Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 26

Dùng xong tảo thiện Phó Tuyệt Ca tạm biệt bát gia quay trở về Đông Viện, lúc này mọi người vẫn đang mải mê phao trà nhưng thấy nàng lập tức bỏ việc chạy đến bao vây.

“Tuyệt Ca ngươi quen biết bát gia khi nào thế hả?”

“Ngươi mau mau dẫn bọn ta cùng gặp bát gia có được không?”

“Phải nha, ngươi lần tới giới thiệu bát gia cho bọn ta đi!”

Phó Tuyệt Ca đau đầu muốn chết, cố gắng lách người khỏi đám đông vây xem nhưng cung nữ bọn họ giống như hồ dán bám chặt không buông. Đám đông bắt đầu hỗn loạn ra sức chèn ép tranh cơ hội đến gần, một bàn tay vươn ra thô lỗ siết chặt vai nàng không cho di chuyển. Phó Tuyệt Ca tức giận giãy dụa nhưng bất thành, đám người kia càng ra sức chèn ép không chừa khe hở để nàng thoát thân.

“Đi ra!”

Đám cung nữ giả điếc tiếp tục hỏi dồn, có người còn lớn tiếng quát thẳng vào mặt nàng: “Ngươi thái độ gì vậy hả? Bọn ta chỉ muốn gặp bát gia không được sao?”

“Đúng đấy! Ngươi ích kỉ như vậy khác nào không xem bọn ta là bạn!”

Phó Tuyệt Ca lấy hết sức giãy mạnh hơi nữa, cánh tay chế trụ trên vai rơi xuống, cơ thể tìm lại được tự do nhanh chóng lách ra khỏi đám đông. Cung nữ Đông Viện định đuổi theo phía sau thì Hứa Trinh từ đâu xuất hiện ngăn cản.

“Các ngươi sao có thể hành xử thô lỗ như vậy chứ? Tiểu Tuyệt Ca đều bị các ngươi làm bị thương rồi kìa.”

Đám đông cung nữ lúc này mới miễn cưỡng tản ra quay trở về vị trí của mình, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ bực dọc. Phó Tuyệt Ca dời mắt nhìn Hứa Trinh đang niềm nở đến gần, lờ mờ đoán được lý do tại sao nữ nhân này lại chủ động thân thiết với nàng.

“Ngươi không bị đau ở đâu chứ?”

“Ta tốt.” Phó Tuyệt Ca hướng Hứa Trinh nở nụ cười xa cách: “Đa tạ Hứa tỷ tỷ giúp đỡ, nhưng chuyện bát gia xin phép ta không nói đến. Chuyện của chủ tử, chúng ta là cung nữ không nên bàn luận, ta dù có quen biết với ngài cũng không dám quá phận làm càn. Các vị tỷ tỷ ở đây xin thứ lỗi ta nói thẳng, các ngươi muốn gặp mặt bát gia thì tự đi mà gặp, ta chỉ là nho nhỏ cung nữ không đến mức thần thông quảng đại khiến bát gia đi gặp các ngươi.”

Sắc mặt cung nữ càng thêm kém, nho nhỏ thảo luận với nhau, tựa hồ không vui với thái độ này của Phó Tuyệt Ca.

Những gì cần nói đều đã nói hết, Phó Tuyệt Ca quay trở về chỗ ngồi của mình, bắt tay vào phao trà dâng cho nữ quan kiểm tra. Xung quanh đôi khi nổi lên tiếng nghị luận xôn xao nhưng bầu không khí vẫn tương đối dễ chịu, ít nhất các nàng cũng không đến mức cãi nhau inh ỏi.

Riêng sắc mặt Hứa Trinh càng lúc càng khó coi, suốt buổi bực dọc đập đồ rầm rập, đến cả bánh trà cũng bị nàng xuyên vụn rơi đầy mặt bàn. Vì tìm cơ hội gặp bát gia Hứa Trinh không tiếc công chạy theo xum xoe lấy lòng Phó Tuyệt Ca, nào ngờ nha đầu này không những không giúp nàng còn ở trước mặt mọi người tạt nước lạnh vào mặt. Nếu không phải đang ở trong Đông Viện, sợ rằng Hứa Trinh đã cho Phó Tuyệt Ca một bài học để nha đầu ngu xuẩn biết thế nào là tôn ti.

Tầm nửa canh giờ thời gian sau Phòng nữ quan trở lại, nhìn thấy Phó Tuyệt Ca ngồi nghiêm chỉnh phao trà cũng không nói gì. Đối với chuyện tiểu cung nữ qua lại với hoàng tước không phải lần đầu tiên nữ quan được gặp, không ít cung nữ trong số đó một bước biến thành phượng hoàng bay lên cành cao.

“Một canh giờ nữa mang chén trà của các ngươi cho bản quan xem.”

“Tuân mệnh.”

Phó Tuyệt Ca loay hoay một lúc mới lấy đủ số trà trong bánh đặt vào bát lớn, tiếp theo mới tráng dụng cụ phao trà bằng nước sôi. Những cung nữ xung quanh đều làm gần xong, chỉ chờ đợi nước trà sôi sẽ châm vào trong chén. May mắn nữ quan thủ hạ lưu tình, mặc dù nàng danh nghĩa mang tội bị phạt nhưng vẫn chừa chút thời gian kịp phao một chén trà.

Thời gian đã điểm, cung nữ xếp thành hàng lần lượt dâng trà.

Phòng nữ quan trước đánh giá màu sắc nước trà, sau đánh giá mùi hương, cuối cùng mới nếm thử mùi vị. Hai phần ba số chén trà trên bàn bị loại, số còn lại trong đó có của Phó Tuyệt Ca được giữ nguyên.

“Phế phẩm! Bản quan dạy dỗ các ngươi bao lâu nay vậy mà chén trà cũng phao không nổi, sắp tới các ngươi làm thế nào để hầu hạ các chủ tử hả?”

Tất cả cung nữ hoảng hốt quỳ xuống khấu đầu: “Nô tỳ đáng chết, nữ quan thỉnh trách phạt!”

“Những thứ này đều đem xuống đừng làm bẩn mắt bản quan!”

Những cung nô bị khiển trách lần lượt khom người bước đến chỗ nữ quan mang khay trà trở về, đầu thủy chung cúi thấp nhìn mũi giày không dám hó hé nửa lời.

“Thời gian không còn nhiều nữa, nếu các ngươi cứ chậm chạp lười biếng như vậy sẽ phải khăn gối rời khỏi hoàng cung. Bản quan nhắc nhở các ngươi lần cuối, nếu còn tái phạm bản quan sẽ trực tiếp gạch tên các ngươi khỏi danh sách ra mắt hoàng tước thạc quân.”

“Nô tỳ minh bạch!”

“Lập tức làm lại!”

Hiếm khi thấy nữ quan giận dữ như vậy, không ai nói ai nhanh chóng quay về vị trí tiếp tục phao trà. Ngay cả nhóm cung nữ làm tốt vẫn phải làm lại lần nữa, trong Đông Viện liên tục phát ra tiếng va chạm lanh canh từ trà cụ.

Mải miết phao đến khi không còn cung nữ nào phạm sai lầm mọi người mới được đến phòng ăn. Lúc này cũng đã quá giờ ngọ, thức ăn chuẩn bị nguội lạnh từ lâu, trên mặt canh đóng mấy tầng váng mỡ. Chí ít có còn hơn không, lần lượt lấy cơm rồi tìm chỗ ngồi xuống, tiếng bàn tán xôn xao vẫn sôi nổi phát ra.

Phó Tuyệt Ca bưng khay thức ăn gồm chén cơm trắng, dĩa rau dưa muối, hai khối nhỏ thịt heo luộc chấm tương và chén canh trứng nguội lạnh. Xoay trái xoay phải tìm chỗ ngồi, vừa vặn chỗ bên cạnh Hứa Trinh còn trống, không chút do dự bước qua ngồi cạnh đối phương.

Hứa Trinh liếc mắt nhìn sang: “Người ta quan hệ với bát gia tốt như vậy, ta không dám đắc tội.”

Dứt câu liền bưng khay thức ăn qua chỗ khác ngồi, những cung nữ khác cũng nhanh nhẹn chuyển đi. Bất quá Phó Tuyệt Ca chẳng có lấy nửa điểm quan tâm, thoải mái hưởng thụ không gian trống trải. Đối với nàng mà nói, người khác làm gì nghĩ gì không quan trọng chỉ cần sống tốt phần mình là đủ rồi.

Đương mải mê dùng bữa thì ngoài thiện phòng truyền đến tiếng bước chân huyên náo, chốc sau công công bước vào ra hiệu mời với người ngoài cửa.

“Mi Cát cô nương, lối này.”

Mi Cát lễ độ hướng công công gật đầu, đảo mắt tìm kiếm một vòng thì phát hiện thân ảnh nho nhỏ của tiểu tam lệnh ái đang cô linh linh dùng bữa.

“Bát gia có thưởng, Công tước phủ tam lệnh ái Phó thị mời ngài ra nhận lễ vật.”

Phó Tuyệt Ca bất khả tư nghị đặt đũa xuống bàn, nhanh nhẹn chạy đến chỗ Mi Cát kính cẩn bái lạy. Từ trong tay tiểu thái giám tiếp nhận hương nan thêu chữ phúc, tỉ mẩn đặt vào tay nàng, dùng ánh mắt nhắc nhở nàng món đồ bên trong rất quý giá.

“Không còn gì nữa xin phép cáo từ.”

Mi Cát dứt câu liền cùng tiểu thái giám rời đi, dáng vẻ vội vã như lúc xuất hiện. Xem chừng là lo sợ Quý phi nương nương phát hiện tra hỏi, đến lúc đó không chỉ Mi Cát mà bát gia cũng phải khó xử.

Phó Tuyệt Ca bái lạy lần nữa mới đứng dậy, không dám mở lễ vật bát gia ở thiện phòng dầu mỡ đành chờ đến khi về Đông Viện mới mở ra xem. Cung nữ xung quanh như cá thấy mồi kiễng chân nhìn ngó hương nan trong tay tiểu nha đầu, hy vọng có thể nhìn thấy lễ vật quý giá bên trong. Khi Phó Tuyệt Ca quay lại bọn họ liền tản ra như chưa từng phát sinh chuyện gì, bất đắc dĩ liếc trắng mắt, về chỗ ngồi tiếp tục xử lý cho xong ngọ thiện.

Buổi chiều nữ quan hạ lệnh cho mọi người quét dọn Đông Viện, riêng Phó Tuyệt Ca được gọi cùng đi Ti Chế Phòng ra mắt Chưởng chế. Thời gian gấp gáp Phó Tuyệt Ca chỉ kịp cất vội lễ vật bát gia tặng vào hành lý cẩn thận dùng chăn màn đè lên trên.

Phòng nữ quan đi trước, Phó Tuyệt Ca lẽo đẽo theo sau. Đường từ Đông Viện đến Ti Chế Phòng tương đối xa, thân là nô bộc không được phép di chuyển bằng kiệu, chỉ có thể cước bộ hơn nửa canh giờ. Hai bên đường hồng mai nở rợp trời, cung nô tốp năm tốp ba đứng lại hái hoa nhưỡng tửu dâng lên cho các vị chủ tử thưởng thức. Năm nào cũng vậy, đợi khi mai nở kín lối cung nữ sẽ được gọi đi hái mai hoa trước khi hoa kịp tàn. Suốt thời gian đó trong cung đều sẽ dùng mai hoa tửu thay thế cho quế hoa tửu hay bồ đào tửu, nghe nói Hoàng thượng đặc biệt thích uống mai hoa tửu nên chủ tử các cung đến mùa mai nở tích cực dâng lên những vò hảo tửu thượng hạng.

Thời gian này nữ sử đều đang mải miết chuẩn bị lễ phục mùa xuân cho các vị nương nương, không ai để ý đến Phòng nữ quan và Phó Tuyệt Ca xuất hiện. Duy Chưởng kế đại nhân phát hiện, đơn độc rời khỏi vị trí của mình đến chỗ các nàng.

“Tham kiến Phòng học sĩ nữ quan.”

“Miễn lễ.” Phòng nữ quan khoác tay ngăn cản Chưởng kế đa lễ, đảo mắt nhìn một vòng Thượng Công Cục hoàn toàn không thấy bóng dáng của Chưởng chế: “Hôm nay Chưởng chế hẹn bản quan gặp mặt sao lại không thấy nàng?”

“Khởi bẩm nữ quan đại nhân, Chưởng chế được Thượng công đại nhân gọi đi rồi, hình như là vì chuyện lễ phục cho Hoàng hậu nương nương.”

Phòng nữ quan không còn cách nào khác: “Bản quan sẽ đến chỗ Thượng công, ngươi làm việc tiếp đi.”

Chưởng chế kính cẩn hành lễ rồi xoay người quay trở vào kiểm tra nữ sử làm việc.

Hai người lại di chuyển đến địa phương Thượng công đại nhân, may mắn tìm được Chưởng chế ở đấy. So về cấp bậc Thượng công và Học sĩ nữ quan ngang hàng chính ngũ phẩm, hai người gặp nhau chỉ đơn thuần gật đầu thay cho lời chào hỏi.

“Không biết Phòng học sĩ nữ quan đến là có chuyện gì chỉ dạy?”

“Thượng công đại nhân khách sáo rồi.” Phòng nữ quan cẩn dận dắt tay Phó Tuyệt Ca đến trước mặt Thượng công đại nhân mà nói: “Ta hôm nay có hẹn với Chưởng chế đưa tiểu cung nữ này ra mắt nàng cũng để nàng kiểm tra kĩ nghệ.”

“Nô tỳ bái kiến Thượng công đại nhân, Chưởng chế đại nhân.”

Lôi Chưởng chế nhanh nhẹn bước lên bên cạnh Thượng công đại nhân bẩm báo: “Đại nhân, cung nữ này là người thêu bức Phượng Hoàng mà nô tỳ đã cho ngài xem.”

Năm nay Thượng công đại nhân đã ngoài tứ tuần, trên gương mặt hằn lên đường nét của thời gian. Tuy nhiên ánh mắt vẫn sắc bén như khi còn trẻ, tựa hồ chỉ thông qua một ánh mắt đã đoán được nội tâm kẻ khác.

“Bản quan không nghĩ cung nữ tuổi nhỏ như vậy là có tài năng phi phàm, tiểu cô nương, ngươi tên gọi là gì?”

“Nô tỳ xuất thân tứ phòng Công tước phủ, Phó thị Phó Tuyệt Ca.”

“Nguyên lai là lệnh ái.” Thượng công đại nhân trái phải trên dưới đánh giá lần nữa, cảm thấy không có gì bất thường mới chỉ tay vào chỗ trống gần đó: “Có tú bàn và kim chỉ, ngươi thêu cho ta một bức hồng mai nội tuyết.”

“Tuân mệnh.”

Phó Tuyệt Ca bái một bái rồi đứng dậy đến tú bàn, nhìn lướt qua chỉ màu kim tú, toàn bộ đều là đồ tốt khó lòng tìm thấy trong nhân gian. Mãn ý kéo ghế ngồi xuống, trong đầu phác họa khung cảnh hồng mai nội tuyết, thời gian không có nhiều nàng cần phải hạn chế những chi tiết thừa thải trong bức tú. Nghĩ ngợi vài phân thời gian liền cầm bút vẽ những nét đầu tiên.

Thượng công đại nhân hoàn toàn không rời mắt khỏi Phó Tuyệt Ca, đè thấp giọng nói với Lôi Chưởng chế: “Bàn tay di chuyển thoăn thoắt, lực đạo nặng nhẹ vừa phải, nhất định là người am hiểu tú hoa.”

“Nô tỳ xem qua bức tú Phượng Hoàng kia của nàng thật sự kinh ngạc, tuy kĩ thuật còn non nớt nhưng cũng xem như có thiên phú. Nếu được đào tạo bài bản tương lai nhất định không thua kém bất kì ai.”

“Để xem thế nào đã, dù sao tuổi của cung nữ này quá nhỏ khó mà chịu được gian khổ học luyện. Cung có cung quy, chưa đủ tuổi thì không được làm nữ sử.”

Phòng nữ quan nghe không được nữa đành phải xen vào: “Phó thị là nhân tài trăm năm hiếm có, nếu bỏ lỡ cơ hội này vài tháng nữa ra mắt hoàng tước thạc quân sẽ không thể học luyện. Đến lúc đó không chỉ Ti Chế phòng mất một nhân tài, mà Đại Minh ta cũng mất đi một nữ sử tài hoa.”

“Lục thượng đại nhân không thích phá vỡ cung quy, các ngươi cũng thừa biết chuyện này mà.” Trên măt Thượng công đại nhân lộ vẻ khó xử: “Nếu để Lục thượng đại nhân biết chuyện nhất định sẽ phạt nặng.”

Lôi Chưởng chế nhanh miệng tiếp lời: “Nô tỳ to gan trộm nghĩ không biết chừng sau khi Lục thượng đại nhân nhìn thấy tài nghệ của Phó thị sẽ đổi ý.”

“Bản quan sẵn sàng đến chỗ Lục thượng đại nhân mời ngài đến xem Phó thị tú hoa, các vị thấy thế nào?”

Thượng công đại nhân chần chờ vài phân thời gian rồi gật đầu: “Được thôi, nếu Lục thượng đại nhân không có ý kiến, ta sẵn sàng nhận Phó thị làm nữ sử Ti Chế Phòng.”

Chỉ chờ có thể, Phòng nữ quan thân thủ mau lẹ đi mời Lục thượng đại nhân đến Thượng Công Cục một chuyến. Hai người trở về khi tuyết đổ nặng hạt, mặc dù được che chắn tỉ mỉ nhưng trên vai áo Lục thượng đại nhân vẫn bám đầy tuyết.

“Nếu không phải học sĩ mời ta đến ta cũng không muốn đến.”

Phòng nữ quan cung kính khom lưng ra hiệu mời: “Lục thượng đại nhân nhất định không thất vọng.”

Lão Lục thượng ưu nhã bước từng bước đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca, quả nhiên bị thủ nghệ của nàng làm cho kinh hách. Ban đầu còn nghĩ Phòng nữ quan khoa trương, làm sao có chuyện cung nữ bốn tuổi tú hoa lợi hại như vậy nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến mới dám tin đây là sự thật. Thông qua cử động ngón tay có thể đoán biết Phó Tuyệt Ca thường xuyên tú hoa, mỗi lần di chuyển tay đều vô cùng thành thục, tốc độ cũng đặc biệt nhanh. Nữ sử Ti Chế Phòng phải học luyện ít nhất ba năm mới có được tốc độ này, không ngờ trong cung xuất hiện một tiểu cung nữ bốn tuổi kĩ nghệ phi phàm.

Phó Tuyệt Ca mơ hồ phát hiện có người đến gần, ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt của lão nữ quan.

“Nô tỳ…”

“Không cần hành lễ.” Lục thượng đại nhân chỉ vào hồng mai rực rỡ trên mặt vải: “Kĩ thuật không tồi, đường thêu khéo léo, Phòng nữ quan thật sự tìm được một nhân tài cho Thượng Công Cục.”

“Đa tạ đại nhân khen ngợi.”

“Tiếp tục đi.”

Phó Tuyệt Ca máy móc xoay lại, hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình mới bắt đầu thêu tiếp. Lục thượng nữ quan không những không rời đi còn ở bên cạnh tận tâm chỉ dạy, hướng dẫn kĩ thuật thêu và phương pháp thêu tái hiện mai hoa chân thật nhất.

Trên mặt Phòng nữ quan giấu không được kiêu ngạo, cung nữ Đông Viện do nàng đích thân dạy dỗ không thua kém bất kì ai!!

Bình Luận (0)
Comment