Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 229


Chiều tối không ngờ nhị gia lại chủ động đến tìm Phó Tuyệt Ca, trên gương mặt thanh tú giấu không được sự mệt mỏi nhưng trạng thái tinh thần vẫn rất tốt.
Phó Tuyệt Ca tự mình mang trà đến, kính cẩn hành lễ: "Nhị gia chịu đến gặp nô gia có nghĩa Du quý phi nương nương đã bình an vượt qua quỷ môn quan."
"Ngươi là người thông minh, bản vương không cần phải nhiều lời." Nhị hoàng tước mày kiếm khẽ chau, nhìn bề ngoài không ai nghĩ nàng trong lòng tức giận: "Mẫu phi thoát được kiếp nạn này bản vương cũng không truy cứu nữa, ngươi sáng mai trở về ngoại trạch đi."
"Nô gia to gan hỏi một câu, không biết Du quý phi nương nương đã tỉnh hay chưa? Có chính miệng nói là Hoàng hậu nương nương đẩy nàng xuống hồ?"
"Ngươi lời này có ý gì? Huệ Ngọc là cung nữ hầu hạ nhiều năm bên cạnh mẫu phi, nàng có thể nói dối hay sao?"
"Huệ Ngọc là cung nữ bồi giá của Du quý phi nương nương dĩ nhiên sẽ không nói dối, nhưng nhỡ như có người cố ý gài bẫy để Huệ Ngọc nhìn thấy cảnh tượng không phải sự thật thì sao? Thứ nô gia nói thẳng, muốn giả trang thành Hoàng hậu không phải việc gì khó huống chi Huệ Ngọc ở đó lại trơ mắt nhìn Du quý phi nương nương rơi xuống hồ, nô tỳ luôn cảm thấy chuyện này có vấn đề."
Nhị hoàng tước đập mạnh trản trà xuống bàn, trong lúc tức giận không khống chế được cảm xúc lớn tiếng quát vào mặt nàng: "Bản vương không tin Huệ Ngọc lẽ nào lại tin một người ngoài như ngươi? Ngươi vì giúp Hoàng hậu giũ sạch tội danh thậm chí còn đẩy tỷ muội Kim thị vào chỗ chết, những chuyện này bản vương đều biết rất rõ, những lời ngươi nói hôm nay chẳng qua chỉ để bao biện cho Hoàng hậu mà thôi!"
"Nhị gia tức giận Hoàng hậu, nô gia minh bạch nhưng không thể không điều tra tường tận chuyện này.

Chúng ta cách ngày rửa sạch oan tình không còn bao xa lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rõ ràng là có người cố ý giá họa chia rẽ tình cảm giữa ngài và bát lang.

Nhị gia thông minh sáng suốt lẽ nào chút trò vặt này ngài lại không nhận ra?"
"Nhận ra? Nhận ra cái rắm! Bản vương không tính toán với Hoàng hậu là vì niệm tình cảm tỷ muội nhiều năm với lão bát, Thường gia năm lần bảy lượt ức hiếp mẫu tộc mẫu phi cũng không dám oán trách gì, từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn cắn răng nhịn nhục.

Hoàng hậu ngoan độc nhẫn tâm lo sợ mẫu tộc lụi bại nên mới chèn ép mẫu phi ta sống không nổi, chuyện đến nông nổi này dù không phải Hoàng hậu đẩy nàng xuống hồ thì cũng là Hoàng hậu bức nàng!"
Phó Tuyệt Ca tâm tình nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, rốt cuộc nhị gia cũng đã chịu nói ra suy nghĩ trong lòng, mối quan hệ nhìn bề ngoài thì khắn khít nhưng bên trong sớm đã rạn nứt từ lâu.

Du quý phi vì tiền đồ của nhị gia sẵn sàng khom lưng uốn gối trước mặt Hoàng hậu, chịu sỉ nhục của Thường gia, kết cục hôm nay chẳng qua chỉ là tức nước vỡ bờ.
"Nô gia không nói Hoàng hậu vô tội, nô gia chỉ không muốn ngài và bát gia vì chuyện này kiêng kỵ xa cách.

Đại nghiệp cách không còn bao nhiêu bước, nếu lúc này ngài và bát gia nảy sinh mâu thuẫn thì người được lợi chính là tứ gia, mà tất cả sự hy sinh của chúng ta suốt mấy năm nay đều trở nên uổng phí!"
Không nói hai lời Phó Tuyệt Ca trực tiếp quỳ xuống thành khẩn dập đầu: "Nô gia cầu xin ngài, cầu ngài tra xét lại chuyện này! Nếu đúng là tứ gia đã thao túng thì chúng ta còn biết cách mà ứng phó, không vì ai hết mà vì chính bản thân ngài, vì những hy sinh của mọi người, đừng để tứ gia nắm được điểm yếu của chúng ta!"
"Ngươi nghĩ bản vương sẽ tin lời ngươi nói sao? Phó Tuyệt Ca, lời của ngươi chỉ có giá trị trước mặt lão bát mà thôi."
Nhị hoàng tước lạnh lùng đẩy ghế đứng dậy, không quên nhắc nhở hạ nhân xem chừng Phó Tuyệt Ca không cho nàng chạy loạn.

A Bích bước đến đỡ chủ tử đứng dậy: "Nương nương ngài đừng quỳ nữa, sàn nhà ẩm lắm."
Dựa vào cánh tay A Bích tìm thế đứng lên, mắt vẫn đăm đăm nhìn theo bóng lưng của nhị gia, ngoại trừ cầu xin nhị gia điều tra chân tướng nàng thật sự không nghĩ được cách nào khác.
"Nhị gia không tin nương nương vậy bây giờ phải làm sao đây?"
"Nếu nhị gia đã không tin thì chúng ta cũng không cần ở lại đây nữa."
Phó Tuyệt Ca lưu loát bước ra mở tung cánh cửa, thủ vệ nghe động lập tức rút kiếm chĩa về phía nàng.
"Phó lệnh ái ngài không nên làm khó bọn ta."
"Ta muốn rời khỏi phủ, chẳng phải chủ tử của các ngươi cũng muốn như vậy sao?"
Thủ vệ do dự nhìn nhau, Tôn vương điện hạ chỉ dặn dò bọn hắn canh chừng không cho Phó thị chạy loạn trong phủ nhưng không nói có cho phép thả nàng đi hay không.

Ngôn Tình Tổng Tài
"Lệnh ái ngài đợi một lúc."
Một tên rời đi hỏi ý Tôn vương, tên còn lại vẫn chĩa kiếm về phía Phó Tuyệt Ca.

Không nghĩ sẽ có một ngày nàng đứng trong Tôn vương phủ bị người của Tôn vương giương kiếm đòi mạng, quả nhiên sống trên đời không thể lường trước được điều gì.
Rất nhanh tên thủ vệ kia cũng quay về nhưng bên cạnh lại có thêm Tôn vương phi.
Lục Ngưng khẩn trương nhấc váy bước qua bậc thang, đầy mặt lo lắng nắm bàn tay nàng giải thích: "Tuyệt muội muội ngươi đừng tức giận, nhị lang chỉ là nhất thời nóng giận nên mới ăn nói hàm hồ.

Bát gia nhị lang thân thiết sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với nhau đâu, ngươi cũng đừng nói lại với bát gia, chúng ta từ từ giải quyết có được hay không?"
"Nhị nương nương không cần giải thích với ta, chuyện này không phải lỗi của nhị gia." Phó Tuyệt Ca từ tốn gỡ bàn tay của Lục Ngưng thả xuống, tựa tiếu phi tiếu khách sáo nói: "Nhị gia cũng đã nói ta là người ngoài nói nhiều một câu chỉ khiến người khác thêm chán ghét.

Ta bây giờ trở về ngoại trạch đợi tin tức từ bát lang, nhị nương nương đừng lo lắng, ta sẽ không nói lại với bát lang đâu."
"K-Không phải! Ngươi là người ngoài gì chứ? Nhị lang chăm sóc mẫu phi mệt mỏi nên mới không làm chủ được mình ăn nói lung tung.

Tuyệt muội muội ngươi coi như nể tình ta, nể tình bát lang đừng tức giận nữa."
Phó Tuyệt Ca vẫn giữ nguyên ý cười trên mặt, bình tĩnh hướng Nhị vương phi hành lễ rồi xoay người rời đi.


Lục Ngưng đuổi theo vài bước thì dừng lại, mười ngón tay siết chặt tay áo đến nhăn nhúm, Tuyệt muội muội một khi đã muốn đi chỉ sợ bát gia cũng cản không được.
"Hoàng cung."
Mã phu nghi hoặc quay đầu nhìn: "Chủ tử muốn tiến cung?"
"Phải, tiến cung, ta muốn gặp Hoàng hậu nương nương."
A Bích hốt hoảng túm lấy cổ tay nàng ngăn cản: "Trời cũng đã tối rồi với lại Hoàng hậu nương nương chưa chắc đã muốn gặp nương nương, hay là chúng ta trở về ngoại trạch đi?"
"Hôm nay không có câu trả lời ta đâu cũng không đi."
Nói xong liền bước vào xe ngựa thuận tay vỗ xuống mành xe, A Bích không còn cách nào khác đành theo nàng vào xe ngồi.
Xe ngựa quay đầu chuyển hướng đến hoàng cung, trong đêm tiếng ngựa xe lộc cộc vang lên vô cùng rõ ràng.

Kì thực Phó Tuyệt Ca đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, tuy khả năng Hoàng hậu đẩy Du quý phi xuống hồ là rất cao nhưng nàng vẫn muốn có câu trả lời chính xác.

Nếu thật là Hoàng hậu làm nàng lập tức quay xe trở về ngoại trạch, nếu không phải nàng nhất định nghĩ cách giúp nương nương rửa sạch oan tình.
Đi không đến nửa canh giờ thì tới Đông Hoa Môn, Phó Tuyệt Ca lấy ra lệnh bài của bát gia đưa cho lính gác: "Khang Ninh Công Phó Tuyệt Ca đến tạ ân Hoàng hậu nương nương ban thưởng."
"Tạ ân sao lại đi vào ban đêm? Có biết ban đêm không được tiến cung hay không?"
"Bát gia truyền thư nói rằng mong nhớ Hoàng hậu nương nương nên tiểu nữ mới cất công đến hoàng cung một chuyến thay bát gia thăm hỏi nương nương."
Lính gác cảm thấy lý do này khá hợp lý nhưng vẫn không muốn cho vào: "Hoàng hậu đang bị cấm túc để điều tra vụ án Du quý phi rơi xuống hồ, ngươi vào thăm lúc này không sợ bị nghi kị sao?"
"Tiểu nữ từng là cung nữ thiếp thân của bát gia không sợ nghi kị."
Hắn tặc lưỡi một tiếng, nhìn lệnh bài trong tay rồi nhìn Phó Tuyệt Ca tha thiết cầu xin: "Được rồi, ngươi vào nhanh rồi ra nhanh, Hoàng thượng có trách tội cũng đừng lôi người khác vào."
"Tiểu nữ minh bạch."
Phó Tuyệt Ca đưa tay kéo mũ trùm đầu lên, không dẫn theo A Bích mà một mình đến Dực Khôn Cung gặp Hoàng hậu nương nương.

Đường đi ở Tử Cấm Thành Phó Tuyệt Ca quen thuộc ít nhiều, rất nhanh liền tìm thấy Dực Khôn Cung, cũng dùng cách cũ đưa lệnh bài của bát gia cho thị vệ.
Thị vệ lần này không cản còn tự nhiên mở rộng cửa cho Phó Tuyệt Ca đi vào: "Cô nương ngươi chỉ có nửa canh giờ thôi, muốn nói gì thì tranh thủ nói mau đi."

"Hảo, đa tạ thị vệ ca ca."
Ba bước biến hai chạy vào Dực Khôn Cung, quang cảnh hoang tàn đập vào mắt khiến Phó Tuyệt Ca nghi ngờ bản thân đến nhầm chỗ, địa phương của Hoàng hậu sao có thể ảm đạm thất sắc như vậy?
Cung nữ bên cạnh của Hoàng hậu cũng bị đuổi đi hết chỉ còn vài người mới đến do Nội Vụ Phủ an bài, có người nhìn thấy Phó Tuyệt Ca lang thang trong sân liền chạy đến.
"Này, ngươi là người mới đến có phải không?"
Phó Tuyệt Ca quay đầu nhìn thử, là một cung nữ khoảng chừng mười chín hai mươi tuổi, hai bên má đầy những vết tàn nhang.
"Tỷ tỷ hảo, ta là Khang Ninh Công Phó Tuyệt Ca nhận lệnh của bát gia đến thăm hỏi Hoàng hậu nương nương."
"Lừa người! Lệnh ái Công tước phủ sao phải nửa đêm đến thăm hỏi? Ngươi là cung nữ ở đâu đến?"
Bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu Phó Tuyệt Ca vẫn bình tĩnh lấy trong tay áo mảnh ngọc bội tuỳ thân của bát gia: "Tỷ tỷ nếu không tin hãy mang thứ này cho Hoàng hậu nương nương xem thử."
Cung nữ cảnh giác quan sát Phó Tuyệt Ca từ trên xuống nhưng vẫn đưa tay nhận lấy mảnh ngọc bội từ chỗ nàng.

Xung quanh không có người sai biểu nàng ta chỉ có thể tự mình mang vào cho Hoàng hậu nương nương xem.
Trong lúc chờ đợi Phó Tuyệt Ca đi vài vòng xem xét Dực Khôn Cung, Hoàng thượng cũng thật tuyệt tình, Hoàng hậu chỉ mới bị nghi ngờ đẩy Du quý phi còn chưa định tội đã thu hồi hết cung nhân.

Hoàng hậu cũng không phải xấu xí ngu dốt gì, lúc còn trẻ bao nhiêu vương công quý tộc muốn thú nàng làm đích thê nàng lại cương quyết chọn tứ hoàng tước không được thánh thượng sủng ái.

Cả đời chỉ biết hy sinh vì phu quân đến khi tứ lang trở thành cửu ngũ lại chán ghét nàng, hại nàng không sinh được con còn tuyệt tình vứt bỏ nàng.
Đương miên man suy nghĩ thì cung nữ lúc nãy cũng trở về, hướng Phó Tuyệt Ca ra hiệu mời: "Hoàng hậu mời ngươi vào nói chuyện."
Phó Tuyệt Ca tháo xuống mũ trùm đầu, nối bước theo sau cung nữ vào nội điện gặp Hoàng hậu nương nương.
Kể từ lần cuối gặp nhau ở Ngự Hoa Viên thiết đãi các vị sứ giả thì Phó Tuyệt Ca chưa gặp lại Hoàng hậu nương nương lần nào.

So với trước đây càng thêm hốc hác xanh xao, bàn tay lủng củng xương lật từng trang sách dưới đèn, hoa dung tiều tuỵ khiến người thương cảm.
"Nô tỳ Phó Tuyệt Ca khấu kiến Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu mắt cũng không thèm liếc nhìn nàng, lạnh nhạt mở miệng đuổi người: "Bản cung mệt rồi, muốn nói gì thì nói nhanh lên."
"Nô tỳ lặn lội đường xa đến đây chỉ muốn hỏi nương nương một câu." Phó Tuyệt Ca bước lên một bước, cẩn thận đánh giá biểu tình trên mặt Hoàng hậu: "Ngài có đẩy Du quý phi xuống hồ hay không?"
"Bản cung có đẩy hay là không đẩy có gì khác nhau? Huệ Ngọc gì đó đã nói bản cung đẩy chủ tử của ả, nhân chứng vật chứng có đủ, bản cung có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết oan tình."
"Nói như vậy Hoàng hậu nương nương thật sự không có đẩy Du quý phi?"
Hoàng hậu vân đạm phong khinh đặt sách xuống bàn, nheo nheo mắt nhìn Phó Tuyệt Ca đứng dưới trăng sáng làn da oánh ngọc mềm mại phát quang nhè nhẹ.

Nha đầu này bốn tuổi đã theo hầu bát gia, nàng luôn cho rằng nho nhỏ nha đầu ngốc nghếch không biết cách câu dẫn hoàng tước, lại không ngờ Phó thị có thể khiến bát gia thần trí điên đảo không còn muốn nghe theo lời nàng.

"Ngươi đến cười nhạo bản cung thì có thể đi rồi."
"Nương nương nếu nguyện ý kể lại đầu đuôi sự tình cho nô tỳ thì còn có một cơ hội thoát khỏi tình cảnh này." Phó Tuyệt Ca giống như hống hài tử mềm nhẹ thuyết phục Hoàng hậu nương nương: "Chỉ cần ngài nói không phải ngài đẩy Du quý phi, nô tỳ có chết cũng phải giúp ngài rửa sạch oan tình."
"Ha! Ha ha ha! Dựa vào ngươi? Tiểu cô nương ngươi cũng dám mạnh miệng như vậy?" Hoàng hậu cười đến chảy cả nước mắt, tuỳ tiện dùng khăn lụa lau vài cái: "Ngươi lấy gì rửa sạch oan tình cho bản cung? Lấy thân thể của ngươi câu dẫn Hoàng thượng để ngài thay đổi chủ ý hay là gọi bát gia từ biên cương trở về xem một màn giả vờ hiếu thuận của ngươi? Phó Tuyệt Ca đừng ngốc nữa, bản cung có luân lạc đến mức nhà tan cửa nát cũng không chấp nhận tiện nhân ngươi làm bát vương phi!"
"Nhiều năm qua nô tỳ luôn có một nghi hoặc, chính là không hiểu bản thân đã làm gì khiến nương nương chán ghét như vậy.

Là nô tỳ không đủ tốt hay là nương nương đã hiểu lầm nô tỳ điều gì đó? Thiên hạ này không có người nào yêu bát gia hơn nô tỳ, nhưng tại sao nương nương vẫn luôn phản đối hôn sự giữa nô tỳ và bát gia?"
"Ngươi muốn câu trả lời cũng được thôi, bản cung chán ghét ngươi bởi vì ngươi lớn lên dễ nhìn."
Phó Tuyệt Ca càng nghe càng hồ đồ: "Nô tỳ ngu xuẩn không hiểu ý của nương nương."
"Không hiểu hay không muốn hiểu? Ngươi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, khả ái linh lung, chớp mắt đã có được tình cảm của tứ gia, lục gia chiều chuộng che chở ngươi, cửu gia quấn quít lấy ngươi không rời nửa bước.

Loại người vừa sinh ra đã được người người yêu mến như ngươi làm sao hiểu được cảm giác muốn có mà không cách nào có được?"
Hoàng hậu trào phúng cười khẩy một tiếng, nghiêng người dựa đầu vào tường, tóc dài như thác lác đác đổ xuống vai: "Bản cung lúc nhỏ muốn mưa được mưa muốn gió được gió, lớn lên bao nhiêu công hầu khanh tước cầu xin bản cung ban cho một ánh mắt.

Đường đường là đích nữ của Đô vương bản cung lại vì một hoàng tước thất sủng mà chấp nhận làm thiếp, bị người khác cười nhạo chà đạp.

Bản cung không sợ khổ, bản cung chỉ sợ tứ lang không cần ta nữa nhưng rốt cuộc tứ lang vẫn không cần bản cung..."
Phó Tuyệt Ca rơi vào trầm mặc, nàng không nghĩ lý do Hoàng hậu chán ghét nàng là như thế.

Một người tâm cao khí ngạo, từ nhỏ đến lớn không gì không đạt được lại căm hận một quân quý được hoàng tước vây quanh che chở.

Phải chịu đựng bao nhiêu lạnh nhạt tổn thương mới có thể mài mòn tất cả kiêu ngạo của nữ nhân này?
"Ngươi không làm gì cũng được bát gia xem như trân bảo phủng trong lòng bàn tay, không tốn chút sức lực đã được bát gia dùng chân tâm đối đãi.

Dựa vào cái gì chứ? Chẳng qua ngươi lớn lên xinh đẹp! Chẳng qua ngươi mồm miệng lanh lợi mới khiến bát gia thích ngươi!! Tiện nhân, ngươi chính là tiện nhân không biết xấu hổ!"
Nói một nửa Hoàng hậu không thể kiềm nén kích động trực tiếp cầm lấy quyển sách ném vào người Phó Tuyệt Ca.

Lồng ngực phập phồng thở d.ốc, đôi sóng mắt đào hoa xinh đẹp chan chứa nước, muốn khóc lại không dám khóc, bản thân thảm hại đến mức nực cười..

Bình Luận (0)
Comment