Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 53

Cuối hạ nắng nóng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, thậm chí so với đầu hạ còn gay gắt hơn. Các vị hoàng tước thạc quân đều phải ở trong cung bảo vệ sức khoẻ, những buổi tập luyện ngoài trời được Hoàng thượng đích thân giảm bớt.

Trước khi đến giờ học Ích Phương Trai đã được cung nữ làm mát, địa phương này so với học đường của các hoàng tước thạc quân khác thì tốt hơn gấp trăm lần. Dẫn đến các hoàng tước thạc quân đều chạy đến Ích Phương Trai đọc sách, hạ nhân phải dựng bình phong tách làm hai gian nhỏ. Hoàng tước đọc sách bên trái, thạc quân đọc sách bên phải còn cung nữ đều bị đẩy ra sau ngồi đợi.

Phó Tuyệt Ca trong lúc nhàn rỗi ngồi tú cho xong bức thêu tử đằng, mắt sắp mở không lên mấy lần nhịn không được che miệng ngáp. Cũng may chỉ còn vài mũi là xong, chỉ vì nó mà nàng không ngủ được một giấc ngon còn bị bát gia lạnh nhạt. Mỗi lần nghĩ đến liền muốn khóc, ba bốn ngày nay bát gia đã không cho nàng nằm chung giường rồi a!

Trong lúc Phó Tuyệt Ca đang tú hoa thì phía trên lão tiên sinh nổi trận lôi đình khiển trách thất hoàng tước.

“Ngài cho rằng mình là hoàng tước thì không cần đọc sách nữa sao? Bài tập giao về không làm, sách giao không đọc bây giờ cả bảng luyện chữ cũng không có. Ngài nói xem mình có xứng đáng là tôn tử của hoàng thất hay không?”

Thất hoàng tước ngậm hạt dẻ phình to hai má, đợi lão tiên sinh quay đi lại nhét đồ ăn vặt vào miệng. Đông Phương Tầm Tuyết ngồi phía sau nhìn thấy toàn bộ, thô lỗ đánh vào vai hắn một cái nhắc nhở, để lão tiên sinh phát hiện không chừng còn tố cáo lên chỗ phụ hoàng.

“Ngài có nghe ta đang nói cái gì không?”

Suýt chút nuốt cả vỏ hạt dẻ vào miệng, thất hoàng tử cuống quít gật đầu: “Ách, nghe, ta đều nghe!”

“Ngài nghe sao không chịu luyện chữ đọc sách? Mấy lần nương nương đến tìm ta khóc lóc nói ngài ở trong cung không nghe lời chỉ biết đi chơi, liệu ngài có nghĩ đến nương nương thương tâm thế nào không?” Lão tiên sinh nện mạnh sách xuống bàn, lưu loát đến chỗ thất hoàng tước lôi trong ngăn bàn một đống đồ ăn vặt: “Thất gia ngài nếu còn như vậy nữa thì lập tức thu dọn rời khỏi Ích Phương Trai, lão phu dạy không nổi ngài nữa!”

Nháy mắt mặt thất gia cắt không còn một giọt máu, vội vã lôi sách trong học nang bày ngay ngắn lên bàn: “Học, ta học, tiên sinh ngài đừng nói lại với phụ hoàng a!”

“Lão phu với ngài đã hết biện pháp rồi chỉ có thể nhờ Hoàng thượng can dự!”

“Tiên sinh! Ngài làm như vậy khác nào muốn lấy mạng ta?”

“Đây không phải lần đầu lão phu nhắc nhở ngài nhưng ngài cứ nhất định làm theo ý mình, lão phu chỉ có thể làm đúng chức trách đem mọi chuyện tâu rõ với Hoàng thượng. Thất gia, ngài so với bát gia còn lớn tuổi hơn sao lại không thành thục như vậy? Ngài nhìn đi có bao giờ bát gia trễ nãi đọc sách luyện chữ sao ngài không hảo hảo học hỏi?”

Thất gia bĩu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lão bát, lão bát, ai cũng chỉ biết lão bát.”

“Thất gia, đố kị không phải tính tốt, lão phu nói là để ngài hảo hảo tu dưỡng bản thân đừng để Hoàng thượng và nương nương phải thất vọng. Ấu bất học lão hà vi*, lẽ nào chút đạo lý này ngài cũng không hiểu?” Lão tiên sinh cũng đã hết lời với thất hoàng tước, xua xua tay nói: “Ngài không hiểu thì thôi, chốc nữa lão phu đến bái kiến Hoàng thượng sẽ đem mọi chuyện nhất thanh nhị sở kể rõ hy vọng thất gia nhanh chóng trấn tỉnh bản thân.”

(Ấu bất học lão hà vi: Lúc nhỏ không học về già có thể làm gì?)

“Tiên sinh! Ta biết sai rồi không được sao?”

Lão tiên sinh thu dọn mọi thứ trên bàn, hướng các vị hoàng tước thạc quân nhắc nhở: “Các vị tuổi nhỏ nên chú tâm học tập đừng để vì bất cứ chuyện gì mà sao nhãng, hôm nay đến đây thôi lão phu cho các ngài thêm thời gian đọc lại sách luyện lại chữ.”

Các vị hoàng tước thạc quân lập tức đứng dậy: “Bái biệt tiên sinh.”

Thất hoàng tước suy sụp ngã ngồi xuống đất, bưng mặt hu hu khóc: “Thảm rồi, thảm rồi, phụ hoàng mà biết lại phạt ta quỳ gối cho mà xem!”

“Ban đầu bảo ngươi thành thật luyện chữ lại không nghe.” Tam hoàng tước chỉ tay vào mặt hắn mà mắng: “Quỳ chết ngươi đi, xem lần này nương nương có nhéo hỏng tai ngươi không!”

“Tam hoàng huynh.”

Cách một bức bình phong vẫn nghe tiếng trưởng thạc quân lanh lảnh truyền sang: “Bây giờ khóc lóc cũng vô dụng, ai bảo ngươi không chịu làm bài tập.”

“Coi như cho hắn một bài học, còn như vậy nữa nói không chừng phụ hoàng để ngươi làm nhi tử của Thân vương!”

Thất hoàng tước nghe xong khóc còn thảm hơn, cung nữ phải liên tục khuyên giải mới đưa được người lên xe hồi cung. Động tĩnh lớn như vậy cũng không ai muốn ở lại Ích Phương Trai, lần lượt hoàng tước thạc quân lên xe ngựa rời khỏi Dực Khôn Cung.

Cuối cùng chỉ còn lại tứ gia, lục gia và bát gia ngồi tán gẫu.

Lục hoàng tước chưa vội về vì không có gì làm, đem bức tranh chữ cùng hoàng tỷ hoàng muội thảo luận.

“Ta xem bút tích này rồi xác thực đúng là của Cung Hiền tiên sinh.” Đông Phương Tầm Liên xoa xoa cằm, đôi lúc đưa tay sờ thử vào mặt tranh: “Bức Thuý chướng phi tuyền đồ này thật sự tinh xảo, nghe nói có người đã giả mạo được bút tích của Cung tiên sinh bán loạn trên phố thị.”

“Nào chỉ Cung Hiền tiên sinh, không biết bao nhiêu người đã bị giả mạo, ta nghe nói có vị Bá tước nào đó mua nhầm tranh giả dâng lên cho phụ hoàng đến giờ vẫn còn bị bá quan cười nhạo.”

Đông Phương Tầm Tuyết xem tranh còn không buồn chớp mắt: “Bức Thuý chướng phi tuyền đồ quý giá như vậy lục hoàng huynh ở đâu có được vậy?”

“Ta hôm qua đến chỗ phụ hoàng thấy ngài đang xem hai bức Thuý chướng phi tuyền đồ hỏi ta cái nào thật cái nào giả, các ngươi cũng biết ta thích tranh chữ thế nào mà, làm sao có thể nhìn không ra bút tích của Cung Hiền tiên sinh. Thế là phụ hoàng thưởng cho ta bức thật này làm phần thưởng, sẵn đây cho các ngươi cùng mở mang tầm mắt.”

“Lục hoàng đệ đúng là may mắn, bức tranh chữ này quý như vậy phụ hoàng cũng cho cho ngươi.”

“Tứ hoàng tỷ đừng khiêm tốn nữa a, ta nghe nói phụ hoàng khen ngươi cưỡi ngựa bắn cung tốt liền cho thưởng một bộ yên mới, các hoàng huynh hoàng tỷ khác đều phải đỏ mắt ghen tỵ.” Lục hoàng tước chẹp chẹp miệng, nhìn qua Đông Phương Tầm Tuyết vẫn yên tĩnh bên cạnh: “Lão bát, phụ hoàng lần trước đến Dực Khôn Cung có thưởng cho ngươi cái gì không?”

Ý cười trên mặt Đông Phương Tầm Tuyết đông cứng, máy móc lắc đầu: “Phụ hoàng đến khiển trách Hoàng hậu nương nương rất lâu rồi đi, ngay cả ta cũng không gặp được ngài.”

“Úc? Thật? Vậy lão bát nhà chúng ta quá đáng thương rồi.”

“Cũng không có gì đáng ngại.” Phủi phủi tay đứng dậy, hướng hoàng huynh hoàng tỷ chấp tay: “Ta còn phải hồi điện đọc sách xin phép cáo từ.”

“Đi đi.”

Đông Phương Tầm Tuyết giao học nang cho Mi Cát, quay sang Phó Tuyệt Ca vẫn đang loay hoay tú hoa: “Tiểu ngốc đi thôi.”

“A?!”

Nhìn trái nhìn phải mới phát hiện cung nữ đều đã đi hết rồi, Phó Tuyệt Ca lóng ngóng dùng kéo cắt chỉ rồi rút khung thêu ra. Vừa kịp thời gian làm xong, nàng chỉ sợ chậm trễ thêm một ngày bát gia sẽ không cho nằm chung giường nữa.

“Tứ gia, của ngài.”

Đông Phương Tầm Liên đắc ý thay đổi tư thế ngồi, chìa tay về phía Phó Tuyệt Ca ý bảo nàng tự thân mang đến. Nén giận dữ bước thêm vài bước đặt khăn lụa vào tay tứ nhân tra, xong xuôi liền quay về bên cạnh bát gia.

Lục hoàng tước yêu thích náo nhiệt cũng ghé đầu vào nhìn trộm: “Sao nha đầu của lão bát lại tú khăn cho tứ hoàng tỷ vậy?”

“Ta là kiểu người ai gặp cũng thích tất nhiên nha đầu ngốc này sẽ để tâm.”

Phó Tuyệt Ca liếc trắng mắt, bệnh hoang tưởng này kiếp trước kiếp sau đều không thay đổi!!!

Đem khăn lụa giở ra xem thử, nháy mắt mặt tứ nhân tra biến trắng, hồ đồ nhìn Phó Tuyệt Ca đang nấp sau lưng lão bát.

“Ngươi đang tú cái gì?”

“Đằng la, bồ tát a.”

Lục hoàng tước nhìn rõ mẫu tú trong khăn liền khanh khách cười vang: “Ha hả, cô nương ngốc này cư nhiên xem tứ hoàng tỷ là bồ tát sống nhất tâm khấn bái thờ phụng, không biết ai vừa nói người gặp người thích!”

Rất nhanh tứ nhân tra tức giận đến ngũ quan di chuyển: “Ngươi đã nói sẽ tú tử đằng!”

“Kia còn không phải tử đằng thì là gì? Nô tỳ làm đúng theo ý ngài nha, còn tú thêm cả bồ tát vào đây, tứ gia sao có thể tức giận như vậy?”

Tâm tình bát gia quả nhiên tốt hơn nhiều, đặt nắm tay dưới môi hắng giọng ho: “Tứ hoàng tỷ cũng thấy được dụng tâm của tiểu ngốc rồi, ngươi cũng nên hảo hảo nhận lấy, tú bồ tát tốn rất nhiều thời gian và lòng thành.”

“Phó tiểu ngốc ngươi xem ta là bồ tát mà đối đãi sao?”

Phó Tuyệt Ca kiên quý nấp sau lưng bát gia: “Người nhiều tạp niệm như ngài làm sao có thể trở thành bồ tát, đây cũng chỉ là muốn nhắn nhủ tứ gia tâm thanh tịnh một chút đừng nên gây thêm chuyện thị phi ồn ào.”

“Ngươi hay lắm!” Đông Phương Tầm Liên siết đến nhăn nhúm khăn thêu trong tay: “Lần sau ngươi gặp chuyện xem ta còn giúp đỡ nữa hay không!”

Dứt câu tứ nhân tra liền đùng đùng nổi giận bỏ đi, để lại lục hoàng tước không hiểu chuyện gì ú ớ chạy theo sau.

Nghiêng đầu quan sát sườn mặt bát gia, Phó Tuyệt Ca che miệng cười trộm: “Bát gia, tứ gia hình như tức giận rồi.”

Nén cười hắng giọng ho hai tiếng: “Ngươi càn rỡ rồi, hồi điện phải chịu phạt.”

“A? Ngài muốn phạt cái gì?”

Đông Phương Tầm Tuyết kéo nàng đến gần, đè thấp giọng nói: “Phạt ngươi ăn điểm tâm no chết.”

Phó Tuyệt Ca bật cười thành tiếng, nép sát vào người bát gia nị nị làm nũng: “Vậy nô tỳ muốn ăn điềm tâm ngọt của Lý trù sư.”

“Được thôi.”

Lửa giận của bát gia được thu thập mới mong bắt đầu ngày tháng sóng yên biển lặng~

Hai người song song vui vẻ quay trở về Đông Viện, nhưng chưa đến cửa đã bị cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương gọi đến nội sảnh. Đông Phương Tầm Tuyết không biết là ai đến, hiếu kì theo chân cung nữ dĩ nhiên không quên kéo theo cả Phó Tuyệt Ca.

Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười khoái lạc của Hoàng hậu nương nương, Đông Phương Tầm Tuyết còn ngỡ phụ hoàng giá lâm nào ngờ chỉ thấy một cô nương trạc tuổi nàng ngồi trong sảnh.

Hoàng hậu nương nương ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng liền ngoắc tay ra hiệu đến gần: “Bát gia ngươi đến đây xem, Phó nhị cô nương đến rồi.”

“Phó nhị?”

Trong lòng Phó Tuyệt Ca lộp bộp một tiếng, Phó Yên Ca sao lại ở Dực Khôn Cung?

Ngay cả Phó Yên Ca cũng phát hiện ra nàng, từ trên ghế đứng dậy để tiện quan sát: “Hoá ra tam muội ở đây hại ta nghe ngóng tin tức mấy tháng trời vẫn không biết tung tích của ngươi. Thật là, trong nhà chỉ có tỷ muội chúng là lệnh ái, ngươi lại không chịu tìm người tỷ tỷ như ta báo một tiếng bình an.”

Phó Tuyệt Ca gượng gạo nở nụ cười: “Nhị tỷ đừng trách, ta bình thường có hơi bận rộn quên mất báo tin cho ngươi.”

“Đều là người quen cả không cần khách khí.” Hoàng hậu nương nương thân thiết bước đến dìu Phó Yên Ca ngồi xuống toạ ỷ: “Nha đầu ngươi a nhập cung lâu như vậy cũng không chịu đến gặp bát gia, hơn tháng trước bát gia đến Khang Ninh Công tước phủ nhưng tìm không được ngươi đặc biệt sốt ruột. Bát gia nhà ta bình thường rất hiểu chuyện lại rất nghe lời, ấy vậy mà hết lần khác kiên trì tìm ngươi mãi mới biết ngươi nhập cung làm tú nữ.”

Phó Yên Ca nghe xong mấy lời này không khỏi ngượng ngùng: “Bát gia đúng là có lòng rồi, có thời gian Yên Ca cũng muốn thường xuyên đến vấn an Hoàng hậu nương nương.”

“Tất nhiên phải thường xuyên đến rồi!” Liếc mắt nhìn nhi nữ ngốc nghếch vẫn đứng như trời trồng: “Bát gia, ngươi không qua đây nói chuyện với Yên Ca? Hay là xấu hổ rồi?”

“Hoàng hậu nương nương, ta…”

Bản thân nàng với Phó nhị lệnh ái không quá thân thiết, Hoàng hậu nương nương muốn nàng nói chuyện là nói cái gì mới được?

“Hảo, hảo, bản cung hiểu rồi, nội thị nội giám toàn bộ lui xuống đi.”

Phó Tuyệt Ca uỷ khuất mím mím môi, cố nhìn bát gia thêm lần nữa mới chịu rời đi. Dù là kiếp trước hay kiếp này Hoàng hậu nương nương vẫn nhất tâm hướng về Phó Yên Ca, nói không chừng tương lai bát gia hiếu thuận không dám cãi lời mà thú Phó Yên Ca vào cửa. Càng nghĩ càng thương tâm, dù nàng nỗ lực bao nhiêu vẫn không bằng nhị tỷ thiên sinh mệnh cách hoàng hậu, từ lúc sinh ra đã mang hào quang khắp người.

Loại sao chổi xui xẻo như nàng có ai cần đến chứ?

Mang theo tâm trạng chán chường quay về Diên Hồng Điện, vui vẻ gì đó đều đã biến mất sạch sẽ. Trông thấy cung nữ lau dọn Phó Tuyệt Ca cũng tìm đồ lau dọn, ôm bình sứ qua một góc ra sức chùi, mắt nhìn đăm đăm xuống sàn không buồn chớp. Có khi nào bát gia sẽ giống như trong mộng quyến luyến Phó Yên Ca, sẵn sàng đem nàng vứt bỏ không chút lưu tình?

Càng nghĩ càng thê lương, nàng có gì để so bì với Phó Yên Ca, cùng lắm chỉ nắm rõ tranh đấu trong hậu viện mà thôi. Đến cả tư cách bước ra ánh sáng tranh giành với Phó Yên Ca cũng không có, nàng chung quy vẫn là thứ nữ thua kém đích nữ cả một con đường. Trách không được kiếp trước tứ nhân tra kiên quyết thú Phó Yên Ca vào cửa, có trách phải trách nàng không đủ cao quý không đủ hấp dẫn. Nén tiếng thở dài thê lương trong lòng, con người cũng giống như bình sứ này vậy, bề ngoài đẹp mắt mới có người để mắt mà mua còn xấu xí thô ráp chỉ đáng vứt ra đường.

Mải mê suy nghĩ không phát hiện bát gia trở về, thấy nàng chà lau bình sứ muốn mòn liền che miệng phì cười.

“Tiểu ngốc, đang tức giận?”

Phó Tuyệt Ca giật mình nhìn lên bắt gặp gương mặt tươi cười của bát gia, lửa giận từ đâu ùn ùn kéo đến, gặp Phó Yên Ca ngài vui như vậy sao?

“Không có!”

“Sao ta lại cảm thấy không giống.”

Hung hăng đem khăn lau ném mạnh xuống sàn, Phó Tuyệt Ca dữ tợn rống một tiếng: “Ta đã nói không có! Ngài làm như vậy vui lắm sao? Nếu vui thì ra đại sảnh nói chuyện thêm với nhị tỷ đi!!”

Đông Phương Tầm Tuyết đột nhiên bị quát tháo lại không nổi giận, vui vẻ phất tay cho lui toàn bộ cung nữ, từng bước tiến đến gần tiểu ngốc đang xù lông trợn mắt tỏ vẻ nguy hiểm.

“Ngươi tức giận ta cùng nhị tỷ ngươi nói chuyện?”

Phó Tuyệt Ca phì phì thở ra khói, xoay đầu nhìn sang hướng khác.

“Tiểu ngốc.” Ôn nhu đỡ lấy hai má bánh bao phình to của nàng, Đông Phương Tầm Tuyết thích ý cười không thấy hai mắt: “Ngươi cuối cùng cũng giống ta rồi.”

“Giống ngài cái gì?”

“Giống ta tức giận, mỗi lần thấy ngươi cùng tứ hoàng tỷ thân thiết ta cũng tức giận như vậy.”

Hai chân mày nho nhỏ từ từ nhíu chặt: “Ngài tức giận không giống nô tỳ!”

Căn bản ngài không yêu ta làm sao có thể so sánh?

Bát gia không giận trái lại còn yêu chiều hỏi: “Tại sao lại không giống?”

“Cái kia…” Lời muốn nói nghẹn chặt trong cổ họng, Phó Tuyệt Ca suy sụp rũ mi: “Ta đang nói nhảm thôi ngài đừng quan tâm.”

“Nha đầu ngốc.”

“Ta không ngốc!”

Đông Phương Tầm Tuyết nhéo nhéo mặt nàng: “Ta chỉ chào hỏi nhị tỷ ngươi rồi ngay lập tức trở về, Mi Cát ở bên ngoài có thể khẳng định, nàng còn hỏi ta sao không lưu lại lâu một chút.”

“N-Ngài làm gì thì làm, báo cáo với nô tỳ làm gì?” Phó Tuyệt Ca không hiểu sao lại thấy xấu hổ, đưa tay lên giả vờ gãi mặt: “Nô tỳ chưa từng hỏi ngài đã làm gì.”

“Ta không muốn thấy ngươi tức giận, so với Phó nhị lệnh ái ngươi vẫn quan trọng hơn.”

“Thật sao? Nô tỳ thật sự quan trọng nhất sao?”

Bị hai mắt cún con lấp lánh của Phó Tuyệt Ca chọc cười khanh khách: “Ngươi dĩ nhiên quan trọng nhất, những người khác ta không quan tâm đến.”

Tâm như được rót một hũ mật lớn dần dần nhũn thành bãi nước, hai mắt đào hoa ẩm ướt muốn khóc, kích động ôm chầm lấy bát gia không buông.

“Ngài không được bỏ rơi nô tỳ! Nô tỳ tâm trí đều chỉ có ngài, nếu ngài không cần nô tỳ nữa nô tỳ làm sao sống tiếp?”

“Nói lung tung gì đây?” Đông Phương Tầm Tuyết xoa xoa đỉnh đầu nàng dỗ dành: “Ta đối tốt với ngươi bao nhiêu cũng không thấy đủ làm sao có thể vứt bỏ ngươi? Ngoan, không được khóc, ta đã bảo Mi Cát đến trù phòng chuẩn bị ít điểm tâm ngọt cho ngươi rồi.”

“Ô, bát gia!!”

“Úc! Đã bảo đừng khóc a! Ngươi nha đầu này!!”

Bình Luận (0)
Comment