Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 177


Cứ ba ngày một lần Phó Yên Ca sẽ sai nha hoàn ra thị tập mua sắm đồ dùng cần thiết, có khi là son phấn, cũng có khi là vải vóc điểm tâm.

Đến ngày mua đồ, nha hoàn sẽ dậy trước khi mặt trời mọc, tay phải quải giỏ trúc tay trái cầm mảnh giấy ghi những món đồ cần mua.

Thủ vệ sớm quen với việc ba ngày sẽ có nha hoàn bên cạnh Phó nhị lệnh ái xuất phủ, trông thấy nàng cũng không ngăn cản còn lên tiếng trêu chọc vài câu cho đỡ buồn.
Nha hoàn buồn bực ném cho hai tên háo sắc kia một cái liếc mắt, đủng đỉnh quải giỏ trúc đi thẳng đến thị tập.
Mặc dù bầu trời vẫn còn nhuộm sắc xanh thẫm nhưng người ra đường đã dần đông đúc, hàng hoá bày biện dọc khắp con đường, trông ai nấy đều tràn đầy tinh lực tựa hồ không cảm thấy mệt mỏi khi thức dậy sớm.
Một mình dạo chợ hết nhìn đông lại ngó tây, hôm qua lệnh ái nói muốn dùng thử phấn nước mới nhưng không nói rõ muốn dùng của nhà nào.

Nàng chỉ đành đi hết tất cả cửa hàng bán có phấn nước, kiểm tra tới lui một hồi rồi chọn phấn nước của Thuỷ Tiên Trai.

Chân vừa bước ra cửa liền bắt gặp hảo tỷ muội đang làm việc trong cung đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy nàng liền vẫy vẫy tay thu hút chú ý.
“Thu Cúc ta ở đây!!”
“Mông Hi?”
Thu Cúc mừng rỡ chạy đến cùng nàng tay bắt mặt mừng: “Ngươi sao lại ở đây vậy? Không phải còn bốn năm nữa mới đến thời gian xuất cung sao?”
“Ta được Kim chủ cho phép xuất cung tìm ngươi.”
Mông Hi thần thần bí bí kéo Thu Cúc vào một con hẻm nhỏ vắng người qua lại, cảnh giác nhìn ngó xung quanh xác định không còn ai khác ngoài hai người mới yên tâm hạ thấp giọng thì thầm vào tai nàng.

Trên mặt Thu Cúc lộ rõ vẻ kinh ngạc, dùng ánh mắt dò xét Mông Hi từ trên xuống, đối phương hiểu ý liền rút trong thắt lưng một xấp ngân phiếu nhét vào tay áo nàng.
“Ta đã điều tra rất kĩ, chuyện này đối với nhị lệnh ái hoàn toàn có lợi, chỉ cần làm tốt thì cái gai nằm trong mắt bao năm qua sẽ được nhổ bỏ.

Chẳng phải nhị lệnh ái từ đầu đã nhìn trúng bát gia sao? Cơ hội hiếm có như vậy nếu còn không nhanh chóng nắm bắt sẽ bị người khác phỗng tay trên.”
“Thật sự không nguy hiểm chứ? Nhị lệnh ái nhà ta mấy năm nay đã không được lòng bát gia, vạn nhất chuyện này đồn đãi ra ngoài thanh danh của ngài cũng sẽ mất sạch!”
“Yên tâm, Kim chủ làm tất cả đều vì cửu gia và Cao Ly, mà cửu gia căn bản không thể trở thành trữ quân đe doạ đến tiền đồ của bát gia.


Chuyện này làm xong, Phó tam lệnh ái thân bại danh liệt, duy nhất nhị lệnh ái còn đủ tư cách làm bát vương phi, ngươi nói xem có phải trăm lợi không có một hại?”
Thu Cúc nghiền ngẫm rất lâu lời nói của Mông Hi, chuyện này đúng là không hại gì đến Phó nhị lệnh ái, nhưng nhìn đâu cũng thấy nguy hiểm trùng trùng.

Bất quá cơ hội đến tay chỉ có đồ ngốc mới không nắm lấy, Thu Cúc mím chặt môi, hạ quyết tâm quay về báo tin tốt cho lệnh ái.
“Hảo, chuyện này ta sẽ nói với lệnh ái, ngươi hồi cung chờ thư của ta đi.”
“Ta chờ tin tốt của ngươi.”
Nói thêm vài câu hai người liền tách nhau ra, mỗi người theo hai hướng khác nhau quay về báo tin cho chủ tử.
Chưa từng nghĩ đường hồi phủ lại dài đến như vậy, Thu Cúc khẩn trương đổ một đầu mồ hôi, lưng áo sớm đã ướt đẫm có thể vắt đầy một bát nước.

Dòng người chen chúc như ong vỡ tổ, mấy lần không cẩn thận khiến vạt áo mắc vào sạp hàng nhưng không hề phát hiện, lao băng băng vượt qua đám đông tiến về Khang Ninh Phủ.
Thủ vệ trông thấy Thu Cúc đi chưa bao lâu đã vội vã hồi phủ không khỏi bất khả tư nghị, chưa kịp mở miệng hỏi chuyện nàng đã đi vụt qua, cả đầu cũng không buồn ngoảnh lại.
Trực tiếp chạy thẳng đến viện tử của Phó nhị lệnh ái, Thu Cúc mau lẹ đẩy cửa tiến vào, chưa thấy người đã hốt hoảng kêu to: “Lệnh ái! Lệnh ái có tin tốt!!”
Phó Yên Ca đang được nha hoàn chải đầu, nghe Thu Cúc lớn tiếng gọi liền chau mày khó chịu, hướng nha hoàn sau lưng khoác tay đuổi đi.
“Ồn ồn ào ào không ra thể thống gì.”
Thu Cúc xua tay đuổi hết nha hoàn trong viện, ba bước biến hai chạy đến trước mặt nhị lệnh ái quỳ xuống khấu đầu: “Lệnh ái, có tin tốt!”
“Có tin tốt sao không nói lại quỳ xuống làm gì?” Phó Yên Ca nghi hoặc đặt lại trâm cài tóc xuống bàn: “Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
“Nô tỳ nói ra chuyện này chỉ sợ lệnh ái không nguyện ý, nhưng đây là cách duy nhất giúp chính phòng chúng ta trở mình.” Thu Cúc kiên định ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nhị lệnh ái: “Kim thị và cửu gia muốn hợp tác với chúng ta.”
“Hoang đường!”
Không đợi Thu Cúc kịp nói hết câu Phó Yên Ca đã thẳng thừng cự tuyệt, tức giận đập tay xuống bàn đứng dậy: “Ngay từ đầu bản lệnh ái đã chọn bát gia làm chỗ dựa duy nhất, đời này kiếp này không phải bát gia tuyệt không gả, ngươi vậy mà dám khuyên ta cùng cửu gia hợp tác? Một nho nhỏ hoàng tước hỗn huyết cũng dám nhìn ngó đến bản lệnh ái, ai cho ả cái gan lớn như vậy?”
“Không phải như thế, lệnh ái ngài bình tĩnh nghe nô tỳ nói hết đã.”
Thu Cúc đứng lên dìu Phó nhị lệnh ái ngồi xuống toạ ỷ, thấp giọng thì thầm vào tai nàng: “Là cửu gia muốn tam lệnh ái.”
“Ý tứ gì? Đến Cao Ly dã chủng cũng chê bai bản lệnh ái?”
“Càng không phải.”
“Ngươi có gì thì nói nhanh, úp úp mở mở phiền chết được!”
“Chuyện là như thế này, sáng nay nô tỳ xuất phủ giúp ngài mua phấn nước thì gặp được Mông Hi.


Theo nhẽ bốn năm sau Mông Hi mới được phép xuất cung, nhưng được Kim thị giúp đỡ nên đã đến Thuỷ Tiên Trai tìm nô tỳ báo tin.

Nàng nói cửu gia muốn cùng lệnh ái hợp tác tìm cách khiến tam lệnh ái phải gả vào Cửu Vương Phủ, cửu gia không yêu cầu nhiều, chỉ mong lệnh ái sau khi trở thành bát vương phi có thể nói vài lời tốt đẹp với bát gia về Cao Ly.

Kim thị và cửu gia mục đích duy nhất là bảo toàn Cao Ly, chuyện tranh vị hoàn toàn không dám nghĩ tới, giúp ngài cũng giống như giúp bản thân vậy.”
Phó Yên Ca thần sắc thoáng ngưng trọng, chậm chạp nương theo lực tay Thu Cúc ngồi xuống.

Dựa theo những gì nàng biết về cửu gia, vị hoàng tước này từ khi mất đi mẫu phi thì không còn chỗ dựa, Hoàng thượng cũng không hề xem trọng nàng, Tử Cấm Thành sớm đã quên mất vẫn còn một vị cửu hoàng tước.

Nếu nói cùng nữ nhân này hợp tác Phó Yên Ca vẫn đôi chút e dè, bát gia vốn không thích Cao Ly, Phó Tuyệt Ca lại là tâm ái chi nhân của ngài, vạn nhất chạm phải vẩy ngược của bát gia thì càng không nên.
“Chuyện này nguy hiểm trùng trùng, ta không nghĩ thích hợp cùng cửu gia bọn họ hợp tác.”
“Nô tỳ đã nghĩ như vậy, nhưng nếu ngài không tranh thủ hành động đợi đến khi tam lệnh ái gả vào Triết Thân vương phủ thì chúng ta coi như hết đường sống.

Tam lệnh ái vốn không hoà hợp với chúng ta, còn chưa tính đến thù mới nợ cũ, ngày tháng sau này chúng ta sẽ như cá nằm trên thớt đợi tam lệnh ái tuỳ ý chém giết.” Thu Cúc khẩn khoản nắm lấy cánh tay Phó Yên Ca cầu tình: “Bản thân nô tỳ chịu khổ không đáng là gì, nhưng ngài là cô nương mệnh cách phượng hoàng trăm năm khó gặp, lẽ nào cam lòng sống dưới ánh hào quang của kẻ khác? Chúng ta trước mắt chỉ còn một con đường, đi mới mong có cơ hội sống, lệnh ái thật sự muốn từ bỏ hay sao?”
“T-Ta…”
“Bát gia chỉ là nhất thời nhìn không thấu quỷ kế của tam lệnh ái, đợi một thời gian ngài nguôi ngoai rồi sẽ nhận ra lệnh ái tốt thế nào, chỉ lệnh ái mới thích hợp làm bát vương phi!”
Hai bàn tay hết nắm chặt rồi thả lỏng, có thể thấy Phó Yên Ca tinh thần đang đấu tranh vô cùng dữ dội, nàng thật sự không biết bản thân hạ xuống nước cờ này là đúng hay sai.
“Cửu gia thật sự đáng tin?”
“Mông Hi xác nhận với nô tỳ, đại sự thành rồi cửu gia sẽ mang tam lệnh ái trở về Cao Ly, từ nay về sau không còn bất cứ liên hệ gì với bát gia và Đại Minh.”
Lặng lẽ hít một hơi tê buốt lồng ngực, cảm giác tứ chi đồng loạt hư thoát, cuối cùng cũng hạ xuống quyết tâm gật đầu.
“Hảo, cứ theo cửu gia mà an bài đi.”
Thu Cúc mừng rỡ siết chặt bàn tay nhị lệnh ái, nghĩ đến số ngân lượng vừa nhận được, ánh sáng trong hai mắt càng thêm lấp lánh.
Chỉ là hai người không hề phát hiện A Lệ sớm đã nhìn thấy Thu Cúc vội vội vàng vàng hồi phủ, trong lòng mang theo nghi hoặc chạy về tìm chủ tử báo tin.


Phó Tuyệt Ca lúc này vẫn đang dùng thiện, trông thấy A Lệ bộ dáng hốt hoảng xông vào viện cũng không mở miệng trách phạt.
“Làm sao rồi? Lại gây ra hoạ gì?”
“Chủ tử sao lại nói nô tỳ như vậy? Nô tỳ sáng nay đã thành thực đem thư của chủ tử giao cho cận vệ đưa đến Cao Ly, hoàn toàn không có lười biếng trốn việc đi chơi.”
“Không gây chuyện lại vội vã chạy về tìm ta?”
A Lệ thần thần bí bí bước đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca, chủ động cầm bình trà rót thêm vào trản: “Nô tỳ vừa nãy trông thấy Thu Cúc vội vội vàng vàng hồi phủ, nhẽ ra giờ này nàng phải ở thị tập mua đồ cho nhị lệnh ái mới đúng, sao lại đột nhiên quay về mà không báo trước như vậy? Nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng nhất định có chuyện gì đó muốn che giấu, khả năng cao là liên quan đến chủ tử ngài.”
“Thật sự? Ngươi có nghe được bọn họ nói gì không?”
“Nô tỳ sợ đả thảo kinh xà nên không dám đến gần nghe, chỉ đành quay về báo tin cho chủ tử.”
“Thu Cúc là thiếp thân nha hoàn của Phó Yên Ca, không có chuyện sẽ không dám tự tiện đi lung tung, huống chi lại được Phó Yên Ca sai đi làm việc.” Càng nghĩ càng không thông suốt, Phó Tuyệt Ca đem đũa đặt xuống gác ngọc, xoay người phân phó A Phỉ đang hầu thiện bên cạnh: “Chuyện này cần phải điều tra kĩ lưỡng, ngươi giúp ta nghe ngóng một chút, rốt cuộc ở thị tập Thu Cúc đã gặp những ai? Nghe được những gì? Biết tin thì lập tức quay về tìm ta, ghi nhớ, đừng để ai phát hiện ra ngươi đang điều tra chuyện này.”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi làm ngay.”
A Phỉ buông xuống đôi đũa và dĩa sứ trắng, nhanh nhẹn xuất phủ làm việc lệnh ái giao phó.
“Cả sáng không thấy A Xán đâu, ngươi giúp ta đi tìm nàng.”
A Lệ phụng phịu cự tuyệt mệnh lệnh của nàng: “Nô tỳ không đi đâu, tâm tình A Xán tỷ tỷ không tốt, đến gần có khi sẽ bị nàng mắng một trận.”
“Đang yên đang lành A Xán sao lại tâm tình không tốt? Có phải ngươi làm gì chọc giận nàng rồi không?”
“Khang Ninh Công phủ này có ai dám chọc giận A Xán tỷ tỷ chứ.” A Lệ giở trò thần bí không thấy chán, cố ý biến giọng thấp hơn hai quãng: “Hai hôm trước A Xán tỷ tỷ nhận được thư của Mi Cát tỷ tỷ, lệnh ái đoán xem trong thư viết gì?”
Phó Tuyệt Ca sớm đã quen với trò đùa nhàm chán của A Lệ, bình thản cầm đũa lên tiếp tục bữa sáng của mình: “Ngươi không nói ta liền đem nô tịch của ngươi giao cho Phó Yên Ca.”
A Lệ lập tức đầu hàng, nàng thà chết còn hơn đến hầu hạ Phó Yên Ca!
“Trong thư nói Mi Cát tỷ tỷ cùng vị biểu ca của nàng đã ước định xong ngày thành hôn, bát gia cũng đã đồng ý rồi, năm tới hồi kinh sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người.

A Xán tỷ tỷ xem xong liền không vui, cả ngày rầu rĩ giam mình trong phòng không chịu gặp ai, hôm qua đến cả cơm cũng không buồn ăn.”
“Chuyện lớn như vậy sao không ai nói với ta?” Phó Tuyệt Ca lần nữa đặt đũa xuống bàn, khẩn trương đứng dậy muốn đi tìm A Xán: “Không được, A Xán từ nhỏ đã đi theo hầu hạ ta, chuyện này ta không thể không quản đến.”
“Chủ tử tốt nhất đừng đi, A Xán tỷ tỷ tâm trạng không tốt ai cũng không muốn gặp, ngài đến chưa chắc khuyên được nàng còn khiến nàng tự trách bản thân hầu hạ chủ tử không chu toàn.”
“Lẽ nào cứ để mặc nàng tự sinh tự diệt như vậy? Ta tuy là chủ tử nhưng cũng là hảo tỷ muội của nàng, ta không thể trơ mắt nhìn nàng dày vò bản thân.”
Phó Tuyệt Ca không nghĩ nữa, dứt khoát mặc thêm phi phong chạy đi tìm A Xán nói chuyện.

A Lệ vội vã nhấc chân đuổi theo sau, không quên mang theo ô giúp chủ tử che chắn gió tuyết.
“Nô tỳ không nghĩ chủ tử lúc này nên đi tìm nàng a, vạn nhất khiến nàng nghĩ không thông tự mình làm hại chính mình thì sao?”
“Ta còn không đi A Xán thật sự sẽ nghĩ không thông!”
“Chủ tử đi chậm thôi cẩn thận tuyết dưới chân!”
Chủ nô hai người đạp tuyết đến phòng nhỏ của A Xán, từ xa thoáng thấy một bóng người lén lút trốn sau cột gỗ nhìn về phía phòng nàng, đáng tiếc cột gỗ nhỏ bé căn bản không thể che chắn được thân thể to lớn của mãnh tướng.


Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lý Y Cách, trên tay hắn còn cầm theo khay thức ăn nghi ngút khói, dường như là cố ý mang đến cho A Xán.
Phó Tuyệt Ca nhanh tay kéo A Lệ trốn vào một góc, đầu hơi nghiêng sang trái, tỉ mỉ quan sát hành động của Lý phó tướng.
“Lý phó tướng đứng trước cửa phòng A Xán tỷ tỷ lén lút làm gì không biết?” A Lệ đầu to như cái đấu, tay liên tục sờ sờ cằm suy đoán: “Lẽ nào lời đồn kia là thật?”
“Lời đồn?”
Nhắc đến chuyện bát quái, hai mắt A Lệ so với ánh đèn còn sáng hơn: “Trước đây có dịp cùng vài vị cận vệ nói chuyện, bọn họ đều nói Lý phó tướng dạo trước hành tung bất thường, cứ đến giờ nghỉ trưa lại biến mất tăm mất tích.

Ban đầu bọn họ cho rằng Lý phó tướng có quỷ nên mới tách ra điều tra, phát hiện Lý phó tướng giờ nghỉ trưa không đi cùng bọn họ mà đến tìm A Xán tỷ tỷ.

Lúc thì tặng nàng hoa nhung, cỏ đuổi muỗi, thảo dược, thuốc trị thương, ngày nào cũng chăm chỉ đến tặng lễ vật chưa từng chểnh mảng.”
“Úc, nói như vậy Lý Y Cách có ý với A Xán sao?”
Phó Tuyệt Ca trong lòng không khỏi vui vẻ, Lý phó tướng xét tướng mạo xét gia thế đều rất thích hợp, A Xán gả cho hắn cũng không tính là thiệt thòi.

Chỉ tiếc A Xán tình cảm đều đặt hết lên người Mi Cát, trong mắt không dung chứa nổi người khác nên phần si tâm này của hắn khó mà được đáp lại.
Bên kia Lý Y Cách đã chờ đến sốt ruột, từ sau cây cột bước ra, hướng cửa phòng nói hai tiếng: “A Xán cô nương, ta hôm nay đến Bách Hương Cư mua được một phần đào hoa tô, nghe nói cô nương thích nhất là đào hoa tô nên mang đến đây, hay là….”
Không để hắn kịp nói dứt câu, trong phòng A Xán đã khàn khàn giọng đáp: “Lý phó tướng không cần mỗi ngày đều đến tìm ta đâu, ta thật sự không muốn ăn.”
“Người sao có thể không ăn được? Một chút, ăn một chút thôi cũng được, hay cô nương muốn ăn thứ gì cứ nói với mạt tướng, mạt tướng lập tức đi mua cho cô nương.”
“Ngươi đi đi.”
Lý Y Cách sốt ruột bước đến sát cửa phòng, ghé mắt vào nhìn thử nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, bàn tay đặt trên cửa dùng sức vỗ hai cái: “Có chuyện gì không vui cũng đừng để bản thân chịu đói, coi như nể tình mạt tướng, cô nương ăn một chút có được không? Từ hôm qua cô nương đã không chịu ăn gì hết, mạt tướng… mạt tướng không đành lòng.”
Trong phòng không hề truyền đến tiếng hồi đáp, Lý Y Cách bất đắc dĩ đem giỏ cao điểm đặt xuống đất, hướng người trong phòng ôn giọng an ủi: “Đau lòng thì đau lòng nhưng phải thương xót bản thân, cô nương không thương bản thân mạt tướng trong lòng rất đau xót.

Cao điểm mạt tướng để ở trước cửa cho cô nương, nếu thấy đói cô nương cứ lấy mà ăn, mạt tướng không làm phiền nữa.”
Mắt thấy Lý Y Cách sắp đi, Phó Tuyệt Ca vội kéo A Lệ rời khỏi chỗ trốn, nhanh chân chạy sang viện tử bên cạnh.

A Lệ mờ mịt không hiểu chuyện gì, gặp mặt Lý phó tướng thôi mà, có gì phải trốn chứ?
“Chủ tử kiên kị phó tướng sao?”
“Không phải, chỉ là nghĩ đến cảm giác của hắn thôi.” Phó Tuyệt Ca nửa than thở nửa đồng cảm nói: “Bị người mình thích cự tuyệt lại còn để người khác nhìn thấy bộ dạng không có cốt khí của mình, dù là tướng quân hay thư sinh đều giống như nhau hổ thẹn không dám nhìn mặt người.”
“Nguyên lai là vậy.” A Lệ nhỏ giọng hỏi: “Vậy chúng ta tiếp theo làm gì đây?”
“Chờ A Xán nguôi ngoai rồi tính tiếp, xem bộ dạng của Lý Y Cách có vẻ A Xán không quá thích hắn.”.

Bình Luận (0)
Comment