Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 159


“Lệnh ái thật sự không sao chứ?”
Phó Tuyệt Ca duy trì trầm mặc quỳ trên nệm tụng kinh niệm phật, hoàn toàn không quan tâm A Xán đang lải nhải cái gì bên cạnh.

Từ hôm qua đến giờ lệnh ái cứ quỳ ở đây niệm kinh, đến giờ cơm thì ăn uống qua loa cho có, A Xán khó lòng yên tâm đi làm chuyện khác.
“Lệnh ái hay là ăn cơm trước đi, bụng no rồi mới niệm được kinh a!”
“Trong lòng ta bất an, ngươi cứ để ta niệm phật thêm một lúc đi.”
“Là vì chuyện của Kim thị sao?” A Xán cẩn dực kéo nệm ngồi xuống bên cạnh tam lệnh ái, lo lắng quan sát sắc mặt tái nhợt của nàng: “Đây cũng coi như quả báo, Kim thị trước nay làm bao nhiêu chuyện xấu, bát gia không ra tay thì vẫn có người khác đến lấy mạng đứa nhỏ trong bụng ả.

Tuy nói đứa nhỏ kia chỉ là thạc quân nhưng nếu để nó có một mẫu thân độc ác tâm cơ như Kim thị thì thà rằng đừng xuất hiện trên đời còn hơn.”
“Kim thị tâm ngoan thủ lạt, độc ác vô tình nhưng chung quy chỉ là một quân quý, người ta có hài tử chỉ nàng không có thật sự rất bi ai.” Phó Tuyệt Ca đặt chuỗi tràng hạt lên bàn, xoay người để A Xán dìu đứng dậy, trên mặt giấu không được vẻ mệt nhọc: “Người đi trà lạnh, Hoàng thượng ngoài mặt luôn tỏ vẻ thâm tình quyến luyến với Kim thị nhưng khi ả mất con người vui vẻ nhất có khi lại là ngài.”
“Kim thị chẳng qua chỉ là một trong vô số mỹ nhân hậu cung, Hoàng thượng sẽ không để nàng làm ảnh hưởng đế nghiệp.”
“Dù sao cũng nên đi an ủi Kim thị cho phải phép, ngươi tiện đường thì ghé qua vương phủ nhờ Mi Cát vào cung tặng chút lễ vật cho Kim thị, sẵn thăm tình hình của cửu gia.”
A Xán ngốc nghếch hỏi ngược lại: “Cửu gia?”
“Cửu gia ban đầu muốn dựa vào sủng ái của Kim thị để lật lại vụ án của mẫu thân, bây giờ Kim thị rơi xuống nước ngài hẳn cũng không dễ dàng gì.”
“Lệnh ái nhân từ rồi.”
“Ta nhân từ?” Phó Tuyệt Ca không biết nên khóc hay nên cười, môi mỏng hé mở thở ra một làn khói mỏng: “Ta không lương thiện như ngươi nghĩ đâu.”
“Đời người có chuyện không thuận theo ý mình, nếu lúc nào cũng khư khư ý kiến ban đầu há chẳng phải khổ sở lắm sao?”
“Cũng đúng, đời người thật sự đã quá nhiều khổ sở rồi.”
“Lệnh ái đừng nghĩ chuyện này nữa, nô tỳ đưa ngài ra ngoài dạo một vòng khuây khoả đầu óc nhé?”
Phó Tuyệt Ca nhìn sắc trời bên ngoài, thật sự không còn sớm nữa đành lên tiếng cự tuyệt: “Không cần, ta về phòng dùng thiện rồi nghỉ ngơi.”
“Vậy nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng để ngài mộc dục.”
“Tuỳ ý.”
Chủ nô hai người song song trở về phòng, đến ngả rẽ A Xán tách ra đi đun nước còn Phó Tuyệt Ca thì đi thẳng về Thư Nhạc Phong.

Ngoài cửa A Lệ đã đứng chờ sẵn, thấy nàng liền chạy đến đem áo choàng phủ kín người.

“Cô nương cẩn thận bậc thang.”
“Nương thân đã dùng thiện chưa?”
“Tứ nương tử đã dùng xong, hiện đang cùng Công tước đại nhân nói chuyện ở tây sương.”
“Hửm?” Phó Tuyệt Ca còn tưởng mình đang nghe nhầm, quay đầu nhìn chằm chằm A Lệ: “Ngươi nói nương thân cùng đại nhân ở một chỗ?”
“Vâng, cô nương đi một lúc Công tước đại nhân có đến tìm tứ nương tử, hai người nói chuyện cũng khá lâu nhưng do nô tỳ không được phép đến gần hầu hạ nên không biết hai người nói chuyện gì.”
“Nhược Phồn thì sao?”
“Nhược Phồn tỷ tỷ canh chừng ngoài cửa, hình như có vào đưa trà một lần.”
“Kì quái.”
Nghĩ ngợi một lúc vẫn cảm thấy không yên tâm mà kéo tay A Lệ: “Đi, đi gặp nương thân.”
A Lệ biết khuyên không được đành cùng tam cô nương đi đến tây sương tìm tứ nương tử.
Nếu là bình thường nương thân đến nói một câu với đại nhân cũng lười, hôm nay lại phá lệ nói chuyện lâu như vậy không biết là xảy ra chuyện gì rồi.

Phó Tuyệt Ca khẩn trương tăng nhanh bước chân, miên man suy nghĩ, có khi nào là vì chuyện hôn sự của nàng?
Cửa phòng đóng kín, Nhược Phồn kiên trì đừng canh bên ngoài, trông thấy Phó Tuyệt Ca liền mừng rỡ chỉ tay vào bên trong.
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Tuân mệnh.”
Đợi nha hoàn lui xuống hết Phó Tuyệt Ca mới dùng sức đẩy cửa tiến vào, vừa vặn trông thấy Công tước đại nhân quỳ rạp trên sàn nhà khóc lóc inh ỏi.

Tứ nương tử vừa vặn phát hiện ra nàng, lập tức đẩy luân ỷ tránh sang một bên để nàng nhìn rõ tình hình trong phòng.
“Đại nhân ngài quỳ đủ lâu rồi mau mau đứng dậy đi.”
Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, cảnh giác đánh giá tình hình xung quanh rồi mới bước đến bên cạnh tứ nương tử.

Lão Công tước trọng sỉ diện hơn mạng sống lại còn ngày quỳ trên đất xin xỏ nương thân?
“Có chuyện gì vậy?”
“Tuyệt Ca ngươi cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi!” Phó Công tước thê thê thiết thiết dùng đầu gối di chuyển đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, dùng hai bàn tay dính đầy bụi đất bấu víu váy lụa tinh xảo: “Ngươi cứu phụ thân một mạng đi! Mau cứu phụ thân đi!!!”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đại nhân mau đứng dậy rồi nói, ta nhận không nỗi đại lễ này đâu.”
“Không được, ngươi phải đáp ứng ta! Phải đáp ứng ta!!”
Phó Tuyệt Ca bất đắc dĩ nhìn sang nương thân, lặng lẽ dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

Nhận được cái lắc đầu, Phó Tuyệt Ca không dám vọng động, đứng yên chờ lão Công tước khóc lóc xong mới tính tiếp.
“Ngài nếu không nói vậy ta đi trước đây.”
“Khoan đã!” Công tước lập cập chống tay xuống sàn nhà đứng dậy, gương mặt già nua vặn vẹo càng thêm khó coi: “Rơi vào bẫy rồi! Thật sự rơi vào bẫy rồi!!”
“Bẫy? Là ai giăng bẫy ngài?”
“Là tứ gia! Nàng giăng bẫy ta, giăng bẫy cả Khang Ninh Phủ này! Tất cả, tất cả lễ vật đều là cống phẩm ngoại bang được cất kĩ trong Nội Vụ Phủ, không biết nàng bằng cách nào lấy ra đưa đến chỗ chúng ta bây giờ Hoàng thượng đang phái người điều tra chuyện này a!”
Phó Tuyệt Ca nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, quả nhiên tứ nhân tra không dễ dàng buông tha đoạn hôn sự này, nhất định phải đẩy nàng đến đường cùng mới hả dạ.
“Ta đã từng nghi ngờ hảo ý của tứ gia, ngàn tính vạn tính cũng không tính ra gian trá, uổng công ngài cùng nàng ta giao hảo một phen.”
“Ngươi biết rõ phụ thân sợ nhất là câu kết với hoàng tước, tất cả lễ vật tứ gia đưa đến đều kiểm tra một lượt, thật sự không có gì bất thường, ai mà ngờ đi hay đứng đều sập bẫy.” Trong một buổi mà Phó Công tước già đi trong thấy, khổ sở đổ ập xuống sàn đấm đá gào khóc: “Đều trách ta vô dụng tin lời tứ gia, Tuyệt Ca ngươi nói có khi nào Hoàng thượng tra ra được gì đó mà tru di cửu tộc Phó gia không?”
“Chỉ là chút cống phẩm không đến mức tru di cửu tộc đi.”
“Nhưng mà…”
“Đại nhân!” Lưu thị yên lặng nãy giờ rốt cuộc nhịn không được mà quát một tiếng: “Ta đã nói chuyện này không liên quan đến hài tử, ngài lẽ nào muốn đẩy Tuyệt Ca của ta ra chịu tội sao?”
“K-Không phải như vậy, chỉ là… chỉ là…”
Công tước rụt rè đảo mắt nhìn sắc mặt Lưu thị rồi nhìn đến Phó Tuyệt Ca: “Ngươi đi cầu xin bát gia nhất định ngài sẽ nể mặt ngươi mà…”
“Hoang đường! Người nhận lễ vật là ngài, giao hảo với tứ gia cũng là ngài, xảy ra chuyện lại bắt Tuyệt Ca đi cầu xin bát gia? Ngài có mặt mũi lớn nhất cũng là đương gia chủ nhân của Phó thị sao không tự mình đi cầu xin? Lúc Phó thị vinh sủng, ngài nhận bao nhiêu là lễ vật sao không nhớ đến Tuyệt Ca của ta? Đừng tưởng ta không biết ngài đang nghĩ cái gì, muốn nha đầu đi cầu xin cho các ngươi thì đừng hòng!”
Cứ như vậy bị Lưu thị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, Phó Công tước thê lương quỳ rạp xuống sàn dập đầu kêu gào khản cả giọng: “Nhà mẹ đẻ xấu hổ Tuyệt Ca khó lòng ngẩng cao đầu làm người, coi như vì thanh danh của nha đầu ngươi giúp đỡ Phó phủ có được không?”
Phó Tuyệt Ca khoác tay ngăn cản Công tước tiếp tục kể lể: “Chuyện ta đã hiểu rồi, đại nhân không cần nói thêm nữa.”
“Vậy là ngươi sẽ giúp phụ thân?”
“Ta không giúp ngài, ta chỉ giúp bản thân mà thôi.”
“Hảo, hảo, thế nào cũng được!” Công tước cuống quít đứng dậy, tay chà lau lung tung lên mặt bẩn không chịu nổi: “Ngươi mau viết lá thư cho bát gia bảo ngài nhanh chóng hồi kinh giải quyết chuyện này!”

“Tại sao phải gọi bát gia hồi kinh?”
“N-Ngươi đã nói giúp rồi mà! Không thể nói lời nuốt lời như vậy!!”
Phó Tuyệt Ca như cũ đạm nhiên đối diện gương mặt tràn ngập lửa giận của lão đại nhân: “Chuyện Phó phủ gây ra Phó phủ tự mình giải quyết, không liên quan gì đến bát gia.

Nếu muốn cứu gia đình này, đại nhân, ngài vạn sự đều phải nghe theo ta an bài.”
Lời muốn nói lại nghẹn chặt ở cổ không thốt ra được, Công tước lấy hết dũng khí mạnh mẽ gật đầu một cái.
“Lập tức tiến cung tìm Hoàng thượng tấu rõ chuyện tứ gia muốn lấy lòng Phó phủ mà gửi cống vật quý hiếm, hỏi xin ý tứ của Hoàng thượng xử lý chuyện này thế nào.”
“Thế khác nào lạy ông tôi ở bụi này?” Công tước lập tức xua tay cự tuyệt: “Ta không làm!”
“Đại nhân không muốn làm thì ta cũng không ép ngài, cứ việc chờ thanh chỉ soát nhà ban xuống đi.”
Nói đoạn Phó Tuyệt Ca liền đứng dậy muốn đi.
“Khoan đã! Không được, ngươi tại sao phải làm như vậy? Hoàng thượng còn chưa tra ra được chuyện gì, chúng ta tranh thủ lúc này thủ tiêu toàn bộ không phải tốt hơn sao?”
“Thủ tiêu? Ngài nghĩ phá huỷ cống phẩm là chuyện nhỏ sao? Hơn nữa bị điều tra tới Phó phủ là chuyện sớm muộn, tranh thủ trước khi mọi chuyện vỡ lỡ chúng ta trực tiếp đẩy hết tội danh lên tứ gia mới là thượng sách.

Đừng quên Khang Ninh phủ còn có một lệnh ái mệnh cách phượng hoàng, chỉ cần ngài úp mở nói ra việc tứ gia muốn lấy lòng nhị tỷ thì việc này không còn là lỗi của Phó gia nữa.” Phó Tuyệt Ca hạ thấp người xuống, nắm lấy hai bàn tay Phó Công tước lật ngửa ra đặt vào lòng bàn tay một miếng ngọc bội: “Cầm lấy ngọc bội của bát gia có thể nhanh chóng tiến cung mà không bị ngăn cản.”
“N-Nhưng chuyện này…”
“Yên tâm, tiền đồ của Phó Tuyệt Ca này không thể bị tứ gia huỷ như vậy được.”
Lão Công tước lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy chống tay đứng dậy, dáng người lập cập từng bước rời khỏi sương phòng.

Lần này để hạ được quyết tâm hắn cũng đắn đo không ít, vạn nhất chuyện này không thành công hắn lập tức trở thành mục tiêu công kích của tứ gia.
“Nha đầu, chuyện này thật sự không nhỏ đâu.”
“Nhi nữ biết chứ nhưng không thể để chỗ dựa duy nhất cũng biến mất.” Phó Tuyệt Ca quay lại nhìn Lưu thị vẫn đang trầm ngâm trên luân ỷ: “Nương gia sụp đổ nhi nữ khó lòng quang minh chính đại đến bên cạnh bát gia.”
“Cũng đúng, Phó phủ này không được phép sụp đổ.” Lưu thị nặng nề trút tiếng thở dài, thuận tay nắm lấy bả vai Phó Tuyệt Ca kéo nhẹ một cái: “Đừng nghĩ nữa, trưa giờ chắc ngươi chưa ăn gì cả, nương thân có làm đầu sư tử* mà ngươi thích nhất.”
(Đầu sư tử: Một món ăn bằng thịt lợn băm trộn với nhiều nguyên liệu, bọc trứng ở giữa rồi chiên lên.)
“Nhi nữ không ăn…”
Phát hiện ánh mắt chết chọc của Lưu thị, Phó Tuyệt Ca hoảng hồn khiếp vía sửa lại: “Hảo, nhi nữ đang muốn ăn đầu sư tử.”
“Ngoan, đi rửa tay rửa mặt rồi quay về phòng, nương sai người hâm nóng thức ăn cho ngươi.”
Phó Tuyệt Ca máy móc xoay người rời khỏi sương phòng, đầu lúc này hãy còn âm ỉ đau nhưng không dám cự tuyệt nương thân nên đành cắn răng tiếp tục nhẫn nhịn.

Mất không ít công phu mới về đến phòng, tiện tay đem cửa mở rộng sang hai bên, hơi lạnh mang theo hương hoa thanh thuần đột ngột xông thẳng vào mũi.

“Lạnh thật.”
“Cô nương cẩn thận.”
A Phỉ nhanh chân bước qua chỗ đặt than lô kiểm tra lần nữa, quả nhiên than đã cháy hết chỉ còn một đống tro phủ trên mặt lồng.

Vội vội vàng vàng chạy đi lấy thêm than đặt vào chậu đồng, ném mảnh giấy đang cháy vào trong, âm thanh tí tách vang lên từng chút đẩy lùi hơi lạnh.
Tháo áo choàng ngồi xuống nhuyễn tháp, thuận miệng nói với A Phỉ một câu: “A Lệ nàng đâu rồi? Bảo nàng canh cửa giờ chẳng thấy đâu nữa.”
“Vừa nãy A Lệ có trở về nói là phải đi sắc thuốc cho cô nương, chắc là chốc nữa sẽ về thôi.”
“Mấy ngày nay uống thuốc đến miệng ta đều đắng.” Phó Tuyệt Ca chẹp chẹp miệng hai cái: “Ngươi lấy chút mật ong cho ta đi.”
“Hay là nô tỳ nấu một chén chè hạt sen an thần dễ ngủ cho ngài nhé?”
“Vậy cũng được, làm phiền ngươi rồi.”
“Không phiền, không phiền, cô nương chờ nô tỳ nhé.”
Phó Tuyệt Ca nhìn A Phỉ nhanh nhảu chạy khỏi phòng nhịn không được phì cười, hai chân duỗi thẳng gác lên ghế, chỉ quỳ có nửa ngày mà hai chân đau nhức muốn chết.
Ngày ngày đều náo nhiệt nhưng vẫn không thể khiến nàng vui vẻ.
Gió lạnh thổi tung bức mành cửa, những đoá hoa đặt trên bệ liên tục đung đưa thân mình, vài cánh hoa chịu không nổi rơi xuống rồi bị gió thổi bay đi mất.

Ngước mắt nhìn theo cánh hoa bay cao rồi từ từ biến mất, hơi lạnh đột ngột xông thẳng vào buồng phổi, tay chân đồng loạt tê dại mất hết cảm giác.
Từng chút hạ thấp rèm mi, chẳng biết từ lúc nào ngủ thiếp đi trên tháp.
Lưu thị đẩy cửa vào nhìn thấy lập tức khoác tay ngăn Nhược Phồn tiếp tục đẩy luân ỷ: “Quay về.”
“Không phải nương tử muốn cùng lệnh ái dùng thiện sao?”
“Nha đầu ngốc đó ngủ rồi, bảo A Xán ôm nàng về giường đắp chăn cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
“Vâng.”
Nhược Phồn dùng hết sức kéo luân ỷ quay ngược lại, bánh xe cọ xát mặt sàn phát ra tiếng rít nho nhỏ, xui xẻo thế nào đụng phải cạnh cửa kêu rầm một tiếng rõ to.

Lưu thị kinh hách nhoài người xem thử tình hình Phó Tuyệt Ca, nha đầu vẫn ngủ rất an ổn, trở mình qua một cái tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
“Cẩn thận một chút!”
Đè thấp giọng đáp lời tứ nương tử, Nhược Phồn cẩn dực kéo lùi luân ỷ về sau xác định cách xa cánh cửa một khoảng đủ rộng mới đẩy xe từ từ quay ra ngoài.

Xoay người đem cửa khép hờ tránh phát ra tiếng động, chậm rãi đẩy luân ỷ quay về viện tử..

Bình Luận (0)
Comment