Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 48

Phó Tuyệt Ca ngồi bên cạnh thu hồi học nang, tay cầm quạt lụa vẫn phe phẩy quạt: “Bát gia đều là mồ hôi, ở chỗ nô tỳ không có khăn tay hay là để nô tỳ hồi Diên Hồng Điện mang đến?”

“Không cần.” Đông Phương Tầm Tuyết sờ ngực áo một hồi rồi rút ra khăn thêu cẩm lý nhét vào tay Phó Tuyệt Ca: “Dùng xong phải giặt sạch sẽ.”

“Ngài a, rõ ràng là nô tỳ tú cho ngài, ngài lại ghét bỏ nó bẩn.”

“Ta không ghét bỏ, chỉ là sợ bẩn rồi không thể thường xuyên mang theo.”

Phó Tuyệt Ca ý vị nở nụ cười, chồm người đến nắm lấy cánh tay bát gia: “Vậy nô tỳ lại tú một bức thủy tiên hoa có được không?”

“Tại sao lại là thủy tiên?”

“Thủy tiên màu sắc trang nhã lấy trắng làm chủ đạo, gốc cánh hoa vàng sẫm như dương quang rực rỡ. Bản thân thủy tiên là đóa hoa đầu tiên dũng cảm xuyên qua mùa đông lạnh giá để tìm đến hương xuân, uyển chuyển nhưng không nhu nhược, cương liệt nhưng không thô lỗ phàm tục. Nô tỳ nghĩ thủy tiên đại diện cát lợi viên mãn, nếu thêu vào khăn tay để bát gia mang theo bên người thì còn gì bằng.”

“Xem ra thời gian này ngươi đọc không ít sách đâu.” Đông Phương Tầm Tuyết chủ động vén tóc nàng ra sau đầu: “Tú thì tú nhưng vẫn phải giữ sức khỏe nếu ngươi đổ bệnh ta sẽ không nhận bức tú thủy tiên của ngươi.”

“Hắc, bát gia yên tâm.” Phó Tuyệt Ca giống như không xương bám chặt vào người bát gia nũng nịu: “Nô tỳ còn muốn làm thêm nhiều món đồ cho ngài, áo choàng hoa cúc nô tỳ làm ngài vẫn chưa mặc lần nào đấy.”

“Trời nắng nóng ngươi bảo ta mặc kiện áo choàng đó không muốn nóng chết sao?”

Phó Tuyệt Ca phụng phịu không vui, miết mép khăn lụa nhăn nhúm: “Chung quy vẫn là bát gia chê bai nô tỳ tú hoa xấu không xứng đáng để mặc.”

“Nói đi đâu rồi.” Đỡ lấy hai gò má chảy xệ của tiểu ngốc, Đông Phương Tầm Tuyết trân trọng mở miệng: “Áo choàng ngươi tú ta ngày nào cũng muốn mặc nhưng tiết trời như vậy mặc vào không bệnh cũng thành bệnh, với cả để Hoàng hậu nương nương biết sẽ khiển trách ngươi.”

“Thế bát gia nhập thu phải mặc áo choàng nô tỳ tú cho ngài!”

“Tất nhiên.”

Nói thêm vài câu lão tiên sinh cũng xuất hiện, hai vị hoàng tước cẩn dực hành lễ đợi tiên sinh gật đầu đồng ý mới dám ngồi xuống.

“Mấy hôm nay trời nắng nóng khiến tâm tình ai nấy đều không tốt, không biết hai vị nghĩ sao về việc này?”

Đông Phương Tầm Liên nghe xong liền bật cười một tiếng: “Người là cảnh mà cảnh cũng là người, ngày ngày ra vào đều bị nắng nóng khiến cho đầu óc mụ mị dù là người khỏe mạnh cũng phải khó chịu. Thiên hạ có nhiều chuyện nhiều việc giống như đợt nắng nóng này vậy dù có muốn tránh cũng tránh không được, nhưng đưa thân ra chịu đựng thì không phải ai cũng có đủ dũng khí.”

“Tứ gia xem ra đã trưởng thành không ít rồi.” Lão tiên sinh gật gù tán tưởng, dời mắt nhìn qua bát gia: “Bát gia, còn ngài thì thấy thế nào?”

“Theo ta thấy tâm tình không tốt dù trời nắng nóng hay không nắng nóng cũng sẽ không tốt. Tứ hoàng tỷ đã cho ví dụ vậy thì ta cũng to gan gợi ý, chính là thiên hạ có nhiều người tâm tính không tốt luôn đổ lỗi cho hoàn cảnh mà không nhìn thấy sai phạm của bản thân một mực cho rằng đạo lý tại thân.”

“Không tồi, không tồi. Thế tứ gia cảm thấy những lời này của bát gia thế nào?”

“Làm người không ai không phạm sai đôi lúc sai lầm thật sự bắt nguồn từ người khác, nếu trách cũng phải trách cả hoàn cảnh không tốt nha.”

“Tứ hoàng tỷ nói như vậy ta không đồng ý.” Đông Phương Tầm Tuyết đặt bút xuống bàn nghiêm nghị nói: “Đúng là làm người sẽ phải phạm sai dù ít dù nhiều nhưng tiên trách kỉ hậu trách nhân, không ai lưỡng toàn kì mĩ đúng đắn toàn diện, nhận sai cũng có trăm ngàn cách. Thần muội lại lấy một ví dụ, trong gia đình nọ phụ thân là kẻ cặn bã ngày ngày làm khổ thê nhi khiến người người phẫn nộ, nhưng hài nhi lại tự mình dùng đao đoạt mạng phụ thân đây là đạo lý gì? Lẽ nào nói hoàn cảnh không tốt nên hài nhi được phép vượt trên luân lý đạo đức sát hại thân phu? Chỉ cần đổi cách nhìn, đổi một cái hoàn cảnh đã có thể nhìn thấy nếu làm người đều tự cho mình đúng mình tốt sẽ rất dễ khiến thiên hạ đại loạn, gia trạch bất an!”

Nghe xong mấy lời này Phó Tuyệt Ca cực kì ngưỡng mộ bát gia, nếu là kiếp trước nàng ở độ tuổi này cũng chưa nghĩ được nhiều đạo lý như vậy. Không hổ Đại Minh Thái tử tương lai, tài hoa cùng năng lực của bát gia không ai có thể phủ định, thảo nào tứ nhân tra dụng công phí sức hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại ngài.

“Cái này cũng phải trách lão phụ thân một phần, là hắn không xứng chức nên mới khiến gia trạch bất an. Nếu hắn là con người lương thiện hết lòng vì gia tộc sẽ dẫn đến thảm cảnh hay sao?”

“Vậy ta lại hỏi tứ hoàng tỷ một câu, Khai Phong Phủ, Đại Lý Tự và Tông Nhân Phủ dùng để làm gì?”

Đông Phương Tầm Liên cứng miệng không thốt ra được nửa chữ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

“Hảo liễu, chỉ là bàn luận thời tiết không cần nghiêm túc như thế.” Lão tiên sinh phẩy phẩy quạt tạo gió, hài lòng gật gù nói: “Qua câu chuyện này lão phu cũng có thể thấy hai vị đều hiểu đạo lý, nhất là bát gia, những gì ngài nói đều đúng đều hợp lý và cũng là đạo lý đối nhân xử thế trong thiên hạ. Về tứ gia cũng không sai, hoàn cảnh thật sự có chi phối đến con người cũng khiến tâm tính con người biến hóa nhưng làm người không thể vin vào hoàn cảnh mà sống mơ hồ cả đời được.”

“Đa tạ tiên sinh chỉ điểm.”

“Hôm nay thật sự thú vị, lão phu cũng coi như mở mang tầm mắt rồi, miễn cho các ngài bài tập về nhà.”

Lão tiên sinh nói xong liền đứng dậy, phất phất tay cho hai vị hoàng tước ngồi xuống.

Phát giác khí sắc tứ gia không tốt Thuận Dương Nhạc vội bưng chén trà qua: “Tứ gia đổ nhiều mồ hôi quá hay là hồi Nguyên Hòa Điện nghỉ ngơi?”

“Ân.”

Chậm chạp đứng dậy, đến cả học nang cũng không quản để lại Thuận Dương Nhạc một mình thu dọn toàn bộ rồi vội vã đuổi theo phía sau.

Hiếm khi thấy bát gia trực diện công kích tứ gia, trong lòng Phó Tuyệt Ca vạn phần hả hê, chủ động quạt a quạt lấy lòng: “Bát gia hảo uy phong, nói một hai câu liền khiến tứ gia mặt trắng như tờ giấy thậm chí còn chẳng nói được nửa chữ.”

Đông Phương Tầm Tuyết được khen ngợi không khỏi kiêu ngạo: “Vậy ngươi nói ta lợi hại hay tứ hoàng tỷ lợi hại?”

“Tất nhiên là bát gia lợi hại nhất!” Phó Tuyệt Ca không chút kiên kị chồm đến đặt lên má bát gia một nụ hôn: “Nô tỳ lập tức xuống trù phòng nấu cho ngài một bàn ngọ thiện phong phú nhất!”

Hai người nán lại Ích Phương Trai một lúc nữa mới chịu hồi Diên Hồng Điện nghỉ ngơi, từ xa đã thấy Mi Cát sốt ruột đứng ngoài cửa. Trông thấy các nàng, Mi Cát lập tức chạy đến đem bát gia lật trái lật phải không tìm được nửa điểm thương thế mới ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

“Nô tỳ thấy người của Nguyên Hòa Điện trở về từ lâu nhưng mãi vẫn không thấy ngài, rốt cuộc nãy giờ ngài đã đi đâu?”

“Ta ở lại Ích Phương Trai đọc thêm sách, ngươi sau này thấy ta hồi cung trễ một chút cũng đừng đứng bên ngoài cửa tránh thu hút sự chú ý của người khác.”

“Tuân mệnh.”

Mi Cát từ chỗ Phó Tuyệt Ca lấy lại học nang, dè dè theo sau hỏi tiếp: “Bát gia đã đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi? Hoàng hậu nương nương có nói gì hay không?”

“Hoàng hậu nương nương vẫn bảo ta đọc nhiều sách cũng không nói gì thêm.”

“Vậy sao? Vậy nô tỳ đi chuẩn bị ngọ thiện cho ngài.”

“Không cần.”

Nhìn ra sau lưng không thấy tiểu ngốc tự khắc biết nha đầu này chạy đến thiện phòng chuẩn bị ngọ thiện, Đông Phương Tầm Tuyết thoải mái thả người ngồi xuống thư án tiếp tục đọc sách.

Mi Cát đặt học nang về đúng vị trí rồi quay sang bưng chậu băng lạnh đến gần bát gia: “Nô tỳ có chuẩn bị ít nước ô mai thanh mát giải nhiệt cho ngài, hay là ngài uống một chén trước?”

“Chốc nữa tiểu ngốc sẽ mang đến điềm thủy.”

“Vậy nô tỳ cho người làm lạnh nước ô mai khi nào bát gia muốn uống…”

“Ta không uống, nước ô mai chua như vậy tiểu ngốc cũng không thích, ngươi đem phân phát cho cung nữ bọn họ giải nhiệt đi.”

Sắc mặt Mi Cát dần trở nên khó coi, miễn cưỡng cúi đầu: “Tuân mệnh.”

Ngoài sân nắng lên cao rực rỡ chói chang, cung nữ quét dọn đều phải đội đấu lạp tránh nắng nóng làm say sẩm ngất xỉu. Thời tiết chuyển biến quá nhanh chưa kịp hưởng hết khí xuân thanh thuần đã bị cái nắng mùa hạ vùi dập, da thịt đều nhanh chóng sạm đen xấu xí. Cung nữ ra ra vào vào đầu cúi thấp, cố gắng làm cho xong công việc rồi chạy vào hiên tránh nắng, đến cả cá nuôi trong hồ cũng mệt mỏi không muốn bơi.

Thiện phòng quanh năm ngập mùi dầu mỡ và hơi nóng rát mặt, Phó Tuyệt Ca sớm lấy làm quen tự tìm vị trí cho mình. Trù sư thấy nàng cũng không phải lần đầu, tuỳ ý nàng làm việc, nhờ có nàng chủ động chuẩn bị thiện cho bát gia mà công việc mỗi tháng được giảm đi đáng kể.

Đem toàn bộ liên tử trong tủ đặt hết lên bàn, số này tuy không nhiều nhưng vẫn nấu thêm được một hai đợt. Dù sao cũng đã đến cuối tháng qua vài ngày nữa phía Nội Vụ Phủ sẽ cấp thêm ít đồ ngon đến Dực Khôn Cung, không biết chừng còn có thể chuẩn bị một bàn cao điểm.

“Ngươi muốn làm liên tử điềm thuỷ sao?”

“Phải a, sư phụ ngươi cần số liên tử này sao?”

“Cũng không phải.” Trù sư xoa xoa cằm nhìn liên tử trên bàn, có chút khó xử mở miệng: “Ban nãy Thuận Dương thị có đến bảo ta giữ ít liên tử cho nàng làm điềm thuỷ.”

“Chỗ này đủ hai lần nấu nha.” Phó Tuyệt Ca đem một nửa số liên tử đưa cho trù sư: “Ta chỉ lấy nhiêu đây thôi, còn lại phiền sư phụ đưa cho Thuận Dương tỷ tỷ.”

“Nếu như vậy ta cũng không ngăn cản ngươi, Thuận Dương thị muốn nấu một nồi điềm thuỷ lớn, còn muốn giữ ít nhất hai ba cân cho nàng.”

“Muốn hai ba cân thật sự không đủ, bát gia vẫn phải ăn điềm thuỷ.”

Trù sư gãi gãi đầu suy nghĩ, chợt nhớ gì đó vội nói: “Ở đây còn ít long nhãn hay là ngươi dùng nấu chung với điềm thuỷ, phần kia lại san sẻ cho Thuận Dương thị một ít có được không?”

Phó Tuyệt Ca nhịn không được trút tiếng thở dài, lại lấy thêm ít liên tử đặt vào tay trù sư, hiện tại chỗ của nàng còn không đến hai nắm liên tử. Trù sư vui mừng đem liên tử đặt hết vào một cái bát lớn, rồi chạy đi bưng bát long nhãn ngâm nước đến.

“Trùng hợp ta cũng chuẩn bị làm long nhãn điềm thuỷ có ngâm qua đêm một ít, chỗ này cho ngươi dùng trước ta tối nay lại ngâm thêm.”

“Đa tạ sư phụ.”

Đầu tiên phải đem liên tử đi ngâm trước, do bát gia sợ ngọt nên nàng không bỏ tâm nhằm giữ vị, sau đó mới nấu nồi nước sôi chuẩn bị hấp cách thuỷ. Với việc luộc chín và hấp cách thuỷ thì phương pháp thứ hai tốt hơn, giữ được vị ngọt và vị béo của liên tử. Trong lúc chờ đợi Phó Tuyệt Ca đi loanh quanh thiện phòng tìm được thịt sườn, vài miếng thịt dê đã được làm sạch cắt lát. Chần chờ một lúc quyết định nấu cho bát gia một bát mì thịt dê, nguyên liệu và cách làm tương đối đơn giản nhưng có hơi cay. Chọn thêm một phần thịt sườn chua ngọt và canh rau củ thanh nhiệt trung hoà hai món cay nóng, kết thúc bằng liên tử long nhãn điềm thuỷ sẽ vô cùng hoàn mỹ.

Vốn dĩ thịt dê đã được làm sạch nên không mất thêm thời gian xử lý, Phó Tuyệt Ca chọn cắt các loại rau củ nấu canh trước rồi mới chuyển đến thịt sườn. Thịt sườn cắt thành khúc vừa ăn rồi cho vào nước tương, rượu và ít gừng cắt mỏng. Bận thì bận nhưng vẫn lưu ý thời gian nước nóng mà đem liên tử vào nồi hấp cách thuỷ, đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân tất tất tốt tốt.

“Sư phụ liên tử của ta còn không?”

Phó Tuyệt Ca giả vờ không thấy, đem nắp đóng cẩn thận rồi quay qua chuẩn bị nước đường. Thuận Dương Nhạc ‘trùng hợp’ nhìn thấy Phó Tuyệt Ca liền bước đến gần xem thử.

“Đúng là muội muội rồi, ngươi đang nấu điềm thuỷ cho bát gia sao?”

“Thuận Dương tỷ tỷ cũng vậy.”

Phó Tuyệt Ca giả vờ đi qua xem nồi canh rau củ của mình, cố gắng tránh Thuận Dương Nhạc càng xa càng tốt. Bản thân Thuận Dương Nhạc không phải đồ ngốc mà nhìn không thấy Phó Tuyệt Ca lảng tránh, bất qua nàng cũng chẳng quan tâm, nhún vai đi qua lấy phần liên tử của mình.

“Cô nương, nồi đều ở đó ngươi cẩn thận củi lửa.”

“Ta biết rồi.”

Thuận Dương Nhạc chọn cái nồi lớn nhất đặt lên bếp, loay hoay đổ hết liên tử vào trong nồi. Toàn bộ quá trình đều rơi hết vào mắt, Phó Tuyệt Ca nhịn không được hắng giọng ho thu hút chú ý.

“Thuận Dương tỷ tỷ nồi vẫn chưa rửa, liên tử vẫn chưa ngâm.”

Mặt Thuận Dương Nhạc hết đỏ rồi trắng, xấu hổ dùng tay lấy liên tử trong nồi đặt vào bát thuận tiện đem nước sôi trong ấm rót vào ngâm.

Sự việc xảy ra quá nhanh Phó Tuyệt Ca còn chưa kịp nhắc nhở thì nước sôi đã rót ngập chén, liên tử đáng thương bung nát bét không còn lại gì. Nhịn không được thay tứ nhân tra tụng kinh siêu độ, hy vọng đối phương ăn xong vẫn có thể toàn mạng làm hoàng tước.

Vẫn chưa phát hiện được mình làm sai, Thuận Dương Nhạc đắc ý nhìn Phó Tuyệt Ca: “Úc? Ngươi vẫn chưa ngâm liên tử nhỉ? Thật là, giờ dùng thiện cận kề còn không làm kịp bát gia lấy gì ăn a?”

“Tỷ tỷ đúng là tay chân nhanh nhẹn.”

Thuận Dương Nhạc nghe qua còn tưởng Phó Tuyệt Ca đang khen ngợi mình, thoải mãn bưng cái nồi lớn đi rửa.

Phó Tuyệt Ca lắc đầu ngán ngẩm, tiếp tục lo lắng cho mì thịt dê của mình, loay hoay chạy tới chạy lui không biết mệt. Lúc canh rau củ chín thì hạt sen cũng đã mềm, cẩn thận dùng đồ gắp chén hạt sen đặt xuống rồi nấu nước đường từ từ cho hạt sen và long nhãn vào trong.

Thấy Phó Tuyệt Ca làm gì Thuận Dương Nhạc liền làm theo, trong lúc vô ý đã đem nửa hũ muối trút thẳng vào nồi.

“Cô nương, ngươi nấu điềm thuỷ hay là hàm thuỷ*?” (nước mặn)

Thuận Dương Nhạc tá hoả vội dùng muôi múc bớt nước trong nồi rồi thêm nước vào, đem toàn bộ đường đổ hết nhằm xoá tan vị mặn của muối. Tiện tay trút luôn hạt sen vào, nhìn trái nhìn phải không có bao nhiêu liên tử mà nước thì đầy nồi.

“Cái này…”

Trù sư không dám nhìn thẳng, chậm rãi thoát ly ra khỏi chỗ Thuận Dương Nhạc.

“Thuận Dương tỷ tỷ nấu sai phương pháp rồi, nhưng giờ cũng không có liên tử thay thế hay là ngươi đổi sang làm món mới?”

“Không được! Ta đã nói là làm liên tử điềm thuỷ sao có thể nuốt lời?”

Nhìn nước lỏng bỏng trong nồi, Thuận Dương Nhạc nghĩ hẳn chỉ nhiều nước một chút cũng không ảnh hưởng gì đến mùi vị. Thuận tay cho thêm ít đường, liên tục khuấy khuấy lên đợi sôi rồi múc ra chén, bên trên còn đặt vài cánh hoa trang trí.

Phó Tuyệt Ca cũng mặc kệ, tiếp tục làm cho xong tảo thiện của mình. Điềm thuỷ làm xong trước sẽ mang đi ướp lạnh, đợi những món còn lại hoàn tất liền cho cung nữ bưng đến phòng bát gia. Lần nữa trùng hợp gặp Thuận Dương Nhạc, có vẻ như cố ý chờ nàng nhưng sắc mặt lại không đúng lắm.

“Thuận Dương tỷ tỷ làm gì ở đây vậy?”

“Tứ gia nói muốn cùng bát gia dùng thiện nên bảo… bảo chúng ta qua đó.”

“Vậy sao?” Phó Tuyệt Ca nhìn cung nữ đứng sau lưng: “Ngươi cẩn thận một chút đừng làm đổ, canh và mì đều rất nóng nhớ cầm ở chỗ đệm lót tránh để phỏng.”

“Cô nương cứ yên tâm.”

Nghiêng đầu nhìn Thuận Dương Nhạc đang xoắn xuýt: “Bát gia cũng đói rồi, Thuận Dương tỷ tỷ ngươi cho ta biết bát gia tứ gia hiện đang ở đâu?”

“Ở chỗ của bát gia.”

“Vậy thì mau đi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment