Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 45

Đứng bên ngoài chờ hơn nửa canh giờ thời gian mới thấy bát gia xuất hiện, Phó Tuyệt Ca bước nhanh đến đem áo choàng khoác lên người đối phương. Bên cạnh Mi Cát cầm đèn soi đường, trái với mọi ngày bát gia hôm nay yên lặng không nói gì, suốt buổi cứ cúi đầu trầm mặc. Trong lòng nổi lên dự cảm bất an nhưng không vội hỏi, ngoan ngoãn theo chân bát gia về phòng trước, tranh thủ lúc hầu trà mới lén lén đến gần hỏi thăm.

“Nương nương lại khiển trách bát gia nữa sao?”

“Không có.”

Đông Phương Tầm Tuyết ũ rũ siết chặt trản trà trong tay, chần chờ không chịu mở miệng.

Sống chung nhiều tháng Phó Tuyệt Ca cũng tạm hiểu con người của bát gia, đành đợi xung quanh yên tĩnh hơn mới hỏi lại.

Đến giờ ngủ cung nhân bắt đầu lui xuống, Phó Tuyệt Ca đơn độc lưu lại bận rộn chỉnh sửa mành che, đôi lúc trộm liếc nhìn bát gia đang ngâm chân. Không biết hoàng đế đến nói chuyện gì nhưng hẳn không phải là chuyện tốt đẹp cho cam bằng không bát gia cũng chẳng suy sụp như thế.

Đem mành vải thả xuống rồi quay về giường: “Bát gia, ngài ngâm chân xong chưa?”

“À, ân.”

Đông Phương Tầm Tuyết gõ nhẹ ngón chân lên thành chậu cho bớt nước rồi mới cầm vải lau qua một lượt.

Phó Tuyệt Ca bưng chậu nước ra ngoài cửa cho cung nữ gác đêm, sau đó liền đem cửa đóng lại tránh gió lạnh lùa vào trong phòng. Thời tiết đã bắt đầu nóng lên nên không cần đốt thêm than, Phó Tuyệt Ca vòng qua bàn cầm quạt lụa vào ngọa phòng quạt mát. Đúng lúc bát gia ngẩng đầu lên nhìn bốn mắt trực tiếp giao nhau, thậm chí bát gia còn không giống thường ngày vội vã thu hồi ánh mắt.

“Phụ hoàng muốn phong nương nương làm kế hậu.”

“Đây không phải chuyện tốt sao?”

Nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh bát gia phẩy phẩy quạt: “Nương nương cũng xem như khổ tận cam lai rồi, về sau không còn nhiều thời gian khiển trách ngài nữa lẽ ra ngài nên vui vẻ mới đúng.”

“Tứ hoàng tỷ cũng sẽ trở thành nhi nữ của nương nương.”

Động tác tay khựng lại, Phó Tuyệt Ca còn cho rằng mình nghe nhầm: “Tứ gia làm con thừa tự của nương nương?”

“Phụ hoàng muốn nương nương thu nhận tứ hoàng tỷ mới sắc phong kế hậu, nên nương nương đã chấp nhận để ta và tứ hoàng tỷ ở chung một chỗ.”

“Xem ra Hoàng thượng so với nương nương còn gấp gáp hơn.” Phó Tuyệt Ca tiếp tục phẩy quạt lụa, giúp bát gia tháo bớt ngoại bào đang mặc: “Dù sao chuyện cũng đã như thế, tứ gia bát gia sau này càng thêm thân thiết, Hoàng thượng cũng chỉ mong thấy huynh đệ tỷ muội một nhà hòa thuận a.”

“Không thể nào.” Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt nắm tay, giọng nói phát run cũng không biết: “Tứ hoàng tỷ đang yên đang lành chủ động muốn mẫu hậu thu nhận nàng nhất định là có âm mưu.”

“Nô tỳ trước đây từng nói qua chuyện thừa tự với tứ gia, lúc đó nàng nói bị Quốc công gia bức ép làm nhi nữ thừa tự của Kim Sung nghi. Nhưng với địa vị và thân phận của Kim Sung nghi mà nói không thích hợp nuôi dưỡng đích tử của Hoàng thượng, nhìn đi nhìn lại trong cung chỉ có nương nương thân phận tôn quý, tứ gia âu cũng là tự tìm con đường tốt để mà đi.”

“Ngươi khuyên nàng?”

“Cũng có thể nói như vậy, với tình hình này mà suy đoán rất có thể tứ gia hy vọng có một chỗ dựa tốt. Về phần nương nương trở thành kế hoàng hậu coi như hoàn thành một nửa tâm nguyện, Hoàng thượng cũng không để đích tử bị Cao Ly chi phối. Nói đi nói lại người được lợi nhất trong chuyện này chính là Hoàng thượng, vừa có thể bảo toàn địa vị đích tử vừa khiến mẫu tộc Quý phi toàn tâm toàn ý vì đại nghiệp Đại Minh và ngài cũng sẽ trở thành đích tử. Trong chuyện này trăm lợi không có một hại, nếu ngài là đích tử địa vị không hề thua kém tứ gia sau này tương lai càng thêm xán lạn.”

“Ta không muốn cái gì đích tử hay không đích tử, ta chỉ muốn tứ hoàng tỷ không xuất hiện ở chỗ chúng ta!”

Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười: “Tại sao a? Nhiều người cầu làm đích tử còn không được, nô tỳ xuất thân thứ nữ chịu không biết bao nhiêu lạnh nhạt của phụ thân, thậm chí Công tước phủ trên dưới chẳng có người nào thật tâm xem là lệnh ái.”

Đông Phương Tầm Tuyết thoáng ngập ngừng, vẻ mặt càng trở nên quẫn bách: “Chỉ là ta không muốn tứ hoàng tỷ gần gũi với ngươi.”

“Bát gia lo lắng cái gì, nô tỳ nói thế nào cũng là cung nữ thiếp thân của ngài, làm sao có thể chạy qua chỗ tứ gia?” Đem quạt lụa đặt lại xuống bàn, từ từ đỡ bát gia nằm xuống giường: “Nô tỳ a, chính là người của ngài, muốn đuổi muốn giữ đều nằm trong tay ngài quyết định, tứ gia không có khả năng day dưa không dứt.”

“Ngươi nói đúng, ta với nàng sắp tới ngang hàng đích tử không cần thiết phải kiên dè.”

Phó Tuyệt Ca chậm chạp nằm xuống bên cạnh, dang tay ôm lấy cánh tay bát gia: “Ngài là đích tử, thân mẫu là Hoàng hậu nương nương tương lai không sợ thua kém tứ gia, ngài xem chuyện này tốt như vậy không cần phải rầu rĩ.”

“Ân, ta biết.” Đông Phương Tầm Tuyết nghiêng người nhìn nàng, mắt cũng không buồn chớp: “Ngươi nhất định không được ly khai ta.”

“Nô tỳ vĩnh viễn không ly khai ngài.”

Đêm nay trăng tròn đầy, hoa hoa thảo thảo tươi thắm rực rỡ...

======================

Liên tục năm ngày tham gia khảo thí kết quả cuối cùng được bảo mật tuyệt đối trước khi đến tay hoàng đế Hoàng thượng, cho nên mọi người trong cung đều không ai biết bát vị hoàng tước ai là người chiếm vị trí đệ nhất. Nhiều hạng mục võ thí bát gia đánh bại tứ gia khiến mọi người đều phải trầm trồ tán dương nhưng số lần tứ gia chiếm đệ nhất cũng không ít, đoán già đoán non mấy ngày vẫn chưa biết vị hoàng tước nào chiếm ưu thế.

Đến ngày thứ chín kết quả được đưa về các cung, Phó Tuyệt Ca vốn ở Ti Chế Phòng làm việc nên nghe ngóng được chút ít, năm nay đệ nhất lại là tứ gia. Chênh lệch một hạng mục, điểm số giữa hai vị hoàng tước cách không xa, thậm chí bát gia trong nhiều hạng mục văn thí điểm số hoàn toàn áp đảo. Trong lòng Phó Tuyệt Ca thầm than không ổn, vội vã xin Lôi Chưởng chế cho phép hồi cung chạy đi tìm bát gia. Còn cách cửa rất xa đã nghe tiếng quát tháo của Thường Quý phi, Phó Tuyệt Ca càng cố tăng nhanh bước chân chạy vào xem thử.

Lúc này trong phòng bát gia quỳ trên nệm vải còn Thường Quý phi giống như phát điên liên tục cầm dây roi đánh vào người nàng.

“Bản cung nói thế nào? Ngươi ngày thường lười biếng ham chơi không chịu đọc sách nên mới xếp sau tiểu tiện nhân đó, kết quả như vậy bao nhiêu người ở phía sau cười nhạo bản cung ngươi có biết hay không hả?!

Nói một câu lại giận dữ vung xuống một roi, bát gia đau đến ngũ quan đều vặn vẹo, gương mặt nhỏ nhắn sớm đã ướt đẫm nước mắt.

“Tại sao bản cung lại sinh ra cái thứ vô dụng như ngươi? Bản cung thà rằng sinh ra một quả trứng còn biết nở thành gà sinh được con còn hơn sinh ra ngươi vô tích sự làm xấu mặt Thường gia! Bản cung rốt cuộc tạo ra nghiệt gì mà sinh ra người hả? Biết thế năm đó bản cung một liều độc chết ngươi còn tốt hơn!”

Nguyên lai trong mắt nương nương dù nàng có cố gắng thế nào vẫn là phế vật, chết cũng làm bẩn mắt ngài. Dù cho nàng nỗ lực thế nào cũng không bằng tứ hoàng tỷ, có làm thế nào cũng không khiến nương nương vừa ý.

Mi Cát ngập ngừng đứng bên ngoài không dám vào can ngăn sợ nương nương phát hỏa lan đến chỗ nàng, xoắn xuýt nhìn bát gia bị đánh khuỵu xuống sàn nhà.

“Nương nương!”

Vội vã từ ngoài cửa xông vào che chắn cho bát gia, Phó Tuyệt Ca khủng hoảng nắm lấy tay áo Thường Quý phi: “Bát gia thật sự đã tận lực rồi, ngày nào cũng đọc sách luyện chữ không dám ngơi nghỉ, võ thí nhiều lúc còn bị thương. Cầu ngài nương nương đừng đánh nữa, bát gia cũng là thân sinh nhi nữ của ngài sao có thể nhẫn tâm như vậy?”

“Bản cung nhẫn tâm hay là thứ phế vật này ham chơi lười biếng không chịu cố gắng?”

Nói xong lại giáng xuống một roi, Phó Tuyệt Ca lấy thân che chắn cho bát gia, đau đến độ nước mắt cũng ứa ra. Đông Phương Tầm Tuyết kinh hoảng kéo nàng ra nhưng không thành, tay chân không còn nửa điểm sức lực vô thố phát ra tiếng khóc.

“Tiểu ngốc ngươi làm cái gì? Mau mau đi ra đi!”

“Nô tỳ các ngươi không hảo hảo khuyên nhủ bát gia đọc sách còn thông đồng với nàng làm bậy, đừng tưởng bản cung không biết ngươi thường xuyên lôi kéo bát gia đi chơi.”

Càng nói động tác càng tàn nhẫn, đánh đến độ y phục cung nữ Phó Tuyệt Ca đang mặc cũng dính máu. Đông Phương Tầm Tuyết dùng hết sức đem Phó Tuyệt Ca kéo ra nhưng nha đầu ngốc này vẫn kiên quyết không buông, toàn bộ đòn roi đều rơi hết lên tiểu thân thể.

“Tiểu ngốc ngươi mau buông ra!”

Đánh đến mệt mỏi Thường Quý phi mới ném bỏ dây roi dính máu, hướng Mi Cát quát một tiếng: “Lôi tiểu tiện nhân này ra ngoài quỳ, không cho ăn uống để xem sau này còn dám lôi kéo bát gia đi chơi hay không?”

Mi Cát thân là nô không dám không tuân, cùng hai cung nữ khác đem Phó Tuyệt Ca mềm oặt kéo ra ngoài.

“Đừng mà!!”

Đông Phương Tầm Tuyết hoảng loạn túm lấy tay áo Quý phi gào khóc thê thiết: “Nương nương cầu ngài, cầu ngài tha cho Phó thị, nàng là quân quý chịu không nổi đòn roi nếu còn phạt quỳ sẽ chết mất!”

“Bản cung muốn cho ngươi biết chỉ cần ngươi thành tích không tốt không chỉ Phó thị mà tất cả cung nữ trong nội viện này đều sẽ bị phạt. Ngươi nếu không muốn các nàng chịu đau đớn thì hảo hảo nghe lời, hảo hảo đọc sách, bản cung lần này niệm tình Phó thị từng giúp đỡ không lấy mạng của nàng. Nếu còn có lần sau đừng trách bản cung thủ hạ vô tình!!”

“Nương nương đừng mà!”

Thường Quý phi lạnh lùng hất tay Đông Phương Tầm Tuyết, chỉ vào mặt nàng mắng nhiếc: “Thứ súc sinh không hiểu chuyện nhà ngươi hảo hảo quỳ ở đó, không được ăn cơm không được uống nước!”

Nói xong liền dứt khoát xoay người đến Nội Vụ Phủ chọn vài món đồ chuẩn bị cho lễ sắc phong Hoàng hậu của mình. Cung nữ được Thường Quý phi lưu lại thô lỗ xốc người bát gia lôi đến trước nệm vải cưỡng ép nàng quỳ xuống rồi lùi về mấy bước giám sát.

Đông Phương Tầm Tuyết cả người đều là lằn roi đau đến hai tay hai chân run rẩy, quỳ cũng quỳ không vững mỗi lần ngã xuống lại bị cung nữ xốc quỳ thẳng dậy. Gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt, vô thức siết chặt nắm tay đến trắng bệch.

Nhìn thấy bát gia như vậy Mi Cát không nhẫn tâm, vội tìm trong người vài nén bạc nhét vào tay cung nữ bên cạnh nương nương: “Tỷ tỷ ngươi xem bát gia đã biết sai rồi sẽ không dám tái phạm nữa, hay là cho ta gọi Thái y đến…”

“Không được, nương nương đã nói rồi bát gia phải hảo hảo quỳ đến khi nương nương hạ hoả.”

“Nhưng mà…”

Bị cung nữ liếc một cái Mi Cát không dám hó hé nữa, ngoan ngoãn quay trở về vị trí của mình. Với tình hình hiện tại chỉ có thể mong Quý phi nương nương mau chóng hạ hoả tha cho bát gia một mạng bằng không có là thiên hoàng lão đế cũng không giúp được gì.

Nội viện khổ sở ngoại sân càng khó khăn, Phó Tuyệt Ca quỳ dưới trời nắng nóng đầu choáng mắt hoa, vừa ngả người xuống lại bị cung nữ kéo thẳng dậy. Hai cánh tay nho nhỏ chằn chịt dấu bàn tay đỏ sẫm, gương mặt đều bị nắng nóng hun đến đỏ bừng. Vết thương trên lưng đau rát nhắc nhở nàng nếu còn liều mạng như vậy đừng nói bảo vệ bát gia đến cả bản thân còn sống nổi hay không cũng chưa nói trước đi.

“Thành thật một chút!” Cung nữ lần nữa kéo thân thể mềm nhũn của Phó Tuyệt Ca thẳng dậy: “Nương nương như vậy đã là nhân từ, người khác sớm đã bị ngài cho lôi xuống đánh chết rồi.”

Phó Tuyệt Ca chống tay lên mặt sàn nóng hổi, mím chặt môi quỳ thẳng dậy. Coi như trả lại ân tình kiếp trước của bát gia, biết rõ không đủ đền đáp vẫn tốt hơn nhìn bát gia bị Quý phi nương nương đánh đến máu chảy đầm đìa. Loại người chỉ để ý mặt mũi như Quý phi dù cho bát gia có giành được đệ nhất cũng chẳng đủ đối với nàng, nhất định phải từng bước từng bước đem bát gia đẩy đến đường cùng mới thoả mãn.

Thể diện của Thường gia rốt cuộc lớn đến mức nào để Quý phi nhẫn tâm như vậy?

Rốt cuộc bát gia của kiếp trước thống khổ như thế nào?

Suy kiệt ngã sụp xuống đất lần nữa bị cung nữ lôi dậy, quần áo dính máu giờ lại bê bết bụi đất bẩn thỉu. Phó Tuyệt Ca cắn rách môi chảy máu, hít lại hít một hơi tiếp tục chịu đựng.

“Lão bát, tứ hoàng tỷ đến xem ngươi đây!”

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, mười phần hết tám là đến khoe khoang đệ nhất rồi nhìn bát gia bị Quý phi đánh đến bán sinh bán tử. Trùng hợp nhìn thấy nho nhỏ thân ảnh quỳ trong sân, Đông Phương Tầm Liên nheo nheo mắt, xác định đúng là Phó tiểu ngốc lập tức bỏ lại cung nữ chạy đến.

“Phó tiểu ngốc!!”

Gạt tay cung nữ đang chế trụ hai vai Phó Tuyệt Ca, Đông Phương Tầm Liên cuống cuồng đỡ lấy thân thể mềm nhũn của nàng. Phát hiện cánh tay sau lưng Phó tiểu ngốc đều là máu, hơi thở chỉ còn phân nửa, mỗi lần hít thở gương mặt nhỏ đều đau đến trắng bệch.

“Ngươi làm sao rồi? Lão bát đánh ngươi sao?”

Phó Tuyệt Ca không nói gì chỉ lặng lẽ gỡ tay Đông Phương Tầm Liên tiếp tục cắn răng quỳ dưới nắng.

“Ngươi nói chuyện đi chứ!”

“Tứ gia đừng náo, cung nữ này bị nương nương phạt quỳ nếu ngài có việc cần tìm thì lần sau hãy đến.”

“Tại sao lại phạt nàng?”

Cung nữ mặt lạnh báo cáo: “Nàng to gan lôi kéo bát gia chơi đùa khiến bát gia không chú tâm đọc sách dẫn đến kết quả khảo thí không tốt.”

“Khảo thí không tốt là lão bát không có năng lực liên quan gì đến nàng?”

“Ngài im đi!” Phó Tuyệt Ca giận dữ rống một tiếng, vành mắt đều đã đỏ bừng lên: “Đi, nếu ngài không đi chính là hại chết ta!”

Đông Phương Tầm Liên xâu chuỗi mọi chuyện liền hiểu ra vấn đề, lập tức xông vào trong phòng quả nhiên lão bát cũng bị Quý phi phạt quỳ. Xem ra là do kết quả khảo thí của bát gia liên luỵ Phó tiểu ngốc phải cùng nàng chịu phạt.

“Này, Đông Phương Tầm Tuyết, ngươi làm gì để một quân quý phải vì ngươi chịu phạt? Ngươi không thấy cả người nàng đều là máu sao? Ngươi cái đồ vô tâm vô phế này!”

“Tứ gia đừng mà!”

Thuận Dương Nhạc hoảng loạn kéo tay tứ gia lôi trở về: “Đây là chuyện của bát gia ngài đừng nên xen vào, chốc nữa nương nương quay lại trông thấy nhất định sẽ tức giận.”

“Ta phải dạy dỗ nha đầu này một bài học, thân là tước quý không bảo vệ được quân quý còn liên luỵ nàng!” Đông Phương Tầm Liên chỉ tay vào mặt Đông Phương Tầm Tuyết mỉa mai: “Ngươi a, lo lắng không được cho nàng thì để nàng xuất cung đi, còn không thì đưa qua chỗ ta đừng liên luỵ nàng cùng ngươi chịu khổ!”

Đông Phương Tầm Tuyết đầu cúi thấp, nước mắt giàn dụa trên mặt vẫn cố mím chặt môi không phát ra tiếng. Là nàng vô dụng đến cả tiểu ngốc cũng phải vì nàng chịu khổ, nương nương nói đúng nàng chính là phế vật!

Loại phế vật như nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Bình Luận (0)
Comment