Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 55

Mùa đông tràn về khắp hoàng thành, nơi nơi ngập trong sắc trắng của tuyết, cành khô kiên cường vươn mình đón từng đợt gió lạnh. Tính cả năm nay Phó Tuyệt Ca chính thức nhập cung được ba năm, dáng vẻ phì nộn trẻ con cũng được rút bớt bắt đầu để lộ thân thể nhỏ nhắn uyển chuyển của lệnh ái. Phó Tuyệt Ca bảy tuổi cao lên không ít nhưng bát gia đã chín tuổi so với nàng còn cao hơn, mỗi lần đứng cạnh đều cảm giác được chênh lệch.

Chẳng trách được, tước quý khác biệt quân quý, dù chỉ lớn hơn vài tuổi nhưng thể chất và hình dáng bên ngoài đều bất đồng. Phó Tuyệt Ca tuy đã bảy tuổi lại không khác năm bốn tuổi bao nhiêu, vẫn nhỏ nhắn thấp bé đứng sau lưng bát gia liền bị che khuất.

Khí trời mùa đông hàn lạnh, Phó Tuyệt Ca tự thân chuẩn bị một chén canh nhân sâm cho bát gia, còn mang cả nước trà gừng làm ấm cơ thể. Trên đường về đúng lúc gặp Đông Phương Tầm Liên, đối phương khoác phi phong rộng thùng thình dẫn theo Thuận Dương Nhạc cùng đi.

“Phó tiểu ngốc!”

Phó Tuyệt Ca nhìn lướt qua hai người rồi đem khay canh đặt vào tay cung nữ: “Ngươi mang về cho bát gia trước kẻo nguội.”

“Vâng, cô nương.”

Đợi cung nữ rời đi Phó Tuyệt Ca mới bước đến trước mặt tứ nhân tra hành lễ: “Tứ gia vạn an.”

Đông Phương Tầm Liên nhẹ nhàng xoay thủ lô trong tay, khóe mắt cười cong lên: “Mấy hôm nay trời lạnh không thấy ngươi hẳn là trốn ở trong Diên Hồng Điện không dám đi đâu.”

“Tứ gia chê cười rồi.”

“Ngươi khách khí làm gì, ta với ngươi cũng không phải mới quen biết.”

“Nếu không còn chuyện gì nữa nô tỳ xin phép cáo lui.”

“Vội vã đi đâu?” Đông Phương Tầm Liên bước hai bước ngăn cản nàng: “Trời đổ tuyết lạnh lẽo ngươi ăn mặc đơn bạc như vậy không sợ cảm mạo sao?”

Vừa nói tứ nhân tra vừa đưa tay giúp chỉnh sửa phi phong, Phó Tuyệt Ca bị động hoảng sợ rụt cổ lại, theo bản năng né tránh động chạm thân mật từ đối phương. Không những không thu liễm tứ nhân tra còn cố ý bước thêm một bước xốc phi phong của nàng sẵn tiện đem thủ lô trong tay nhét vào tay làm ấm.

“Không biết chiếu cố bản thân gì cả.”

Phó Tuyệt Ca kinh sợ lùi về mấy bước, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn nhưng không nói ra. Người kia dù sao cũng là hoàng tước còn chủ động giúp đỡ, nàng vuốt mặt cũng phải nể mũi không thể cứ như vậy phất đi hết thể diện tứ nhân tra.

“Đa tạ tứ gia.”

“Ngươi về Diên Hồng Điện sao?”

“Vâng, nô tỳ hồi Diên Hồng Điện rồi cùng bát gia đến Ích Phương Trai đọc sách.”

“Lão bát cũng lớn như vậy vẫn thích dính người.” Đông Phương Tầm Liên đưa mắt nhìn lên trời, hé môi thở ra một làn khói mỏng: “Ngươi hầu hạ thêm vài năm sẽ trưởng thành, các ngươi dính chặt như thế người khác còn hiểu lầm cả hai người có gian tình.”

Phó Tuyệt Ca không trả lời, đem thủ lô giao trả cho Thuận Dương Nhạc.

“Tứ gia nếu có thời gian quản chuyện nô tỳ thì hảo hảo quản chuyện của ngài đi.”

“Chuyện của ta?”

“Hoàng thượng tìm Hoàng hậu nương nương nói đợi tứ gia vỡ lòng sẽ chọn thị thiếp thông phòng cho ngài, trên dưới đều nói đã chọn Thuận Dương tỷ tỷ. Thay vì lo nô tỳ có bị bát gia bạc đãi không thì ngài hảo hảo nghĩ xem chủ bị nạp thiếp như thế nào.”

Hai má Thuận Dương Nhạc đỏ bừng bừng, nàng từng nghe phụ thân mẫu thân nói qua, nếu hoàng gia thật sự ngỏ ý nàng sẽ trở thành thị thiếp thông phòng của tứ gia.

“Làm sao có chuyện này?” Đông Phương Tầm Liên thô lỗ bắt lấy hai vai của Phó Tuyệt Ca: “Ngươi nói phụ hoàng thật sự chọn Thuận Dương thị làm thị thiếp thông phòng cho ta?”

Phó Tuyệt Ca bị siết đau nhưng giãy cỡ nào cũng giãy không ra: “Nô tỳ lừa gạt ngài làm gì? Hoàng thượng có nói nếu ngài cảm thấy không thoả đáng có thể cho Thuận Dương tỷ tỷ làm bình thê cho ngài, chính bát gia đã nói với nô tỳ a.”

“S-Sao lại như vậy? Phụ hoàng sao lại vội vã như vậy?”

“Ngài cũng đã mười hai mười ba tuổi lẽ ra nên tính sớm hơn đợi đến hôm nay đã là trễ nãi.”

Thần sắc Đông Phương Tầm Liên trở nên khó coi, hít một hơi gió lạnh buồng phổi từ từ hòa hoãn trở lại: “Lão bát sao lại nói với ngươi những chuyện này?”

“Bát gia biết chuyện gì đều sẽ nói với nô tỳ.”

“Hảo, vậy ngươi lại nói với lão bát điều này.” Đông Phương Tầm Liên chấp hai tay ra sau lưng, từ từ kề sát mặt đến: “Đích thê mà ta muốn phải xuất thân Công tước phủ Phó thị, là ngươi hay là nhị tỷ ngươi ta đều muốn.”

Khóe môi kịch liệt rút trừu: “Ngài điên rồi.”

Xoay người muốn đi lại bị tứ nhân tra bắt lấy cổ tay kéo trở về: “Phó tiểu ngốc ngươi nhìn cho kĩ, lão bát sủng ngươi xem trọng ngươi chẳng qua là tâm tính hài tử muốn kết bạn, nàng sẽ không bao giờ tính đến chuyện tương lai với ngươi. Thay vì theo lão bát mà lỡ mất thanh xuân chi bằng làm người của ta, ta sẵn sàng để ngươi làm đích thê chỉ cần ngươi muốn ta lập tức xin phụ hoàng ban hôn.”

“Ta không muốn gả cho ngài, cũng không đòi hỏi bát gia phải thú ta, việc ta làm không cần ngài quản.” Phó Tuyệt Ca dùng hết sức gạt tay Đông Phương Tầm Liên, lớn tiếng quát một hơi: “Tứ gia thỉnh cẩn trọng ngôn hành, việc chung thân đại sự không phải ngài nói là tính, hơn nữa nô tỳ thân phận thấp kém không dám trèo cao. Nếu Hoàng thượng có lòng ban hôn cho ngài và Thuận Dương tỷ tỷ thì nên hảo hảo trân trọng đừng khiến người bên cạnh buồn phiền.”

“Những lời ta nói đều là thật lòng, ta muốn thú ngươi, dùng tam thư lục lễ thú ngươi làm đích nương tử. Phó Tuyệt Ca ngươi đừng giả ngốc, hẳn ngươi đã sớm biết trong lòng ta nghĩ như thế nào.” Đông Phương Tầm Liên dùng sức nắm lấy bàn tay của Phó Tuyệt Ca, đáy mắt phảng phất tia chân thành hiếm gặp: “Đối với ngươi hẳn ta là một người ngang ngược bá đạo còn hay khi dễ ngươi nhưng ta làm tất cả vì muốn ngươi chú ý đến ta. Những gì ta biểu đạt, những gì ta suy nghĩ ngươi đều minh bạch, nhân gian khó tìm tri kỉ ngươi không nên cự tuyệt ta.”

“Ngài có bệnh sao? Đang yên đang lành ngài nói sảng cái gì vậy?”

Phó Tuyệt Ca nổi giận giãy tay liên tục, nào ngờ tứ nhân tra lại dùng sức siết chặt hơn kiên quyết không chịu thả ra.

Thuận Dương Nhạc vội chạy vào ngăn cản, thay vì kéo tay tứ gia lại bấm vào bàn tay Phó Tuyệt Ca trút giận. Chỉ vì nha đầu này mà tứ gia cự tuyệt nàng trước mặt bao nhiêu người, còn muốn cho nha đầu này làm đại nương tử, trừ phi nàng chết bằng không Phó thị không có khả năng leo lên giường hoàng tước!!

Hai bên giằng co qua lại không ai chịu nhường ai, mãi đến khi một bàn tay khác xuất hiện thô lỗ rút mạnh tay của Phó Tuyệt Ca ra. Lảo đảo lùi về vài bước vừa vặn chạm phải sườn mặt tinh mỹ, hai bên gò má trắng mịn hiển lộ lớp lông tơ mềm mịn.

“B-Bát gia?”

Đông Phương Tầm Tuyết hai chân mày nhíu chặt vào nhau: “Tứ hoàng tỷ ngươi có biết cưỡng ép quân quý là tội gì không?”

Đông Phương Tầm Liên hừ khẽ hai tiếng, chỉnh sửa vạt áo cho ngay ngắn: “Đây là chuyện giữa ta và Phó tiểu ngốc liên quan gì đến ngươi? Dù sao chỉ cần Phó tiểu ngốc gật đầu ngươi có là hoàng tước cũng không có quyền ngăn cản.”

“Tiểu ngốc đã nói không chấp thuận tứ hoàng tỷ hà tất cưỡng cầu?”

“Ta vẫn chưa hỏi xong ngươi đã xuất hiện làm sao biết nàng chấp thuận hay không chấp thuận?”

“Không cần hỏi.” Đông Phương Tầm Tuyết thần sắc biến lạnh, từng lời từng chữ rõ ràng rành mạch: “Tiểu ngốc không bao giờ gả cho tứ hoàng tỷ thỉnh ngươi đừng đến làm phiền nàng nữa, hảo hảo chiếu cố Thuận Dương thị đi.”

Không để Đông Phương Tầm Liên kịp lên tiếng bát gia đã lôi nàng trở về Diên Hồng Điện, cung nữ giống như chó rượt cuống cuồng đuổi theo phía sau.

Bản thân Phó Tuyệt Ca cũng không biết bát gia xuất hiện từ lúc nào, đã nghe được những gì nhưng dựa vào những lời ban nãy hẳn đối phương đang rất tức giận. Một mạch bị lôi về Diên Hồng Điện, bát gia lần đầu tiên thô lỗ ném nàng vào nội điện thuận tay khép cửa ngăn cản cung nữ tiến nhập.

Phó Tuyệt Ca ôm cổ tay suýt xoa một tiếng: “Bát gia ngài làm nô tỳ đau quá.”

“Ngươi đã đáp ứng gì với tứ hoàng tỷ mà nàng lại nói những lời đó?”

“Đáp ứng cái gì? Nô tỳ còn chưa nói gì tứ gia đã tự luyên thuyên một trận.” Phó Tuyệt Ca uỷ khuất bĩu môi, chìa cổ tay hằn lên mấy lằn đỏ: “Bát gia xem, nô tỳ bị ngài làm đau rồi ngài không tính nói gì sao?”

“Nói cái gì? Nói ngươi gả cho tứ hoàng tỷ cần chuẩn bị những gì à?”

“Bát gia ngài nói như thế nô tỳ làm sao có thể sống tiếp đây? Bản thân nô tỳ chỉ là thứ nữ Công tước phủ với tới Hầu tước đích công tử đã là trèo cao, làm sao dám nghĩ sẽ gả cho tứ gia chứ!”

“Ngươi không cự tuyệt tứ hoàng tỷ.”

“Nô tỳ lời nào nói ra cũng là cự tuyệt!” Phó Tuyệt Ca chạy đến bên cạnh bát gia nắm lấy cánh tay lay qua lay lại: “Bát gia nhìn nô tỳ đi, nô tỳ thật sự không thích tứ gia cũng không nghĩ sẽ gả cho tứ gia. Chẳng qua tứ gia chỉ muốn chia rẽ tình cảm chúng ta mà thôi, nói thế nào tứ gia cũng phải nạp Thuần Dương tỷ tỷ.”

Đông Phương Tầm Tuyết đem tay nàng rút ra, một mạch quay trở về trà án: “Ngươi cự tuyệt thế nào nói lại cho ta nghe?”

Bát gia trưởng thành càng thêm khó tính, không biết bao nhiêu lần đột nhiên phát hoả. Phó Tuyệt Ca nén tiếng thở dài, nhanh chóng bưng chén canh nhân sâm đặt lên lò lửa hâm nóng lại.

“Nô tỳ nói bản thân không xứng đáng với tứ gia, không có tư cách làm đích thê cho ngài ấy. Nói lên tận trời nô tỳ vẫn chỉ là thứ nữ, tứ gia hành xử như vậy trái lại sẽ khiến người khác chê cười.”

“Tại sao ta nghe thế nào cũng không giống đang cự tuyệt?”

Phó Tuyệt Ca hé môi định nói nhưng nghĩ ngợi hồi lâu liền chọn cách yên lặng, chầm chậm khuấy nước canh trong chén. Với tính cách bát gia mà nói tra hỏi nàng nhiều như vậy chỉ muốn có câu trả lời hợp ý càng không thể đáp ứng nguyện vọng của nàng.

Đôi lúc yên lặng mới là câu trả lời tốt nhất.

“Phó Tuyệt Ca ngươi sao không trả lời ta?”

Bàn tay siết chặt thìa sứ đến trắng bệch: “Bát gia hỏi nô tỳ những điều này để làm gì? Việc nô tỳ có đáp ứng hay không đáp ứng tứ gia cũng đâu liên quan đến ngài.”

Sắc mặt Đông Phương Tầm Tuyết ngưng trọng, bất khả tư nghị đem chén trà đặt xuống bàn: “Ngươi vừa nói cái gì? Trong mắt ngươi ta thậm chí còn không bằng tứ hoàng tỷ?”

“Bát gia nói xem nô tỳ phải nói thế nào mới hợp ý ngài đây?”

Bưng chén canh nhân sâm đến trước mặt bát gia: “Nô tỳ trước sau cũng phải xuất giá, ngài chung quy luyến tiếc một cung nữ có năng lực hà tất phải kiên trì có câu trả lời hợp ý.”

“Hà tất kiên trì? Ta kiên trì là vì cái gì?”

Chén canh trên tay bị bát gia thô lỗ gạt xuống đất, nước canh văng tung toé thấm ướt mũi giày. Phó Tuyệt Ca sửng sốt nhìn xuống dưới chân mình, kinh hãi tột độ, bát gia muốn đánh nàng?

“Ba năm qua ngươi hầu hạ ta nhưng tâm tư đều không ở chỗ ta, rốt cuộc ta kiên trì là vì cái gì? Chẳng phải ta đã nói sẽ thú ngươi sao, đến bây giờ ngươi lại nói muốn gả ra ngoài ngươi xem ta là cái gì chứ?”

“B-Bát gia…” Phó Tuyệt Ca run rẩy ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đỏ hoen của bát gia: “Nô tỳ không có ý tứ đó.”

“Ngươi hôm nay nói cho rõ ràng, ta không phải loại người có thể giả vờ như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nếu ngươi nguyện ý đợi đến tuổi ta sẽ đích thân đến tìm Hoàng hậu nương nương cầu tứ hôn, còn không ta sẽ không bao giờ làm phiền ngươi nữa.”

“Bát gia! Không phải! Nô tỳ cầu còn không được sao có thể cự tuyệt bát gia a?”

Đông Phương Tầm Tuyết hai mắt đều đỏ, xem ra lần đầu bát gia chịu uỷ khuất lớn như vậy lại không dám khóc vì sợ mất mặt. Phó Tuyệt Ca càng nhìn càng đau lòng, chủ động choàng người đến ôm chầm bát gia đem đầu vùi vào lồng ngực ấm áp.

“Nô tỳ nhiều lần nghĩ rốt cuộc bát gia cho rằng nô tỳ là người như thế nào? Là cung nữ hữu dụng dễ trêu chọc nên không nỡ phân khai hay là bằng hữu của ngài không hơn không kém? Nô tỳ sợ ngài một ngày nào đó cảm thấy nô tỳ vô dụng sẽ vứt bỏ nên mới nói ra những lời này, cầu ngài bát gia, nô tỳ tâm tư đều chỉ có một mình ngài.”

“Ngươi nói…” Đông Phương Tầm Tuyết khai mở lòng bàn tay: “Thật sự? Ngươi trong lòng cũng có ta?”

“Bát gia không tin nô tỳ thì còn ai có thể tin tưởng nô tỳ nữa?” Phó Tuyệt Ca đặt bàn tay mình vào tay bát gia, từ từ chồm người đặt lên gò má bát gia một nụ hôn: “Chỉ cần bát gia còn cần nô tỳ muốn thú nô tỳ thì nô tỳ sẵn sàng chờ ngài.”

Hai mắt Đông Phương Tầm Tuyết như được ai đó đặt vào thật nhiều tinh tú mà phát sáng lấp lánh, từ từ hạ thấp người đặt lên trán tiểu ngốc một nụ hôn. Nàng sợ tiểu ngốc sẽ gả cho tứ hoàng tỷ mà rời xa nàng, càng sợ tiểu ngốc nhìn trúng một vị công tử nào đó nằng nặc muốn đi.

Đến lúc đó nàng cô linh linh một mình trong Diên Hồng Điện phải sống làm sao?

“Là người nói, đợi ngươi đến tuổi cập kê ta sẽ cầu xin Hoàng hậu nương nương tứ hôn cho chúng ta.”

Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng cúi đầu che mặt, bát gia sao có thể bàn chuyện hôn sự dễ dàng như vậy a? So với kiếp trước bát gia còn gấp gáp hơn, nàng còn nhớ đến tận năm nàng tám tuổi học luyện ở Ngự Vũ Phòng trùng hợp gặp bát gia thì nữ nhân này mới bắt đầu tấn công theo đuổi. Bây giờ bát gia chỉ mới chín tuổi, bàn chuyện hôn sự lúc này vẫn có hơi sớm, nhưng nếu đã định thì tương lai không cần lo lắng.

“Tay ngươi…”

Sực nhớ đến lằn đỏ trên cổ tay mình, Phó Tuyệt Ca uỷ khuất chìa ra trước mặt bát gia lần nữa: “Đau, bát gia siết nô tỳ rất đau.”

Đông Phương Tầm Tuyết vươn tay nắm lấy bàn tay nho nhỏ của tiểu ngốc, lằn đỏ nổi bật trên da thịt trắng tuyết đặc biệt đáng sợ. Trong lòng tránh không khỏi thương tiếc, ra sức xoa nắn xung quanh vết thương đôi khi còn kê miệng thổi một hơi.

Phó Tuyệt Ca bị nhột liền rụt cổ lại: “Hắc, bát gia.”

“Còn đau không?”

“Đau.”

“Ta không cố ý làm đau ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết suy sụp rũ mi, càng nghĩ càng hối hận: “Lẽ ra ta không nên tức giận với ngươi còn làm ngươi bị thương, toàn bộ đều là lỗi của ta.”

“Bát gia nếu đã nhận lỗi thì phải bồi thường cho nô tỳ mới phải.”

Không hỏi cũng biết tiểu ngốc muốn bồi thường cái gì, Đông Phương Tầm Tuyết cảnh giác nhìn xung quanh lần nữa mới kéo Phó Tuyệt Ca đến gần hôn hai cái lên đôi má phúng phính. Phó Tuyệt Ca đắc ý che miệng cười khúc khích, chủ động choàng tay qua vai bát gia đem khoảng cách thu ngắn thêm một chút.

Tước quý quân quý ở chung một chỗ đã không hợp quy củ, nàng thậm chí còn vứt bỏ cả thể diện quấn quít bên cạnh bát gia, bên ngoài sớm đã đồn đến loạn thất bát táo nói nàng không biết liêm sỉ. Bất quá Phó Tuyệt Ca nửa chữ đều không buồn quản, nhất tâm hướng về bát gia mặc kệ tương lai thế nào. Bọn họ có nói lên đến trời cũng không thể sống thay nàng càng không khiến cuộc sống nàng dễ dàng hơn, chi bằng nhắm mắt làm ngơ hảo hảo làm tốt phận sự của mình.

Bình Luận (0)
Comment