đỏ rồi trắng, hổ thẹn nâng khăn che mặt: “Cũng tại Yên Ca nhà chúng ta không hiểu chuyện nghe theo lời người xấu làm bậy bằng không làm gì đến lượt Phó Tuyệt Ca giễu võ dương oai.”

“Do nàng không biết dạy con mới hại Yên Ca bị bát gia chán ghét!” Lão Công tước không trút giận lên được Phó Tuyệt Ca liền trút lên đầu Đại nương tử: “Đang yên đang lành bảo Yên Ca hạ dược dụ dỗ bát gia tiêu kí, cũng may là Tuyệt Ca phát hiện sớm chậm một chút bát gia xảy ra mệnh hệ gì toàn bộ Phó gia đều phải theo nó bồi táng!”

“Thiếp đều là nghĩ cho ngài a quan gia!”

“Nghĩ cho ta? Nghĩ cho ta hay nghĩ cho bản thân nàng? Bao nhiêu năm vẫn không chịu sửa đổi tính nết, hại người không thành liền tự hại mình, có ai ngu ngốc như nàng hay không?”

“Ngài nói thiếp ngu ngốc?” Đại nương tử giống như hải miên động một cái liền vỡ, bưng mặt khóc lóc thảm thương: “Thiếp làm tất cả đều là vì Phó gia, vì ngài mà ngài lại trách thiếp ngu ngốc? Ngài cùng Lưu thị trở mặt Phó Tuyệt Ca sẽ đứng ra nói giúp cho ngài trước mặt bát gia sao? Quan gia, Yên Ca mới là nhi nữ của ngài, chỉ có nha đầu mới chịu đứng bảo vệ Phó gia này!”

“Hồ đồ, đều hồ đồ cả rồi!”

Lão Công tước buồn bực đi qua đi lại trước giường, hắn từng đinh ninh Phó Yên Ca sẽ trở thành Hoàng hậu nhưng bây giờ người bát gia sủng ái nhất lại là Phó Tuyệt Ca. Hắn trăm tính vạn tính cũng không tính ra nha đầu bị hắn vứt bỏ năm đó có thể trở mình. Bây giờ muốn lấy lòng cũng không kịp mà trở mặt chỉ càng thêm khốn khó.

Có thể Phó Yên Ca làm đích phi nhưng Phó Tuyệt Ca cũng là trắc phi, bát gia lại sủng ái Phó Tuyệt Ca, nha đầu này sinh hạ trưởng tử dù không làm Hoàng hậu cũng có tương lai mẫu bằng tử quý.

“Ta nghĩ kĩ rồi, không thể cứ đối đầu với Phó Tuyệt Ca, nàng sắp xếp thời gian đi làm lành với nó đi.”

Nói một nửa lão Công tước đột nhiên dừng lại, hướng ngoài cửa phân phó: “Các ngươi đi khố phòng tìm mấy món đồ quý hiếm lạ mắt đưa đến chỗ tam lệnh ái, cả viện tử kế bên cũng để cho các nàng tuỳ ý sử dùng. Sau này không có lệnh của ta thì không ai được phép đến lai vãng quấy rầy an tĩnh của các nàng.”

“Vâng đại nhân.”

“Quan gia!”

“Đủ rồi.”

Lão Công tước mặc lại phi phong đứng dậy, nheo mắt nhìn Đại nương tử nhắc nhở: “Nàng tốt nhất nên yên phận ở trong phòng đừng đi đâu hết, ta không muốn nghe hạ nhân than phiền chuyện xấu nàng làm.”

“Thiếp, khoan đi đã quan gia!!”

Đuổi đến cửa thì người đã đi mất, Đại nương tử suy sụp ngã ngồi xuống sàn, vậy là hết rồi sao?

Nhi nữ của nàng bị Triết thân vương ghét bỏ, tương lai trở thành Hoàng hậu càng lúc càng xa. Công sức bao nhiêu năm qua giờ đổ sông đổ biển, biết thế ngay từ đầu nàng đã lấy mạng mẫu tử Phó Tuyệt Ca.

“Đại nương tử!”

Sương Hoa hoảng thủ hoảng cước đỡ lấy thân thể run rẩy của Đại nương tử: “Ngài làm sao vậy Đại nương tử? Nô tỳ đi gọi đại phu cho ngài nhé?”

“Yên Ca… Yên Ca đáng thương của ta sắp bị Phó Tuyệt Ca bức chết rồi, ta phải làm thế nào đây?” Đại nương tử thảm thiết bưng mặt khóc nức nở: “Bao nhiêu năm qua ta nhẫn nhục chịu đựng chờ ngày Yên Ca trở thành Hoàng hậu, nhưng bây giờ Yên Ca lại bị bát gia lạnh nhạt. Lẽ nào ngày tháng sắp tới mẫu tử ta phải nhìn sắc mặt Phó Tuyệt Ca mà sống tiếp?”

“Sẽ không đâu Đại nương tử, lệnh ái nhà chúng ta là đích nữ, thứ nữ như Phó Tuyệt Ca không thể bì được nàng a!”

Đại nương tử siết tay thành đấm, gương mặt xinh đẹp lem luốt nước mắt: “Yên Ca phải là đích nương tử của bát gia, phải là Đại Minh Hoàng hậu! Ai cũng không được cản đường Yên Ca của ta!”

“Đại nương tử đừng nói lớn như vậy.” Sương Hoa nom nóp lo sợ nhìn ra ngoài cửa cũng may không có ai lai vãng xung quanh: “Vạn nhất để tam lệnh ái nghe thấy sẽ không tha cho chúng ta đâu.”

“Phó Tuyệt Ca là cái thá gì chứ? Chẳng qua là lợi dụng lúc bát gia nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện mà giở trò, đợi bát gia từ Cao Ly trở về sẽ biết được ai mới là người thích hợp với ngài nhất!” Đại nương tử khẩn trương túm lấy cánh tay Sương Hoa: “Nhân lúc bát gia không ở đây chúng ta lập tức gϊếŧ chết Phó Tuyệt Ca, tuyệt đối không được để nó cản đường Yên Ca!!”

“Nhưng bên cạnh tam lệnh ái có rất nhiều Cấm Vệ Quân, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của nàng.”

“Vì vậy phải nghĩ cách! Tốt nhất là thần không biết quỷ không hay lấy mạng nó.”

Sương Hoa ngập ngừng hồi lâu rồi đáp: “Ngài và tam lệnh ái vốn không hoà hợp, một khi tam lệnh ái xảy ra chuyện người bị nghi ngờ nhất định là ngài và nhị lệnh ái. Vạn nhất bát gia hiểu lầm cho rằng người động thủ là nhị lệnh ái vậy ngày tháng sau này của nàng coi như thảm rồi.”

“Ngươi nói ta mới nhớ, Yên Ca vốn vô tội không thể để nàng bị ta liên luỵ.”

Đại nương tử nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng hết sức nghĩ cách diệt trừ Phó Tuyệt Ca mà không ảnh hưởng đến nhi nữ của nàng. Tương lai của mẫu tộc và nhi tử đều đặt hết lên vai Phó Yên Ca, nha đầu này không thể không trở thành Hoàng hậu.

“Trước mắt chúng ta cứ giả vờ thân thiết với mẫu tử tam lệnh ái, đợi khi tìm được cơ hội mới tính đến chuyện diệt trừ bọn họ. Đến lúc đó sẽ không ai nghi ngờ chúng ta động thủ mà nhị lệnh ái cũng sẽ không bị bát gia lạnh nhạt.”

Đại nương tử miễn cưỡng hỏi ngược lại: “Thật sự phải thân thiết với bọn chúng?”

“Nếu chúng ta tỏ ra thân thiện tam lệnh ái sẽ không tiếp tục phòng bị đến lúc đó chúng ta càng có nhiều cơ hội động thủ.”

“Tuy nói như thế nhưng chỉ cần nghĩ đến phải thân thiết đám tiện nhân đó ta liền buồn nôn.”

Sương Hoa kiên định đánh gãy lời nàng: “Đại nương tử phải cố gắng lên, đây không phải vì ngài mà còn vì các công tử, ngài lẽ nào muốn công tử cũng giống như Công tước đại nhân không có tiền đồ?”

Đại nương tử nghiến chặt hàm răng, chuyện này đối với nàng hay nhi nữ nhi tử đều là chuyện tốt. Nếu chỉ cần nhẫn nhục lấy lòng bọn chúng mà đạt thành đại sự thì nàng không ngại phải hy sinh.

“Ngươi đi lấy mấy món trang sức hồi môn của ta đưa đến chỗ bọn họ đi.”

Sương Hoa vâng dạ nhận mệnh, trước đỡ Đại nương tử ngồi xuống ghế rồi mới chạy đi tìm trang sức.

Bình Luận (0)
Comment