Trang Trạch Ân đang đắm chìm trong không khí lãng mạn sau khi nghe được tiếng kêu lập tức theo bản năng chạy về phía phát ra tiếng kêu, chạy chạy mới đột nhiên ý thức được đối phương nói "xảy ra chuyện lớn" là xảy ra chuyện gì.
Nếu như hắn nghe không lầm, tiếng này có lẽ là của Từ thúc - người chịu trách nhiệm của xưởng nhỏ phát ra. Từ thúc nói xảy ra chuyện lớn, không có gì bất ngờ xảy ra chắc chắn là chuyện chính mình trộm thịt khô đem ra ngoài bán đã bị bại lộ. Từ thúc ắt hẳn là đến tìm cha, nhưng mà cha đã vào trong núi vài ngày rồi còn chưa trở về. Hắn có chút chột dạ muốn đem Từ thúc đuổi đi, ngoài cửa lại truyền đến tiếng kêu của cha: "Lão Từ, xảy ra chuyện gì?"
Chân của Trang Trạch Ân như nhũn ra, mặc dù lúc hắn được sống lại tuổi đã cao, nhưng ký ức lúc nhỏ bị cha đánh mông cũng không xoá đi được. Đứa nhỏ nào mà chưa từng trải qua năm tháng nghịch ngợm phá phách, mỗi lần sau khi phá phách xong, đổi lấy chắc chắn là vài dấu đỏ trên mông mấy ngày chưa hết.
Lão Từ vừa nghe đến thanh âm của Trang Ngộ, lập tức xoay người lại, một mặt gấp gáp kéo cánh tay Trang Ngộ, nói: "Lão Trang! Xảy ra chuyện rồi, lần này xảy ra chuyện lớn rồi!"
Trang Trạch Ân nhìn cha 1 cái, phát hiện ông mới mấy ngày không về, lại chật vật không ít. Một thân uể oải, trong mắt lại hiện lên sự mệt mỏi, thoạt nhìn thu hoạch lần này cũng không kém. Chỉ là lúc nghe Từ thúc nhiều lần lặp đi lặp lại nhấn mạnh xảy ra chuyện lớn, mi tâm cũng nhịn không được cau chặt lại.
Lão Từ rõ ràng là 1 đường chạy đến đây, hơi thở dồn dập có chút không yên. Sau khi bình ổn hơi thở lại, liền nói: "Mấy trăm cân thịt khô trong kho hàng không thấy đâu nữa!"
Trang Ngộ vừa nghe, có chút không dám tin hỏi ngược lại 1 câu: "Ông nói cái gì?" Thịt khô không thấy đâu? Điều này sao có thể? Trong thôn không thể có người ăn trộm, càng sẽ không trộm thịt khô. Bởi vì xưởng nhỏ làm thịt khô, lúc Trang Ngộ mở ra liền cam kết, trong thôn nhà nhà đều có hoa hồng. Điều này tương đương với việc đây là đồ của nhà mình, chắc chắn sẽ được trông coi nghiêm ngặt, vận chuyển cũng vận chuyển không ra khỏi, sao có thể không thấy được?
Lão Từ vỗ đùi một cái nói: "Ông nói xem có kỳ lạ hay không? Cửa kho hàng vẫn luôn đóng, cửa sổ cũng đóng, không có đào động, tường cũng không phá vỡ, kho hàng cứ thế trống không! Ông nói, nó có thể từ trên trời bay xuống hay không? Nóc nhà cũng không bị dột a!"
Vài câu nói, Lão Từ liền đem tình hình của căn phòng bí mật này hình dung ra. Trang Ngộ vừa nghe, lập tức nói: "Đừng gấp, trước tiên mang tôi qua bên đó xem thử. Không thể cái gì manh mối gì cũng không để lại, thịt khô không thể cứ như vậy vô duyên vô cớ mà mất đi."
Lão Từ thoạt nhìn rất tự trách, ông tay trái đấm tay phải, nói: "Ai, đều tại tôi! Các ông vào núi rồi, tôi lại không bảo vệ được thành quả lao động! Lần này xong rồi, làm cho mọi người mất công cả nửa tháng!"
Trang Ngộ buông xuống công cụ săn bắt trên người, nói: "Trước tiên đừng tự trách, đây cũng không phải là lỗi của ông. Chưa chắc là không tìm về được, báo cảnh sát chưa?"
Lão Từ nói: "Vẫn chưa, ông trước tiên qua xem hiện trường trước đi, không có vấn đề gì, tôi liền báo cảnh sát."
Trang Trạch Ân vừa nghe muốn báo cảnh sát, lập tức trong lòng hoảng sợ. Hắn kéo cánh tay của Trang Ngộ, nói: "Cha cha cha, cha mệt mỏi mấy ngày nay rồi, đừng có vừa trở về liền đi ra ngoài a? Trước tiên tắm rửa cái đã, tìm thịt khô cũng không kịp trong chốc lát không phải sao?" Nói rồi hắn nháy mắt ra hiệu với cha, hai cha con thần giao cách cảm, vừa nhìn liền biết trong hồ lô của con trai phỏng chừng bán cái thuốc gì đó.
Lão Từ vừa nghe như vậy, liền nói: "Lão Trang ông trước tiên đi tắm rửa thay quần áo đi, nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp! Tôi trước tiên đi thông báo với người trong thôn, kêu những người trẻ tuổi giúp đỡ tìm kiếm một chút." Nói rồi Lão Từ xoay người đi qua uỷ ban thôn*, không bao lâu tiếng còi liền vang lên, thông báo những thanh niên trai tráng trong thôn đều đến uỷ ban thôn tụ họp.
* 村委会: /Thôn uỷ hội/: Ở đây theo Mã nghĩ chắc là giống văn phòng uỷ ban của mình í mọi người. Nhưng mà ở đây chỉ là thôn thôi, mà còn ở vùng xa xôi hẻo lánh nữa, nên Mã dịch là Uỷ ban thôn. Không biết lấy từ gì cho đúng nữa. Ai biết chỉ Mã với nhà. Cám ơn!^^) Trang Ngộ nhìn con trai 1 cái, không để ý tới hắn, trước tiên đi tắm rửa, đổi một thân quần áo sạch sẽ, cuối cùng mới nhìn tới con trai vẫn luôn ở trong sân không rời đi. Tiến lên nói với con trai: "Nói đi! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Trang Trạch Ân ấp a ấp úng nói: "Chuyện đó... Cha, thịt khô là bị con... Trộm đi bán rồi."
Không ai hiểu rõ con trai bằng cha, vừa nảy thấy dáng vẻ Trang Trạch Ân muốn nói lại thôi, ông liền biết chuyện mất thịt khô này thoát không khỏi liên quan với Trang Trạch Ân, rót một ly trà cho mình, nói: "Nói đi! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con không có chìa khoà của kho hàng, kho hàng đó người bình thường cũng không mở ra. Lại nói vừa nãy Từ thúc của con đã nói, khoá không hư, cửa không nạy, tường không sập, nóc nhà không dột. Mấy trăm cân thịt khô, con làm sau lén đem ra ngoài được?"
Trang Trạch Ân suy nghĩ một chút, trước tiên trở về phòng mình, đem tiền bán thịt khô lấy ra đặt trên bàn, lại nói: "Cha, có thể chuyện kế tiếp mà con nói, sẽ làm cho cha cảm thấy khó chịu. Con đem thịt khô trộm ra ngoài đi bán, 1 cân bán được 16 đồng, đây là tiền con bán thịt khô. Tổng cộng 10000, con lấy 500 cho Trịnh Kim Long, y là trợ thủ của con."
Sau khi nghe được Trang Trạch Ân nói, Trang Ngộ một mặt không thể lắc lắc đầu, ông nhìn chằm chằm tiền trên bàn, lại nhìn Trang Trạch Ân một cái, nói: "Con đây là trêu đùa cha sao? Cha vào núi mới mấy ngày? Từ thúc của con nói ngày hôm qua thịt khô vẫn còn trong kho hàng, trưa hôm nay mới phát hiện không thấy đâu. Trong thời gian nửa ngày này, con đem thịt khô vận chuyển ra ngoài, tìm được nhà bán sao? Con đem tiền đều thanh toán hết? Hù ai đó?"
Trang Trạch Ân ý đồ giải thích rõ ràng, nhưng hắn biết lúc này giải thích thế nào cũng không có tác dụng. Bởi vì mấy chục năm khoa học đã chứng minh, công việc ít nhất cần phải 3 ngày, là không thể trong vòng nửa ngày hoàn thành được, chỉ riêng thời gian ở trên đường cũng không đủ. Cho dù chính mình có xe, giống như Hàn Cảnh Sâm, cũng phải sớm xuất phát, mới có thể bảo đảm trong vòng một ngày chạy tới chạy lui.
Thế là hắn kéo cánh tay của cha, nói: "Cha, con biết cha không tin, nhưng mà cha đến xem một chút liền sẽ tin."
Trang Ngộ rất muốn đánh con trai, mặc dù hắn bán hết thịt khô, kiếm tiền, nhưng trong lòng ông thật sự rất lo lắng. Bây giờ trong nhà bọn họ quả thực rất thiếu tiền, nhưng ông cũng không muốn bởi vì 10000 này mà làm cho con trai gặp nguy hiểm. Lỡ như là bị người có cố ý lợi dụng thì sau, lỡ như là bị người Trang gia lợi dụng thì sao, hậu quả sau đó không phải là thứ mà một đứa nhỏ có thể nghĩ đến. Ông cũng không ngăn cản con trai đi ra ngoài, con trai có cuộc sống của mình có ước mơ của mình, núi lớn không thể vây khốn y.
Nhưng mà ông càng muốn bảo vệ thật tốt con trai, ông trốn ở nơi này, một là vì trốn người của Trang gia, hai là vì coi chừng hắn và người Chân gia. Đem con trai nuôi lớn thành người, trách nhiệm của ông cũng đã tận hết khả năng rồi.
Mang theo tâm trạng phức tạp, Trang Ngộ bị con trai kéo vào phòng. Ông có chút tò mò con trai muốn làm gì, thế là 1 giây sau, ông bị đổi mới thế giới quan của mình.
Trang Ngộ 1 giây trước còn ở trong phòng có con trai, một giây sau, liền đến căn nhà gỗ bên hồ. Cửa của căn nhà gỗ vẫn luôn đóng chặt, nhưng căn nhà gỗ nhỏ này là ông tự tay xây nên, lúc đầu là bởi vì xây cho Chân Ly một nơi nghỉ trưa có ao hồ xanh biếc xuân về hoa nở. Hôm nay ông đứng ở trong căn nhà gỗ nhỏ này, giống như đang nằm mơ.
Nhưng mà con trai ở trước mặt, đang một mặt ngại ngùng nhìn ông, nói: "Lần này cha tin chưa? Kỳ thực đã sớm muốn nói cho cha rồi, chính là không tìm được cơ hội thích hợp. Con... Ngoài ý muốn học được một kỹ thuật không gian, cái kỹ thuật này con cũng không hiểu lắm, cha liền xem đây là cơ duyên đi! Con chính là ngày hôm đó thừa dịp đi vào kho hàng chuyển thịt khô, ở bên trong vẽ một trận pháp di chuyển không gian. Sau đó cùng bạn học liên hệ với người mua mà cha thường buôn bán qua lại, đem thịt khô trong kho hàng chuyển ra ngoài, bán cho người đó."
Trang Ngộ cảm thấy thế giới quan của mình, "pằng" một tiếng, vỡ nát rồi.
Hết chương 15.
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!^^