Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 90

Tên hoa hoa công tử này từ đầu đến cuối không hề nhìn lên, một phát ăn trọn đầu gà không thèm nhả xương. Cảm giác buồn nôn đột ngột dâng trào, Phó Tuyệt Ca ảm đạm nhìn trời, lão phụ thân quả thật không xem nàng là nhi nữ.

Lại bộ Thượng thư có sáu vị công tử, người xem mắt với Phó Tuyệt Ca là đích tam công tử Lưu Kim Lễ, bình thường rất được phụ mẫu sủng ái. Ban đầu Lưu gia đặt mục tiêu phải lấy bằng được vị cô nương thiên sinh mệnh cách phượng hoàng. Đáng tiếc hoàng đế lại có ý chọn Phó Yên Ca cho hoàng tước nhà mình nên đành nhìn xuống Phó Tuyệt Ca.

“Công tử đừng ăn nữa, bát gia và Phó cô nương đến rồi.”

“B-Bát gia?”

Lưu Kim Lễ hoảng thủ hoảng cước ném đùi thỏ trở lại bàn, đem hai bàn tay đầy dầu mỡ chùi vào quần áo: “Lưu Kim Lễ của Lại bộ Thượng thư phủ tham kiến bát gia, bát gia kim an.”

Đông Phương Tầm Tuyết liếc ‘hôn phu’ của Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới, loại thô nhân này cũng dám nghĩ đến tiểu ngốc nhà nàng?

Không mở miệng cho phép Lưu Kim Lễ đứng dậy, Đông Phương Tầm Tuyết cùng Phó Tuyệt Ca ngồi xuống toạ ỷ, từ trên nhìn xuống thân hình béo mập muốn nghẹt thở của hắn.

“Ngươi là Lưu công tử?”

Lưu Kim Lễ rụt rè ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy dung mạo của Phó Tuyệt Ca, trong lòng một trận cảm thán, thứ nữ Phó công tước phủ không ngờ lại xinh đẹp như vậy.

“Phải, tiểu nhân là đích tam tử của Lại bộ Thượng thư tên Lưu Kim Lễ, cũng là hôn phu tương lai của Phó tam cô nương.”

“Ai nói?”

“Hả?” Lưu Kim Lễ ngơ ngác không hiểu bát gia muốn nói gì: “Tiểu nhân cùng Phó tam cô nương được song thân phụ mẫu định đoạt hôn sự, thông qua môi bà kết duyên cũng đã chọn được ngày lành tháng tốt để thành thân.”

Đông Phương Tầm Tuyết nheo nheo mắt, lạnh lẽo mở miệng đánh gãy lời hắn: “Song thân phụ mẫu định đoạt thì đã làm sao? Hôn sự tuy do phụ mẫu quyết định nhưng chỉ dành cho cùng nghi, còn với quân quý muốn gả muốn thú phải hỏi qua ý kiến của nàng. Chỉ cần Phó tam nói không muốn gả, ngươi cũng đừng mong thú được nàng.”

“Tiểu nhân không hiểu, Phó công tước đã nói…”

“Phó tam là cung nữ của ta, lời ta nói mới tính.”

Lưu Kim Lễ đầu to như cái đấu: “Nhưng sính lễ cũng đã đưa đến Phó phủ rồi, nếu Phó tam cô nương không gả vậy phải đem toàn bộ sính lễ trả lại Lưu phủ.”

“Được thôi, ta sẽ giúp Phó phủ hoàn trả sính lễ, ngươi từ nay về sau cũng đừng đến làm phiền Phó tam nữa.”

“Cái này, cái này…” Lưu Kim Lễ trộm nhìn nhan sắc như hoa như nguyệt của Phó tam cô nương, trong lòng không khỏi tiếc nuối một phen: “Phó cô nương vẫn chưa nói có muốn gả hay không.”

Phó Tuyệt Ca nâng khăn lụa che trên mũi, nhịn không được dè bĩu: “Cùng nghi cô nương cũng không muốn gả cho loại người phàm ăn tục uống như ngươi.”

Lưu Kim Lễ nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, hắn cư nhiên bị một thứ nữ cự tuyệt!?

“Chuyện cứ quyết định như vậy, ngươi về nói lại với Lại bộ Thượng thư và Phó công tước.”

Đông Phương Tầm Tuyết phong độ nắm lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca dìu đứng dậy, tay đan tay rời khỏi lương đình không buồn nhìn lại Lưu Kim Lễ đang sợ đến mặt mũi biến trắng.

“B-Bọn họ…”

Thư đồng cuống cuồng đem Lưu Kim Lễ kéo dậy, lặng lẽ nuốt khan một ngụm nước bọt: “Phó tam cô nương là người của bát gia a, ngài đắc tội hoàng tước rồi!”

Vừa nhổm dậy được vài phân nghe tên thư đồng nói xong hai chân lập tức nhuyễn thành bột ngã lại xuống sàn.

“Công tử a!”

Bên Phó Tuyệt Ca lại vô cùng an ổn, cùng bát gia vui vẻ đi dạo một vòng hành cung rồi lên xe ngựa trở về Di Tình Thư Sử dùng thiện. Hôm nay bát gia chịu ra mặt giúp nàng, lão phụ thân khẳng định không dám tiếp tục thúc ép nàng xem mắt chứ đừng nói đến đơn phương định hôn sự. Kiếp trước nàng cũng dựa vào quan hệ ‘thanh mai trúc mã’ với bát gia mới thoát khỏi móng vuốt của nhị phòng, bằng không đã phải gả cho một lão đầu bảy mươi tám mươi tuổi làm thiếp.

Ngày tháng sắp tới không cần sợ có người đến làm phiền.

Đáng tiếc vui vẻ không bao lâu nương thân đột nhiên gửi liền cho nàng bốn phong thư, đem từng cái từng cái mở ra, hết ba bức ghi số lượng trang sức, vải vóc và trà bánh. Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, nương thân vốn không phải quản gia chủ mẫu đem những thứ này gửi cho nàng làm gì?

Giở bức cuối cùng ra xem, vỏn vẹn hai dòng ngắn ngủi nhưng đủ doạ chết Phó Tuyệt Ca.

Bát gia gửi lễ vật đến tận Phó Công tước phủ!?

Đang yên đang lành bát gia đột nhiên lại gửi lễ vật còn gửi nhiều như vậy, Phó Tuyệt Ca mạc danh kì diệu, lẽ nào muốn cầu thân?

Mang một bụng nghi vấn chạy đến Di Tình Thư Sử tìm kiếm, rất nhanh phát hiện bát gia điềm nhiên ngồi đọc sách, tóc dài xoã tứ tung trên đầu vai đặc biệt tiêu sái.

“Bát gia ngài hảo hảo giải thích cho nô tỳ!”

Đông Phương Tầm Tuyết tuỳ tiện đem sách đặt xuống bàn, hướng Phó Tuyệt Ca đưa tay: “Đến đây.”

Phó Tuyệt Ca giống như con mèo nhỏ nhu thuận nhất nhất nghe theo mệnh lệnh từ chủ nhân, nhanh gọn chui vào lòng bát gia tìm vị trí thoải mái hưởng thụ.

“Có chuyện gì?”

“Hôm nay nương thân gửi thư cho nô tỳ, nói là ngài gửi rất nhiều lễ vật đến còn nói là gửi riêng cho tứ phòng.”

“Thì sao? Ta không được gửi lễ vật cho nhạc gia?”

“Ai là nhạc gia?” Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng nâng lá thư che khuất gương mặt: “Ngài quả nhiên không có ý tốt!”

“Ta làm tất cả đều là vì ngươi, lẽ nào ngươi nhận không ra?” Đông Phương Tầm Tuyết duỗi thẳng tay gác lên bàn, tay còn lại ở trên mặt Phó Tuyệt Ca ra sức niết: “Ngươi là cao đẳng quân quý bất cứ tước quý nào cũng muốn có được ngươi, ta mấy năm trước đã cảm thấy không yên tâm nhưng ngại ngươi tuổi nhỏ không dám làm lớn chuyện. Bây giờ ngươi cũng đã lớn, công tử khắp nơi đều muốn cầu thân với ngươi, ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường nhắc nhở bọn họ ngươi là người của ta.”

“Ngài đường đường là hoàng tước thú một thứ nữ sẽ bị người khác chê cười a.”

“Ta trước nay chưa từng quan tâm bọn họ nghĩ gì, ta chỉ quan tâm ngươi.”

Phó Tuyệt Ca hạ thấp lá thư xuống, ngước đôi mắt trong veo như thủ thuỷ: “Phụ thân đại nhân sẽ tức giận.”

“Chỗ Công tước ngươi không cần lo, ta gửi lễ vật đi cũng đã dặn Mi Cát nói với hắn vài câu, hắn tuyệt đối không dám tuỳ tiện định hôn sự cho ngươi nữa.”

“Tuy chuyện này ngài xử lý rất thoả đáng bất quá vẫn còn một chuyện.”

Đông Phương Tầm Tuyết hơi ngả lưng ra sau, biếng nhác phát âm thanh từ mũi: “Hửm?”

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên đem lo lắng của bản thân nói cho bát gia: “Chuyện thành thì tốt nhưng nếu không thành thì sao? Bây giờ công tử trong thành đều biết nô tỳ là người của ngài, nhỡ sau này ngài không muốn thú nô tỳ nữa vậy nô tỳ không thể gả cho ai rồi.”

“Ngươi đang lo lắng chuyện này?”

“Chuyện này không đáng lo lắng sao?”

“Ta lại không nghĩ vậy.” Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy cằm nàng nhéo một cái, đáy mắt tràn ngập sủng nịch: “Sẽ không có chuyện ta từ bỏ ngươi.”

Phó Tuyệt Ca nghịch ngợm choàng người tới đem khoảng cách hai người thu hẹp thêm chút nữa, dùng mũi chạm vào gò má nhẵn mịn cọ cọ mấy cái. Đông Phương Tầm Tuyết vui vẻ đáp lại nàng, phiến môi mềm đặt lên trán, mũi, má những nụ hôn vụn vặt ngọt ngào. Hơi thở gần kề, tiếng tim đập hối hả nhưng lại giống như đang nằm mộng, chung quy là vì kiếp trước nàng chưa từng hưởng thụ qua vị ngọt của tình yêu.

Trong lúc đang vui vẻ chìm đắm trong thế giới của mình thì ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh cao gầy, người nọ còn cố ý không lên tiếng âm thầm bước vào điện.

“Ây u! Lão bát ngươi làm chuyện xấu phải đóng cửa chứ!”

Phó Tuyệt Ca giật mình tìm cách thoát khỏi vòng tay của bát gia, đem gương mặt đỏ bừng giấu sau kệ sách.

Đông Phương Tầm Tuyết mất hứng nhìn lục hoàng huynh đang ngả ngớn cười: “Ngươi phải gõ cửa trước khi vào.”

“Gõ cửa làm gì? Chúng ta không phải huynh muội sao?”

“Là huynh trưởng sẽ không làm loại chuyện này.”

Lục hoàng tước vô vị khép quạt bước vào: “Đùa một chút cũng không được, hảo hảo, ta đây cũng nói thẳng, tứ hoàng tỷ gửi thiếp mời chúng ta đến phủ dự chu tuế* của lục công tử.” (Chu tuế: Đầy tháng, thôi nôi.)

Nói xong lục hoàng tước đem thiếp đặt xuống thư án: “Mấy lần trước chúng ta không đi, nếu lần này còn không đi nữa nhất định sẽ bị dị nghị.”

Đông Phương Tầm Tuyết trầm mặc hồi lâu cũng gật đầu đáp ứng: “Được, ta chuẩn bị lễ vật gửi đến đó trước.”

“Cứ quyết định vậy đi, ta cũng phải tìm nhị hoàng tỷ gửi thiếp.”

Huynh muội hai người nói xong thì tản ra, lục hoàng tước mấy năm nay kể ra giống chân sai vặt hơn là huynh trưởng. Đợi lục gia đi rồi Phó Tuyệt Ca mới rụt rè thò đầu ra khỏi kệ sách, đúng lúc bát gia ngẩng đầu lên tìm kiếm nàng.

“Sau này buổi sáng không cho ngài ôm nữa!”

Đông Phương Tầm Tuyết bật cười, lần nữa đưa tay về phía nàng: “Đến đây.”

Phó Tuyệt Ca quỷ mê tâm khiếu ngoan ngoãn bước đến, âm thầm vả mặt hai trăm cái, nàng đúng là không có tiền đồ mà!

=================

Lá phong ngoài sân từ lúc nào đã nhuốm đỏ, hai bên đường phủ kín nắng vàng, cảnh sắc tuy đẹp nhưng lại tịch mịch. Ngựa xe lộc cộc lăn bánh, kim bài treo trước cửa xe lắc lư từng nhịp, người qua người nho nhỏ bàn luận không biết trong xe là vị quý nhân nào.

Phó Tuyệt Ca vén mành xe quan sát quan cảnh bên đường, cũng đã hơn nửa năm nàng chưa về nhà, lần gần nhất là lúc nhập xuân được bát gia đưa về.

“Nô tỳ hồi phủ không nhất thiết phải chuẩn bị lễ vật a, ngài mang theo nhiều như vậy sẽ bị hạ nhân đàm tiếu.”

Đông Phương Tầm Tuyết vờ như không nghe thấy, an tĩnh hưởng thụ nước trà thơm ngọt: “Thời gian còn sớm, đợi ngươi cùng tứ nương tử nói chuyện xong chúng ta sẽ đến chỗ tứ hoàng tỷ dự chu tuế.”

“Ngài lại như vậy rồi.”

Tuy miệng liên tục than phiền nhưng lại ngọt ngào dựa vai bát gia nũng nịu: “Không biết nương thân thấy nô tỳ sẽ thế nào? Cũng hơn nửa năm chưa được gặp ngài rồi.”

“Qua con đường phía trước là đến rồi, không cần suy nghĩ.”

Ngựa xe lăn bánh một lúc lâu rồi từ từ dừng lại, bên ngoài truyền đến loạt âm thanh lạch cạch. Mi Cát kê xong bậc thang liền vén mành vải qua một bên, hướng bát gia và Phó tiểu ngốc nhắc nhở.

“Đã đến Công tước phủ.”

Phó Tuyệt Ca nhấc váy xuống xe ngựa trước, tiếp theo là bát gia.

Hạ nhân trong phủ nghe tin bát gia đại giá quang lâm liền xếp thành hàng chạy ra đón, tất nhiên không thể thiếu mặt lão công tước.

“Vi thần tham kiến bát gia, bát gia kim an.”

“Công tước đại nhân không cần đa lễ.” Đông Phương Tầm Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện trong ngoài phủ có rất nhiều người mang lễ vật ra vào: “Quý phủ đang thiết yến sao?”

“Ha hả, không phải thiết yến.” Lão công tước hạ thấp lưng đến đáng thương, hai tay lúng túng xoa vào nhau giải thích: “Cô nương nhà vi thần đã lớn đến lúc giúp các nàng định hôn sự, mấy hôm nay thường xuyên có các vị công tử gửi lễ vật đến tệ phủ ngỏ ý cầu thân.”

“Cầu thân lễ vật?”

Phát giác không khí xung quanh bát gia thay đổi, lưng Công tước hạ thấp hơn nữa khúm núm mở miệng: “Phó tam còn nhỏ chưa đến lúc bàn chuyện hôn sự, lễ vật các vị công tử đưa đến vi thần đều cho gửi trả về.”

Quả nhiên sắc mặt bát gia dễ nhìn hơn nhiều, hài lòng kéo khoé môi: “Công tước đại nhân làm rất tốt.”

“Ách, mời bát gia vào tệ phủ.”

Đông Phương Tầm Tuyết hài lòng nắm lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca dẫn nàng vào phủ, còn Mi Cát thì bận rộn phân phó hạ nhân mang lễ vật theo sau. Phó lão công tước nhìn một xe lớn chất đầy lễ vật không khỏi choáng váng, lẽ nào bát gia thật sự muốn cầu thân?

“Chúng ta đi xem tứ nương tử trước.”

Phó Tuyệt Ca vui vẻ híp mắt cười, cùng bát gia tay đan tay đến tiểu viện thăm nương thân.

Bên Lưu thị nhận được tin gấp gáp chạy ra nghênh đón, trông thấy nhi nữ nhịn không được xúc động đỏ bừng hai mắt. A Xán cũng vui mừng không kém, hướng Phó Tuyệt Ca vẫy vẫy tay gọi.

“Tam lệnh ái!”

Phó Tuyệt Ca tăng nhanh bước chân chạy đến trước mặt nương thân: “Trời gió lớn ngài ra đây làm gì? Mau mau vào phòng ủ ấm đi.”

Cùng A Xán đẩy luân ỷ vào phòng, bên trong được huân đến phi thường ấm áp, hai bên mành thả xuống khẽ lay động khi có gió thổi qua. Phó Tuyệt Ca kiểm tra than lô, bên cạnh chất vài bao than vẫn còn chưa dùng, mấy năm nay nhờ vào bát gia mẫu tử các nàng mới có thể sống thoải mái như vậy.

Tứ nương tử sớm lấy làm quen với việc bát gia cùng nhi nữ đến thăm nàng, nhiệt tình châm trà vào trản: “Bát gia mau ngồi xuống đây ủ ấm, làm phiền ngài đưa Tuyệt Ca về thật xấu hổ.”

“Không phiền, có thể cùng tiểu ngốc về thăm nương tử là phúc phần của ta.”

Tứ nương tử không phải đồ ngốc mà nghe không hiểu ý tứ trong lời nói này, trong lòng thoáng dao động, bát gia thật sự có ý với nhi nữ nhà nàng sao?

Mấy năm qua bát gia không chút nề hà đều đặn đưa Phó Tuyệt Ca hồi phủ thăm nàng, đặc biệt là nửa năm trước sau khi nha đầu ngốc này phát tình số lần bát gia gửi lễ vật đến càng ngày càng dày đặc. Bát gia cũng không còn nhỏ tâm tư dần khó đoán hơn trước nhưng vẫn đủ để nhận ra tình cảm vị hoàng tước này dành cho Phó Tuyệt Ca. Chuyện này khiến Lưu thị vừa mừng vừa lo, mừng vì nha đầu sẽ có nơi gửi gắm tốt, tương lai không cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Bất quá bát gia tuy là một vị phu quân ân cần chu đáo nhưng sau này vẫn sẽ nạp thiếp, Phó Tuyệt Ca sớm muộn cũng phải đối diện với việc cùng vô số quân quý tranh giành sủng ái.

Lưu thị cứ đắn đo không quyết, nàng vẫn hy vọng Phó Tuyệt Ca gả cho một thư sinh hiểu lễ nghĩa hơn là gả vào hoàng thất.

“Hình như nương thân vừa chuyển đến tiểu viện khác phải không?” Bài trí mặc dù không thay đổi nhưng quang cảnh ngoài cửa sổ hoàn toàn khác lạ so với những gì nàng từng thấy trước đây: “Có phải Đại nương tử lại khó dễ ngài không?”

“Không phải như thế, viện tử này là đại nhân giúp ta chuyển, hắn nói chỗ ở rộng rãi một chút mới khiến ngươi có mặt mũi.”

Phó Tuyệt Ca nhịn không được trào phúng: “Đại nhân đối với ta thật không tồi.”

“Ta nghe nói đại nhân định hôn sự cho ngươi và Lưu công tử nhưng bị ngươi cự tuyệt rồi?”

“Cái đó gọi là định hôn sự sao? Phải là cưỡng hôn mới đúng.”

“Thật ra nương thân cũng cảm thấy Lưu công tử kia không đáng tin, hắn cư nhiên ở bên ngoài có tiểu phòng còn sinh được mấy hài tử chạy vòng vòng trong sân. Ngươi gả về đó làm Đại nương tử cũng không vẻ vang gì huống chi làm một cái nhị phòng.” Lưu thị càng nghĩ càng sầu não: “Chúng ta sống ở Công tước phủ không quyền không thế, nương thân dù muốn tìm cho ngươi một phu gia tốt cũng không có khả năng. Vị Lưu công tử này do nhị phòng giới thiệu cho phụ thân ngươi, bảo là Lưu gia có thể giúp cho nhị công tử mua được chức quan tốt trong triều.”

“Nhi nữ còn xa lạ với thủ đoạn của bọn họ sao?”

Bình Luận (0)
Comment